" Ngay từ đầu chiến đấu, tôi sẽ sử dụng tinh thần lực khống chế đi", Ninh Hữu thương lượng với Viêm Hoàng.
Kỳ Tĩnh hơi hơi trầm mặc, Viêm Hoàng như thế nào chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với anh!
"Được."
Ninh Hữu hơi hơi nhắm hai mắt, linh
thức khổng lồ che trời lấp đất bao trùm toàn bộ cơ giáp, sợi mỏng tinh thần lực cùng khoang khống chế cơ giáp chặt chẽ dung hợp cùng nhau.
Trong nháy mắt này, khí thế Ninh Hữu đột nhiên tăng mạnh.
Lam phong bị chấn một chút, có chút kinh dị nhìn cơ giáp đối diện đang tản ra khí thế sắc bén kia, so với lúc trước thì như đang thay đổi một cái khác vậy, khác nhau như trời với đất.
Chẳng lẽ lúc trước cậu ta vẫn luôn che dấu thực lực? Lam phong có chút kinh nghi bất định, nhưng là rất nhanh đã phủ nhận ý tưởng này của mình, khi hắn đối chiến cùng "Viêm Hoàng" rất rõ ràng có thể cảm giác được cậu ta đã cố hết sức, bộ dáng đó căn bản không giống như còn có bất luận dư lực gì.
Có nghi vấn đồng dạng như hắn còn có những người khác đang theo dõi thi đấu.
" Viêm Hoàng này hình như so với vừa rồi không quá giống nhau, giống như thoát thai hoán cốt ấy, tôi thông qua màn hình cũng có thể cảm giác được khí thế khiến người run rẩy kia!"
"Có phải lúc trước cậu ta ẩn tàng thực lực không a, giống như lúc ở vòng dự tuyển vậy, giả trang cái gì cũng không biết, ngay cả đi đường cũng trắc trở ", người nói chuyện rõ ràng là có chút khinh thường, "Trừ bỏ giả vờ, hắn còn biết làm gì?"
"Anh chính là điển hình không ăn được nho thì nói nho còn xanh hả, sao, anh đây là ghen ghét cậu ta đi."
Người nọ đỏ mặt lên, "Anh nói bậy gì đó! Tôi sao có thể ghen ghét cậu ta được!"
Người chung quanh đều cười nhạo lên.
Trong một phòng xa hoa.
"Trọng điểm quan sát cậu ta một chút", đôi mắt của thanh niên nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, khóe miệng cong lên, "Nếu thật sự không tồi, nhất định phải đem cậu ta nắm chặt đến trong tay ta, bất luận các người dùng phương pháp gì."
"Nếu là thật sự không được, vậy huỷ hoại cậu ta cho ta, người lợi hại như vậy, nếu tới trên tay người khác, chính là một cây lợi kiếm đối phó ta a!"
"Vâng, thiếu gia, tôi sẽ lại đi mời chào một lần!"
Trong sân thi đấu, theo trọng tài ra lệnh một tiếng, thi đấu bắt đầu.
Dùng linh thức khống chế cơ giáp Ninh Hữu phảng phất như cá vào nước, tự tại mà linh hoạt, cơ giáp giống như chính là bản thân cậu vậy.
Ngay tại thời điểm công kích của Lam Phong sắp đến trước người Ninh Hữu, Ninh Hữu đột nhiên mở mắt, thân ảnh của cậu bỗng nhiên biến mất trên sân thi đấu.
Lam Phong tức khắc căng thẳng thân thể, cẩn thận quan sát chung quanh, muốn tìm được bóng dáng của Ninh Hữu.
Bỗng nhiên, Lam Phong trong lòng căng thẳng, cảm nhận được một tia nguy hiểm, vội vàng theo bản năng né tránh. Mà ngay sau khi hắn né tránh, một phát súng laser uy lực cực lớn vừa vặn xuyên qua vị trí ngực nguyên lai của hắn.
Lam phong thở hổn hển, trên trán đã chảy xuống mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn như cũ không tìm được một chút bóng dáng của Ninh Hữu, chỉ có thể cảm giác được chung quanh có gió đang quật.
