Ninh Hữu đem hai quả nhân tham nhỏ trong lòng ngực đặt lên trên giường, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đương nhiên là muốn đi, tên Từ Sùng kia dám khống chế anh lâu như vậy, thù này em nhất định phải báo!"
Kỳ Tĩnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt không thể nhận ra mà liếc liếc hai thứ trên giường, thử hỏi, "Nhưng chúng ta ôm hai bọn nó đi như vậy có phải là có chút không quá thích hợp không?"
Ninh Hữu nghe vậy không khỏi nhíu mày, bắt đầu đau khổ suy nghĩ.
Kỳ Tĩnh nhanh chóng nói, "Để hai đứa bọn nó trở về trong linh ngọc kia đi, tuy rằng trong đó đã không còn linh khí, nhưng vẫn rất có lợi đối với hai đứa nó nha."
Ninh Hữu đành hôn hai tiểu gia hỏa một ngụm, lúc này mới lưu luyến đưa bọn chúng trở về, thu vào trong nhẫn không gian của mình.
Kỳ Tĩnh ngầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đá đít được hai thứ phiền toái kia rồi.
Hy vọng lúc Tiểu Hữu trở về cũng ngàn vạn lần đừng có nghĩ đến bọn nó nữa, như vậy anh có thể cùng Tiểu Hữu trải qua thế giới hai người tuyệt vời rồi.
"Chờ đã", Ninh Hữu nói, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, "Em đi hỏi Charles làm dược tề thế nào rồi đã. Nếu muốn đi thăm hỏi Từ Sùng, như thế nào cũng phải mang chút quà cáp cho gã mới phải."
Thời điểm Ninh Hữu tới, Charles đang luyện chế một lọ dược tề cuối cùng.
Tuy rằng ở trong khách sạn mà luyện chế dược tề thì có chút phiền phức, chẳng qua Charles vẫn sẽ nghĩ mọi cách để hoàn thành Ninh Hữu giao phó.
"Đều đã chuẩn bị xong", Charles nhìn thấy Ninh Hữu liền biết cậu tới đây làm gì, ý vị thâm trường nói, "Nơi này tổng cộng có 21 bình, mỗi một bình đều đủ để gã ấn tượng sâu sắc."
"Sẽ không làm gã bỏ mạng chứ?"
"Đương nhiên sẽ không", Charles nhướng mày, "Năng lực của tôi cậu còn chưa tin sao? Mấy thứ này cam đoan sẽ không lấy tánh mạng của gã, nhưng cũng tuyệt đối có thể làm cho gã muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, cho dù là gã chỉ còn thừa lại một hơi, tôi cũng có thể làm cho gã chống cự được vạn xà phệ cốt."
Thu dược tề của Charles lại, mấy người liền đi về phía quảng trường giam giữ Từ Sùng.
Lúc này, thành chủ vốn ngăn nắp lượng lệ đã gầy ốm đến không nhìn ra bộ dạng nữa, tóc tai lộn xộn, trên mặt còn dính một ít uế vật, dường như là nước miếng người khác phun ra. Mà quần áo gã lại càng là rách mướp, dơ bẩn khó nhịn nổi.
Thời điểm Ninh Hữu bọn họ quá khứ thời điểm, một cổ khó nghe đến cực điểm xú vị ập vào trước mặt.
"Ọe ——!", Bạch Đan Phượng không nhịn được, bắt đầu nôn khan.
Chẳng sợ bởi vì làm thực nghiệm mà đã quen thuộc với các loại hương vị kỳ quái nhưng Charles cũng có chút chịu không nổi, mày nhăn chặt, từ trong lòng móc ra một lọ dược tề để Bạch Đan Phượng uống hết.
"Thế nào rồi?"
Bạch Đan Phượng vỗ vỗ ngực mình, hữu khí vô lực nói, "Không có chuyện gì."
Mà mấy người khác cơ hồ là ngay lúc vừa ngửi được mùi lạ liền đã lập tức phong bế miệng mũi của mình luôn, cho nên cũng không có chật vật như Bạch Đan Phượng.
"Thành chủ, đã lâu không gặp", Kỳ Tĩnh đi tới trước mặt Từ Sùng.
Dưới huyết ô đầy mặt kia, vẫn như cũ có thể nhìn ra được gương mặt đã khắc sâu trong ấn tượng của anh.
"Thiên Xu Kỳ Tĩnh", thanh âm Từ Sùng nghẹn ngào, đột ngột cười ha hả, chỉ là trong ánh mắt gã lại tràn đầy hung ác nham hiểm, "Ban đầu ta thật nên ngay tại thời điểm phát hiện khế ước của ngươi có vấn đề là phải giết chết ngươi ngay."
Khóe miệng Kỳ Tĩnh cong lên, "Lời này của thành chủ là sai rồi, tựa hồ lúc ấy ông cũng đã muốn giết ta rồi đấy chứ. Nhưng cuối cùng ông vẫn không có động thủ, chỉ tiếc cũng không phải là có ý tốt, sợ là có cố kỵ gì đó đi."
