Edit + Beta: Basic Needs
………..
Trấn an rồi đưa chị về phòng, gần như sắp dỗ dành chị ấy đi ngủ thì chị ấy lại đứng dậy một lần nữa để gọi hầu gái.
Hầu gái của chị ấy cũng có một cái bụng lớn, cô nàng mang theo một bát thuốc vào rồi chị cô bảo: “Lisa, em mau uống thuốc đi.”
Nghe nói thuốc này có thể giúp phụ nữ có được cơ hội mang thai lớn hơn, cho phụ nữ có khả năng sinh sản của tổ chức Lãnh địa Tham Lang... Không, phải nói rằng cho tất cả phụ nữ có khả năng sinh sản nhưng chưa mang thai ở nước S, là thứ ngày nào họ cũng phải uống.
Đất nước này dựa vào việc cung cấp những người sống cho Lò Giết Mổ để tránh nguy cơ chiến đấu đầy mạo hiểm với quái vật. Bởi vậy bọn chúng phải liên tục bổ sung trẻ sơ sinh mới để cho phép mấy tên có quyền lực của đất nước tiếp tục duy trì quyền lợi của chúng.
Lisa nhìn vào chén thuốc mà buồn nôn vô tận.
“Chị, chị đừng có lo.” Lisa nắm lấy đôi tay gầy gò của chị, nhìn quầng thâm của chị với đôi mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng: “Em sẽ tự bảo vệ mình cho tốt. Thuốc này để em lấy về uống từ từ.”
“Không! Em phải uống hết!” Chị gái mạnh mẽ yêu cầu. Theo quy tắc, phụ nữ ở quốc gia này đã được giao chỉ tiêu, nếu không có thai trong vòng 3 tháng thì sẽ được gửi đến “Vườn Cầu Nguyện” để mặc cho người người chà đạp đến khi có thai mới thôi. Chị ấy đã tận mắt chứng kiến tình huống thảm khốc từ người bạn thân nhất của mình, tuyệt đối không bao giờ để cho em gái rơi vào kết cục như vậy.
Lisa nhìn vào mắt chị gái mình, cuối cùng cầm chén thuốc và chịu đựng cơn mắc ói mãnh liệt khi uống nó vào dạ dày.
Trên đường trở về phòng, dạ dày của cô đang điên cuồng sôi trào. Cô đi qua hành lang dài, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ tầng dưới, âm thanh rất quen thuộc giống như người giúp việc nhỏ trong nhà bếp mỗi ngày đưa cơm cho cô. Cô vội vã đi tới trước cửa sổ trông xuống và thấy một đám đàn ông đang vây quanh một chỗ. Còn trên mặt đất thì có một cô bé với con dao cắm trên bụng.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Lisa tức giận, vén váy và chạy thật nhanh xuống cầu thang. Quần áo cô bé xộc xệch, chẳng cần nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Cô bé vẫn còn sống còn cô thì cô hét lên: “Gọi bác sĩ! Con bé mới 14 tuổi mà mấy người dám đụng vào con bé?”
“Phu nhân Lisa, cô ấy vừa có một buổi sinh nhật và tôi là hôn phu của cô ấy, tôi vô tội.” Một trong những người đàn ông nói, trên khuôn mặt thô ráp đó còn có lộ ra biểu hộ căm ghét. Y nói trong hung tợn: “Ấy vậy mà dám chống đối, quên đi trách nhiệm của mình. Chờ mày chữa lành vết thương, tao sẽ đưa mày tới Vườn Cầu Nguyện.”
Lisa toan nói gì đấy thì cô bé đột nhiên rút con dao ra khỏi bụng, đoạn, chẳng ngần ngại đâm vào cổ, tắt thở hoàn toàn, đúng là chẳng để lại khả năng mình được cấp cứu. Hoặc là cô bé đã chờ đợi ngày này từ lâu nên mới mang theo dao găm trên người.
Lisa nhìn vào bàn tay đầy máu thì giật cả mình. Kế đó đôi mắt của cô mờ đi, run rẩy vu0t v3 khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Không phải chị đã nói với em là chờ một chút… Vì sao…”
Còn đám đàn ông thì im một tí rồi nói kháy, bày ra bộ dáng hào hứng của mình đã bị quét sạch.
Lisa lau nước mắt, đặt cô bé đã chết xuống rồi đứng dậy và rời đi với nắm đấm khẽ siết.
Cô trở về phòng của mình, lấy thiết bị liên lạc bí ẩn ra và liên lạc với đồng đảng của mình: “Không thể chờ đợi nữa, chúng ta phải hành động càng sớm càng tốt!”
“Cô yên tâm, Ông Chủ đã đến và chẳng mấy chốc thì kế hoạch của chúng ta sẽ bắt đầu.”
...
Hiển nhiên chuyện thẻ bài cũng truyền tới các quốc gia khác, chẳng qua không tận mắt nhìn thấy nên đại đa số chẳng tin.
“Nếu có Thần, tại sao bây giờ Thần mới xuất hiện? Điều gì khiến Thần chỉ hạ phàm ở đất nước đó? Chắc hẳn không phải thật sự có Thần tồn tại, mà quốc gia kia đang cố tình làm ra vẻ huyền ảo, đang bày ra âm mưu quỷ kế gì rồi!”
