Hô hấp Ninh Hữu ngừng lại, gắt gao cầm trường mâu trong tay, thân thể cương cứng lên.
Những con sói đó khoảng chừng 10-20 con, mỗi con đều rất hung hãn, toàn thân đều là cơ bắp hữu lực, lúc này bọn chúng đạp nhẹ từng bước một, tới gần về phía Ninh Hữu, ngẫu nhiên dẫm lên lá khô rơi xuống phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Hầu kết Ninh Hữu khẽ nhúc nhích, nuốt xuống một ngụm nước miếng, trường mâu chỉ thẳng vào một con sói hoang phía trước nhất, thần kinh khẩn trương tới cực điểm.
Ngay tại thời điểm Ninh Hữu nhịn không được mà muốn công kích, mấy con sói phía trước đến bên cạnh con gấu đen đã chết đi kia rồi ngừng lại, dùng lợi trảo cùng răng nanh đem gấu đen phân ra. Nhìn thấy cảnh tượng này, Ninh Hữu nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là một ngụm này của cậu còn chưa có thở xong, liền nhìn thấy bên sườn một con sói thân mình cong lên, sau đó đột nhiên nhào tới về phía cậu!
Ninh Hữu phản ứng nhanh chóng, dùng trường mâu chặn thế công của con sói kia lại, nhưng là sức lực của cậu hiển nhiên không thể lớn bằng sói đói, cả người bị đẩy ngã trên mặt đất. Một khắc khi rơi xuống đất, Ninh Hữu thuận thế lăn một cái, trốn thoát khỏi, chỉ là cánh tay lại bị lợi trảo hung hăng mà gọt xuống một tầng thịt, tức khắc máu tươi đầm đìa.
Hiện tại Ninh Hữu đã hoàn toàn bất chấp đau đớn trên thân thể, lộc cộc bò dậy, dựa lưng vào đại thụ, đề phòng nhìn bọn chúng. Hương vị máu tươi nồng đậm kích thích những con sói đói khác, hung ác đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Không thể cứ như vậy mà ngồi chờ chết được! Ninh Hữu cắn răng đâm về phía con sói đang lao tới đây, đồng thời nhanh chóng di chuyển vị trí của mình, rút lui về phía sau, cậu không thể lại cứ tiếp tục như vậy được nữa, thừa dịp khi mấy con sói này còn chưa bao vây cậu, cậu nhất định phải nhanh chóng rời đi!
Hung hăng đâm trúng một đầu một con sói, Ninh Hữu còn chưa kịp □□, sau đầu liền truyền đến một trận lệ phong*, trong lòng Ninh Hữu căng thẳng, vội vàng nghiêng thân mình đi, lợi trảo xoát qua gương mặt của cậu, để lại ba đạo vết thương nóng rát.
*lệ phong: cơn gió lớn, mạnh
Mà lúc này, mấy con sói vốn đang phân chia thị gấu đen cũng đều ngẩng đầu lên, trên người còn mang theo máu của con gấu đen đó, dưới chân vừa giẫm liền vọt về phía Ninh Hữu.
Công kích tập thể.
Trong lòng Ninh Hữu hoảng sợ, vừa túm vừa bò liền nhanh chóng leo lên cây, chỉ là cậu cũng không có tiếp tục leo lên trên cao nữa, mà là dưới chân giẫm một cái, nhảy về phía nơi xa. Lăn một cái ngay tại chỗ, sau đó đứng dậy, Ninh Hữu liền dùng hết tốc độ nhanh nhất của mình mà chạy về phía trước.
Bởi vì địa phương ngã xuống có chút xa, lần này Ninh Hữu rơi không nhẹ, chẳng qua động tác này đã đem khoảng cách giữa cậu và bầy sói kéo ra một ít. Nếu thật sự chỉ ở trên cây, như vậy cậu cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, hiện tại nếu muốn mạng sống thì cậu chỉ có thể phóng ra bên ngoài, cậu phải nghĩ cách bỏ rơi bầy sói này đi.
Tốc độ của Ninh Hữu căn bản là kém hơn hẳn dã thú có hình thể mạnh mẽ, chỉ trong một lát, những con sói đói đó liền đuổi tới. Cậu một bên chống đỡ đám sói đói tập kích, một bên chạy về phía trước.
Lúc này Ninh Hữu đã cả người toàn là miệng vết thương dữ tợn, cả người bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, huyết nhục mơ hồ. Hiện tại cậu đã ý thức không rõ, chỉ nhớ rõ mình tuyệt đối không thể chết ở chỗ này được, cậu còn phải trở về, còn có người đang chờ cậu.
Giữa lúc mơ hồ, một con sói cắn vào bờ vai của cậu, răng nanh sắc nhọn nháy mắt đâm thủng da thịt cậu.
Nơi xương đau đớn nháy mắt làm cho Ninh Hữu thanh tỉnh lại, cậu gào rống một tiếng, từ chỗ sâu trong thân thể trào ra một cổ lực lượng, hung hăng đem con sói kia đẩy ra ngoài.
Mà theo đó, trên vai cũng bị tước đi một khối da thịt to, tình trạng thảm thiết. Nhưng Ninh Hữu lại một chút cũng không nhận ra, trường mâu của cậu dùng sức chọc xuống, đầu lâu của con sói kia bị đâm thủng, máu tươi và óc bắn toé ra, cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi.
Những con sói đói vốn đang chuẩn bị công kích bị động tác của Ninh Hữu chấn trụ, trong lúc nhất thời ngừng động tác của mình, đề phòng nhìn chằm chằm cậu.
