Mục lục
Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Hữu cảm giác cả người đều phảng phất như bị nghiền nát vậy, đau lợi hại, cổ họng cũng nóng rát.

Cậu cố sức mở hai mắt, phát hiện bản thân đang đứng ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ có chút rách nát, trong phòng đồ vật ít đến đáng thương, thậm chí trên nóc nhà phía trước còn có một cái lỗ thủng không nhỏ, ánh mặt trời từ nơi đó chiếu xuống đây, có chút chói mắt.

Ninh Hữu có chút hoảng thần.

...... Cậu còn sống?

Ninh Hữu định thần, cẩn thận quan sát một chút ngôi nhà mà mình đang ở, trong phòng ngoại trừ cậu ra thì không còn ai khác nữa, cái giường dưới thân mình có thể coi như là nơi tốt nhất trong phòng rồi, dưới thân phủ một tầng da lông động vật, cực kỳ mềm mại.

Cậu đây là đang ở nơi nào vậy?

Ninh Hữu theo bản năng liền dò linh thức của mình ra, muốn tra xét tình huống xung quanh một chút, ai ngờ mới vừa nổi lên tâm tư này, trong đầu liền một trận đau đớn, thân thể vốn dĩ đã đau đớn không thôi lập tức cuộn tròn lên, một lúc lâu sau mới mới hoãn lại được. Ninh Hữu không khỏi cười khổ, bản thân tuy rằng đã nhặt được mạng về, nhưng đan điền cùng thức hải của mình lại bị thương nặng, thức hải còn tốt một chút, đan điền lại gần như đã bị phế bỏ rồi.

Bởi vì phút cuối linh lực bạo tràn, thân thể vốn dĩ cường tráng cũng bị xung kích làm tan tác, khắp nơi đều là ám thương. Mà hiện tại, cho dù Ninh Hữu chỉ muốn cử động một chút, cũng đã là một chuyện cực kỳ cố sức rồi.

Thân thể vốn tràn ngập linh lực lúc này đã tiêu tán không còn một mảnh, trống rỗng. Trong lòng Ninh Hữu ngũ vị tạp trần, nói không nên lời là cảm giác gì, chỉ hy vọng một kích trước khi mình hôn mê kia có thể đánh tan đám người Addams đế quốc kia.

Ngay tại thời điểm Ninh Hữu đang xuất thần, bên ngoài nhà truyền đến một trận động tĩnh. Một cậu nhóc khoảng bảy tám tuổi đi đến, trên lưng còn dùng da lông động vật làm thành dây thừng cột lấy một bé gái khoảng ba tuổi. Bé gái đó hiện tại đang ghé vào trên lưng nhóc ngủ say sưa, hai người đều có chút chật vật, mặt xám mày tro.

Cậu nhóc nhìn thấy Ninh Hữu tỉnh, động tác dừng một chút, thật cẩn thận đem bé gái sau lưng cởi bỏ ôm xuống, đặt trên một cái giường nhỏ bên cạnh. Tuy rằng nói là cái giường nhỏ, nhưng kỳ thật chỉ là một cái bàn lùn mà thôi, phía trên phủ một ít rơm rạ, cùng một tầng da lông động vật. Sau khi đã am trí bé gái tốt, cậu nhóc mới tiến đến sát Ninh Hữu, sợ đánh thức bé gái kia, cậu nhóc đè thấp thanh hỏi, "Anh tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?"

Ninh Hữu cười, lại vừa lúc động đến miệng vết thương trên người, sắc mặt tức khắc có chút trắng bệch, đợi một chút mới gian nan mở miệng, thanh âm khàn khàn, "Có thể cho anh chút nước không?"

Cậu nhóc dùng một cái chén có chút cũ nát từ bên trong thùng gỗ bên cạnh múc ra một ít nước, đút cho Ninh Hữu, nước mát lạnh theo yết hầu chảy xuống, Ninh Hữu tức khắc cảm thấy khá hơn nhiều.