“Có phải bọn họ muốn ra tay với nước S không? Tao biết ngay mà! Giả bộ lâu như vậy, rốt cuộc lộ ra đuôi hồ ly!”
“Tao nghi họ muốn làm thí nghiệm virus di truyền ở nước S!”
“Thật ra chính quyền nước S đã rơi vào tay họ, công dân nước S khổ không thể tả...”
“Họ đã giết một Người Ngoại Cảm, vi phạm hiệp ước quốc tế, nhất định phải trả giá đắt!”
“...”
Như mọi khi, mức độ đưa tin thái quá thường thấy của các phương tiện truyền thông phương Tây về phía này đã làm trong mắt người dân của họ tràn đầy kinh ngạc, khiến người ta sốc tận óc.
[Mẹ nó, nước S xâm phạm nước mình đấy sao họ không nói đi? Tại sao không nói cái thầy Ngoại Cảm kia hại bao nhiêu người chúng ta?]
[Ngay cả dầu cũng phải cướp từ nơi khác, mảnh đất nước S cằn cỗi thế thì có giá trị để cướp không? Nếu có, nước M đã ra tay từ sớm, cần gì phải đợi đến bây giờ?]
[Tại sao Chúa chỉ đến ở đất nước này? Không phải vì đầu óc chúng ta bình thường à?]
[Họ không tin rằng Chúa Tể và thẻ tồn tại, thật muốn tát mặt bọn họ quá!]
[Chúa Tể và sự tồn tại của thẻ là âm mưu lừa đảo có tổ chức trên cả nước chúng ta. Ha ha ha ha ha ha tao cười ẻ.]
Sự ngông cuồng của các thế gia võ cổ đã khiến những Người Ngoại Cảm ở nước ngoài chất chứa oán hận từ lâu, để giờ đây cuối cùng cũng bùng nổ, dẫn đến nhiều quốc gia liên minh nhằm đánh dẹp. Họ muốn Chính phủ bên này xin lỗi và yêu cầu giao nộp hung thủ gi3t ch3t Người Ngoại Cảm, để cô đến tòa án quốc tế xét xử.
Mặt ngoài thì nhìn như vậy.
Hội trường của Tòa nhà Quốc hội.
Tô Nại: “Từ thông tin tình báo của chúng ta, họ thực sự không tin vào sự tồn tại của thẻ và Chúa Tể. Họ chôn cái đinh bên chúng ta mà chả ai có thẻ trong tay. Không có bằng chứng rõ ràng nên những người bên kia không tin những gì mấy người này nói, còn tưởng rằng họ bị xúi giục hoặc là bị chúng ta lừa. Họ cũng xem video chiến đấu với thẻ rồi, song, dường như họ thấy do có hiệu ứng đặc biệt, hoặc chúng ta lại dùng võ giả với võ cổ làm ma làm quỷ.”
Lời này nghe hơi khôi hài, tại chỗ có mấy người không thể không nhếch khóe miệng của mình. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, họ ngay lập tức hiểu được tâm lý của người ta.
Nếu chẳng phải do bọn họ tận mắt nhìn thấy, nếu như tình hình đảo ngược với các quốc gia đó vào lúc này, một ngày nào đó họ nhìn thấy Thần của mình hay thẻ bài thần bí xuất hiện ồn ào như thế, họ cũng chẳng tin. Ngay cả khi họ nhìn thấy những video đó họ vẫn không tin mà chỉ cảm thấy rằng mấy người đó đang giả vờ giả vịt, hoặc muốn nhờ đó để làm âm mưu gì.
Chưa kể các thế gia võ cổ của họ trong mắt các quốc gia khác vẫn luôn rất bí ẩn và mạnh mẽ.
“Lúc trước nhà họ Tần muốn chạy trốn đến nước M lại chẳng ngờ được nhà họ bị Trương Hoài Lâm diệt thẳng, tôi nghĩ đây cũng là một nguyên nhân.”
Mối quan hệ giữa các quốc gia, đặc biệt là giữa phương Đông và phương Tây vừa khó nói vừa có mùi thuốc súng và cho đến ngày nay vẫn chẳng thay đổi. Con người là sinh vật không đến thời khắc cuối cùng sẽ chẳng bao giờ vặn lại thành một sợi dây thừng.
Nguyên bản tất cả mọi người đều ở trong một hoàn cảnh, có khổ thì cùng nhau ăn, thế gia võ cổ mạnh là thế nhưng còn chưa đến trình độ nghiền ép gia tộc ngoại cảm, xem như thế lực ngang nhau. Tuy nhiên, gần đây đất nước của họ đã thay đổi quá nhiều, lúc thật lúc giả xuất hiện công pháp nghịch thiên và nhân vật lợi hại, ngay cả Lò Giết Mổ cũng có thể dễ dàng giải quyết. Cứ như vậy, chẳng phải mấy nước khác đã bắt đầu ganh ghét?
Chưa kể ai nấy cùng nhau chịu khổ, nhưng bạn lại lén lút giàu có, giẫm lên tất cả mọi người, thậm chí còn tiêu diệt luôn cả nhà được họ mời chào, truyền bá quỷ thần gì đấy như thể bạn là con trai được trời chọn. Thế này tuyệt đối như ra ám chỉ với bọn họ rằng bạn muốn trở thành bá chủ thế giới!