Cả người Ninh Hữu toàn là huyết, sát khí tràn ngập khắp người, đôi mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm những những con sói đói, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gào rống, đem trường mâu đột nhiên rút ra, nhắm ngay bầy sói phía trước.
Bầy sói chỉnh thể lui về phía sau một bước, một con thoạt nhìn dường như là sói đầu đàn gầm nhẹ một tiếng, bầy sói như thủy triều rút đi. Sau khi quay đầu lại liếc mắt nhìn Ninh Hữu một cái xong, cũng không quay đầu mà chạy mất.
Khóe miệng Ninh Hữu tràn máu, có chút hung ác một tay đem trường mâu đâm trên mặt đất, chống đỡ thân thể của mình, trong ánh mắt nổi lên tơ máu.
Cậu hiện tại còn chưa thể ngã xuống được, chỉ cần cậu nằm xuống, liền nhất định sẽ mất mạng.
Dựa vào một cổ dục vọng cầu sinh kinh người, Ninh Hữu từng bước một đi về phía trước, chỉ là trước mắt cậu một mảnh huyết hồng, căn bản là không thấy rõ đường đi phía trước, trong đầu cậu chỉ luôn nghĩ đến, mình nhất định phải đi về phía trước, mình phải trở về!
Ninh Hữu đi lung tung nửa giờ, đôi mắt vô thần bị máu tươi nhuộm dần dùng sức mở to, bước chân tập tễnh, toàn thân chỉ dựa vào một cây trường mâu để chống đỡ.
Lúc này, cậu đã đi ra khỏi rừng rậm, một thước phía trước, chính là vách núi.
Ninh Hữu lại không hề phát hiện ra, chỉ là máy móc từng bước đi về phía trước. Khi đi đến bên vách núi cũng không có dừng lại, nhấc chân rồi đặt xuống, sau đó lập tức dẫm vào khoảng không, cả người từ trên vách núi rớt xuống.
Vốn dĩ cũng đã đạt tới cực hạn Ninh Hữu tại trong cảm giác không trọng lực khủng bố này, rốt cuộc mờ mịt mà không cam lòng nhắm lại hai mắt của mình.
——————
"Tí tách"
Một tiếng nước rõ ràng đánh thức thần trí Ninh Hữu, cậu chỉ cảm thấy cả người không có một chỗ nào mà không đau cả, chỉ cần vừa động, trên người liền toàn là mồ hôi lạnh. Dùng hết sức lực để mở to mắt, Ninh Hữu thấy được cánh tay tràn đầy miệng vết thương dữ tợn của mình đang ngâm ở trong nước, máu loãng từng tia tràn ra.
Trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ khàn khàn, Ninh Hữu muốn đứng dậy, nhưng lại không dậy nổi một tia sức lực, chỉ có thể phí công lại lần nữa nằm xuống.
Ánh mặt trời chói mắt bắn thẳng đến, Ninh Hữu cảm thấy mắt có chút đau, gian nan nhắm hai mắt lại.
Qua hồi lâu, Ninh Hữu mới tìm được một tia sức lực. Quan sát hoàn cảnh chung quanh, lúc này Ninh Hữu mới phát hiện, bản thân thế nhưng lại đang nằm ở trong một hồ nước, lạnh lẽo nhưng cũng không thấu xương, ngược lại làm cho cảm giác đau đớn trên miệng vết thương của cậu tốt hơn rất nhiều.
Cái hồ □□ này, căn bản là không nhìn thấy đáy, nhưng là không biết sao lại thế này, Ninh Hữu thế nhưng lại quỷ dị nổi ở trên mặt nước, nước hồ tràn qua nửa thân mình cậu, nhưng không có chút dấu hiệu trầm xuống nào.
Lúc này Ninh Hữu đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, che hai mắt của mình lại cười si ngốc, cười sặc, sau đó bắt đầu ho khan mãnh liệt, chấn động miệng vết thương cả người, cảm giác đau đớn phô thiên* kia quả thực là làm cho người đau đớn muốn chết. Ninh Hữu lại không thèm quan tâm, trong đầu chỉ có một ý niệm.
*phô thiên(cái địa): trút xuống khắp nơi, áp đảo, khốc liệt
Cậu không có chết.
Ninh Hữu duỗi tay lau lau nước mắt trên khóe mắt không biết là bởi vì đau đớn hay là bởi vì cười mà tràn ra, tay từ trong hồ nước chuyển động. Hồ nước rất là kỳ lạ, Ninh Hữu nằm ở trên mặt nước lại phảng phất như nằm ở trên một bãi cỏ vậy, chỉ cần cậu ấn đôi tay đi xuống, cũng có thể chống đỡ thân thể của mình dậy được.
Mà cúi đầu một cái, lại có thể nhìn thấy có vài con cá nhỏ óng ánh long lanh đang thảnh thơi bơi qua lại bên dưới thân mình, dáng vẻ linh hoạt, tốc độ cũng cực nhanh.
Ninh Hữu không khỏi nhìn mà than thở, cho dù là ở Tu Chân giới, cậu cũng chưa từng gặp qua cảnh tượng kỳ lạ như thế. Cuối cùng Ninh Hữu thử đứng lên, ban đầu thân mình có chút không xong, sau khi lắc lư vài cái mới thích ứng được. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, đỉnh núi cách cậu xa ít nhất là trăm mét.
Mà đường kính cái hồ nước này ước chừng khoảng hai mươi mét, nước hồ trong suốt, ở bên cạnh có một vài gò đất cao, mà ở phía trước gò đất cao kia, lại là một chỗ thoạt nhìn giống như là cửa động.
Ánh mắt Ninh Hữu ngưng lại.
càng p4