Thật cẩn thận quan sát, lại là một cước sắc bén đánh về phía hắn, lần này Lam Phong không có tránh thoát, bị hung hăng nện trên mặt đất.
Tất cả mọi người thấy một màn như vậy đều nhịn không được há to miệng, "Này, chuyện này không có khả năng đi! Người kia rốt cuộc đi nơi nào!"
"Thật giống như tiêu thất trong hư không vậy, này rốt cuộc là làm như thế nào!", Khiếp sợ không thôi.
Mà Lâm thiếu gia lúc trước phân phó người đi mời chào Ninh Hữu thì lại là hơi mị đôi mắt, trong ánh mắt tràn đầy ý vị tình thế bắt buộc. Hắn vẫy vẫy tay, nam nhân trung niên đi theo bên người hắn kia lập tức đi ra. Phân phó vài câu xong, nam nhân trung niên liền rời khỏi phòng.
Sau vài lần công kích, tinh thần của Lam Phong đã khẩn trương tới cực hạn rồi, cơ bắp cả người hoàn toàn căng thẳng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chung quanh.
Ở đó!
Lam phong trong lòng vừa động, giơ tay bắn ra một súng, nhưng phát súng lại đánh hụt, mà một cái roi chân hữu lực khác lại đột nhiên đánh bên hông hắn, Lam Phong hung hăng nện trên mặt đất.
Ngay sau đó chính là một tiếng súng vang, Lam Phong lúc này đã kiệt sức, nhưng vẫn cắn răng lăn lộn sang bên cạnh một chút né tránh một kích này, nhưng lúc này Ninh Hữu lại tới trước người hắn rồi, trên cao nhìn xuống giơ súng laser đối diện cabin của hắn.
"Phanh ——" một tiếng, Lam Phong khống chế cơ giáp đã vô lực ngã xuống trên mặt đất.
Ninh Hữu thắng.
Viêm Hoàng ở trong phòng chán muốn chết đảm đương công tác quét rác của người máy, quét tước mặt đất, một bên thất thần quét qua xung quanh, một bên ủy ủy khuất khuất nhắc mãi, "Quả bưởi nhỏ lúc này chắc hẳn là đã thắng rồi đi, tui thật vất vả chuẩn bị thời gian dài như vậy, lại không thể đi xem! Cũng không biết hiện trường đến tột cùng là bộ dáng gì rồi, đại gia khẳng định đều rất chấn động."
"Chủ nhân bại hoại! Đoạt đồng bọn của tui! Phá hư chuyện tốt của tui!", Viêm Hoàng ủy khuất mà phẫn nộ đem tất cả những rác rưởi thu dọn được đều ném tới trong phòng Kỳ Tĩnh.
*Editor: Nhóc can đảm quá...
Qua không đến một phút đồng hồ, lại ủ rũ cụp đuôi quét tước sạch sẽ.
*Editor: = _ = ǀǀǀ
"Vừa rồi trận đấu kia cậu làm như thế nào vậy, tôi có cảm giác cậu như thay đổi thành một người khác vậy", sau khi thi đấu, Lam Phong nhịn không được hỏi ra.
Ninh Hữu chép miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
Lam phong lại là cười, vươn tay hướng về phía Ninh Hữu, "Được rồi, tôi cũng biết cậu khẳng định là che dấu thực lực, lúc trước là tôi coi khinh cậu, lần này bại bởi cậu tôi thua tâm phục khẩu phục."
Ninh Hữu gật gật đầu, chân thành nói, "Anh cũng rất lợi hại."
Lam phong cười khổ, nghĩ đến trận thi đấu vừa rồi kia mình bị thanh niên trước mắt đánh đến một chút năng lực đánh trả cũng không có thì lại cảm giác dị thường hổ thẹn.
Giải thi đấu cơ giáp cẩm trình mạng giả lập chính thức kết thúc, tất cả những người lọt vào vòng bán kết đều đạt được tiền thưởng, mà đối với ba người Ninh Hữu, ban chủ sự phương lại tổ chức riêng một nghi thức trao giải, ở trong nghi thức này toàn bộ tiền thưởng thi đấu đều được gửi tới trong tài khoản của bọn họ.
Ninh Hữu thu được thông báo của hệ thống, click mở ra nhìn xong, tức khắc nở nụ cười.