"Cám ơn"

"Không có việc gì", cậu nhóc lắc lắc đầu.

"Đây là nơi nào vậy?", Ninh Hữu ho khan một tiếng, có chút cố sức hỏi, "Là em đã cứu anh phải không?"

Thanh âm của cậu nhóc ổn trọng hoàn toàn khác với tuổi tác của nhóc, "Lúc em ở trong rừng rậm hái trái cây liền phát hiện ra anh, lúc ấy anh cả người đầy máu nằm ở đó, em thấy anh còn có hơi, liền đem anh kéo về đây." Thời điểm nói đến từ kéo cuối cùng kia, trên má cậu nhóc lộ ra một chút đỏ ửng, hiển nhiên là có chút quẫn bách.

Ho khan một tiếng, sắc mặt cậu nhóc lập tức khôi phục bình thường, có chút nghiêm túc, "Nơi này là nhà của em, hiện tại anh có thể tạm thời dưỡng thương ở chỗ này." Nhóc dừng một chút, "Em chưa thấy anh bao giờ, anh không phải là người ở chỗ bọn em sao?"

Ninh Hữu cười khổ, cậu còn không biết nơi này là chỗ nào nữa mà.

Trải qua một phen giao lưu, Ninh Hữu càng thêm có chút mơ hồ, cậu nhóc cũng không biết Triệt Na Đế Quốc, lại càng không biết Tương Vương Tinh. Thôn này của bọn họ gọi là Mộc Liên thôn, cậu nhóc tên là A Nam, mà bé gái đang ngủ kia là em gái của nhóc Tiểu Nha. A Nam đã mười hai, nhưng vóc dáng lại rất nhỏ, thoạt nhìn cũng chỉ xấp xỉ bảy tám tuổi thôi, bởi vì dinh dưỡng không đủ cho nên có chút vàng như nến, chỉ là cặp mắt ngăm đen kia lại phá lệ hữu thần.

Mà khoảng cách từ lúc A Nam phát hiện ra Ninh Hữu hôn mê đến giờ đã là ba ngày, cậu có chút sốt ruột, muốn biết tình huống bên Tương Vương Tinh thế nào, lại bất đắc dĩ tình trạng thân thể của mình thật sự không tốt, ngay cả sức lực rời giường cũng không có.

Thẳng đến một tuần sau, Ninh Hữu mới miễn miễn cưỡng cưỡng từ trên giường đứng lên, chỉ là phạm vi hoạt động của cậu cũng chỉ ở trong căn phòng này mà thôi, đi nhiều thêm hai bước liền không chịu nổi.

"Anh ơi, có quả quả ăn ngon nè!", Trong tay Tiểu Nha cầm một loại quả, cực kỳ cao hứng, nhảy nhót từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Ninh Hữu liền muốn chồm lên trên người cậu, chỉ là bé mới vừa chạy một bước đã bị A Nam bế lên.

"Thân thể của anh trai còn chưa tốt, không thể tùy tiện chạm vào, sẽ làm đau anh trai đấy", A Nam xụ mặt nói.

Tiểu Nha ngoan ngoãn gật đầu, "Tiểu Nha đã biết rồi, Tiểu Nha sẽ không làm anh trai đau đâu!"

A Nam thả bé xuống dưới, Tiểu Nha quả nhiên không có lại chồm lên người Ninh Hữu nữa, ngược lại chậm rãi đi tới trước mặt Ninh Hữu, đem trái cây trong tay nâng lên cao cao với Ninh Hữu, "Anh trai ăn quả quả đi! Quả quả ăn ngon lắm!"

*Editor: đột nhiên muốn có con gái quá... ý nhầm em gái, cơ mà phải dễ xương thế này cơ

Trong lòng Ninh Hữu mềm nhũn, ánh mắt cũng nhu hòa xuống, "Tiểu Nha thật ngoan, anh trai hiện tại không đói bụng, Tiểu Nha ăn trước được không."