Cho nên mấy người đó mới đoàn kết để cho mấy ông một bài học. Chờ đến khi dạy xong lại buộc mấy ông phải công khai bí kíp vì toàn nhân loại, để người của họ cũng học hỏi một ít.
Nhiều năm đánh nhau trong ngoại giao, họ muốn gì chẳng lẽ mấy ông còn không rõ à? Nếu mấy ông thực sự có bí tịch và đúng là do thế gia võ cổ, làm không khéo còn bị bộ mặt trơ tráo của bọn họ làm điên lên. Nhưng đây không phải là võ thuật cổ xưa, không có bí tịch gì cả, tất cả mọi thứ là do Chúa Tể ban cho.
Nhìn vào móng tay của mình, Hướng Cầm bảo: “Muốn chứng minh Ngài tồn tại cũng rất đơn giản, nhưng họ nói không tin mà chúng ta còn bày ra cho họ thấy thì mất hết mặt mũi rồi?”
“Cô muốn làm gì?”
“Không biết, tóm lại chính là không thể trực tiếp biểu hiện ra cho bọn họ xem.” Hướng Cầm hất cằm cho biết.
Cô cảm thấy hành vi này không xứng đáng với sự bức bách của Ngài, những người ngoại quốc đó xem video thì thấy là hiệu ứng đặc biệt, xem thẻ thì thấy là giả, cứ mãi dáng vẻ tôi không tin không tin. Đã như vậy, mắc gì bọn cô phải nhanh chóng đi lên giải thích? Thế giống như bọn cô xin mấy người đó tin, truyền giáo không phải truyền lại như vậy. Cô sẽ không cho phép bất cứ điều gì làm tổn hại đến uy nghiêm của Chúa xảy ra.
Ý kiến của các tín đồ của Chúa Tể rất quan trọng, họ đã nói như vậy thì Chính phủ cần phải lo lắng. Đương nhiên không có khả năng để họ nộp Chu Thư Ninh ra, Bộ Ngoại giao phải tiếp tục nói chuyện. Không thể không nói, thẻ trong tay đúng là làm cho người ta có sức mạnh dữ lắm. Trước kia nước phương Tây xuyên tạc rất nhiều, ấy nhưng vì bảo vệ hòa bình, hoặc ít hoặc nhiều gì họ cũng có tí băn khoăn. Mà lần này đối mặt với những lời xuyên tạc, bọn họ là vàng thật không sợ lửa, không xin lỗi không giao người, chúng tôi đúng, mấy người có thể bắt chúng tôi thế nào?
Mấy nước khác tức giận tới mức mắt nổi đom đóm, não bốc khói. Kế đó chẳng lâu, họ tìm thấy một lý do mới. Mấy người này cho rằng họ đã làm các thí nghiệm di truyền bất hợp pháp, yêu cầu Ủy ban Quốc tế gửi một nhóm đánh giá nhập cảnh để điều tra.
Hơn phân nửa nhóm kiểm duyệt này đều là Người Ngoại Cảm, họ đến từ mấy quốc gia lên án chính của vụ việc này.
...
Nước S, vùng đất ranh giới của tổ chức Lãnh địa Tham Lang.
Một cuộc chiến tranh bắt đầu lặng lẽ khai hỏa.
Trong thành phố, một người đàn ông lén giao thuốc cho một người phụ nữ, kế đó người phụ nữ này bí mật đưa cho đám chị em chịu trách nhiệm nấu ăn, nhóm chị em nấu ăn trộn nó vào nước và đồ ăn và mang ra cho mấy người đàn ông. Mặc dù họ tay không tấc sắt, sống dưới sự giám sát ở khắp mọi nơi, song, để ngăn chặn khả năng nổi loạn của họ thì ngay cả thực phẩm cũng sẽ để họ ăn trước rồi đám đàn ông mới động đũa.
Lần này cũng vậy. Thấy phụ nữ ăn như trước đây, không có phản ứng khác lạ gì, đám đàn ông mới bắt đầu đụng vào đồ ăn. Hã𝙮 tìm đọc t𝐫a𝗻g chí𝗻h ở ﹍ T R U M T R U Y Ệ 𝑁.v𝗻 ﹍
Nếu đó là chất độc và tốc độ phát tán quá nhanh thì chẳng đạt được mục đích, thế nên Ông Chủ đã sắp xếp cho mấy cô loại thuốc này. Nó không màu và không mùi, phải chờ đến đêm khuya, một loại enayme đặc biệt được tiết ra trong cơ thể con người và hòa với nó mới có hiệu quả.
Vào ban đêm, Lisa lại trải qua một cuộc đau đớn như thường lệ khiến cô phải ọe ra giường, nhưng lần này sự chú ý của cô đặt ở chỗ khác. Thỉnh thoảng cô nhìn về phía đồng hồ trên tường, rồi thấp thỏm trong lòng lo bọn kia có bị lừa hay không.