Đáng nhắc tới chính là, sau khi chấm dứt nghi thức, nam nhân lúc trước đi tìm cậu kia lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt cậu.
"Lời mời lúc trước của Lâm gia chúng tôi, còn hy vọng đại nhân suy xét một chút."
Ninh Hữu nhíu nhíu mày, "Tôi đã nói là tôi không đi."
"Về vấn đề này mong ngài không cần hiện tại trả lời tôi, ngài suy xét trước một chút, ba ngày sau tôi sẽ tự liên hệ với ngài. Hy vọng lúc ấy ngài đã suy xét tốt muốn gia nhập, nói cách khác, Lâm gia chúng ta còn sẽ dùng phương thức "khác" mời ngài", nam nhân nói mang theo một ít hương vị uy hiếp, vừa mới dứt lời, hắn liền rời đi.
Tâm tình của Ninh Hữu cực kỳ không xong, xoay người tiến vào một cửa hàng, mua một cái áo choàng cùng bao tải, đem toàn thân trên dưới đều võ trang tốt. Dò hỏi mọi nơi một chút, tìm được nam nhân kia cách đó không xa, chờ đến khi hắn đi đến một đường phố không có ai, Ninh Hữu đột nhiên chạy ra ngoài, đem bao tải chụp vào trên đầu của hắn, hung hăng đánh lên.
*Good job!!! *Ngón cái*
Thẳng đến khi đem người kia đánh đến hơi thở thoi thóp, Ninh Hữu mới rời đi, tức khắc cảm giác thần thanh khí sảng.
Ninh Hữu cảm giác được trong đầu cậu xuất hiện một tiếng cười khẽ trầm thấp.
"Viêm Hoàng cậu cười cái gì?", đôi mắt Ninh Hữu bởi vì vừa rồi tức giận mà vẫn như cũ mà sáng láng, "Cậu cảm thấy tôi đánh hắn có đúng không?"
"Đương nhiên là đúng, nếu là tôi, tôi sẽ xuống tay càng nặng hơn."
Ninh Hữu bĩu môi, "Người kia quá đáng ghét, thế nhưng còn uy hiếp tôi!"
"Không cần phải xen vào bọn họ, chuyện này tôi sẽ xử lý.", thanh âm của Kỳ Tĩnh có chút lạnh.
Ninh Hữu gật gật đầu, không hỏi cái gì, ngược lại vui rạo rực chia sẻ cùng Viêm Hoàng thu hoạch lần này của mình.
"Viêm Hoàng tài khoản của cậu là bao nhiêu, tôi đem tiền thưởng chia cho cậu một nửa!", đôi mắt Ninh Hữu vui mừng híp lại, phá lệ hào phóng.
"Được a!", Kỳ Tĩnh không có bất luận chần chờ gì liền đáp ứng, trong thanh âm mang theo ý cười.
Kỳ Tĩnh cho Ninh Hữu một cái tài khoản, Ninh Hữu trực tiếp ở trên đường cái chuyển tiền qua, chỉ là đảo mắt liền ngây ngẩn cả người, "Như thế nào tôi lại thu được hai trăm vạn?"
"Trả lễ lại", Kỳ Tĩnh không chút nào chột dạ đem tiền bên trong tài khoản của Viêm Hoàng gửi qua.
*Editor: = _ = ǀǀǀ... Anh quả nhiên là bại hoại
Ngày hôm sau, bởi vì chủ nhân nhà mình phải về quân đội, Viêm Hoàng liền một lần nữa đạt được tư cách lên mạng, chỉ là lúc nó nhìn đến tiểu kim khố của mình, tức khắc trừng lớn đôi mắt kêu khóc lên.
"Kỳ Tĩnh chủ nhân hỗn đản nhà anh!!! Dựa vào cái gì đụng đến tiền tiêu vặt của tui!!!"
Kêu khóc một lúc lâu sau, Viêm Hoàng mới chậm rãi bình phục tâm tình quá mức phẫn nộ của mình, bình tĩnh nhìn lại một chút hướng đi của số tiền này, tức khắc lửa giận càng tăng.
