………..
Bấy giờ đã là giấc đêm, cửa ngôi nhà này đã bị khóa. Ban đầu chúng sợ mình làm chuyện ác lại gặp ai đó xông vào, còn giờ đâu nó lại trở thành cái khóa, chặn con đường thoát hiểm của chúng.
Đám nam nữ tranh nhau chạy ra ngoài thấy cửa khóa mà phải còn tìm chìa, thêm tiếng cưa điện khủng b0 lại ở sau lưng. Chúng hoảng loạn chạy bừa, hoàn toàn chẳng nghĩ nổi gì nữa và theo bản năng muốn tìm một nơi để trốn. Thế là bọn chúng quay lại và chạy lên lầu.
Trong vô tình, nhóm người đã phân tán, trốn ở khắp mọi nơi. Chúng nhìn qua các khe hở bên ngoài, sợ hãi như thể nhìn thấy ma.
Thợ săn và con mồi lập tức chuyển vị trí.
Dư Bình Bình không hề cảm thấy tay cưa điện của mình và vết máu đỏ tươi đáng sợ ở trên đó khủng b0 nhường nào, ngực cô tràn đầy cảm xúc nóng bỏng sôi nổi. Đây là món quà mẹ tặng cô cho nên cô hoàn toàn không sợ hãi, cô phải để cho những người muốn làm tổn thương mẹ mình trả giá, bọn họ không đáng được sống.
Cô bước lên lầu từng bước một, đưa tay ra đẩy cánh cửa đầu tiên, tuy nhiên cửa đã bị khóa.
Nhưng chuyện này có ảnh hưởng gì đâu.
Cưa điện nhắm vào cửa, lưỡi cưa sắc nhọn dễ dàng cắt cửa gỗ.
Tiếng cưa cửa khủng khiếp làm người bên trong la hét sợ hãi, xoay đầu tìm lối thoát.
“Nhanh! Cửa sổ cửa sổ!” Chúng chạy về phía cửa sổ, nơi này chỉ ở tầng hai nên nhảy xuống được.
Ấy thế mà cửa sổ cũng bị đóng kín. Chính vì nỗi đớn hèn và sợ hãi của cha mẹ kẻ chủ mưu đã làm cho họ vô thức muốn nhốt mình trong một không gian kín để có được cảm giác an toàn. Đồng thời họ cảm thấy làm vậy ắt bất kỳ tiếng động đáng ngờ và mùi lạ trong nhà sẽ không thể nào bay ngoài, bị hàng xóm phát hiện.
Hệt như cánh cửa khóa chặt, cửa sổ cũng khóa lại con đường chạy trốn của chúng.
Chúng liều mạng kéo mấy thanh gỗ trên cửa sổ, đầu đầy mồ hôi, ấy thế sức mấy mà kéo thanh gỗ ra được. Thế rồi cửa mở.
Cô gái bị bọn chúng dễ dàng ăn hiếp cách đây không lâu giờ máu bắn tung tóe đầy mặt, một cánh tay biến thành cưa điện kỳ lạ. Cô mang theo nụ cười quái đản, đầy âm trầm và khủng khiếp nhìn chúng.
Giống như một nữ quỷ từ địa ngục tới đòi mạng.
Chúng khóc lóc cầu xin sự tha thứ, Dư Bình Bình đến trước mặt chúng và chẳng gần ngại giơ tay lên.
So với gỗ, thịt càng dễ bị cưa hơn, tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai những người khác làm chúng run rẩy.
Mấy người tháo được chỗ niêm phong cửa sổ thì càng ra công, đứa không có cửa sổ để tháo chỉ có thể lục tung bốn phía tìm vũ khí. Nước mắt nước mũi chúng chảy dài, thậm chí chúng còn muốn báo cảnh sát. Ấy rồi động tác chúng khựng lại ngay. Chúng xứng đáng báo cảnh sát à?
Mà chủ nhân của ngôi nhà này, cặp vợ chồng ấy, đang ở trong phòng tầng ba. Họ nghe thấy âm thanh bên dưới, không biết những gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy như thể ồn ào hơn hẳn, không giống với lúc nữ sinh đó phát ra âm thanh.
“Phía dưới có…”
“Có thể là đang đùa giỡn rồi.”
“Ừ.”
Họ im lặng một lần nữa.
Còn ở tầng dưới, những người muốn báo cảnh sát vẫn gọi điện thoại, chúng mặc kệ mình xứng đáng để gọi hay không.
Điện thoại còn chưa được bấm là cánh cửa đã bị cưa ra, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Một người lặng lẽ xuất hiện phía sau Dư Bình Bình. Tên này cầm dao, dữ tợn đâm vào lưng cô: “Chết đi con quái vật!”
Thành công! Hắn vừa mới lộ ra nụ cười là cứng đờ ngay, sau lưng hắn là cảm giác đau điếng như bị dao đâm vào. Dư Bình Bình bị hắn tập kích ngay trên lưng mà chả có tí máu, tựa hồ cô chẳng đau đớn gì mà cứ thế chậm rãi xoay người, nhìn về phía hắn.
Cưa điện quét qua, cái đầu đó bay lên với biểu hiện sợ hãi trên khuôn mặt.
Cưa điện mở mỗi cánh cửa, hễ ai giấu trong góc tối đó cũng chẳng trốn thoát được. Đến cuối, kẻ chủ mưu sót lại đã nhớ ra y có hai người bảo vệ trong cái nhà này. Trước khi Dư Bình Bình đi đến cánh cửa này, y chợt mở cửa và xông lên tầng ba.
“Cha! Mẹ ơi! Cứu con! Cứu mạng con!”
Nghe thấy giọng nói của con trai mình, rốt cuộc cặp vợ chồng trong phòng cũng phản ứng lại và vội vã xuống giường để mở cửa.
“Làm sao vậy?”
Họ nhìn thấy thằng con đang lồm cồm leo lên cầu thang, nhưng lại trượt ngay bậc cuối cùng. Bóng dáng của một cô gái xuất hiện và cưa điện sa xuống lưng thằng con. Trong phút chốc máu bắn tung tóe, y kêu thảm thiết không thôi.
Hai vợ chồng cũng theo đó mà kêu ré lên tan nát cõi lòng.
Tiếng cưa điện cuối cùng đã dừng lại. Rút cưa điện ra khỏi cơ thể con người, Dư Bình Bình nhìn máu nhỏ giọt trên cái cưa với nụ cười trên khóe môi càng lúc càng lớn.
“Mày trả con trai tao đây!” Người phụ nữ khóc lóc lao tới, cố gắng đánh cô.
Dư Bình Bình giơ chỗ cái tay có cưa điện và mở ra lần nữa. Người phụ nữ dừng lại ngay lập tức, nào có dám xông tới.
“Nếu mẹ tôi ở đây, hai người đừng mong sống được.” Dư Bình Bình nói với gương mặt không chút thay đổi.
Cô xoay người rời đi, hai người phía sau tựa như tìm được cơ hội nên một người nhào về phía Dư Bình Bình, một người thì nhặt con dao từ tay con trai đã ngã xuống.
Dư Bình Bình bị người ta đè ngã nhào xuống cầu thang. Người đàn ông kia chạy xuống, cầm dao đâm vào Dư Bình Bình một trận, sau đó hắn cúi đầu nhìn mấy cái lỗ ngay ngực mình với vẻ khó có thể tin được. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười gằn của Dư Bình Bình rồi chậm rãi ngã khuỵu.
Cô ấy đẩy người đàn bà bị gãy cổ rồi chết trên chân của mình ra, đứng dậy và rời đi.
Dùng cưa điện mở cửa, cô bước ra khỏi cánh cửa, hít thở không khí trong lành và nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn. Hai ánh sáng bay ra khỏi cơ thể cô biến lại thành thẻ, cô nắm chặt lấy chúng. Cô vừa nhấc chân đi về nhà vừa sử dụng điện thoại di động của kẻ giết người để gọi cho mẹ.
“Mẹ ơi, con không sao, con sẽ về nhà sớm thôi.”
Một tháng qua đi, cuối cùng nghe thấy giọng nói của con gái mình một lần nữa làm đôi mắt Dư Yến tuôn ra lệ nóng trong nháy mắt.
“Chúa, Chúa nhân từ toàn năng, cảm ơn Ngài, cảm ơn Ngài.” Tín ngưỡng thành kính của Dư Yến hóa thành lực lượng đổ về Giang Tinh Chước.
...
Mọi người bị mắc kẹt trong sự điên rồ của việc mua Hộp Thẻ Bí Ẩn, song, trước mắt trận cuồng hoan này vẫn còn giới hạn trong các gia đình thuộc tầng lớp trung lưu trở lên. Vì trong cái xã hội này, những người không khả năng mua Hộp Thẻ Bí Ẩn chiếm đa số, họ chỉ có thể chờ đợi các khoản tài trợ của Chính phủ.