Có áp bức hiển nhiên sẽ có phản kháng, thế lực nổi dậy ẩn dưới tổ chức tuyệt vọng này chỉ bao gồm những người phụ nữ suy nhược bị ép buộc phải tiếp tục sản xuất và một bộ phận mấy người con trai vẫn còn nhân tính. Chẳng qua quá khó khăn, nhân số và vũ khí toàn ở trong trạng thái bị nghiền nát; một khi bị phát hiện là họ sẽ bị diệt sạch. Ngẫm lại tình trạng này đúng là để người ta thêm tuyệt vọng.
Muốn có một cuộc nổi dậy vũ trang là không thể, cách họ có thể nghĩ đến chỉ có thể thoát khỏi địa ngục khủng khiếp này. Nhưng ngay cả là như thế thì cũng gieo neo khôn cùng. Cách đây không lâu, một người phụ nữ bị tổ chức Lãnh địa Tham Lang bắt cóc từ các quốc gia khác, cô ấy có kiến thức rộng rãi bèn nói với họ rằng có thể yêu cầu Ông Chủ giúp đỡ.
Xin giúp đỡ từ người nước khác là một hành động rất mạo hiểm. Chưa bàn tới chuyện bọn họ không biết tìm ai nhờ giúp đỡ, coi như tìm thấy rồi, một khi những người giúp đỡ bọn họ không chỉ không muốn cứu viện mà còn nói với Quốc vương Lãnh địa Tham Lang, vậy coi như bọn họ tiêu đời.
Nhưng bản thân người cùng phe này cũng đang ở trong địa ngục, không cần phải tự đào hố hại mình, cho nên cuối cùng họ đã quyên góp được một khoản thù lao, thông qua internet để tìm kiếm sự giúp đỡ từ vị thiên tài tội phạm ấy. Y đồng ý, và thậm chí cách đây không lâu còn tự mình đến đất nước khủng khiếp này.
Ông Chủ nói lúc 2 giờ rạng sáng, thuốc sẽ bắt đầu có tác dụng.
Còn một phút nữa là 2 giờ sáng. Cô có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề của người đàn ông, hơi thở nóng bỏng đập vào gáy cô. Cô cố gắng nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường.
Tích tắc tích tắc…
01:59:58
01:59:59
02:00:00
Thời gian đã đến!
Lisa thấy hơi thở phía sau ổn định, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông đã ngủ say. Cô đưa tay đẩy hắn, người đàn ông không phản ứng. Trong do dự, cô tát hắn một bạt tay, “chát” một tiếng vang lên rõ ràng, người đàn ông ngay lập tức mở to mắt và trừng Lisa.
Lisa sợ đến mức toàn thân cứng đờ.
Chỉ thấy người đàn ông dường như muốn tỉnh táo nhưng không thể kiểm soát được mí mắt và nó dần dần hạ xuống rồi cuối cùng vẫn nhắm mắt lại. Lần này cho dù Lisa tát hắn ta bao nhiêu lần, người đàn ông không cò mở mắt nữa.
Lisa vội vã xuống giường và mặc quần áo, nhét đồ trang sức trong hộp nữ trang trên bàn trang điểm hết vào túi. Đây là thù lao trả cho Ông Chủ, họ không dám nợ tiền của nhân vật này.
Cô kéo ngăn kéo, thấy được tấm thẻ bài đó bèn khựng lại, kế đó thì cầm và nhét nó vào trong túi.
Cô rất muốn giết Quốc vương, nhưng cô lại chẳng thể tìm thấy bất kỳ vũ khí nào trong căn phòng này. Thời gian chẳng chờ đợi ai, cô đành bỏ cuộc và gấp gáp chạy tới phòng chị gái mình.
“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Chị gái được đánh thức và được em gái đưa ra ngoài thì rất bối rối và sợ hãi.
“Không sao đâu, chị ơi, đi nhanh lên, tối nay chúng ta sẽ ra khỏi đây.”
Không có người đàn ông nào mà không ăn không uống. Lúc này trong khu vực nội thành thành phố thuộc tổ chức Lãnh địa Tham Lang, tất cả các thành viên nam đã ngã vào giấc nồng rất sâu.
Ngoại trừ vợ của Quốc vương đang ở ngoài, hầu như tất cả phụ nữ đang mang thai phải trở lại “Thiên Đường” vào ban đêm để ngủ. Khi quân phản kháng mở cửa và xông vào, những người phụ nữ bụng lớn thức dậy ở trên giường.
“Nhanh lên, đi với chúng tôi, chúng ta sẽ chạy trốn khỏi đất nước này, tranh thủ thời gian xuống giường!” Người phụ nữ tóc ngắn mặc áo da mang theo một khẩu súng la trong gấp gáp.
Trong Vườn Cầu Nguyện, những người phụ nữ tuyệt vọng đẩy người đàn ông đột nhiên ngủ trên cơ thể mình. Các cô đang bối rối thì cánh cửa được mở ra.
“Nhanh, chúng ta ra khỏi đây thôi!”
Bầu không khí cấp bách ngay lập tức lây nhiễm tất cả mọi người, ngay cả khi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, bản năng thoát khỏi địa ngục đã làm mấy cô di chuyển.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tại sao Chúa Tể còn chưa ra! Hại tôi gõ chữ chậm quá! Nói thật, thử thách lớn nhất của cậu Giang chính là bản thân thuộc team cuồng nữ chính mà viết phần của cô quá ít hu hu hu, tôi khó chịu quá. Cũng may mấy chương tiếp theo sẽ xuất hiện rồi, sau đó khi cốt truyện này kết thúc, ống kính chiếu về Chúa Tể sẽ nhiều hơn (*lúc này Giang Tinh Chước đứng sau hậu trường lặng lẽ kéo rèm ra nhìn ^^*)
Chương 38: Thoát
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Trấn an rồi đưa chị về phòng, gần như sắp dỗ dành chị ấy đi ngủ thì chị ấy lại đứng dậy một lần nữa để gọi hầu gái.
Hầu gái của chị ấy cũng có một cái bụng lớn, cô nàng mang theo một bát thuốc vào rồi chị cô bảo: “Lisa, em mau uống thuốc đi.”
Nghe nói thuốc này có thể giúp phụ nữ có được cơ hội mang thai lớn hơn, cho phụ nữ có khả năng sinh sản của tổ chức Lãnh địa Tham Lang... Không, phải nói rằng cho tất cả phụ nữ có khả năng sinh sản nhưng chưa mang thai ở nước S, là thứ ngày nào họ cũng phải uống.
Đất nước này dựa vào việc cung cấp những người sống cho Lò Giết Mổ để tránh nguy cơ chiến đấu đầy mạo hiểm với quái vật. Bởi vậy bọn chúng phải liên tục bổ sung trẻ sơ sinh mới để cho phép mấy tên có quyền lực của đất nước tiếp tục duy trì quyền lợi của chúng.
Lisa nhìn vào chén thuốc mà buồn nôn vô tận.
“Chị, chị đừng có lo.” Lisa nắm lấy đôi tay gầy gò của chị, nhìn quầng thâm của chị với đôi mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng: “Em sẽ tự bảo vệ mình cho tốt. Thuốc này để em lấy về uống từ từ.”
“Không! Em phải uống hết!” Chị gái mạnh mẽ yêu cầu. Theo quy tắc, phụ nữ ở quốc gia này đã được giao chỉ tiêu, nếu không có thai trong vòng 3 tháng thì sẽ được gửi đến “Vườn Cầu Nguyện” để mặc cho người người chà đạp đến khi có thai mới thôi. Chị ấy đã tận mắt chứng kiến tình huống thảm khốc từ người bạn thân nhất của mình, tuyệt đối không bao giờ để cho em gái rơi vào kết cục như vậy.
Lisa nhìn vào mắt chị gái mình, cuối cùng cầm chén thuốc và chịu đựng cơn mắc ói mãnh liệt khi uống nó vào dạ dày.
Trên đường trở về phòng, dạ dày của cô đang điên cuồng sôi trào. Cô đi qua hành lang dài, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ tầng dưới, âm thanh rất quen thuộc giống như người giúp việc nhỏ trong nhà bếp mỗi ngày đưa cơm cho cô. Cô vội vã đi tới trước cửa sổ trông xuống và thấy một đám đàn ông đang vây quanh một chỗ. Còn trên mặt đất thì có một cô bé với con dao cắm trên bụng.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Lisa tức giận, vén váy và chạy thật nhanh xuống cầu thang. Quần áo cô bé xộc xệch, chẳng cần nói cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Cô bé vẫn còn sống còn cô thì cô hét lên: “Gọi bác sĩ! Con bé mới 14 tuổi mà mấy người dám đụng vào con bé?”
“Phu nhân Lisa, cô ấy vừa có một buổi sinh nhật và tôi là hôn phu của cô ấy, tôi vô tội.” Một trong những người đàn ông nói, trên khuôn mặt thô ráp đó còn có lộ ra biểu hộ căm ghét. Y nói trong hung tợn: “Ấy vậy mà dám chống đối, quên đi trách nhiệm của mình. Chờ mày chữa lành vết thương, tao sẽ đưa mày tới Vườn Cầu Nguyện.”
Lisa toan nói gì đấy thì cô bé đột nhiên rút con dao ra khỏi bụng, đoạn, chẳng ngần ngại đâm vào cổ, tắt thở hoàn toàn, đúng là chẳng để lại khả năng mình được cấp cứu. Hoặc là cô bé đã chờ đợi ngày này từ lâu nên mới mang theo dao găm trên người.
Lisa nhìn vào bàn tay đầy máu thì giật cả mình. Kế đó đôi mắt của cô mờ đi, run rẩy vu0t v3 khuôn mặt nhỏ của cô bé: “Không phải chị đã nói với em là chờ một chút… Vì sao…”
Còn đám đàn ông thì im một tí rồi nói kháy, bày ra bộ dáng hào hứng của mình đã bị quét sạch.
Lisa lau nước mắt, đặt cô bé đã chết xuống rồi đứng dậy và rời đi với nắm đấm khẽ siết.
Cô trở về phòng của mình, lấy thiết bị liên lạc bí ẩn ra và liên lạc với đồng đảng của mình: “Không thể chờ đợi nữa, chúng ta phải hành động càng sớm càng tốt!”
“Cô yên tâm, Ông Chủ đã đến và chẳng mấy chốc thì kế hoạch của chúng ta sẽ bắt đầu.”
...
Hiển nhiên chuyện thẻ bài cũng truyền tới các quốc gia khác, chẳng qua không tận mắt nhìn thấy nên đại đa số chẳng tin.