"Anh muốn lấy lòng tức phụ dựa vào cái gì lại dùng tiền của tui! Đại phôi đản!"
*Editor: Con không bằng vợ là thế này
————
"Sư phụ cậu tới rồi, tôi đã thật nhiều ngày tìm không thấy cậu rồi! Tôi còn tưởng rằng cậu không cần tôi đâu!", Tưởng An vừa thấy Ninh Hữu đến liền nhịn không được nhào tới, đương nhiên kết quả vẫn như cũ là bị đá tới trên tường.
Tưởng An "Ai yêu" từ trên mặt đất bò lên, chạy nhanh đến bên người Ninh Hữu, không dám lại động tay động chân, "Sư phụ, tôi thật sự rất nhớ cậu!"
Ninh Hữu gật gật đầu, miễn cưỡng trả một câu, "Ân...... Tôi cũng rất nhớ anh......"
Ánh mắt Tưởng An sáng lên, "Vậy sư phụ chúng ta bắt đầu luyện tập cơ giáp đi! Tôi đều đã lâu chưa có luyện qua!"
Ninh Hữu không nói hai lời liền vào cơ giáp đánh hắn một trận, nhưng lần này thật ra cậu một chút linh thức cũng không dùng, toàn bộ là dựa vào thao tác tay, có điều vẫn như cũ đem Tưởng An đánh thảm đến không nỡ nhìn.
Tưởng An bị đánh một trận cuối cùng là cảm thấy mỹ mãn, lúc này mới trò chuyện cùng Ninh Hữu.
*Editor: Tiểu An cưng đúng là M điển hình
"Tôi có chút việc cần anh hỗ trợ", Ninh Hữu nói.
Tưởng An lập tức nghiêm sắc mặt, vỗ vỗ ngực mình, "Sư phụ ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, lên núi đao xuống chảo dầu tôi đều không để bụng chút nào!"
"Tôi chuyển cho anh một số tiền, anh giúp tôi đổi thành tiền mặt đi"
"Tôi còn tưởng cái gì đâu, này có vấn đề gì, việc nhỏ!", Tưởng An hắc hắc nở nụ cười.
Nghe được Tưởng An đồng ý việc này, Ninh Hữu cứ yên tâm đem tiền trong tay mình chuyển tới tài khoản của Tưởng An, chỉ để lại một vạn giả lập tệ dự phòng.
Nghe được hệ thống nhắc nhở, Tưởng An tự nhiên là minh bạch sư phụ chuyển tiền tới rồi, chẳng hề để ý click mở, kết quả Tưởng An thiếu chút nữa bị dọa sợ tới mức cắn đầu lưỡi.
"...... Sao, như thế nào nhiều tiền như vậy!", Tưởng An trợn mắt há hốc mồm.
Tưởng An cho rằng Ninh Hữu nhiều nhất chuyển cho hắn mấy chục vạn là đã ghê gớm lắm rồi, như thế nào xoay một cái lại cho hắn gần ba trăm vạn!
"Sư phụ, cậu đừng nói với tôi là cậu đi cướp ngân hàng đi!", Tưởng An khiếp sợ không thôi.
"Không có", Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Tôi chính là đi tham gia thi đấu, đây là tiền tôi thắng được."
"Sư, sư phụ, không phải là cậu đi tham gia cái gì mà giải thi đấu cẩm trình mạng giả lập đi......", thanh âm của Tưởng An có chút run rẩy.
"Đúng vậy"
"—— sư phụ!!!", Tưởng An lập tức gào lên, ôm lấy chân Ninh Hữu oa oa khóc lớn, "Sư phụ, cậu như thế nào không sớm nói cho tôi biết một chút! Nếu là tôi biết vậy, khẳng định đã sớm đi hiện trường xem rồi!!! Tư thế oai hùng của ngài sao tôi lại có thể không thấy được chứ!"
Tưởng An là một tên mê cơ giáp rõ đầu rõ đuôi, vốn dĩ giải thi đấu cơ giáp cẩm trình mạng giả lập lần này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhưng đám lão nhân trong nhà lại phái hắn đi nơi khác làm một hồi sinh ý, nếu hắn không đi, lão nhân nhà hắn liền chặt đứt tiền tiêu vặt của hắn. Dưới tình huống lão nhân nắm giữ quyền kinh tế trong tay, tuy rằng trong lòng cực kỳ bất mãn, nhưng Tưởng An cũng không thể không thỏa hiệp. Dù sao sau khi thi đấu xong, hắn vẫn có thể xem video, Tưởng An an ủi mình như thế.
Ai biết lần này thế nhưng có sư phụ của hắn tham gia!! Tưởng An xem như hối hận tới tận tâm can, sớm biết như thế, cho dù lão nhân có cắt tiền tiêu vặt của hắn thì hắn cũng đi!
"Đứng dậy", Ninh Hữu lạnh mặt, cố nén xúc động lần nữa đá người đá đến trên tường.
Tưởng An lập tức bò lên, cũng không dám tiếp tục gào nữa, "Hôm nay tôi nhất định trở về xem kỹ video chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của ngài!"
Phát hiện Ninh Hữu nhìn hắn, Tưởng An lúc này mới nhớ tới chuyện đổi tiền mặt lúc trước, lắp bắp nói, "Kia, cái kia, sư phụ ngài sốt ruột nhất định muốn nhiều tiền mặt như vậy sao?"
Tưởng An phát hiện tiền có chút quá nhiều, cho dù hắn đi ngân hàng lấy ra, thủ tục cũng phiền toái không ít, còn nếu không lấy tốt......
Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Cũng không phải, anh có thể cho tôi bao nhiêu thì cho tôi từng đó."
Trên tinh cầu Hòa Tân không có loại đồ vật như máy liên lạc, thậm chí ngay cả ngân hàng cũng không có, tất cả tiền đều là gửi vào trong tay bọn họ, cho nên tiền của Ninh Hữu cũng chỉ có thể dựa vào Tưởng An đi đổi.
Lúc này Tưởng An mới nhẹ nhàng thở ra, "Hai ngày nữa tôi sẽ đi đến chỗ sư phụ một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ mang qua cho cậu năm mươi vạn đi."
Ninh Hữu gật gật đầu, sau đó tự hỏi một lát, "Cậu cảm thấy trong nhà của chúng tôi có thiếu cái gì không? Còn có máy khai thác cậu có biết loại nào càng tốt hơn một chút không, giúp tôi mua hai cái đi."
"Nếu tiền không đủ, vậy năm mươi vạn cũng không cần đưa cho tôi, dùng số tiền này mua hai cái tốt nhất trong đó cũng được."
Tưởng An lập tức đáp ứng, cười hắc hắc, "Không thành vấn đề! Ngoại trừ hai cái máy khai thác quặng ra, nhà cậu tôi nhìn cái gì cũng thiếu, tự tôi sẽ đặt mua một ít cho cậu đi."
Ninh Hữu nở nụ cười, "Cám ơn!"
"Sư phụ ngài khách khí với tôi cái gì!"
————
Một ngày công tác kết thúc, vợ chồng Thạch Bằng về tới nhà.
"Hai ngày trước không phải Hoằng Tuấn nói trường học bên Tương Vương Tinh còn hai tháng nữa là sẽ bắt đầu chiêu sinh sao, chúng ta có phải hay không nên đem Tiểu Hữu đưa qua", Lương Mạn nói.
"Nên vậy", Thạch Bằng gật gật đầu, "Lộ trình từ chỗ chúng ta đến Tương Vương Tinh ít nhất phải mất mấy ngày, hơn nữa thời điểm khảo thí kiểm tra cái gì còn chưa biết, thế nào cũng phải để Hoằng Tuấn xem giúp Tiểu Hữu một chút."
"Vậy lát nữa chúng ta lại liên hệ với Hoằng Tuấn một chút, xem thử Tiểu Hữu cần mang theo cái gì qua đi, em sẽ nhanh chóng chuẩn bị."
"Ân, chẳng qua chuyện này chờ Tiểu Hữu trở về rồi chúng ta nói sau, dù sao cũng phải hỏi ý kiến của nó trước đã, xem nó có muốn không", Thạch Bằng nói.
