………..
Việc thành lập một chế độ mới không phải là điều bất ngờ, họ đang làm cách mạng, đang lật đổ xã hội cũ và hệ thống chủng tộc. Số người tham gia đã tăng lên một mức nhất định, đã có mấy làn sóng chiến tranh du kích với Chính phủ Đế Quốc, cũng chuyển từ dưới đất lên chỗ sáng.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng nguyên nhân gốc rễ của việc thành lập một chế độ mới tại thời điểm này là để in tiền.
“Không có cách nào, chúng ta phải có tiền tệ của riêng mình, nếu không chẳng có cách nào để rút thẻ.” Codd nói trong bất lực. Bây giờ họ đang sử dụng tiền do Chính phủ Đế Quốc phát hành, cứ như vậy mạch máu sẽ nằm trong tay Chính phủ Đế Quốc, không thể rút thẻ tự do.
Thành lập một Chính phủ mới, in tiền của riêng mình, chỉ cần tất cả mọi người sử dụng tiền giấy mới để giao dịch, có lẽ Thần sẽ tán thành.
Thế là vào ngày nổi tiếng trong lịch sử này, Chính phủ mới được thành lập ở phía Đông, Lưu Nghĩa làm Tổng thống lâm thời và Codd làm Phó Tổng thống.
Lưu Nghĩa là một lãnh tụ về tinh thần. Vợ chồng Trần Lương bắn phát súng đầu tiên, Lưu Nghĩa là ngọn lửa làm cho thế giới bốc cháy, tinh thần bất khuất và bàn tay nắm lấy Chùy Thiên Lôi có ý nghĩa đặc biệt trong trái tim của người dân. Codd là người nắm quyền lực thực sự và mọi người cũng biết.
Một chế độ mới được thành lập ở phía Đông, đối với Chính phủ Đế Quốc ở trung tâm mà nói hiển nhiên là ghét tới mức ước gì phóng quả bom hạt nhân qua cho nổ tung. Đáng tiếc bây giờ tất cả mọi người sẽ chẳng dễ dàng đụng tới vũ khí nguy hiểm thế này. Bởi vì nào có ai biết được bên kia có thẻ bài dạng gì, chẳng biết đến lúc đó loại vũ khí này có quay đầu và rơi xuống phần đất của mình không, xem như chẳng còn cách cứu vãn.
Họ chỉ có thể cầu nguyện đồng tiền mới của cái đám kia không được Giang Tinh Chước công nhận, đáng tiếc lần hy vọng này đã thất bại.
“Hu hu hu Chúa khuyến khích chúng ta dũng cảm phản kháng bất công, đứng lên bước đi từ sớm! Thu tiền rút thẻ chẳng qua chỉ muốn thúc giục chúng ta tiến lên mà thôi, Chúa ơi!” Lưu Nghĩa và các tín đồ khác lại bắt đầu chuyện tự suy tự diễn hằng ngày và cảm động rơi lệ.
Ngày càng có nhiều người rơi nước mắt với bọn người Lưu Nghĩa, Lương Thủ Sinh và Ân Nhu, hoặc là nói Chính phủ mới và những người bên dưới đã tập trung ở đây để triển khai các hoạt động khác nhau xung quanh Giang Tinh Chước. Codd quyết định lấy Giang Tinh Chước làm lý do; chuyện này đã được quyết định sẵn là như thế khi họ khởi nghĩa vũ trang.
Lực lượng tín ngưỡng trong bọn họ không ngừng sinh ra, không ngừng mạnh lên và tràn về Giang Tinh Chước.
Nếu cảm xúc được chia thành màu sắc, như vậy khi nhìn từ bầu trời bạn có thể nhìn thấy những cảm xúc bao trùm trong thế giới này. Phía Đông là nơi tập trung nhiều màu trắng tín ngưỡng nhất, nó trộn lẫn với một ít tham lam màu đỏ như máu. Kế đó màu trắng xung quanh dần nhạt đi biến thành màu đỏ máu của nỗi tham tàng xen lẫn với nỗi sợ hãi màu đen như mực. Những màu sắc này hội tụ thành đại dương, tràn vào không gian vô hình.