“Nếu có Thần, tại sao bây giờ Thần mới xuất hiện? Điều gì khiến Thần chỉ hạ phàm ở đất nước đó? Chắc hẳn không phải thật sự có Thần tồn tại, mà quốc gia kia đang cố tình làm ra vẻ huyền ảo, đang bày ra âm mưu quỷ kế gì rồi!”
“Có phải bọn họ muốn ra tay với nước S không? Tao biết ngay mà! Giả bộ lâu như vậy, rốt cuộc lộ ra đuôi hồ ly!”
“Tao nghi họ muốn làm thí nghiệm virus di truyền ở nước S!”
“Thật ra chính quyền nước S đã rơi vào tay họ, công dân nước S khổ không thể tả...”
“Họ đã giết một Người Ngoại Cảm, vi phạm hiệp ước quốc tế, nhất định phải trả giá đắt!”
“...”
Như mọi khi, mức độ đưa tin thái quá thường thấy của các phương tiện truyền thông phương Tây về phía này đã làm trong mắt người dân của họ tràn đầy kinh ngạc, khiến người ta sốc tận óc.
[Mẹ nó, nước S xâm phạm nước mình đấy sao họ không nói đi? Tại sao không nói cái thầy Ngoại Cảm kia hại bao nhiêu người chúng ta?]
[Ngay cả dầu cũng phải cướp từ nơi khác, mảnh đất nước S cằn cỗi thế thì có giá trị để cướp không? Nếu có, nước M đã ra tay từ sớm, cần gì phải đợi đến bây giờ?]
[Tại sao Chúa chỉ đến ở đất nước này? Không phải vì đầu óc chúng ta bình thường à?]
[Họ không tin rằng Chúa Tể và thẻ tồn tại, thật muốn tát mặt bọn họ quá!]
[Chúa Tể và sự tồn tại của thẻ là âm mưu lừa đảo có tổ chức trên cả nước chúng ta. Ha ha ha ha ha ha tao cười ẻ.]
Sự ngông cuồng của các thế gia võ cổ đã khiến những Người Ngoại Cảm ở nước ngoài chất chứa oán hận từ lâu, để giờ đây cuối cùng cũng bùng nổ, dẫn đến nhiều quốc gia liên minh nhằm đánh dẹp. Họ muốn Chính phủ bên này xin lỗi và yêu cầu giao nộp hung thủ gi3t ch3t Người Ngoại Cảm, để cô đến tòa án quốc tế xét xử.
Mặt ngoài thì nhìn như vậy.
Hội trường của Tòa nhà Quốc hội.
Tô Nại: “Từ thông tin tình báo của chúng ta, họ thực sự không tin vào sự tồn tại của thẻ và Chúa Tể. Họ chôn cái đinh bên chúng ta mà chả ai có thẻ trong tay. Không có bằng chứng rõ ràng nên những người bên kia không tin những gì mấy người này nói, còn tưởng rằng họ bị xúi giục hoặc là bị chúng ta lừa. Họ cũng xem video chiến đấu với thẻ rồi, song, dường như họ thấy do có hiệu ứng đặc biệt, hoặc chúng ta lại dùng võ giả với võ cổ làm ma làm quỷ.”
Lời này nghe hơi khôi hài, tại chỗ có mấy người không thể không nhếch khóe miệng của mình. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, họ ngay lập tức hiểu được tâm lý của người ta.
Nếu chẳng phải do bọn họ tận mắt nhìn thấy, nếu như tình hình đảo ngược với các quốc gia đó vào lúc này, một ngày nào đó họ nhìn thấy Thần của mình hay thẻ bài thần bí xuất hiện ồn ào như thế, họ cũng chẳng tin. Ngay cả khi họ nhìn thấy những video đó họ vẫn không tin mà chỉ cảm thấy rằng mấy người đó đang giả vờ giả vịt, hoặc muốn nhờ đó để làm âm mưu gì.
Chưa kể các thế gia võ cổ của họ trong mắt các quốc gia khác vẫn luôn rất bí ẩn và mạnh mẽ.
“Lúc trước nhà họ Tần muốn chạy trốn đến nước M lại chẳng ngờ được nhà họ bị Trương Hoài Lâm diệt thẳng, tôi nghĩ đây cũng là một nguyên nhân.”
Mối quan hệ giữa các quốc gia, đặc biệt là giữa phương Đông và phương Tây vừa khó nói vừa có mùi thuốc súng và cho đến ngày nay vẫn chẳng thay đổi. Con người là sinh vật không đến thời khắc cuối cùng sẽ chẳng bao giờ vặn lại thành một sợi dây thừng.
Nguyên bản tất cả mọi người đều ở trong một hoàn cảnh, có khổ thì cùng nhau ăn, thế gia võ cổ mạnh là thế nhưng còn chưa đến trình độ nghiền ép gia tộc ngoại cảm, xem như thế lực ngang nhau. Tuy nhiên, gần đây đất nước của họ đã thay đổi quá nhiều, lúc thật lúc giả xuất hiện công pháp nghịch thiên và nhân vật lợi hại, ngay cả Lò Giết Mổ cũng có thể dễ dàng giải quyết. Cứ như vậy, chẳng phải mấy nước khác đã bắt đầu ganh ghét?