"Tuy rằng em luyến tiếc Tiểu Hữu, nhưng vì tiền đồ về sau của nó, như thế nào cũng phải đi ra ngoài học vài thứ, cũng không thể về sau đi theo chúng ta khai thác quặng được", Mặt Lương Mạn có chút buồn rầu, thở dài một hơi, "Nếu là trên tinh cầu của chúng ta cũng có trường học thì tốt rồi."
Thời điểm Ninh Hữu trở về là mang theo Tưởng An còn có mấy bảo tiêu của hắn cùng nhau trở về.
Một đống đồ vật tràn đầy, vợ chồng Thạch Bằng nhìn mà có chút phát ngốc.
Tưởng An chỉ huy kia mấy bảo tiêu kia bày biện đồ vật, "Nhẹ một chút nhẹ một chút, không được để rơi!"
"Từ từ, tiểu Tưởng, cháu làm gì vậy?", Không hiểu rõ ràng là tình huống gì Thạch Bằng nhanh chóng ngăn cản hắn lại.
Tưởng An cười hắc hắc, "Bác trai, đây là đồ Tiểu Hữu ký thác cháu mua, cháu chỉ là hỗ trợ đưa qua một chút thôi."
"Cần bao nhiêu tiền? Chúng ta hiện tại trả cho cháu!", Lương Mạn nói.
"Dì cũng đừng nhọc lòng, Tiểu Hữu đã trả tiền rồi, ngài chỉ chờ dùng là được", Tưởng An đỡ Lương Mạn ngồi xuống trên ghế, Lương Mạn lại không tin, "Tiền của Tiểu Hữu đều ở chỗ chúng ta, nó lấy tiền ở đâu mà trả cho cháu, không có việc gì, tổng cộng bao nhiêu tiền nói cho dì biết, dì cũng không thiếu tiền."
Tưởng An dở khóc dở cười, "Dì, cháu là một thương nhân, sao có thể làm mua bán thâm hụt tiền được, Tiểu Hữu thật sự đã đem tiền cho cháu, không tin ngài hỏi cậu ấy đi."
Nhìn ánh mắt Lương Mạn chuyển qua đây, Ninh Hữu gật gật đầu, "Con xác thật đã trả tiền rồi"
Lương Mạn tuy rằng còn có nghi vấn, nhưng vẫn nhịn xuống, chuẩn bị chờ mấy người Tưởng An đi rồi mới cẩn thận hỏi. Nhìn thấy trong phòng mình tràn ngập đồ vật đôi, vợ chồng Thạch Bằng đều mạc danh cảm giác được một chút hãi hùng khiếp vía.
Thật vất vả, mấy người Tưởng An mới để xong đồ vật rồi đi, vợ chồng Lương Mạn lần này cũng không giữ hắn lại, chỉ là sốt ruột hỏi Ninh Hữu rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Sau khi biết được con trai nhà mình là thông qua thi đấu cơ giáp cầm giải quán quân rồi đạt được tiền thưởng, vợ chồng Lương Mạn đồng thời nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng tràn ngập tự hào đối với con trai của mình.
Chẳng qua, vợ chồng Lương Mạn nhìn đồ vật một phòng này vẫn là có chút đau lòng, "Những tiền đó con nên giữ lại sau này tiêu dùng cho bản thân, mua nhiều như vậy làm gì."
Ninh Hữu ngoan ngoãn đứng ở đó nghe, vợ chồng Lương Mạn nhìn bộ dáng của cậu, tức khắc cái gì cũng không nói nên lời.
"Con đứa nhỏ này!", Lương Mạn thở dài, đem Ninh Hữu kéo lại đây, "Về sau lại cầm tiền thưởng thì nhớ rõ phải lưu lại cho mình."
Ninh Hữu ngoan ngoãn gật đầu.
"Mẹ cùng cha con đã thương lượng với nhau, chuẩn bị đưa con đi Tương Vương Tinh đi học. Trên tinh cầu Hòa Tân của chúng ta đến cả cái trường học cũng không có, cho nên nếu muốn đi học thì chỉ có thể đi ra bên ngoài, tuy rằng xa một chút, nhưng là anh của con cũng ở bên đó, nếu con đi nó cũng có thể chiếu cố con. Chúng ta muốn hỏi ý tứ của con một chút."
*Editor: Một chương này đúng là cười chết đi sống lại
FRp"