Đối với Chính phủ mà nói, dù để cho mọi công dân có thẻ sẽ thực sự làm tỷ lệ tử vong giảm đi chăng nữa, vẫn cần thời gian để xác minh.
Tại thành phố M và một số thành phố bị ảnh hưởng nặng nề khác, ai nấy nhận được khoản vay do Chính phủ đưa ra là ngay lập tức đến cửa hàng để đặt mua, trong đó có còn có một số blogger có lượng người hâm mộ không ít. Có người từ đầu đang ngồi ở nhà chờ chết, cũng không có hứng thú làm livestream, mạng sống muốn mất thì họ làm gì còn tâm trạng để làm mấy thứ này?
Sau khi buổi phát sóng trực tiếp cứu trợ thiên tai kết thúc, bọn họ ngay lập tức tìm thấy một chút hy vọng sống. Ai nấy có tâm trạng làm việc, nắm được chuyện hot và chuẩn bị mở livestream mở Hộp Bí Ẩn.
A Tam Ngũ (✓): Đang ở trong thành phố M như thể đang ở trong thành phố tuyệt vọng ngày tận thế, vừa mới lấy ra hết tiền tiết kiệm để đặt hàng một Hộp Bí Ẩn trung cấp. Chờ Hộp Bí Ẩn đến, nếu tôi không chết, tôi sẽ làm livestream đập hộp cái Hộp này.
A Tam Ngũ là là một blogger về trò chơi và thú cưng với 10 triệu người theo dõi. Người này có tính cách hài hước và tốt bụng nên có rất nhiều người hâm mộ. Từ đầu còn ngỡ anh ta đã chết, ai dè đâu xác chết vùng dậy. Còn chưa kịp bình luận, chỉ thấy A Tam Tam lại gửi một bài đăng trên blog.
A Tam Ngũ (✓): Mẹ ơi! Hộp Bí Ẩn đến rồi! Bắt đầu livestream ngay đây!
Cư dân mạng phấn khích, họ vẫn chưa tận mắt chứng kiến Hộp Bí Ẩn và thẻ bài kỳ diệu đâu. Đây là lần đầu tiên có người của công chúng ra ngoài phát sóng trực tiếp, thế là nó đã ngay lập tức thu hút toàn bộ sức nóng trên mạng. Livestream vừa mở ra, số người xem tăng vọt và nhanh chóng vượt qua 10 triệu.
“Mọi người, tôi sẽ cho các bạn xem cảnh bên ngoài thành phố M ra làm sao.” A Tam Ngũ luộm thuộm, có thể thấy đã lâu lắm rồi anh ta không chăm chút cho bản thân. Anh ta vừa đi về phía cửa sổ vừa nói: “Đúng vậy, đã lâu rồi tôi không gội đầu tắm rửa cạo râu, cho dù có livestream thì vẫn chẳng đi tắm rửa gội đầu. Cả đời này tôi cũng không đi tắm gội đầu, biết tại sao không? Ông đây sợ chết chứ sao! Hình tượng có quan trọng bằng tính mạng không?”
Anh ta quay ống kính ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức cảnh thành phố M chiếu vào mắt tất cả khán giả. Mọi người biết rõ về thành phố M, chẳng qua khi con số tử vong được cập nhật mỗi ngày, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh như thế.
Đường phố đầy các xe ô tô lộn xộn, trên đường rất bẩn, mấy tòa nhà đã bị phá hủy, cửa sổ vỡ nát, bầu trời ảm đạm, quạ đậu thành một hàng lớn trên cột điện.
Hoàn toàn là dáng vẻ thành phố khi trải qua tận thế thường thấy trong phim ảnh.
Bão bình luận thúc giục mau mở hộp nhanh nhanh của cư dân mạng đã lặng im.
“Nói thật đã nhiều ngày rồi tôi không gặp con người, phân của Nhạc Nhạc và Anh Rắm xúc là ra một đống, sắp thối chết tôi rồi mà tôi cũng không dám đổ vào thùng rác ở dưới lầu để ném đi.”
A Tam Ngũ lại quay ống kính về phía hai con vật cưng trong căn hộ của mình, chính là hai con mèo Ragdoll. Cả hai con mèo ban đầu được A Tam Ngũ nuôi dưỡng tốt vô cùng, đứng hàng đầu trong vòng tròn vật nuôi với giá trị nhan sắc siêu cao, nhưng bây giờ đứa nào cũng lông tóc vàng hoe, ỉu xìu. Thấy ông chủ nhìn mình bèn phát ra tiếng mèo yếu ớt.
Anh ta lau mặt một cái: “Tôi hy vọng Thần có thể quan tâm tới tôi, cho phép tôi có sức mạnh để chống lại Tử Thần. Tín đồ nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại ăn chay để bày tỏ lòng thành kính. Được rồi, mở hộp nào.”
Mở ra gói chuyển phát nhanh rất dễ, móc một đầu vào băng dính là kéo ra được, là cái loại rơi ngay sau khi xé. Đến khi xé xong mở hộp ra sẽ để lộ hộp đen bên trong.
Nhìn thấy cái khoảnh khắc màu đen này ló ra, động tác A Tam Ngũ không tự chủ được mà cứng đờ, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kính sợ không có lý do, đúng là có chút quỷ dị.
Đồng thời bão bình luận cũng yên tĩnh, sau đó một lần nữa hiện lên. Chẳng qua lần phát biểu này văn minh hẳn, ngay cả “mẹ kiếp” mà cũng chả có.
[Cảm giác này chính là cảm giác của Thần à?]
[Trái tim nhỏ đập thình thịch, xin Chúa tha thứ cho con vì “mẹ kiếp” vừa thốt ra. Cái đó hoàn toàn không phải mắng chửi mà chỉ biểu đạt sự khiếp sợ của con thôi!]
[Vừa sợ hãi lại có một loại cảm giác an tâm quỷ dị.]
[Cầu Chúa phù hộ cầu Chúa phù hộ...]
A Tam Ngũ hít sâu một hơi rồi mở hộp, bên trong hộp bay ra 10 lá bài phát sáng, chúng lặng lẽ đứng trên không trung tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, chiếu sáng căn phòng ảm đạm này.
A Tam Ngũ bị cảnh tượng kỳ ảo trước mắt này làm khiếp sợ tới mức há to miệng, chẳng thể hoàn hồn. Thậm chí màn hình còn điên rồ hơn. Ngay cả khi đã thấy rất nhiều cảnh huyền diệu trong lần trực tiếp cứu trợ thiên tai khi trước, ấy nhưng vẫn không đủ làm cho nhân loại xem cảnh ảo diệu này là chuyện thường ngày. Thế nên họ vẫn nhận rung động lớn từ nó.
Ding dong!
Âm thanh của sự tồn tại mạnh mẽ đã kéo lại sự chú ý của anh ta.
[Vui lòng lật thẻ của anh.]
Những từ này giống như có ma thuật gì đó đã làm A Tam Ngũ dựng cả tóc gáy, trong nội tâm càng thêm kính sợ mãnh liệt.
Anh ta chẳng mành đến việc tương tác với khán giả mà đặt điện thoại sang một bên, đưa tay một cách căng thẳng về phía thẻ.
Thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ trong suốt như đúc băng với hoa văn và chữ viết bí ẩn trên đó.
Ding dong!
[Chúc mừng anh đã rút trúng thẻ Ngôn Ngữ Mèo, sử dụng thẻ này có thể hiểu những gì mèo nói.]
“Thẻ Ngôn Ngữ Mèo! Tôi có thể hiểu những gì mèo rồi các đồng chí!” A Tam Ngũ nói hớn hở rồi dùng thẻ bài ngay. Anh ta mong đợi nhìn về phía con mèo của mình.
“Meo ~”
[Cuối cùng cái xẻng xúc phân đã bắt đầu làm việc kiếm tiền, kiếm cá hộp cho ông Mèo đi! Xem ra kế hoạch bỏ nhà đi có thể bị trì hoãn rồi.]
Một đứa khác: “Meo~”
[Xẻng xúc phân trở nên xấu xí, thúi quá, mắc ói, ọe~]
A Tam Ngũ:...
Quên đi, không thể so đo với mèo con.
A Tam Ngũ tiếp tục lật thẻ, phớt lờ câu hỏi của cư dân mạng về chuyện hai con mèo nói gì.
Lật thẻ bài thứ hai, anh ta rút ra một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
A Tam Ngũ hơi khẩn trương, trán đã toát mồ hôi, tiền thì chẳng còn trong khi bản thân ở thành phố M không thể chạy trốn. Nguy cơ sớm tối là thế, bộ thẻ này là hy vọng duy nhất của anh ta. Hình như thẻ Ngôn Ngữ Mèo vừa rút được không có bất kỳ tác dụng gì đối với việc tự cứu mình.
Làm ơn, làm ơn...