Trong không gian, Giang Tinh Chước ngồi yên lặng tại chỗ ngồi, mỉm cười hạ mắt nhìn xuống nhân gian.
“Cũng tới lúc rồi.” Giang Tinh Chước nói, cô khẽ ngả người ra sau là được cái gối con gấu bông mềm như nhung ở phía sau đỡ lấy, đó là một chú heo dễ thương màu hồng nhạt.
Không chỉ có thêm một con gấu bông trên chỗ ngồi có hơi thở thần thánh của cô mà trên bàn còn cắm hoa tươi, trên cánh hoa có dấu vết ủ rũ quen thuộc, khăn trải bàn cũng được viền ren. Trong tháp thần, mấy phòng cô thường xuyên ra vào đã được trang hoàng thành bộ dáng mang hơi thở công chúa nồng đậm.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, thấy Thần Của Cái Chết mặc bộ đồ đỏ tươi đang cầm chổi quét sàn nhà, động tác đã khá thuần thục.
Ngay cả trong tháp thần cũng rất dễ bị bẩn, con người đúng là tạo ra rác. Giang Tinh Chước rụng tóc hằng ngày, thỉnh thoảng gặm hạt dưa cắn móng tay lại không bỏ vỏ và móng vào thùng rác chính xác cho được, rồi nào là khăn giấy lau mũi này nọ.
Sau khi Giang Miên bị Giang Tinh Chước phái đi làm nhiệm vụ, Thần Của Cái Chết dần dần tiếp nhận các công việc bên trong tòa tháp thần này. Khi Giang Tinh Chước phản ứng lại là anh đã lau sạch sẽ. Anhquan sát nhân loại mấy chục tỷ năm nên hiểu rõ các loại công cụ và cách sử dụng như lòng bàn tay; anh cứ thế bỏ qua giai đoạn thích ứng, làm luôn và rất thuần thục o( ̄  ̄)d
Thần Của Cái Chết tội nghiệp, sức mạnh của thần chỉ có thể làm cho mạng sống chết đi, ngay cả dọn dẹp nhà cửa mà cũng cần làm bằng tay, chả thể nào phất tay áo để giải quyết. Tuy nhiên nếu trong nhà có một chú Thần Của Cái Chết, âu gián, muỗi và bất kỳ côn trùng đáng ghét khác sẽ không tồn tại. À, cần lưu ý rằng rất có thể chủ nhân có khi cũng biến mất theo cùng một chỗ với muỗi với gián nữa.
Bây giờ phong cách bố trí bên trong tháp thần đã thay đổi rất nhiều. Trong mắt Giang Miên, Giang Tinh Chước là Đấng Tạo Hóa của cô, là chủ nhân, là người uy nghiêm, đáng kính làm cô nàng mong mỏi. Thế nên bố trí bên trong tháp thần sẽ được xây dựng theo hướng uy nghiêm và đầy nỗi bức bách.
Trong mắt Thần Của Cái Chết, Giang Tinh Chước vẫn luôn là bạn gái của anh, là bé cưng được nâng niu trong lòng bàn tay, là một cô bé thông minh và đáng yêu. Thế nên Giang Tinh Chước nhìn thấy những thứ đáng yêu màu hồng ở khắp mọi nơi.
Giang Tinh Chước rất thích, con gái có lớn tuổi hơn nữa vẫn thích những thứ đáng yêu và xinh đẹp thôi. Nhưng một khía cạnh này không thể để cho các tín đồ của nhân loại nhìn thấy.
“Tại sao có một con cừu trong nhà bếp?” Giang Tinh Chước hỏi. Cô nhìn thấy một con cừu đen bị buộc trong đó.
“Anh lên núi hái hoa, có một con cừu có lá gan thật nhỏ, vừa nhìn thấy anh đã sợ ngất xỉu. Dù sao nó cũng bị bầy sói ăn nên anh tiện tay mang về, để tí nữa làm thịt cho em ăn.” Thần Của Cái Chết cho hay. Ừ, thịt cừu tốt cho con người, đại bổ!
Giang Tinh Chước tưởng tượng một đàn cừu đang yên đang lành đang lành ăn cỏ trên núi, đột nhiên không gian bị xé rách, một đám sương đen đáng sợ bốc lên với đôi mắt to lại đỏ rực. Đổi lại là người khác có ai mà không bị hù chết? Ai mà ngờ được sinh vật khủng khiếp này xuất hiện chỉ để hái mấy cành hoa cho bạn gái.
Giọng điệu của anh bình thản, tập mãi thành quen, loại không sợ anh như Giang Tinh Chước mới là hiếm thấy trên thế gian.
Giang Tinh Chước vào phòng bếp sờ cừu, nó run rẩy dưới sự đe dọa từ Thần Của Cái Chết dù có cách lớp đồ thần cũng không giấu được, kế tới là thoi thóp. Khi Giang Tinh Chước tiến lại gần, nó còn tưởng rằng nhìn thấy cứu tinh.
Giang Tinh Chước dịu dàng nhìn chằm chằm vào nó trong chốc lát, bảo: “Đã lâu lắm rồi không ăn lẩu thịt cừu. Bỏ thịt cừu non vào nồi lẩu ăn ngon lắm…”
Cừu:!!!!
...
Chính phủ mới được thành lập xong, phía Codd đã sử dụng các chính sách, chẳng hạn như mỗi công dân sẽ có một khoảng tiền đủ để rút một bộ thẻ trong tài khoản, để thu hút nhiều người tham gia với họ hơn.
Chính phủ Đế Quốc không hào phóng như vậy, họ là những kẻ áp bức từ trước đến nay, khó tránh được lúc nào cũng lo lắng Mugan dưới đáy không bị quản lý, sau khi nhận được thẻ sẽ có nguy cơ phản bội bọn hắn. Bởi vậy nhiều binh sĩ Mugan sử dụng thẻ rồi thì cần phải trả lại, không thể chiếm hữu một mình, và thẻ được trông coi rất nghiêm ngặt.
Bằng cách này, kẻ phản bội càn nhiều, chẳng ai chống lại được sự hấp dẫn của thẻ bài.
Chiến tranh hai bên trở nên nóng bỏng hơn, đạt đến một nút nhất định và thời gian chín muồi, họ bắt đầu chiến tranh toàn diện.
Chính phủ mới ở phía Đông bắt đầu bao vây trung tâm từ phía Đông Tây Nam và Bắc, từng thành phố bị chiếm đóng, rồi lại phản công, ánh lửa, tiếng súng vang lên, thẻ chói lọi và kỳ diệu, và cũng có những nhân vật xuất sắc “trang điểm đi lên sân khấu” kiểu gì cũng được ghi vào sử sách.
Thế giới bên kia của Giang Miên cũng phát triển theo quỹ đạo của thế giới này, trong thế giới đó có những người khác nhưng bản chất con người sẽ không thay đổi. Có lẽ sẽ quanh co một chút, cũng có thể dễ dàng hơn đôi phần, song, kết quả là như nhau. Tất cả họ đều bị Giang Tinh Chước và thẻ bài quấy rối, trở thành pin của cô, cung cấp năng lượng cho cô, đồng thời lãng quên “vị Thần” đã từng đến với thế giới của họ.
Bên trong tháp thần, người hầu nhìn chằm chằm vào các cụm sao lơ lửng mà bối rối chẳng thôi.
Cách chủ nhân áp dụng để thu thập năng lượng được coi là bền vững, những thế giới kia chẳng giống như một số thế giới của các Chúa Tể khác, cứ ném thẳng quái vật vào, đến cuối cả thế giới bị phá hủy.
Ngài gieo một lời dối trá, mang lại nỗi đau cho nhiều thế hệ nhân loại trong thế giới đó. Năng lượng của thế giới với màu sắc phong phú và đậm đặc đã chuyển sang màu xám trắng vì nhân loại tê liệt. Nhưng hễ con người vẫn tiếp tục sinh sản, trong một thế hệ tương lai nào đó chắc chắn sẽ đôi người thức tỉnh, đồng thời có khả năng lật đổ thế giới dựa lên bởi những câu trí trá của ngài, để thế giới này lại khôi phục sức sống.
Chờ đến khi thế giới khôi phục cơ hội sống của nó rồi, ngài lại đến một và lại gieo xuống lời nói dối một lần nữa… Chu kỳ lặp đi lặp lại, đơn giản, bớt chuyện mà lại có kết quả tuyệt vời. Đó là kế hoạch của ngài, chẳng có Chúa Tể nào thuần thục vụ dùng tay không bắt sói hơn ngài.
Bây giờ có vô số các cụm sao nổi trong không gian này, nhiều đến nỗi nó chẳng còn chứa nỗi. Bởi lẽ quá đơn giản, ngài chỉ cần tung ra lời dối lừa là đã có được một thế giới. Những cụm sao đại diện cho các thế giới có màu sắc khác nhau, càng nhạt có nghĩa là năng lượng của thế giới này càng yếu.
Nhưng có hai thế giới quái đản khôn cùng, kỳ lạ là nó đang phục hồi sức sống, thậm chí một cái trong đó đã chuyển từ màu xám nhạt ngã sang trắng thành màu đen đậm đặc trong một thời gian ngắn.
Con người của thế giới này thức tỉnh quá sớm, phản kháng quá nhanh. Ban đầu theo tính toán của họ, dựa theo tốc độ dòng chảy thời gian của thế giới này thì cần tới ít nhất là 5 thế hệ sau mới có thể. Một thế giới khác cũng thế.
“Tại sao lại sớm như vậy?”
Một người khác mở lời: “Chẳng lẽ là xuất hiện kỳ tài nắm rõ thế sự à?”
Suy nghĩ một chút, tên này gật đầu: “Không phải là không có khả năng.”
Con người là những sinh vật kỳ diệu yếu hơn các chủng tộc khác nhưng rất giỏi trong việc tạo ra phép lạ, đôi khi họ sinh ra những thiên tài rất đáng gờm. Cho nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi chúng tính toán sai.
“Lần này chủ nhân sẽ vui rồi.”
“Thật vậy, ngài ấy giống như một đứa trẻ thích cầm cành cây đâm nát tổ kiến, thích nhất nhìn thấy hình ảnh mọi thứ đang ngay ngắn rõ ràng bỗng trở nên lộn xộn.”
Chủ nhân của họ nghe nói hai thế giới đang phục hồi sức sống thì quả nhiên hưng phấn khôn cùng. Y vui mừng đi tới đi lui trên sảnh chính, thi thoảng hỏi cấp dưới chúng có hoàn toàn phục hồi không, thế giới đó đầy hy vọng không.
Y gấp gáp muốn hạ xuống lần nữa, lại đưa cho nhân loại, cái đám vất vả lắm mới giành lấy được hy vọng, một chế độ chủng tộc. Cái này còn làm y hưng phấn hơn lần đầu tiên y tới, bởi vì y có thể dự đoán được những đôi mắt thăng trầm và mệt mỏi cuối cùng cũng có ánh sáng đó lại lộ ra thần sắc tuyệt vọng lúc thấy y, nghe y nói.
...
Trên thực tế, nhiều người đã đoán trước được chiến thắng của Chính phủ mới. Ngay cả khi cả hai bên đều có số lượng thẻ tương tự, nhưng đám Codd có được ưu thế áp đảo do họ sùng bái Giang Tinh Chước, sinh vật bí ẩn tạo ra thẻ và cho thẻ. Hoặc là nói hầu hết mọi người đã tin rằng cô là Thần, một vị thần thực sự.
Bọn Lưu Nghĩa vẫn hằng ngày tẩy não mọi người, tuyên dương hành vi chói lọi của Giang Tinh Chước. Thần kỳ vọng bọn họ sâu sắc, khoan dung như mẹ, để lại một chúy hy vọng sống cho tất cả mọi người, khuyên kẻ thù đối diện sớm ngày bỏ xuống vũ khí, quy y Chúa chân chính, đừng có mãi đi theo đám người làm bạn với ma quỷ, chấp mê không quay lại.
Phải nói rằng điều này là rất hiệu quả. Dù mặt ngoài họ trấn tĩnh là thế, song, trái tim của họ đang dao động, theo thời gian, nó cứ dao động đến nỗi khó mà làm họ đi ngủ khi đêm xuống.
“Tại sao chúng ta lại ở đây?” Một người lính canh giữ thành phố V đột nhiên thức dậy vào ban đêm, mờ mịt.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Chúng ta là quân nhân.”
“Là quân nhân nhưng tôi lại không rõ tại sao tôi lại muốn làm quân nhân của họ, bán mạng cho họ?”
“Cậu! Sao cậu dám nói lời này? Mau ngậm miệng lại, muốn chết à? Có biết lần trước người nói những lời như vậy gặp kết cục gì không?”
“Tôi biết, bị mang đi rồi không trở lại nữa.” Thay vì sợ hãi, thậm chí cậu ta còn phẫn nộ hơn, “Anh ta có lỗi gì? Chẳng qua anh ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt mà thôi, tựa như tôi cũng đột nhiên nghĩ thông suốt! Tôi bị xem như Mugan súc vật, Thần... Thần chân chính đang kêu gọi tôi ở bên kia kìa, để cho tôi cố gắng phản kháng, có được quyền con người. Ấy vậy mà tôi lại đang làm việc cho chủng tộc cao đẳng... Không, làm gì có loại người cao cấp nào! Tôi chống lại Chân Thần chỉ vì đám phát rồ quyền lực đó, tôi bị bệnh rồi sao?”
“Cậu...”
“Có phải cậu cũng bị bệnh không? Phải, cậu cũng bị bệnh, tôi cũng bị bệnh, tất cả chúng ta đều bị tẩy não bởi những con người trong Chính phủ Đế Quốc, cho nên mới một mực không nghĩ thông rằng chúng ta đang làm chuyện ngu ngốc! Giúp họ chiến đấu thì đối với chúng ta mà nói có lợi ích gì chứ? Cho dù bên kia là cạm bẫy, chẳng lẽ so với thế giới chúng ta từng sống lại có thể tồi tệ hơn à?”
Ngày càng có nhiều Mugan thoát khỏi sự nô dịch, suy nghĩ rõ ràng, tại sao không nương tựa vào Chân Thần mà là bảo vệ đám người cao đẳng không lấy ra được chứng cứ Thần thực sự tồn tại?
Không chỉ Mugan, trong số các đám cao đẳng có nhóm Korah là những người nổi loạn đầu tiên. Họ chỉ là đồ chơi của Gaye và Apetto, là món phụ kiện, người hận bọn chúng không phải là số ít. Kế đó là Gaye, trong Gaye có rất nhiều đám cỏ đầu tường, toàn là những doanh nhân đặt lợi ích trên hết. Trông thấy bên kia có lợi thế lớn hơn, chúng ngay lập tức thu dọn đồ đạt và chạy sang tìm nơi nương tựa, có lẽ vẫn bảo vêj được một số của nả, tương lai lại lấy về.
Apetto là nhóm đoàn kết nhất, bởi vì tất cả đều là những người nắm quyền lực. Cầm quyền lực thì dễ mà buông bỏ lại khó khăn vô vàn. Chẳng qua tình hình phát triển cho đến bây giờ làm chúng chẳng giấu được nỗi sợ hãi trong lòng nữa rồi.
“Chúng ta có phải đang vùng vậy giãy chết?”
“Cuộc đấu tranh của chúng ta thực sự có ý nghĩa?”
“Tiếp tục như thế này... Có thể... Sẽ không được Ngài tha thứ?”
“...”
Lúc này, đỉnh Kim Tự Tháp thuộc về ba gia tộc lớn do nhà họ Dịch dẫn đầu, bên đã từng đạt được bao nhiêu vinh quang, đang đứng ở đầu sóng ngọn gió đáng sợ cỡ nào.
Có người làm giao dịch với ma quỷ, lừa gạt thế nhân. Ai giao dịch với ma quỷ? Họng súng nhắm vào ba gia tộc thu được lợi ích tốt nhất.
Tổng thư ký mang sắc mặt nhợt nhạt đứng trước cửa phòng làm việc của Tổng thống, chuẩn bị tâm lý đôi lần mới đưa tay ra gõ cửa: “Thưa ngài. Các Bộ trưởng muốn họp.”.
||||| Truyện đề cử: Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng |||||
Dịch Trạch Khải ngồi trên ghế, bộ âu phục trước giờ thẳng thóm nay đã có nếp gấp, tóc tai lúc nào cũng tỉ mỉ nay lại lộn xộn, đầu ngón tay hắn kẹp một điếu thuốc, trong gạt tàn trên bàn đã đầy tàn thuốc.
“Thưa ngài.” Tổng thư ký gõ cửa một lần nữa.
Dịch Trạch Khải hít sâu một hơi, ấn tàn thuốc vào gạt tàn, đứng dậy đi về phía cửa.
Tổng thư ký đứng ở cửa và nhìn hắn: “Thưa ngài.”
“Không cần gọi tôi như vậy nữa.” Dịch Trạch Khải nói.
Tổng thư ký đứng đằng sau hai lính canh, bước về phía trước và dùng giọng điệu cứng rắn: “Tổng thống, mời.”
Lúc này trong phòng họp lớn đã đầy người ngồi, tất cả thành viên của 3 gia tộc lớn ở đây hết. Dịch Doãn bị giữ tại chỗ ngồi, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Nhìn thấy Dịch Trạch Khải tiến vào, y mới chợt an tĩnh lại và trong mắt tràn đầy đau đớn.
“Rất tốt, mọi người đã đến đông đủ.” Người nói chuyện là người quản lý lần hành động này, một Bộ trưởng Apetto chẳng nổi bật lắm trong cộng đồng Apetto.
“Đã như vậy, chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp ngày hôm nay. Chủ đề của buổi thảo luận là liệu chúng ta có nên đầu hàng hay không.”
Câu trả lời thực sự đã có từ lâu.
“Bằng không ngồi chờ chết sao?”
“Chuyện cho tới bây giờ còn làm sao được nữa?”
“Sao chúng ta dám đối đầu với Thần?”
Dịch Doãn tức giận bảo: “Đám các anh không có khí phách gì cả, nhiều chỗ tốt như vậy mà nuôi ra đám đồ chơi mấy anh!”
“Cậu im đi, bên được lợi ích lớn nhất là các cậu! Nhiều năm như vậy chúng tôi nghe ba gia tộc lớn các cậu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hiện tại đã tới lúc các cậu báo đáp chúng tôi.”
“Bọn họ là thủ phạm, giao nộp họ đi!”
“Đúng vậy! Họ mới là những người giao dịch với ma quỷ, chúng ta không biết gì cả, chúng ta cũng bị lừa!”
“...”
Dù người 3 gia tộc lớn có căm uất, sợ hãi, chửi rủa hay cầu xin tha thứ thế nào, kết cục đã được quyết định.
Sau đó chẳng lâu, Chính phủ Đế Quốc đã nộp đơn đầu hàng lên Chính phủ phía Đông, đồng thời giao nộp Tổng thống Dịch Trạch Khải, người đứng đầu 3 gia tộc lớn, với ý muốn nhận được khoan hồng.
Thư đầu hàng không sử dụng thẻ mà được con người mang tới, vượt qua từng thành phố, đi đến thủ đô tạm thời.
...
Ôn Lily đang đòi Codd thẻ.
“Mắc cái gì mà không cho tôi? Anh nói sẽ cho tôi mà!” Hai gò má Ôn Lily đỏ bừng, cô tức giận khủng khiếp.
“Bệnh của em đã được chữa khỏi, em sẽ cao lên, không cần thuốc tăng chiều cao.” Codd bảo.
“Tại sao không cần thiết? Tôi là người trưởng thành, muốn có được dáng vẻ của một người lớn! Tôi đã 18 tuổi, hai lần ph4t duc sẽ làm tôi cao được bao nhiêu chứ! Cho tôi thuốc tăng chiều cao!”
“Người lớn có gì tốt? Cứ mãi làm một đứa trẻ là em sẽ làm được bất kỳ chuyện gì mà mình muốn, tốt bao nhiêu.” Codd rất chân thành, dường như thực sự cảm thấy Ôn Lily luôn giữ dáng vẻ của một đứa trẻ là chuyện tốt vô cùng.
“Đâu có...” Ôn Lily tức giận đến nỗi đôi mắt của cô bé đỏ ngầu, trưng to đôi mắt tròn nhìn gã.
“Cái gì?”
“Đâu có muốn làm cái gì thì làm được cái nấy đâu!” Cô bé la to.
Codd sửng sốt một chút, trong lòng hiện lên một nỗi khác thường. Lúc này có người đến thông báo rằng Chính phủ Đế Quốc đã gửi một người nào đó sang.
Chính phủ Đế Quốc cho người đưa tới thư đầu hàng.
Thật sự có được một ngày này, ai nấy ngây dại.
Codd cũng giật mình.
“Đầu, đầu hàng?”
“Chúng ta thắng?”
“Chúng ta thắng!”
“A a a a a a!”
Tin tức về sự đầu hàng của Chính phủ Đế Quốc nhanh chóng lan rộng khắp các thành phố, đầu tiên mọi người chẳng tin nổi, kế đó là la hét, khóc thút thít, rồi lại quỳ xuống để cảm ơn lòng nhân từ và lòng yêu thương vô bờ của Chúa.
Đây là một ngày đáng nhớ, Chính phủ Đế Quốc và chế độ chủng tộc bị lật đổ, từ đây không còn Mugan, Korah, Gaye và Apetto, tất cả mọi người sẽ bình đẳng.
Mọi người phấn khích tới mức chẳng cách nào chìm vào giấc ngủ, ăn mừng suốt đêm; một số thẻ bài được sung làm công cụ giải trí, pháo hoa và cảnh đẹp tuyệt mỹ xuất hiện trên bầu trời, này thì đám động vật lạ lẫm cất bước trên đường phố, tiếng hát đẹp đẽ và thanh tao dường như rơi xuống từ trên trời.
Giang Tinh Chước nhìn mà mặt mỉm cười, thế giới lúc này tràn đầy sức sống bởi vì bọn họ đầy ắp hy vọng về tương lai. Chẳng còn ai chết lặng, cho dù đó là Dịch Trạch Khải đang ở trong tù, đã biến thành tù nhân, thế mà hắn nào có tê dại. Hắn cũng tràn đầy hiếu kỳ về tương lai khó lường của thế giới này.
Trong thế hệ của bọn người ấy, thế giới sẽ như thế nào sau khi giai cấp chủng tộc bị lật đổ, cái giai cấp đã tồn tại trong một thời gian dài, dài đến nỗi chẳng mà tưởng tượng nổi. Nếu có thể, hắn nguyện ý cầu bọn họ giữ lại cho mình một mạng sống chỉ để xem tương lai trông ra làm sao. Thần thật sự là Thần?? Phòng xử án có còn tồn tại không?
Tất cả bọn họ đều tò mò về tương lai, khao khát, nghĩ rằng quá khứ đã là quá khứ, chế độ chủng tộc đã kết thúc. Nhưng họ nào có ngờ được người phát minh ra chế độ chủng tộc muốn làm cho chế độ này phục hồi.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, vị Chúa Tể này nghe tay sai báo ngôi sao đó đã có màu đen thẫm, tâm lý của mọi người tràn đầy sức sống và tất cả các loại cảm xúc đang sung túc. Trái cây y mong đợi đã chín. Vì vậy, y vội vã tới hái.
Ngày này là lễ Quốc khánh, là ngày mà thế giới này chính thức giành lấy cuộc sống ngày mới.
Vào ngày này, Phó Tổng thống Codd dưới sự đề cử bởi tất cả mọi người, bao gồm cả Lưu Nghĩa, đã trở thành Tổng thống đầu tiên, sẽ tuyên bố thành lập nước Cộng Hòa tại thủ đô.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người tụ tập tại quảng trường, những người ở các khu vực và thành phố khác không thể đến hiện trường đã xem sự kiện long trọng này này qua mạng lưới trực tiếp.
Codd mặc quân phục, đôi mắt xanh đảo qua đám đông bên dưới. Gã đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên, một cái bóng xuất hiện trên bầu trời.
- -----oOo------