"Có phải là vì sợ sau khi nảy sinh sát ý với ta xong, ngược lại sẽ nhanh chóng thúc đẩy tốc độ tan vỡ khế ước của ta không?"
Từ Sùng cười nhạo, nhưng lại không nói lời nào.
"Ông không hiếu kỳ ta làm như thế nào mà thành công thoát khỏi sát cục mà các ông bố trí sao?"
Từ Sùng nhắm hai mắt lại, "Chẳng qua cũng chỉ là do tên phế vật kia phá hỏng mà thôi. Ta đều đã giao thánh vật vào trong tay nó rồi, vậy mà nó vẫn khiến bản thân phải chết trong tay ngươi, đúng là đồ vô dụng."
"Đó chính là con trai ngươi!", Tinh Nhị căm giận mở miệng.
Từ Sùng không kiên nhẫn nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Tinh Nhị một cái, "Từ Sùng ta không có loại con trai phế vật như vậy."
Tinh Nhị cắn răng, cả giận nói, "Nhân tra!"
Từ Sùng hừ cười một tiếng, "Đừng ở đây mà nhiều lời, các ngươi không phải là muốn trả thù ta sao. Đến đây đi, có thủ đoạn gì cứ việc lên."
Tinh Nhị vốn là tràn ngập tức giận nhưng khi đối mặt với bộ dạng dầu muối không ăn hiện tại này của Từ Sùng thì lại ngược lại không biết phải phát tiết như thế nào.
"Cho", Tinh Tam cho đem một cây chủy thủ cho hắn.
Tinh Nhị tiếp nhận, một đao đâm xuống trên người Từ Sùng.
Máu từng chút nhiễm hồng bộ quần áo dơ bẩn kia.
Từ Sùng chỉ nhắm hai mắt lại, sắc mặt một chút cũng không thay đổi.
Bộ dạng thanh thản của gã chọc giận Tinh Nhị, hắn rống giận một tiếng, đâm cả chủy thủ vào trước ngực Từ Sùng, theo xương cốt cắt xuống.
"Để lại cho gã một mạng", Tinh Nhất ngăn trở hắn.
Tinh Nhị nắm chặt tay, "Được"
"Để cho tôi tới đi", Ninh Hữu mặt không biểu tình đi lên trước, lấy ra dược tề mà Charles giao cho cậu.
Đổ bình thứ nhất xuống.
Từ Sùng vốn đang nhắm chặt đôi mắt bỗng dưng mở ra, mắt giận trừng to, gân xanh bạo nổi, "Ngươi đổ cái gì lên người ta?!"
Ninh Hữu hơi hơi cong cong khóe miệng, ánh mắt lại rất lãnh.
Ngay sau đó, bình thứ hai đổ xuống.
Từ Sùng nhịn không được mà phát ra tiếng gầm giận dữ, hàm răng cắn chặt đến phát ra tiếng cạch cạch, miệng vết thương có chút khép lại trên người đều một lần nữa vỡ toang, huyết chảy không ngừng.
Đến bình thứ ba, Ninh Hữu ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đáy mắt Từ Sùng.
Rút nắp bình ra, dưới tình huống Từ Sùng trơ mắt trừng nhìn, từng chút một người bình đổ trên người gã.
Mỗi một giọt mỗi một giọt, tra tấn Từ Sùng gặp phải liền tăng thêm một phần.
"Đổ xong! Ngươi vì sao vẫn chưa đổ xong!", đôi mắt Từ Sùng đã che kín tơ máu.
Ninh Hữu cười nhạo một tiếng, cũng không đáp, dược tề trên tay như cũ thong thả tích xuống trên người Từ Sùng.
Từ Sùng gào rống lên giống như điên rồi, xích sắt trên người bị gã giằng co loảng xoảng rung động.
Sau khi đổ xong một giọt cuối cùng, Ninh Hữu liền đứng dậy, ném bình dược tề đã cạn sạch kia xuống đất.
"Mấy cái này cho các ngươi", Ninh Hữu ném mấy bình dược tề còn dư lại cho Tinh Nhất.
Từ Sùng đang thần trí mê mang vừa nghe được lời của Ninh Hữu, nhìn thấy cậu ném qua mười tám cái bình, đồng tử không khỏi co rụt lại.
"Một lũ nhu nhược, bị ta khống chế xong thế nhưng ngay cả dũng khí giết chết ta cũng không có!", Từ Sùng đã giống y hệt một huyết nhân điên cuồng cười ha hả, "Tới giết ta đi, các ngươi lũ nhát gan này!"
"Ngươi ——!", Tinh Nhị nổi giận.
"Đừng xúc động", Tinh Nhất ngăn cản hắn lại, "Gã đây là chịu không nổi rồi, cho nên mới muốn chết."
"Ta biết", Tinh Nhị nắm chặt nắm tay, đoạt lấy hai bình dược tề từ trong tay Tinh Nhất, đi về phía Từ Sùng.
Tiếng rống thảm thống vang lên không ngừng bên tai.
"Anh không muốn tự tay báo thù sao?", Ninh Hữu hỏi Kỳ Tĩnh đã quay người đi.
"Tiểu Hữu đã thay anh báo thù rồi", Kỳ Tĩnh kéo theo Ninh Hữu, "Đều đã qua hết rồi, không cần phải vì loại người này mà tức giận đâu."
Ninh Hữu gật gật đầu.
Mấy người Charles không có thù hận gì đối với thành chủ, ba người đứng trước kia mùi thối tận trời kia cũng không muốn đến gần thêm một bước nào, rất là miễn cưỡng đợi ở bên ngoài đám người. Lúc này nhìn thấy hai người Ninh Hữu đi ra, lập tức đuổi theo.
"Chúng ta trở về sao?"
Kỳ Tĩnh gật đầu, "Đi về trước."
"Vậy còn bọn họ?"
"Trong lòng bọn họ đã dồn ép không ít cừu hận, để cho bọn họ phát tiết một chút đi."
Năm người về khách điếm trước, không lâu sau chín người Tinh Nhất cũng đã trở lại.
Trên người chín người tuy mang theo chút vết máu, nhưng biểu tình lại vô cùng nhẹ nhàng, như là đã dỡ xuống một cái bao tải thật nặng vậy.
"Lão đại", Tinh Thất tươi cười cũng sáng lạn hơn không ít.
Kỳ Tĩnh gật đầu, "Đi chẩn bị ăn cơm đi."
Chín người đều sửa sang lại bộ dạng của mình, sau đó mọi người liền chia ra hai bàn cùng nhau dùng bữa trong đại sảnh khách điếm.
Hai người Ninh Hữu bình thường vẫn luôn ăn cơn riêng lúc này cũng không có vắng họp.
Có lẽ là vì loại bỏ được một khối tâm bệnh, tâm tình của mọi người đều cực tốt, hoặc nhiều hoặc ít đều uống một ít rượu, không khí rất là nhiệt liệt.
"Lão đại, còn có năm ngày nữa là chúng ta sẽ phải về nhà của từng người rồi", Tinh Cửu nương theo men say nói, "Có chút luyến tiếc mọi người."
Tinh Thất đẩy hắn một phen, hắc hắc cười trêu nói, "Nhìn cái bộ dạng rách nát này của ngươi, có thấy buồn nôn hay không."
"Đều là nam nhi lòng dạ sắt đá cả, từ đâu lôi ra nhiều nhi nữ tình trường như vậy chứ", Tinh Thất nói nói thanh âm liền thấp xuống, một lát sau lại muộn thanh nói, "Lão đại, ta cũng luyến tiếc mọi người......"
Tinh Cửu thở dài một tiếng, "Ngươi không phải cũng giống ta à."
"Nói mấy cái này làm gì, uống rượu đi!", Hùng Sơn khờ giọng nói.
Ninh Hữu cũng giơ ly lên, đang định uống một hơi cạn sạch, động tác bỗng nhiên dừng lại.
"Làm sao vậy?", Kỳ Tĩnh khẩn trương nói.
Ninh Hữu giơ tay ý bảo Kỳ Tĩnh an tĩnh, cảm thụ rung động từ chỗ sâu trong huyết mạch truyền đến.
Từng chút từng chút, sinh cơ dạt dào.
Cậu đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn về phía Kỳ Tĩnh.
Kỳ Tĩnh gật đầu với cậu một cái.
Hai người ngay lập tức chẳng nói chẳng rằng mà đứng dậy, vội vàng trở về phòng.
"Bọn họ đây là làm sao vậy?", Tinh Thất hiếu kỳ nói.
Tinh Cửu lắc đầu, "Xem bộ dạng hai người lão đại vội vàng như thế, khẳng định là có việc gấp gì rồi."
"Đây không phải là vô nghĩa à", Tinh Nhị mắt trợn trắng, "Nhìn mà không nhận ra là mắt đui."
"Ngươi nói lão đại có cần chúng ta hỗ trợ không ta?"
"Khẳng định là không cần, nếu cần, vừa rồi đã nói rồi."
"Vậy chúng ta cứ ngồi rung chân ở đây à?"
"Đương nhiên, nếu không ngươi muốn sao?"
Tinh Thất hậm hực thu lại chút hiếu kỳ trong lòng mình.
Trải qua một hồi gián đoạn của Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu như vậy, u sầu của mấy người đã tiêu tán cũng không sai biệt lắm.
Một lát sau, trong khách điếm bỗng dưng truyền đến hai tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non vang dội.
Tinh Thất cười ngượng: "...... Ha ha, vừa rồi ta thế nhưng lại cảm thấy tiếng trẻ con khóc kia là truyền từ trong phòng lão đại ra, lỗ tai đúng là càng ngày càng mục nát rồi."
Tinh Cửu mặt không biểu tình: "...... Lỗ tai của ta cũng có vấn đề như lỗ tai ngươi á."
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
"Lão đại...... Sinh con?!"
sự