Đời này con chưa từng làm chuyện xấu gì cả, ngay cả fan nữ hẹn mà con cũng không đồng ý, chỉ toàn tâm toàn ý chỉ yêu mèo nhà con. Xin Chúa chứng giám…
Đừng nói là A Tam Ngũ, ngay cả khán giả trong livestream cũng khẩn trương trong vô hình.
[Căng thẳng quá căng thẳng quá...]
[Tấm cuối cùng đó!]
[Tôi đổ hết mồ hôi!]
[Nhìn người rút thẻ mà lại bị dẫn dắt cảm xúc như vậy à?]
Đại khái tình yêu mèo trong lòng quá cuồng nhiệt, thẻ cuối cùng lật lên, anh ta lại rút ra một thẻ liên quan đến mèo.
Ding dong!
[Xin chúc mừng anh đã rút được thẻ, "Giày Của Mèo". Mang đôi giày này cho con mèo, nó sẽ biến thành một chiến binh mèo, sức chiến đấu mạnh bao nhiêu sẽ liên quan đến tình yêu của nó dành cho chủ của mình đấy nha.]
A Tam Ngũ rơi nước mắt lã chã. Thật à? Vậy coi như mình xong đời, hai cái con vong ơn bội nghĩa này hoàn toàn không yêu mình.
Đột nhiên, hai con mèo đứng dậy ngay, phát ra tiếng nôn nóng.
[Sắp động đất, xẻng phân, mau dẫn ông Mèo chạy đi!]
[Xẻng xúc phân ngớ người làm cái gì đó, nhanh lên, nhớ mang theo cá khô của ta!]
A Tam Ngũ ngẩn người rồi lập tức phát ra một tiếng mẹ nó. Anh ta lao lên ôm lấy hai con mèo bỏ chạy.
Khán giả trông mà ngỡ ngàng, chỉ thấy những thứ trong nhà lắc lư rồi mấy món đồ trên tủ rơi xuống, cốc trên bàn rớt xuống đất, sau đó màn hình tối sầm…
Động đất!
Sạt lở đất và lũ quét ở thành phố K vừa qua chưa đầy hai ngày, thành phố M lại xảy ra động đất.
A Tam Ngũ còn chưa chạy ra ngoài đã cảm giác mình như rơi xuống, trong nháy mắt ấy anh ta cứ ngỡ là mình sắp chết nhưng kỳ tích xảy ra vào lúc này. Thẻ bài có tác dụng, con mèo trong ngực anh mang Giày vào, rồi hình thể mèo tăng vọt nhanh chóng. Cả người anh lập tức đụng vào thứ ấm áp mềm mại và bị đè lại.
Con mèo nhảy tới nhảy lui làm đầu anh ta lắc tới lắc lui. Chờ đến khi hết thảy mọi rung chuyển biến mất và anh ta lấy lại tinh thần, anh ta đã ở nơi an toàn. Anh ta ôm một con mèo trong vòng tay trong khi con mèo khác lại ôm lấy anh ta.
A Tam Ngũ tê dại cả mặt và ngẩng đầu, nhìn thấy hoàng thượng nhà mình đột nhiên to lớn, hơn nữa còn đứng thẳng đứng cúi đầu nhìn anh và phát ra tiếng yếu ớt: “Meo ~”
[Xẻng xúc phân ngu ngốc, còn muốn ông Mèo cứu nữa. Cá khô đâu?]
A Tam Ngũ:...
Được rồi từ nay về sau chúng ta sẽ nói về mọi thứ. Cậu gọi tôi là sĩ quan Xẻng xúc phân, tôi sẽ gọi cậu là ba. Tôi sẽ kiếm tiền tật tốt để mua cá khô nuôi cậu! Chỉ cần cậu bảo vệ mạng chó của tôi!
A Tam Ngũ vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ có nhiều người chết dưới trận động đất này. Mãi đến khi anh ta sốt ruột phóng tầm mắt nhìn lại thì mới nhận ra ở hiện trường có rất nhiều người. Trên người họ hoặc là mặc quần áo hình thù kỳ quái, hoặc là biến thành dạng không giống người cho lắm, còn có người trông như con tê tê chui ra…
Xem ra toàn là người mua Hộp Thẻ Bí Ẩn, và giành được thẻ bài.
Sau trận động đất thành phố M, có rất nhiều người sống sót, chỉ có một số người chưa đặt hàng nên bị chôn vùi, cần cứu hộ.
Tin tức về livestream của A Tam Ngũ và cơn động đất lại một lần nữa leo lên hot search. Mọi người thấy sức mạnh kỳ diệu này và xác định rằng thực sự có thể chống lại Tử Thần thì trái tim ngày càng lo lắng.
Bên cạnh lòng tham mãnh liệt, dần dần có rất nhiều cảm xúc khác dâng lên, này thì ghen tuông, oán hận, rồi này thì tức giận... Tại sao cùng bỏ ra một khoản mà họ có thể rút ra những thứ tốt là thế, còn bên này chỉ có được thẻ vô dụng? Mắc gì cần rất nhiều tiền để rút thẻ thế? Thần mà cũng coi thường người nghèo?
Ngoài ra còn có mấy quốc gia khác biết được nước Z nhận được sự chăm sóc của Thần bèn ghen ghét tới mức muốn chiến tranh, đáng tiếc là tình hình không cho phép.
Xen kẽ với với những cảm xúc tiêu cực méo mó này còn có nỗi tham lam, nó mạnh mẽ hơn cái tham lam bình thường khiến bầu trời ngưng tụ vô số năng lượng màu đen. Thật ra số lượng người tỏa ra năng lượng này còn ít hơn sự sợ hãi khi trước, cơ mà mức độ phong phú lại ngang bằng với nỗi sợ hãi ấy.
Tần Lãm Nguyệt lộ ra biểu hiện vặn vẹo, rất tốt, ngược lại cô ả xem thường nó rồi. Đâu phải Giang Tinh Chước không muốn năng lượng sợ hãi, chẳng qua cô ta nâng cấp năng lượng mà thôi. Nhưng cô ta tạo ra những thẻ này vẫn cần rất nhiều năng lượng, trả tiền và thu hoạch có tỷ lệ thuận với nhau à? Sớm hay muộn gì đám nhân loại có được những năng lượng này cũng cắn trả cô ta thôi!
“Nguyệt Nguyệt, anh đi làm đây.” Triều Hề mặc đồ xong xuôi bèn đi ra nói với Tần Lãm Nguyệt.
Tần Lãm Nguyệt nhìn thấy mặt Triều Hề thì tâm tình miễn cưỡng tốt hơn một chút. Ả chả màng ánh mắt của người đại diện trên xe bên kia b4n ra, mà ả cũng biết gần đó có thể có paparaaai núp mình, cô ả không thèm để ý.
Cô ả hôn Triều Hề một lúc mới chịu thả hắn đi. Dù sao hắn quyến rũ nhất khi tỏa sáng trên màn ảnh, nếu bẻ gãy thẳng cánh chim của tên trai bao, chẳng mấy chốc sẽ nhàm chán.
Triều Hề lên xe của người đại diện ra ngoài làm việc. Khi đợt phát sóng trực tiếp cứu trợ thiên tai kết thúc, thành phố bắt đầu phục hồi chậm rãi, tương lai có hy vọng, nguy cơ ngày tận thế của nhân loại có thể giải trừ mà thẻ thì cần dùng tiền để mua, thế là nhiều người sẵn sàng bắt đầu làm việc kiếm tiền.
Thông báo trì hoãn ban đầu của Triều Hề cũng bắt đầu.
Người đại diện chẳng muốn cãi nhau với Triều Hề vì chuyện Tần Lãm Nguyệt nữa, anh ta âm thầm hít sâu vài lần, đè cảm xúc cuồn cuộn xuống, rồi mới mở miệng: “Triều Hề, anh có mua chưa?”
“Cái gì?” Triều Hề cũng không kịp phản ứng. Hắn không xem livestream cứu trợ thiên tai, cũng không biết Hộp Thẻ Bí Ẩn, bởi vì hắn mãi ở cùng một chỗ với Tần Lãm Nguyệt, trong mắt chỉ có cô ả.
“Hộp Thẻ Bí Ẩn? Anh không lên mạng sao?” Người đại diện cạn lời, “Anh đúng là…”
Bị Tần Lãm Nguyệt che mắt và làm tâm trí đảo điên, anh ta chẳng thể hiểu Tần Lãm Nguyệt có mị lực gì làm cho người này biến thành như vậy, như thể biến thành người khác hoàn toàn. Nếu không phải năng lực nghiệp vụ vẫn mạnh và thói quen bình thường không thay đổi, anh ta đã cho rằng người này bị cướp thân thể là cái chắc.
Lúc này Triều Hề mới lấy điện thoại di động ra và biết gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Vì Tần Lãm Nguyệt mà tiền của hắn chẳng còn nhiều nhặn, nhưng cũng đủ để mua một bộ thẻ cao cấp. Hắn nghĩ thầm người người đều có loại thẻ này, nếu hắn không có thì sao mà bảo vệ Tần Lãm Nguyệt cho được? Hắn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, hắn không thể tụt lại phía sau.
Thế là hắn bấm mua.
Một giây sau, gói đồ chuyển phát nhanh xuất hiện trong hư vô và rơi vào tay hắn.
Hắn mở gói đồ. Khi cái thứ màu đen kia đập vào mắt, trong nháy mắt ấy hắn có cảm giác gột rửa tâm trí, ánh mắt thay đổi. Người đại diện đang tò mò nhìn chằm chằm thì ngạc nhiên một ít, cho rằng Triều Hề trước kia đã trở về.
Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua, đến khi anh ta nhìn kỹ lại, Triều Hề vẫn là cái tên trong mắt chỉ có Tần Lãm Nguyệt. Ánh mắt giống như bịt kín một tầng sương mù, không trong suốt và rõ rành như trước.
Hắn mở hộp, 10 thẻ bài bay ra khỏi đó.
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh lật đi!” Người đại diện hào hứng bảo. Sau chuyện livestream của A Tam Ngũ, ai nấy đã biết phải làm gì.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài màu vàng rực rỡ.
Người đại diện há to miệng. Vàng! Màu vàng cao quý! Đây là thẻ cấp SSR đấy. Cách đây không lâu có cậu chủ nhà ai ở thủ đô đã chụp hình và leo lên hot search, khiến một đám người quỳ xuống cúng bái. Bây giờ cái thẻ vàng trong truyền thuyết này lại được anh ta nhìn thấy ở cự ly gần!
Cơ mà đây là lá bài gì?
Ding dong!
[Chúc mừng anh rút được thẻ sao chép SSR, Súng Giết Thần. Sử dụng thẻ này, có thể làm linh hồn không phải con người dưới một thân xác bị thương nặng.]
Súng Giết Thần.
Triều Hề ngỡ ngàng, quá ghê gớm, nhưng tại sao mình lại rút được thứ này? Nghe đâu rút được thứ gì sẽ liên quan tới duc vọng trong nội tâm. Bởi vì hắn muốn bảo vệ Nguyệt Nguyệt? Chắc là thế rồi.
Triều Hề bỏ qua nỗi ấm ức lóe lên trong lòng, tiếp tục lật thẻ bài.
Lật thẻ bài thứ hai, là một viên Thuốc Phục Hồi.
Lật thẻ bài thứ ba, là một thẻ Tuổi Thọ Một Tháng.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là một viên Thuốc Phục Hồi.
Người đại diện mở to mắt, không dám tin vào vận may của Triều Hề. Anh ta cũng mua mấy cái Hộp Bí Ẩn, bởi vì bốc đồng mà bán đi hai căn nhà, nhưng anh ta không có may mắn như Triều Hề.
Thị trường thẻ xuất hiện nhanh khôn cùng như một cơn gió, Thuốc Phục Hồi bây giờ có giá bán rất đắt trên thị trường, một viên ít nhất có giá khởi điểm là 5 ngàn vạn. Thẻ Tuổi Thọ thì đắt hơn, cách đây không lâu có người đấu giá trên mạng, đến cuối được bán với giá 2 ức 6 ngàn vạn.
Triều Hề chỉ chi 1,000 vạn để mua một Hộp Bí Ẩn, kết quả là chưa bàn tới Súng Giết Thần, chỉ riêng ba thứ này thôi là hắn đã kiếm được bộn tiền.
Má nó, người có diện mạo vóc người thậm chí vận may toàn tuyệt vời như thế mà sao lại bị mỡ heo che mắt, vừa ý đứa con gái dâm loàn như Tần Lãm Nguyệt?
Người đại diện càng nghĩ càng đau lòng, bởi vì anh ta cảm thấy những thứ tốt đẹp mà Triều Hề rút ra đến cuối cũng rơi vào trong túi Tần Lãm Nguyệt.
Người đại diện nghĩ rằng Triều Hề như vậy là đủ tuyệt vời, tuy nhiên theo đà rút các thẻ khác, hắn chẳng rút ra một con dao nhỏ bình thường hay bài trống. Mỗi một tấm thẻ toàn là vật phẩm thần kỳ.
Thẻ bài thứ chín xoay chuyển, để lộ mặt thẻ màu đen.
Người đại diện mở to mắt: “Cái gì đây? Màu đen?”
Có màu đen nữa à?
Thẻ màu đen này phát ra ánh sáng màu đen mờ nhạt, làm cho tự đáy lòng mọi người phát ra một cảm giác sợ hãi.
Ding dong!
[Chúc mừng anh đã rút ra thẻ UR sao chép, Tù Nhân Duc vọng. Sử dụng thẻ này, những người có duc vọng với anh sẽ trở thành tù nhân của anh. Sẽ nghe gì nói nấy, hỏi gì đáp nấy cho anh.]
Tù Nhân Duc vọng… Triều Tĩnh giữ tấm thẻ này mà trong đầu xuất hiện khuôn mặt Tần Lãm Nguyệt. Hắn có thể dùng thẻ này với cô không? Bằng cách này, cô hoàn toàn là của hắn rồi.
Đối với hắn, Tần Lãm Nguyệt có một loại ma lực kỳ lạ, khiến cho tâm tư trong suốt như nước của hắn vừa nhìn thấy cô là xao động đầy yêu thương, khó mà dằn lòng. Thậm chí vì tiếp tục có cô, hắn có thể làm ra rất nhiều chuyện mà người khác khó có thể hiểu được. Chẳng hạn như chia sớt cô với người khác; tranh luận với người hâm mộ vì cô, để những người hâm mộ lâu năm biến đi; vì cô mà từ bỏ chuyện hợp tác với thần tượng hắn hằng chờ mong… Bây giờ, ngay cả việc cầm tù phạm pháp là thế mà cũng xuất hiện trong đầu hắn.
“Còn một lá nữa, anh mau lật đi.” Người đại diện bảo.
Anh ta đã ghen tuông đến mức không chịu nổi, thẻ đen có cấp UR cao hơn SSR. Cũng cùng là 1,000 vạn, có người có 10 thẻ bài là bảo vật hết, có người lại dính 10 cái thẻ trống, người hơn người làm người ta ghen chết. Nếu không phải anh ta có tình cảm sâu đậm với Triều Hề, có khả năng anh ta không kiểm soát được dụng vọng mà giết người lấy thẻ. Anh ta chỉ có thể cảm thấy may mắn vì giữa tài xế và ghế sau có vách ngăn, không biết bọn họ đang làm gì, bằng không tài xế chắc chắn không thể kiểm soát được mà xuống tay với bọn họ.
Lúc này Triều Hề mới thu lại suy nghĩ phân tán, đưa tay lật lá bài cuối cùng.
Ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ, vẫn có với hoa văn và chữ viết bí ẩn.
Ding dong!
[Chúc mừng anh đã hút một chai Thuốc Đuổi Ma Quỷ. Uống lọ thuốc này, hơi thở ma quỷ sẽ bị đẩy ra khỏi cơ thể và đạt được khả năng miễn dịch nhất định]
“Thuốc Đuổi Ma Quỷ?” Ánh mắt người đại diện lóe lên một chút, ánh mắt nhìn sang Triều Hề tràn ngập thăm dò: “Triều Hề, anh uống thử xem.”
Triều Hề im lặng rất lâu: “Anh lại nghi ngờ tôi trúng tà. Tình cảm của tôi đối với Nguyệt Nguyệt là thật, không phải bị quỷ ám.”
“Vậy anh cứ uống đi!” Người đại diện nói. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Triều Hề và các ngôi sao nam khác bị quỷ ám nhưng họ lại không có bằng chứng.
“Sau lần này, tôi hy vọng anh đừng có dùng cái kính màu đó mà nhìn Nguyệt Nguyệt. Chẳng qua cô ấy quá hấp dẫn mà thôi.” Triều Hề nói rồi ngửa đầu tu chai Thuốc Đuổi Ma Quỷ này.
Thuốc mát mẻ trượt từ cổ họng đến dạ dày, sau đó tuôn sang toàn chân tay. Đúng là có đồ gì đó chảy trong cơ thể, kế đó nó bị hơi thở mát mẻ này nhấn chìm, nuốt chửng...
Triều Hề khó chịu đến nhíu mày, che trán, làm người đại diện khẩn trương: “Sao vậy? Triều Hề?”
Lúc này trong đầu Triều Hề nhanh chóng hiện lên những chuyện trong quá khứ. Từ khi gặp Tần Lãm, những hành vi không thể tưởng tượng nổi của hắn đã tái diễn, nhưng lần này hắn đứng dưới góc độ người ngoài cuộc và thấy xem không hiểu.
Hắn chẳng hiểu nhưng bị sốc nặng, đồng thời hắn còn muốn giết người.
Chương 73: Quà tặng đặc biệt (2) + (3)
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Bấy giờ đã là giấc đêm, cửa ngôi nhà này đã bị khóa. Ban đầu chúng sợ mình làm chuyện ác lại gặp ai đó xông vào, còn giờ đâu nó lại trở thành cái khóa, chặn con đường thoát hiểm của chúng.
Đám nam nữ tranh nhau chạy ra ngoài thấy cửa khóa mà phải còn tìm chìa, thêm tiếng cưa điện khủng b0 lại ở sau lưng. Chúng hoảng loạn chạy bừa, hoàn toàn chẳng nghĩ nổi gì nữa và theo bản năng muốn tìm một nơi để trốn. Thế là bọn chúng quay lại và chạy lên lầu.
Trong vô tình, nhóm người đã phân tán, trốn ở khắp mọi nơi. Chúng nhìn qua các khe hở bên ngoài, sợ hãi như thể nhìn thấy ma.
Thợ săn và con mồi lập tức chuyển vị trí.
Dư Bình Bình không hề cảm thấy tay cưa điện của mình và vết máu đỏ tươi đáng sợ ở trên đó khủng b0 nhường nào, ngực cô tràn đầy cảm xúc nóng bỏng sôi nổi. Đây là món quà mẹ tặng cô cho nên cô hoàn toàn không sợ hãi, cô phải để cho những người muốn làm tổn thương mẹ mình trả giá, bọn họ không đáng được sống.
Cô bước lên lầu từng bước một, đưa tay ra đẩy cánh cửa đầu tiên, tuy nhiên cửa đã bị khóa.
Nhưng chuyện này có ảnh hưởng gì đâu.
Cưa điện nhắm vào cửa, lưỡi cưa sắc nhọn dễ dàng cắt cửa gỗ.
Tiếng cưa cửa khủng khiếp làm người bên trong la hét sợ hãi, xoay đầu tìm lối thoát.
“Nhanh! Cửa sổ cửa sổ!” Chúng chạy về phía cửa sổ, nơi này chỉ ở tầng hai nên nhảy xuống được.
Ấy thế mà cửa sổ cũng bị đóng kín. Chính vì nỗi đớn hèn và sợ hãi của cha mẹ kẻ chủ mưu đã làm cho họ vô thức muốn nhốt mình trong một không gian kín để có được cảm giác an toàn. Đồng thời họ cảm thấy làm vậy ắt bất kỳ tiếng động đáng ngờ và mùi lạ trong nhà sẽ không thể nào bay ngoài, bị hàng xóm phát hiện.
Hệt như cánh cửa khóa chặt, cửa sổ cũng khóa lại con đường chạy trốn của chúng.
Chúng liều mạng kéo mấy thanh gỗ trên cửa sổ, đầu đầy mồ hôi, ấy thế sức mấy mà kéo thanh gỗ ra được. Thế rồi cửa mở.
Cô gái bị bọn chúng dễ dàng ăn hiếp cách đây không lâu giờ máu bắn tung tóe đầy mặt, một cánh tay biến thành cưa điện kỳ lạ. Cô mang theo nụ cười quái đản, đầy âm trầm và khủng khiếp nhìn chúng.
Giống như một nữ quỷ từ địa ngục tới đòi mạng.
Chúng khóc lóc cầu xin sự tha thứ, Dư Bình Bình đến trước mặt chúng và chẳng gần ngại giơ tay lên.
So với gỗ, thịt càng dễ bị cưa hơn, tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai những người khác làm chúng run rẩy.
Mấy người tháo được chỗ niêm phong cửa sổ thì càng ra công, đứa không có cửa sổ để tháo chỉ có thể lục tung bốn phía tìm vũ khí. Nước mắt nước mũi chúng chảy dài, thậm chí chúng còn muốn báo cảnh sát. Ấy rồi động tác chúng khựng lại ngay. Chúng xứng đáng báo cảnh sát à?
Mà chủ nhân của ngôi nhà này, cặp vợ chồng ấy, đang ở trong phòng tầng ba. Họ nghe thấy âm thanh bên dưới, không biết những gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy như thể ồn ào hơn hẳn, không giống với lúc nữ sinh đó phát ra âm thanh.
“Phía dưới có…”
“Có thể là đang đùa giỡn rồi.”
“Ừ.”
Họ im lặng một lần nữa.
Còn ở tầng dưới, những người muốn báo cảnh sát vẫn gọi điện thoại, chúng mặc kệ mình xứng đáng để gọi hay không.
Điện thoại còn chưa được bấm là cánh cửa đã bị cưa ra, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.
Một người lặng lẽ xuất hiện phía sau Dư Bình Bình. Tên này cầm dao, dữ tợn đâm vào lưng cô: “Chết đi con quái vật!”
Thành công! Hắn vừa mới lộ ra nụ cười là cứng đờ ngay, sau lưng hắn là cảm giác đau điếng như bị dao đâm vào. Dư Bình Bình bị hắn tập kích ngay trên lưng mà chả có tí máu, tựa hồ cô chẳng đau đớn gì mà cứ thế chậm rãi xoay người, nhìn về phía hắn.
Cưa điện quét qua, cái đầu đó bay lên với biểu hiện sợ hãi trên khuôn mặt.
Cưa điện mở mỗi cánh cửa, hễ ai giấu trong góc tối đó cũng chẳng trốn thoát được. Đến cuối, kẻ chủ mưu sót lại đã nhớ ra y có hai người bảo vệ trong cái nhà này. Trước khi Dư Bình Bình đi đến cánh cửa này, y chợt mở cửa và xông lên tầng ba.
“Cha! Mẹ ơi! Cứu con! Cứu mạng con!”
Nghe thấy giọng nói của con trai mình, rốt cuộc cặp vợ chồng trong phòng cũng phản ứng lại và vội vã xuống giường để mở cửa.
“Làm sao vậy?”
Họ nhìn thấy thằng con đang lồm cồm leo lên cầu thang, nhưng lại trượt ngay bậc cuối cùng. Bóng dáng của một cô gái xuất hiện và cưa điện sa xuống lưng thằng con. Trong phút chốc máu bắn tung tóe, y kêu thảm thiết không thôi.
Hai vợ chồng cũng theo đó mà kêu ré lên tan nát cõi lòng.
Tiếng cưa điện cuối cùng đã dừng lại. Rút cưa điện ra khỏi cơ thể con người, Dư Bình Bình nhìn máu nhỏ giọt trên cái cưa với nụ cười trên khóe môi càng lúc càng lớn.
“Mày trả con trai tao đây!” Người phụ nữ khóc lóc lao tới, cố gắng đánh cô.
Dư Bình Bình giơ chỗ cái tay có cưa điện và mở ra lần nữa. Người phụ nữ dừng lại ngay lập tức, nào có dám xông tới.
“Nếu mẹ tôi ở đây, hai người đừng mong sống được.” Dư Bình Bình nói với gương mặt không chút thay đổi.
Cô xoay người rời đi, hai người phía sau tựa như tìm được cơ hội nên một người nhào về phía Dư Bình Bình, một người thì nhặt con dao từ tay con trai đã ngã xuống.
Dư Bình Bình bị người ta đè ngã nhào xuống cầu thang. Người đàn ông kia chạy xuống, cầm dao đâm vào Dư Bình Bình một trận, sau đó hắn cúi đầu nhìn mấy cái lỗ ngay ngực mình với vẻ khó có thể tin được. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười gằn của Dư Bình Bình rồi chậm rãi ngã khuỵu.
Cô ấy đẩy người đàn bà bị gãy cổ rồi chết trên chân của mình ra, đứng dậy và rời đi.
Dùng cưa điện mở cửa, cô bước ra khỏi cánh cửa, hít thở không khí trong lành và nhìn thấy bầu trời đêm rộng lớn. Hai ánh sáng bay ra khỏi cơ thể cô biến lại thành thẻ, cô nắm chặt lấy chúng. Cô vừa nhấc chân đi về nhà vừa sử dụng điện thoại di động của kẻ giết người để gọi cho mẹ.
“Mẹ ơi, con không sao, con sẽ về nhà sớm thôi.”
Một tháng qua đi, cuối cùng nghe thấy giọng nói của con gái mình một lần nữa làm đôi mắt Dư Yến tuôn ra lệ nóng trong nháy mắt.
“Chúa, Chúa nhân từ toàn năng, cảm ơn Ngài, cảm ơn Ngài.” Tín ngưỡng thành kính của Dư Yến hóa thành lực lượng đổ về Giang Tinh Chước.
...
Mọi người bị mắc kẹt trong sự điên rồ của việc mua Hộp Thẻ Bí Ẩn, song, trước mắt trận cuồng hoan này vẫn còn giới hạn trong các gia đình thuộc tầng lớp trung lưu trở lên. Vì trong cái xã hội này, những người không khả năng mua Hộp Thẻ Bí Ẩn chiếm đa số, họ chỉ có thể chờ đợi các khoản tài trợ của Chính phủ.
Đối với Chính phủ mà nói, dù để cho mọi công dân có thẻ sẽ thực sự làm tỷ lệ tử vong giảm đi chăng nữa, vẫn cần thời gian để xác minh.
Tại thành phố M và một số thành phố bị ảnh hưởng nặng nề khác, ai nấy nhận được khoản vay do Chính phủ đưa ra là ngay lập tức đến cửa hàng để đặt mua, trong đó có còn có một số blogger có lượng người hâm mộ không ít. Có người từ đầu đang ngồi ở nhà chờ chết, cũng không có hứng thú làm livestream, mạng sống muốn mất thì họ làm gì còn tâm trạng để làm mấy thứ này?
Sau khi buổi phát sóng trực tiếp cứu trợ thiên tai kết thúc, bọn họ ngay lập tức tìm thấy một chút hy vọng sống. Ai nấy có tâm trạng làm việc, nắm được chuyện hot và chuẩn bị mở livestream mở Hộp Bí Ẩn.
A Tam Ngũ (✓): Đang ở trong thành phố M như thể đang ở trong thành phố tuyệt vọng ngày tận thế, vừa mới lấy ra hết tiền tiết kiệm để đặt hàng một Hộp Bí Ẩn trung cấp. Chờ Hộp Bí Ẩn đến, nếu tôi không chết, tôi sẽ làm livestream đập hộp cái Hộp này.
A Tam Ngũ là là một blogger về trò chơi và thú cưng với 10 triệu người theo dõi. Người này có tính cách hài hước và tốt bụng nên có rất nhiều người hâm mộ. Từ đầu còn ngỡ anh ta đã chết, ai dè đâu xác chết vùng dậy. Còn chưa kịp bình luận, chỉ thấy A Tam Tam lại gửi một bài đăng trên blog.
A Tam Ngũ (✓): Mẹ ơi! Hộp Bí Ẩn đến rồi! Bắt đầu livestream ngay đây!
Cư dân mạng phấn khích, họ vẫn chưa tận mắt chứng kiến Hộp Bí Ẩn và thẻ bài kỳ diệu đâu. Đây là lần đầu tiên có người của công chúng ra ngoài phát sóng trực tiếp, thế là nó đã ngay lập tức thu hút toàn bộ sức nóng trên mạng. Livestream vừa mở ra, số người xem tăng vọt và nhanh chóng vượt qua 10 triệu.
“Mọi người, tôi sẽ cho các bạn xem cảnh bên ngoài thành phố M ra làm sao.” A Tam Ngũ luộm thuộm, có thể thấy đã lâu lắm rồi anh ta không chăm chút cho bản thân. Anh ta vừa đi về phía cửa sổ vừa nói: “Đúng vậy, đã lâu rồi tôi không gội đầu tắm rửa cạo râu, cho dù có livestream thì vẫn chẳng đi tắm rửa gội đầu. Cả đời này tôi cũng không đi tắm gội đầu, biết tại sao không? Ông đây sợ chết chứ sao! Hình tượng có quan trọng bằng tính mạng không?”
Anh ta quay ống kính ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức cảnh thành phố M chiếu vào mắt tất cả khán giả. Mọi người biết rõ về thành phố M, chẳng qua khi con số tử vong được cập nhật mỗi ngày, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh như thế.
Đường phố đầy các xe ô tô lộn xộn, trên đường rất bẩn, mấy tòa nhà đã bị phá hủy, cửa sổ vỡ nát, bầu trời ảm đạm, quạ đậu thành một hàng lớn trên cột điện.
Hoàn toàn là dáng vẻ thành phố khi trải qua tận thế thường thấy trong phim ảnh.
Bão bình luận thúc giục mau mở hộp nhanh nhanh của cư dân mạng đã lặng im.
“Nói thật đã nhiều ngày rồi tôi không gặp con người, phân của Nhạc Nhạc và Anh Rắm xúc là ra một đống, sắp thối chết tôi rồi mà tôi cũng không dám đổ vào thùng rác ở dưới lầu để ném đi.”
A Tam Ngũ lại quay ống kính về phía hai con vật cưng trong căn hộ của mình, chính là hai con mèo Ragdoll. Cả hai con mèo ban đầu được A Tam Ngũ nuôi dưỡng tốt vô cùng, đứng hàng đầu trong vòng tròn vật nuôi với giá trị nhan sắc siêu cao, nhưng bây giờ đứa nào cũng lông tóc vàng hoe, ỉu xìu. Thấy ông chủ nhìn mình bèn phát ra tiếng mèo yếu ớt.
Anh ta lau mặt một cái: “Tôi hy vọng Thần có thể quan tâm tới tôi, cho phép tôi có sức mạnh để chống lại Tử Thần. Tín đồ nguyện ý dùng cả quãng đời còn lại ăn chay để bày tỏ lòng thành kính. Được rồi, mở hộp nào.”
Mở ra gói chuyển phát nhanh rất dễ, móc một đầu vào băng dính là kéo ra được, là cái loại rơi ngay sau khi xé. Đến khi xé xong mở hộp ra sẽ để lộ hộp đen bên trong.
Nhìn thấy cái khoảnh khắc màu đen này ló ra, động tác A Tam Ngũ không tự chủ được mà cứng đờ, trong lòng sinh ra một loại cảm giác kính sợ không có lý do, đúng là có chút quỷ dị.
Đồng thời bão bình luận cũng yên tĩnh, sau đó một lần nữa hiện lên. Chẳng qua lần phát biểu này văn minh hẳn, ngay cả “mẹ kiếp” mà cũng chả có.
[Cảm giác này chính là cảm giác của Thần à?]
[Trái tim nhỏ đập thình thịch, xin Chúa tha thứ cho con vì “mẹ kiếp” vừa thốt ra. Cái đó hoàn toàn không phải mắng chửi mà chỉ biểu đạt sự khiếp sợ của con thôi!]
[Vừa sợ hãi lại có một loại cảm giác an tâm quỷ dị.]
[Cầu Chúa phù hộ cầu Chúa phù hộ...]
A Tam Ngũ hít sâu một hơi rồi mở hộp, bên trong hộp bay ra 10 lá bài phát sáng, chúng lặng lẽ đứng trên không trung tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, chiếu sáng căn phòng ảm đạm này.
A Tam Ngũ bị cảnh tượng kỳ ảo trước mắt này làm khiếp sợ tới mức há to miệng, chẳng thể hoàn hồn. Thậm chí màn hình còn điên rồ hơn. Ngay cả khi đã thấy rất nhiều cảnh huyền diệu trong lần trực tiếp cứu trợ thiên tai khi trước, ấy nhưng vẫn không đủ làm cho nhân loại xem cảnh ảo diệu này là chuyện thường ngày. Thế nên họ vẫn nhận rung động lớn từ nó.
Ding dong!
Âm thanh của sự tồn tại mạnh mẽ đã kéo lại sự chú ý của anh ta.
[Vui lòng lật thẻ của anh.]
Những từ này giống như có ma thuật gì đó đã làm A Tam Ngũ dựng cả tóc gáy, trong nội tâm càng thêm kính sợ mãnh liệt.
Anh ta chẳng mành đến việc tương tác với khán giả mà đặt điện thoại sang một bên, đưa tay một cách căng thẳng về phía thẻ.
Thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ trong suốt như đúc băng với hoa văn và chữ viết bí ẩn trên đó.
Ding dong!
[Chúc mừng anh đã rút trúng thẻ Ngôn Ngữ Mèo, sử dụng thẻ này có thể hiểu những gì mèo nói.]
“Thẻ Ngôn Ngữ Mèo! Tôi có thể hiểu những gì mèo rồi các đồng chí!” A Tam Ngũ nói hớn hở rồi dùng thẻ bài ngay. Anh ta mong đợi nhìn về phía con mèo của mình.
“Meo ~”
[Cuối cùng cái xẻng xúc phân đã bắt đầu làm việc kiếm tiền, kiếm cá hộp cho ông Mèo đi! Xem ra kế hoạch bỏ nhà đi có thể bị trì hoãn rồi.]
Một đứa khác: “Meo~”
[Xẻng xúc phân trở nên xấu xí, thúi quá, mắc ói, ọe~]
A Tam Ngũ:...
Quên đi, không thể so đo với mèo con.
A Tam Ngũ tiếp tục lật thẻ, phớt lờ câu hỏi của cư dân mạng về chuyện hai con mèo nói gì.
Lật thẻ bài thứ hai, anh ta rút ra một thẻ trống.
Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.
A Tam Ngũ hơi khẩn trương, trán đã toát mồ hôi, tiền thì chẳng còn trong khi bản thân ở thành phố M không thể chạy trốn. Nguy cơ sớm tối là thế, bộ thẻ này là hy vọng duy nhất của anh ta. Hình như thẻ Ngôn Ngữ Mèo vừa rút được không có bất kỳ tác dụng gì đối với việc tự cứu mình.
Làm ơn, làm ơn...
Đời này con chưa từng làm chuyện xấu gì cả, ngay cả fan nữ hẹn mà con cũng không đồng ý, chỉ toàn tâm toàn ý chỉ yêu mèo nhà con. Xin Chúa chứng giám…
Đừng nói là A Tam Ngũ, ngay cả khán giả trong livestream cũng khẩn trương trong vô hình.
[Căng thẳng quá căng thẳng quá...]
[Tấm cuối cùng đó!]
[Tôi đổ hết mồ hôi!]
[Nhìn người rút thẻ mà lại bị dẫn dắt cảm xúc như vậy à?]
Đại khái tình yêu mèo trong lòng quá cuồng nhiệt, thẻ cuối cùng lật lên, anh ta lại rút ra một thẻ liên quan đến mèo.
Ding dong!
[Xin chúc mừng anh đã rút được thẻ, "Giày Của Mèo". Mang đôi giày này cho con mèo, nó sẽ biến thành một chiến binh mèo, sức chiến đấu mạnh bao nhiêu sẽ liên quan đến tình yêu của nó dành cho chủ của mình đấy nha.]
A Tam Ngũ rơi nước mắt lã chã. Thật à? Vậy coi như mình xong đời, hai cái con vong ơn bội nghĩa này hoàn toàn không yêu mình.
Đột nhiên, hai con mèo đứng dậy ngay, phát ra tiếng nôn nóng.
[Sắp động đất, xẻng phân, mau dẫn ông Mèo chạy đi!]
[Xẻng xúc phân ngớ người làm cái gì đó, nhanh lên, nhớ mang theo cá khô của ta!]
A Tam Ngũ ngẩn người rồi lập tức phát ra một tiếng mẹ nó. Anh ta lao lên ôm lấy hai con mèo bỏ chạy.
Khán giả trông mà ngỡ ngàng, chỉ thấy những thứ trong nhà lắc lư rồi mấy món đồ trên tủ rơi xuống, cốc trên bàn rớt xuống đất, sau đó màn hình tối sầm…
Động đất!
Sạt lở đất và lũ quét ở thành phố K vừa qua chưa đầy hai ngày, thành phố M lại xảy ra động đất.
A Tam Ngũ còn chưa chạy ra ngoài đã cảm giác mình như rơi xuống, trong nháy mắt ấy anh ta cứ ngỡ là mình sắp chết nhưng kỳ tích xảy ra vào lúc này. Thẻ bài có tác dụng, con mèo trong ngực anh mang Giày vào, rồi hình thể mèo tăng vọt nhanh chóng. Cả người anh lập tức đụng vào thứ ấm áp mềm mại và bị đè lại.
Con mèo nhảy tới nhảy lui làm đầu anh ta lắc tới lắc lui. Chờ đến khi hết thảy mọi rung chuyển biến mất và anh ta lấy lại tinh thần, anh ta đã ở nơi an toàn. Anh ta ôm một con mèo trong vòng tay trong khi con mèo khác lại ôm lấy anh ta.
A Tam Ngũ tê dại cả mặt và ngẩng đầu, nhìn thấy hoàng thượng nhà mình đột nhiên to lớn, hơn nữa còn đứng thẳng đứng cúi đầu nhìn anh và phát ra tiếng yếu ớt: “Meo ~”
[Xẻng xúc phân ngu ngốc, còn muốn ông Mèo cứu nữa. Cá khô đâu?]
A Tam Ngũ:...
Được rồi từ nay về sau chúng ta sẽ nói về mọi thứ. Cậu gọi tôi là sĩ quan Xẻng xúc phân, tôi sẽ gọi cậu là ba. Tôi sẽ kiếm tiền tật tốt để mua cá khô nuôi cậu! Chỉ cần cậu bảo vệ mạng chó của tôi!
A Tam Ngũ vốn tưởng rằng chắc chắn sẽ có nhiều người chết dưới trận động đất này. Mãi đến khi anh ta sốt ruột phóng tầm mắt nhìn lại thì mới nhận ra ở hiện trường có rất nhiều người. Trên người họ hoặc là mặc quần áo hình thù kỳ quái, hoặc là biến thành dạng không giống người cho lắm, còn có người trông như con tê tê chui ra…
Xem ra toàn là người mua Hộp Thẻ Bí Ẩn, và giành được thẻ bài.
Sau trận động đất thành phố M, có rất nhiều người sống sót, chỉ có một số người chưa đặt hàng nên bị chôn vùi, cần cứu hộ.
Tin tức về livestream của A Tam Ngũ và cơn động đất lại một lần nữa leo lên hot search. Mọi người thấy sức mạnh kỳ diệu này và xác định rằng thực sự có thể chống lại Tử Thần thì trái tim ngày càng lo lắng.
Bên cạnh lòng tham mãnh liệt, dần dần có rất nhiều cảm xúc khác dâng lên, này thì ghen tuông, oán hận, rồi này thì tức giận... Tại sao cùng bỏ ra một khoản mà họ có thể rút ra những thứ tốt là thế, còn bên này chỉ có được thẻ vô dụng? Mắc gì cần rất nhiều tiền để rút thẻ thế? Thần mà cũng coi thường người nghèo?
Ngoài ra còn có mấy quốc gia khác biết được nước Z nhận được sự chăm sóc của Thần bèn ghen ghét tới mức muốn chiến tranh, đáng tiếc là tình hình không cho phép.
Xen kẽ với với những cảm xúc tiêu cực méo mó này còn có nỗi tham lam, nó mạnh mẽ hơn cái tham lam bình thường khiến bầu trời ngưng tụ vô số năng lượng màu đen. Thật ra số lượng người tỏa ra năng lượng này còn ít hơn sự sợ hãi khi trước, cơ mà mức độ phong phú lại ngang bằng với nỗi sợ hãi ấy.
Tần Lãm Nguyệt lộ ra biểu hiện vặn vẹo, rất tốt, ngược lại cô ả xem thường nó rồi. Đâu phải Giang Tinh Chước không muốn năng lượng sợ hãi, chẳng qua cô ta nâng cấp năng lượng mà thôi. Nhưng cô ta tạo ra những thẻ này vẫn cần rất nhiều năng lượng, trả tiền và thu hoạch có tỷ lệ thuận với nhau à? Sớm hay muộn gì đám nhân loại có được những năng lượng này cũng cắn trả cô ta thôi!
“Nguyệt Nguyệt, anh đi làm đây.” Triều Hề mặc đồ xong xuôi bèn đi ra nói với Tần Lãm Nguyệt.
Tần Lãm Nguyệt nhìn thấy mặt Triều Hề thì tâm tình miễn cưỡng tốt hơn một chút. Ả chả màng ánh mắt của người đại diện trên xe bên kia b4n ra, mà ả cũng biết gần đó có thể có paparaaai núp mình, cô ả không thèm để ý.
Cô ả hôn Triều Hề một lúc mới chịu thả hắn đi. Dù sao hắn quyến rũ nhất khi tỏa sáng trên màn ảnh, nếu bẻ gãy thẳng cánh chim của tên trai bao, chẳng mấy chốc sẽ nhàm chán.
Triều Hề lên xe của người đại diện ra ngoài làm việc. Khi đợt phát sóng trực tiếp cứu trợ thiên tai kết thúc, thành phố bắt đầu phục hồi chậm rãi, tương lai có hy vọng, nguy cơ ngày tận thế của nhân loại có thể giải trừ mà thẻ thì cần dùng tiền để mua, thế là nhiều người sẵn sàng bắt đầu làm việc kiếm tiền.
Thông báo trì hoãn ban đầu của Triều Hề cũng bắt đầu.
Người đại diện chẳng muốn cãi nhau với Triều Hề vì chuyện Tần Lãm Nguyệt nữa, anh ta âm thầm hít sâu vài lần, đè cảm xúc cuồn cuộn xuống, rồi mới mở miệng: “Triều Hề, anh có mua chưa?”
“Cái gì?” Triều Hề cũng không kịp phản ứng. Hắn không xem livestream cứu trợ thiên tai, cũng không biết Hộp Thẻ Bí Ẩn, bởi vì hắn mãi ở cùng một chỗ với Tần Lãm Nguyệt, trong mắt chỉ có cô ả.
“Hộp Thẻ Bí Ẩn? Anh không lên mạng sao?” Người đại diện cạn lời, “Anh đúng là…”
Bị Tần Lãm Nguyệt che mắt và làm tâm trí đảo điên, anh ta chẳng thể hiểu Tần Lãm Nguyệt có mị lực gì làm cho người này biến thành như vậy, như thể biến thành người khác hoàn toàn. Nếu không phải năng lực nghiệp vụ vẫn mạnh và thói quen bình thường không thay đổi, anh ta đã cho rằng người này bị cướp thân thể là cái chắc.
Lúc này Triều Hề mới lấy điện thoại di động ra và biết gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Vì Tần Lãm Nguyệt mà tiền của hắn chẳng còn nhiều nhặn, nhưng cũng đủ để mua một bộ thẻ cao cấp. Hắn nghĩ thầm người người đều có loại thẻ này, nếu hắn không có thì sao mà bảo vệ Tần Lãm Nguyệt cho được? Hắn có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, hắn không thể tụt lại phía sau.
Thế là hắn bấm mua.
Một giây sau, gói đồ chuyển phát nhanh xuất hiện trong hư vô và rơi vào tay hắn.
Hắn mở gói đồ. Khi cái thứ màu đen kia đập vào mắt, trong nháy mắt ấy hắn có cảm giác gột rửa tâm trí, ánh mắt thay đổi. Người đại diện đang tò mò nhìn chằm chằm thì ngạc nhiên một ít, cho rằng Triều Hề trước kia đã trở về.
Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua, đến khi anh ta nhìn kỹ lại, Triều Hề vẫn là cái tên trong mắt chỉ có Tần Lãm Nguyệt. Ánh mắt giống như bịt kín một tầng sương mù, không trong suốt và rõ rành như trước.
Hắn mở hộp, 10 thẻ bài bay ra khỏi đó.
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh lật đi!” Người đại diện hào hứng bảo. Sau chuyện livestream của A Tam Ngũ, ai nấy đã biết phải làm gì.
Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ mặt bài màu vàng rực rỡ.
Người đại diện há to miệng. Vàng! Màu vàng cao quý! Đây là thẻ cấp SSR đấy. Cách đây không lâu có cậu chủ nhà ai ở thủ đô đã chụp hình và leo lên hot search, khiến một đám người quỳ xuống cúng bái. Bây giờ cái thẻ vàng trong truyền thuyết này lại được anh ta nhìn thấy ở cự ly gần!
Cơ mà đây là lá bài gì?
Ding dong!
[Chúc mừng anh rút được thẻ sao chép SSR, Súng Giết Thần. Sử dụng thẻ này, có thể làm linh hồn không phải con người dưới một thân xác bị thương nặng.]
Súng Giết Thần.
Triều Hề ngỡ ngàng, quá ghê gớm, nhưng tại sao mình lại rút được thứ này? Nghe đâu rút được thứ gì sẽ liên quan tới duc vọng trong nội tâm. Bởi vì hắn muốn bảo vệ Nguyệt Nguyệt? Chắc là thế rồi.
Triều Hề bỏ qua nỗi ấm ức lóe lên trong lòng, tiếp tục lật thẻ bài.
Lật thẻ bài thứ hai, là một viên Thuốc Phục Hồi.
Lật thẻ bài thứ ba, là một thẻ Tuổi Thọ Một Tháng.
Lật thẻ bài thứ tư, lại là một viên Thuốc Phục Hồi.
Người đại diện mở to mắt, không dám tin vào vận may của Triều Hề. Anh ta cũng mua mấy cái Hộp Bí Ẩn, bởi vì bốc đồng mà bán đi hai căn nhà, nhưng anh ta không có may mắn như Triều Hề.
Thị trường thẻ xuất hiện nhanh khôn cùng như một cơn gió, Thuốc Phục Hồi bây giờ có giá bán rất đắt trên thị trường, một viên ít nhất có giá khởi điểm là 5 ngàn vạn. Thẻ Tuổi Thọ thì đắt hơn, cách đây không lâu có người đấu giá trên mạng, đến cuối được bán với giá 2 ức 6 ngàn vạn.
Triều Hề chỉ chi 1,000 vạn để mua một Hộp Bí Ẩn, kết quả là chưa bàn tới Súng Giết Thần, chỉ riêng ba thứ này thôi là hắn đã kiếm được bộn tiền.
Má nó, người có diện mạo vóc người thậm chí vận may toàn tuyệt vời như thế mà sao lại bị mỡ heo che mắt, vừa ý đứa con gái dâm loàn như Tần Lãm Nguyệt?
Người đại diện càng nghĩ càng đau lòng, bởi vì anh ta cảm thấy những thứ tốt đẹp mà Triều Hề rút ra đến cuối cũng rơi vào trong túi Tần Lãm Nguyệt.
Người đại diện nghĩ rằng Triều Hề như vậy là đủ tuyệt vời, tuy nhiên theo đà rút các thẻ khác, hắn chẳng rút ra một con dao nhỏ bình thường hay bài trống. Mỗi một tấm thẻ toàn là vật phẩm thần kỳ.
Thẻ bài thứ chín xoay chuyển, để lộ mặt thẻ màu đen.
Người đại diện mở to mắt: “Cái gì đây? Màu đen?”
Có màu đen nữa à?
Thẻ màu đen này phát ra ánh sáng màu đen mờ nhạt, làm cho tự đáy lòng mọi người phát ra một cảm giác sợ hãi.
Ding dong!
[Chúc mừng anh đã rút ra thẻ UR sao chép, Tù Nhân Duc vọng. Sử dụng thẻ này, những người có duc vọng với anh sẽ trở thành tù nhân của anh. Sẽ nghe gì nói nấy, hỏi gì đáp nấy cho anh.]
Tù Nhân Duc vọng… Triều Tĩnh giữ tấm thẻ này mà trong đầu xuất hiện khuôn mặt Tần Lãm Nguyệt. Hắn có thể dùng thẻ này với cô không? Bằng cách này, cô hoàn toàn là của hắn rồi.
Đối với hắn, Tần Lãm Nguyệt có một loại ma lực kỳ lạ, khiến cho tâm tư trong suốt như nước của hắn vừa nhìn thấy cô là xao động đầy yêu thương, khó mà dằn lòng. Thậm chí vì tiếp tục có cô, hắn có thể làm ra rất nhiều chuyện mà người khác khó có thể hiểu được. Chẳng hạn như chia sớt cô với người khác; tranh luận với người hâm mộ vì cô, để những người hâm mộ lâu năm biến đi; vì cô mà từ bỏ chuyện hợp tác với thần tượng hắn hằng chờ mong… Bây giờ, ngay cả việc cầm tù phạm pháp là thế mà cũng xuất hiện trong đầu hắn.
“Còn một lá nữa, anh mau lật đi.” Người đại diện bảo.
Anh ta đã ghen tuông đến mức không chịu nổi, thẻ đen có cấp UR cao hơn SSR. Cũng cùng là 1,000 vạn, có người có 10 thẻ bài là bảo vật hết, có người lại dính 10 cái thẻ trống, người hơn người làm người ta ghen chết. Nếu không phải anh ta có tình cảm sâu đậm với Triều Hề, có khả năng anh ta không kiểm soát được dụng vọng mà giết người lấy thẻ. Anh ta chỉ có thể cảm thấy may mắn vì giữa tài xế và ghế sau có vách ngăn, không biết bọn họ đang làm gì, bằng không tài xế chắc chắn không thể kiểm soát được mà xuống tay với bọn họ.
Lúc này Triều Hề mới thu lại suy nghĩ phân tán, đưa tay lật lá bài cuối cùng.
Ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ, vẫn có với hoa văn và chữ viết bí ẩn.
Ding dong!
[Chúc mừng anh đã hút một chai Thuốc Đuổi Ma Quỷ. Uống lọ thuốc này, hơi thở ma quỷ sẽ bị đẩy ra khỏi cơ thể và đạt được khả năng miễn dịch nhất định]
“Thuốc Đuổi Ma Quỷ?” Ánh mắt người đại diện lóe lên một chút, ánh mắt nhìn sang Triều Hề tràn ngập thăm dò: “Triều Hề, anh uống thử xem.”
Triều Hề im lặng rất lâu: “Anh lại nghi ngờ tôi trúng tà. Tình cảm của tôi đối với Nguyệt Nguyệt là thật, không phải bị quỷ ám.”
“Vậy anh cứ uống đi!” Người đại diện nói. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Triều Hề và các ngôi sao nam khác bị quỷ ám nhưng họ lại không có bằng chứng.
“Sau lần này, tôi hy vọng anh đừng có dùng cái kính màu đó mà nhìn Nguyệt Nguyệt. Chẳng qua cô ấy quá hấp dẫn mà thôi.” Triều Hề nói rồi ngửa đầu tu chai Thuốc Đuổi Ma Quỷ này.
Thuốc mát mẻ trượt từ cổ họng đến dạ dày, sau đó tuôn sang toàn chân tay. Đúng là có đồ gì đó chảy trong cơ thể, kế đó nó bị hơi thở mát mẻ này nhấn chìm, nuốt chửng...
Triều Hề khó chịu đến nhíu mày, che trán, làm người đại diện khẩn trương: “Sao vậy? Triều Hề?”
Lúc này trong đầu Triều Hề nhanh chóng hiện lên những chuyện trong quá khứ. Từ khi gặp Tần Lãm, những hành vi không thể tưởng tượng nổi của hắn đã tái diễn, nhưng lần này hắn đứng dưới góc độ người ngoài cuộc và thấy xem không hiểu.
Hắn chẳng hiểu nhưng bị sốc nặng, đồng thời hắn còn muốn giết người.
- -----oOo------