Chưa kể ai nấy cùng nhau chịu khổ, nhưng bạn lại lén lút giàu có, giẫm lên tất cả mọi người, thậm chí còn tiêu diệt luôn cả nhà được họ mời chào, truyền bá quỷ thần gì đấy như thể bạn là con trai được trời chọn. Thế này tuyệt đối như ra ám chỉ với bọn họ rằng bạn muốn trở thành bá chủ thế giới!
Cho nên mấy người đó mới đoàn kết để cho mấy ông một bài học. Chờ đến khi dạy xong lại buộc mấy ông phải công khai bí kíp vì toàn nhân loại, để người của họ cũng học hỏi một ít.
Nhiều năm đánh nhau trong ngoại giao, họ muốn gì chẳng lẽ mấy ông còn không rõ à? Nếu mấy ông thực sự có bí tịch và đúng là do thế gia võ cổ, làm không khéo còn bị bộ mặt trơ tráo của bọn họ làm điên lên. Nhưng đây không phải là võ thuật cổ xưa, không có bí tịch gì cả, tất cả mọi thứ là do Chúa Tể ban cho.
Nhìn vào móng tay của mình, Hướng Cầm bảo: “Muốn chứng minh Ngài tồn tại cũng rất đơn giản, nhưng họ nói không tin mà chúng ta còn bày ra cho họ thấy thì mất hết mặt mũi rồi?”
“Cô muốn làm gì?”
“Không biết, tóm lại chính là không thể trực tiếp biểu hiện ra cho bọn họ xem.” Hướng Cầm hất cằm cho biết.
Cô cảm thấy hành vi này không xứng đáng với sự bức bách của Ngài, những người ngoại quốc đó xem video thì thấy là hiệu ứng đặc biệt, xem thẻ thì thấy là giả, cứ mãi dáng vẻ tôi không tin không tin. Đã như vậy, mắc gì bọn cô phải nhanh chóng đi lên giải thích? Thế giống như bọn cô xin mấy người đó tin, truyền giáo không phải truyền lại như vậy. Cô sẽ không cho phép bất cứ điều gì làm tổn hại đến uy nghiêm của Chúa xảy ra.
Ý kiến của các tín đồ của Chúa Tể rất quan trọng, họ đã nói như vậy thì Chính phủ cần phải lo lắng. Đương nhiên không có khả năng để họ nộp Chu Thư Ninh ra, Bộ Ngoại giao phải tiếp tục nói chuyện. Không thể không nói, thẻ trong tay đúng là làm cho người ta có sức mạnh dữ lắm. Trước kia nước phương Tây xuyên tạc rất nhiều, ấy nhưng vì bảo vệ hòa bình, hoặc ít hoặc nhiều gì họ cũng có tí băn khoăn. Mà lần này đối mặt với những lời xuyên tạc, bọn họ là vàng thật không sợ lửa, không xin lỗi không giao người, chúng tôi đúng, mấy người có thể bắt chúng tôi thế nào?
Mấy nước khác tức giận tới mức mắt nổi đom đóm, não bốc khói. Kế đó chẳng lâu, họ tìm thấy một lý do mới. Mấy người này cho rằng họ đã làm các thí nghiệm di truyền bất hợp pháp, yêu cầu Ủy ban Quốc tế gửi một nhóm đánh giá nhập cảnh để điều tra.
Hơn phân nửa nhóm kiểm duyệt này đều là Người Ngoại Cảm, họ đến từ mấy quốc gia lên án chính của vụ việc này.
...
Nước S, vùng đất ranh giới của tổ chức Lãnh địa Tham Lang.
Một cuộc chiến tranh bắt đầu lặng lẽ khai hỏa.
Trong thành phố, một người đàn ông lén giao thuốc cho một người phụ nữ, kế đó người phụ nữ này bí mật đưa cho đám chị em chịu trách nhiệm nấu ăn, nhóm chị em nấu ăn trộn nó vào nước và đồ ăn và mang ra cho mấy người đàn ông. Mặc dù họ tay không tấc sắt, sống dưới sự giám sát ở khắp mọi nơi, song, để ngăn chặn khả năng nổi loạn của họ thì ngay cả thực phẩm cũng sẽ để họ ăn trước rồi đám đàn ông mới động đũa.
Lần này cũng vậy. Thấy phụ nữ ăn như trước đây, không có phản ứng khác lạ gì, đám đàn ông mới bắt đầu đụng vào đồ ăn.
Nếu đó là chất độc và tốc độ phát tán quá nhanh thì chẳng đạt được mục đích, thế nên Ông Chủ đã sắp xếp cho mấy cô loại thuốc này. Nó không màu và không mùi, phải chờ đến đêm khuya, một loại enayme đặc biệt được tiết ra trong cơ thể con người và hòa với nó mới có hiệu quả.
Vào ban đêm, Lisa lại trải qua một cuộc đau đớn như thường lệ khiến cô phải ọe ra giường, nhưng lần này sự chú ý của cô đặt ở chỗ khác. Thỉnh thoảng cô nhìn về phía đồng hồ trên tường, rồi thấp thỏm trong lòng lo bọn kia có bị lừa hay không.
Có áp bức hiển nhiên sẽ có phản kháng, thế lực nổi dậy ẩn dưới tổ chức tuyệt vọng này chỉ bao gồm những người phụ nữ suy nhược bị ép buộc phải tiếp tục sản xuất và một bộ phận mấy người con trai vẫn còn nhân tính. Chẳng qua quá khó khăn, nhân số và vũ khí toàn ở trong trạng thái bị nghiền nát; một khi bị phát hiện là họ sẽ bị diệt sạch. Ngẫm lại tình trạng này đúng là để người ta thêm tuyệt vọng.
Muốn có một cuộc nổi dậy vũ trang là không thể, cách họ có thể nghĩ đến chỉ có thể thoát khỏi địa ngục khủng khiếp này. Nhưng ngay cả là như thế thì cũng gieo neo khôn cùng. Cách đây không lâu, một người phụ nữ bị tổ chức Lãnh địa Tham Lang bắt cóc từ các quốc gia khác, cô ấy có kiến thức rộng rãi bèn nói với họ rằng có thể yêu cầu Ông Chủ giúp đỡ.
Xin giúp đỡ từ người nước khác là một hành động rất mạo hiểm. Chưa bàn tới chuyện bọn họ không biết tìm ai nhờ giúp đỡ, coi như tìm thấy rồi, một khi những người giúp đỡ bọn họ không chỉ không muốn cứu viện mà còn nói với Quốc vương Lãnh địa Tham Lang, vậy coi như bọn họ tiêu đời.
Nhưng bản thân người cùng phe này cũng đang ở trong địa ngục, không cần phải tự đào hố hại mình, cho nên cuối cùng họ đã quyên góp được một khoản thù lao, thông qua internet để tìm kiếm sự giúp đỡ từ vị thiên tài tội phạm ấy. Y đồng ý, và thậm chí cách đây không lâu còn tự mình đến đất nước khủng khiếp này.
Ông Chủ nói lúc 2 giờ rạng sáng, thuốc sẽ bắt đầu có tác dụng.
Còn một phút nữa là 2 giờ sáng. Cô có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề của người đàn ông, hơi thở nóng bỏng đập vào gáy cô. Cô cố gắng nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường.
Tích tắc tích tắc…
01:59:58
01:59:59
02:00:00
Thời gian đã đến!
Lisa thấy hơi thở phía sau ổn định, cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông đã ngủ say. Cô đưa tay đẩy hắn, người đàn ông không phản ứng. Trong do dự, cô tát hắn một bạt tay, “chát” một tiếng vang lên rõ ràng, người đàn ông ngay lập tức mở to mắt và trừng Lisa.
Lisa sợ đến mức toàn thân cứng đờ.
Chỉ thấy người đàn ông dường như muốn tỉnh táo nhưng không thể kiểm soát được mí mắt và nó dần dần hạ xuống rồi cuối cùng vẫn nhắm mắt lại. Lần này cho dù Lisa tát hắn ta bao nhiêu lần, người đàn ông không cò mở mắt nữa.
Lisa vội vã xuống giường và mặc quần áo, nhét đồ trang sức trong hộp nữ trang trên bàn trang điểm hết vào túi. Đây là thù lao trả cho Ông Chủ, họ không dám nợ tiền của nhân vật này.
Cô kéo ngăn kéo, thấy được tấm thẻ bài đó bèn khựng lại, kế đó thì cầm và nhét nó vào trong túi.
Cô rất muốn giết Quốc vương, nhưng cô lại chẳng thể tìm thấy bất kỳ vũ khí nào trong căn phòng này. Thời gian chẳng chờ đợi ai, cô đành bỏ cuộc và gấp gáp chạy tới phòng chị gái mình.
“Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Chị gái được đánh thức và được em gái đưa ra ngoài thì rất bối rối và sợ hãi.
“Không sao đâu, chị ơi, đi nhanh lên, tối nay chúng ta sẽ ra khỏi đây.”
Không có người đàn ông nào mà không ăn không uống. Lúc này trong khu vực nội thành thành phố thuộc tổ chức Lãnh địa Tham Lang, tất cả các thành viên nam đã ngã vào giấc nồng rất sâu.
Ngoại trừ vợ của Quốc vương đang ở ngoài, hầu như tất cả phụ nữ đang mang thai phải trở lại “Thiên Đường” vào ban đêm để ngủ. Khi quân phản kháng mở cửa và xông vào, những người phụ nữ bụng lớn thức dậy ở trên giường.
“Nhanh lên, đi với chúng tôi, chúng ta sẽ chạy trốn khỏi đất nước này, tranh thủ thời gian xuống giường!” Người phụ nữ tóc ngắn mặc áo da mang theo một khẩu súng la trong gấp gáp.
Trong Vườn Cầu Nguyện, những người phụ nữ tuyệt vọng đẩy người đàn ông đột nhiên ngủ trên cơ thể mình. Các cô đang bối rối thì cánh cửa được mở ra.
“Nhanh, chúng ta ra khỏi đây thôi!”
Bầu không khí cấp bách ngay lập tức lây nhiễm tất cả mọi người, ngay cả khi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, bản năng thoát khỏi địa ngục đã làm mấy cô di chuyển.
- -------------------
- -----oOo------