Tiểu Nha nhìn nhìn Ninh Hữu, lại nhìn nhìn trái cây ăn ngon trong tay mình, đối với lời nói của Ninh Hữu liền tin là thật, tức khắc cao hứng mà bắt đầu gặm trái cây.

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Nha, Ninh Hữu không khỏi thở dài trong lòng.

Giống như lúc ban đầu cậu nhìn thấy vậy, nhà A Nam thật sự là rất nghèo, thức ăn mỗi ngày của chúng cũng chỉ là từ bên ngoài gái được mấy quả trái cây, một tháng cũng không nhất định có thể bắt được một con thỏ hoang nào. Nhà chúng thật ra cũng có gạo thóc, chẳng qua ít đến đáng thương, mỗi ngày cũng chỉ có thể đút cho Tiểu Nha một ít, A Nam lại chưa bao giờ ăn. Ngày mà Ninh Hữu mới vừa tỉnh lại, A Nam còn làm cho cậu một lần, lúc ấy Ninh Hữu còn chưa có rõ ràng tình huống, cho nên cũng ăn vào, chờ sau khi đã hoàn toàn hiểu rõ, Ninh Hữu liền không tiếp nhận gạo thóc lưu trữ cho Tiểu Nha nữa. Cậu giống như A Nam, cũng chỉ ăn mấy trái cây cho chắc bụng mà thôi.

Vốn là Ninh Hữu sớm đã tích cốc, không cần thức ăn cũng không đáng ngại gì, chỉ là linh khí của cậu đã nổ tan xác, tu vi trăm năm bị hủy trong chốc lát, không cách nào hấp thu linh khí từ bên ngoài được nữa, Ninh Hữu cũng chỉ có thể thông qua thức ăn mà bổ sung năng lượng trong cơ thể mà thôi.

Thông qua mấy ngày nay, Ninh Hữu trên cơ bản đã có thể xác định được nơi này cách Tương Vương Tinh không hề gần chút nào, hoa quả mới mẻ trên Tương Vương Tinh cực kỳ thưa thớt, mà ở đó lại cực kỳ phổ biến dịch dinh dưỡng, A Nam lại chưa từng nghe qua lần nào.

Cơm hôm nay của bọn họ là khoai dưa A Nam tìm được nấu thành canh. Nước canh ấm áp chảy vào dạ dày, thư sướng thoải mái.

Ba người đều có chút chưa đã thèm, chỉ là chỗ khoai dưa này không nhiều lắm, ăn một lát liền không có nữa.

"A Nam, mày ngay cả chính mày cùng em gái mày còn chưa nuôi nổi, sao còn thu lưu người khác nữa vậy, đừng để bản thân chết đói đấy", một thanh âm có chút chói tai vang lên bên ngoài cửa.

A Nam cơ hồ là lập tức trở nên đề phòng, đem bản thân che phía trước Ninh Hữu và Tiểu Nha, cau mày hỏi, "Anh tới làm gì?"

"Không có gì, tao chỉ là đến xem mày gần đây thế nào thôi", thanh niên kia nhìn chung quanh trong phòng bọn họ, sau khi nhìn thấy mấy trái cây đặt bên cạnh, ánh mắt ngừng lại, đi qua về hướng đó, trực tiếp đem số trái cây không nhiều lắm kia ôm vào trong ngực, "Vận khí của bọn mày cũng thật đúng là không tồi nhỉ, thế nhưng lại có thể hái xuống mấy trái hồng tử này."

A Nam nhìn động tác đương nhiên kia của thanh niên, giận cực kỳ.

Tiểu Nha thì lại gấp đến độ sắp khóc lên, đây chính là bọn chúng mất đi rất nhiều sức lực mới tìm được đó! Vừa rồi bé thế nào cũng không đành lòng ăn, chuẩn bị sau khi ăn cơm xong sẽ từ từ ăn, nhưng là hiện tại đã bị người xấu kia mang đi rồi!

*Editor: Các cô đoán map này tên là gì nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK