“Yên tâm đi, hàn độc của ta không sao”. Thẩm Thiên Lăng vỗ ngực Tần Thiếu Vũ. “Ngươi cứ làm chuyện quan trọng, đừng lo cho ta”
“Sao lại bỏ mặc ngươi được”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Đối với ta Lăng nhi mới là quan trọng nhất”
Ám vệ nằm sấp trên nóc nhà nước mắt lưng tròng, cung chủ nhà ta nói những lời yêu thương thật cảm động.
Sát vách, Diệp Cẩn đang nằm trên giường thẫn thờ. Sau khi Cục Bông ở bên mép gối hắn tỉnh lại thì nhắm mắt duỗi thân thể, cảm giác cực kì sảng khoái.
Chuyện hạnh phúc nhất trên đời không phải là thức dậy sau một giấc ngủ ngon, mà là sau khi thức dậy lại phát hiện có thể ngủ thêm một trận nữa!
Vì vậy tiểu phượng hoàng đổi chiều nằm xuống lần nữa, thoải mái nhắm mắt lại.
Không bị đánh thức, cuộc đời làm chim quả thật thoả mãn.
Diệp Cẩn dùng ngón tay cọ cọ đầu nó, xuống giường rót chén nước uống, lại tiện tay lấy ra một ít bánh Tiên Hoa – dù sao cũng không ngủ được, thôi thì ăn cái gì đó vậy.
“Chíp!”. Cục Bông lập tức mở đôi mắt hạt đậu.
Diệp Cẩn bị chọc cười.
Cục Bông lắc lư nhảy xuống giường, xoè cánh nhào vào ngực hắn.
Cực kì MOE.
Sau khi một người một chim ngồi trên bàn ăn điểm tâm xong thì đều tỉnh táo. Cục Bông ngồi trên bàn xoè cánh, há mỏ kêu chíp chíp.
Diệp Cẩn tiện tay cầm lấy hòm thuốc, lấy một cây ngân châm bên trong ra.
“Chíp!”. Ánh mắt Cục Bông lập tức cảnh giác, chẳng lẽ lại muốn đâm vào móng?
Diệp Cẩn gẩy cho nến sáng hơn, quay sang chỗ sáng mà xuyên chỉ.
Cục Bông cực kì sốt ruột, ra sức giơ móng lên cho hắn xem, tỏ ra bản thân cực kì khoẻ mạnh.
“Tự chơi trân châu đi”. Diệp Cẩn thả nó vào ổ, tiện tay cắt một bộ đồ cũ ra.
Tiểu phượng hoàng nằm sấp trong ổ, hơi ngạc nhiên nhìn hắn may vá.
Một lát sau, Cục Bông có được một cái mũ quả dưa màu xanh da trời.
“Chíp chíp!”. Tiểu phượng hoàng hơi hoang mang với thứ đột nhiên xuất hiện trên đầu mình, vì vậy đến trước gương nhìn thoáng qua. Trong nháy mắt, Cục Bông trở nên vui sướng!
Diệp Cẩn nhìn nó cũng thấy vui theo.
Cục Bông hào hứng chạy về, điên cuồng hất đầu.
Cực kì khí phách!
Tuy lông tơ bị giấu trong mũ, nhưng vẫn rất khí phách!
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang ngồi xổm trên nóc nhà, xuyên qua một khe hở mà vô cảm nhìn vào.
Vì đại thiếu gia đã dặn trừ khi tắm và đi nhà xí, những thời gian khác phải nhìn chằm chằm Diệp cốc chủ.
Thật khó hiểu.
Mà ở nóc nhà đối diện, ám vệ Truy Ảnh cung lại tỏ ra khinh bỉ.
Nhìn Diệp cốc chủ ngủ là cực kì may mắn biết không, làm ra vẻ mặt “lão tử thật thiệt thòi” kia cho ai xem!
Huống chi bên trong còn có Thiếu cung chủ ngây thơ sáng lạn nhà ta.
Cộng lại quả thật là ân huệ như núi.
Còn không biết quý trọng.
Còn không vỗ tay.
Còn vẻ mặt vô cảm.
Quả thật đáng ghét.
Sáng hôm sau, Tần Thiếu Vũ dậy rất sớm, Thẩm Thiên Lăng vẫn rì rầm, ôm chặt tay hắn không chịu buông.
Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu hôn hắn một cái.
“Giờ gì rồi?”. Thẩm Thiên Lăng mơ màng hỏi.
“Còn sớm lắm”. Tần Thiếu Vũ vỗ nhẹ lưng hắn. “Ngủ thêm chút nữa đi”
“Ngươi định đi đâu vậy?”. Trong chăn rất ấm, Thẩm Thiên Lăng không muốn ra.
“Ra ngoài làm việc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sớm giải quyết hết mọi chuyện ta mới dẫn ngươi đi Nam Hải được”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng ôm eo hắn. “Ta nằm mơ”
“Mơ cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn. “Ngươi đoán xem”
Tần cung chủ lập tức không vui. “Tiêu Triển ư?”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ cọ cọ trán hắn. “Trừ hắn ra, nằm mơ thấy ai cũng được”
Thẩm tiểu thụ khổ sở nói. “Ta mơ thấy Đoạn Bạch Nguyệt”
“Ai?”. Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ rất phức tạp.
“Đoạn Bạch Nguyệt”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Ta mơ thấy hắn bị Tam ca đánh bại trên lôi đài, sau đó Hoàng thượng nói muốn chém Tam ca”
Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Mơ thấy Đoạn Bạch Nguyệt dáng dấp ra sao?”
Thẩm Thiên Lăng lưu loát nói. “Cực kì xấu!”. Thiếu hiệp ngươi quan tâm tới trọng điểm chút đi, cứ hay ghen tuông, thật khiến người ta không yên lòng.
“Ừ, hắn quả thật rất xấu”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Khắp thiên hạ chỉ có nam nhân của ngươi là đẹp nhất”
Thẩm Thiên Lăng: …
Để ý tới khí chất đi!
“Yên tâm, Đoạn Bạch Nguyệt nhất định sẽ không thua”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên tai hắn. “Ngủ đi”
“Nhưng nếu hắn quỷ kế đa đoan như lời đồn thì không có khả năng nghĩ không ra chuyện này”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Sao lại ngoan ngoãn sập bẫy được?”
Tần Thiếu Vũ cười cười. “Lăng nhi của ta biến thành thông minh rồi”
Thẩm Thiên Lăng giận.
Lão tử vẫn luôn thông minh biết không.
Chỉ là lười biểu hiện ra trước mặt ngươi mà thôi!
“Nói cho ngươi biết một bí mật lớn”. Tần Thiếu Vũ đâm đâm bụng hắn. “Nghe không?”
Thẩm Thiên Lăng vểnh tai lên.
“Tối thiểu trị giá một trăm nụ hôn”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Đáng giá như vậy ư?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Thẩm tiểu thụ suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc suy đoán. “Thật ra ngươi là nữ nhân?”
Tần Thiếu Vũ: …
“Hù chết người”. Thẩm Thiên Lăng ôm ngực.
“Hay là chúng ta kiểm chứng một chút đi?”. Tần Thiếu Vũ hơi nhướn mày.
Thôi đi, sáng sớm mà xx rất phóng túng biết không, nhất định sẽ bị xã hội sỉ nhục! Thẩm Thiên Lăng ôm cổ Tần Thiếu Vũ. “Đừng lộn xộn nữa, nói chính sự đi”
Tần Thiếu Vũ chỉ vào miệng mình.
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn hôn một cái.
“Vậy mới ngoan”. Tần Thiếu Vũ thoả mãn.
“Mau nói bí mật lớn đi!”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói nhỏ mấy câu.
Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh. “Thật thật thật sao?”
“Đương nhiên là thật”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên trận này Đoạn Bạch Nguyệt nhất định thắng”
Thẩm Thiên Lăng choáng váng.
Loại tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết này!
“Không được nghĩ nhiều nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi chỉ cần ăn no ngủ ngon, đừng để bị cảm lạnh, những chuyện còn lại cứ giao cho ta”
Thẩm Thiên Lăng phàn nàn. “Nghe sao mà ngu xuẩn quá”
“Hiện tại cứ ngoan ngoãn làm sâu gạo đi”. Tần Thiếu Vũ xoa bụng hắn. “Đợi gả đến Truy Ảnh cung rồi thì quản lý sổ sách cả đời cho ta”
Thẩm Thiên Lăng híp mắt. “Ta nhất định phải bòn rút tạo quỹ đen!”
“Được”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn cười. “Chỉ cần giữ ta lại, từ trên xuống dưới của Truy Ảnh cung cứ tuỳ tiện bán”
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, mắt sáng long lanh!
Tần Thiếu Vũ cúi đầu, hôn thật sâu lên cánh môi mềm mại.
“Chíp!”. Cục Bông ăn xong điểm tâm chạy vào từ cửa sổ, lập tức bị kinh hãi!
Vì sao còn ôm nhau?
Lẽ nào suốt đêm không ngủ?
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Thẩm Thiên Lăng bị tạo hình mới của con trai chọc cười, vì vậy đẩy Tần Thiếu Vũ ra. “Tới đây”
Tần cung chủ tuy bất mãn hành vi có con trai quên chồng này, nhưng vì hồi nãy trong lúc hôn đã chiếm tiện nghi mà sờ soạng “tiểu Lăng”, cho nên hắn tạm thời không tính toán.
Cục Bông ngồi dưới đất ngẩng đầu, cân nhắc xem lỡ mình nhảy lên giường, hai người lại lăn vào nhau thì biết làm sao.
Như vậy chẳng phải là bị đè ư?
“Vật gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ xách Cục Bông lên, cau mày nói. “Sao trên người toàn là vải rách thế?”
“Chíp!”. Cục Bông đắc ý xoè cánh, khoe tạp dề mới cho Tần Thiếu Vũ xem. Mặc dù chỉ là một mảnh vải quấn quanh bụng nhưng so với cái nơ đeo cổ lần trước thì đã cực kì cao cấp!
“Chắc là Diệp đại ca”. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười. “Nếu đại ca không tới, chắc hắn sẽ buồn chán đến mức xây cho Cục Bông một cái nhà”
“Cũng may là có nó”. Tần Thiếu Vũ chọt chọt vào cánh con trai. “Nếu không Diệp Cẩn sẽ rất nhàm chán”
Cục Bông dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ ôm con trai ra ngoài. “Cho nương ngươi nghỉ ngơi, chúng ta đi chơi tung hứng”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đừng nói lung tung chứ!
Thật đáng ghét.
Mấy ngày nay, Tần Thiếu Vũ luôn đi sớm về trễ. Thẩm Thiên Lăng tuy bất mãn nam nhân nhà mình bị Hoàng thượng trưng dụng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ hi vọng sự tình sớm kết thúc.
May mà bên cạnh còn rất nhiều người nên cũng không quá khó chịu.
Người đến Hoan Thiên trại ngày càng nhiều, đến nỗi đêm trước ngày luận võ, phòng chứa củi của quán trọ cũng đã đầy người.
“Đỗ Tranh đẹp như vậy sao?”. Buổi tối đi ngủ, Thẩm Thiên Lăng tỏ ra khó hiểu.
“Không liên quan đến chuyện đẹp hay xấu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Người trong giang hồ thích nhất là xem náo nhiệt, nhất là luận võ chọn rể, vừa không nguy hiểm vừa được nhìn cho đã, nếu may mắn không chừng còn kiếm được một người vợ miễn phí, cớ sao lại không làm”
Thẩm Thiên Lăng thật sự cho rằng Sở Uyên làm hoàng đế rất tốt, tối thiểu là giang sơn vững chắc, dân chung không lo cái ăn cái mặc nên mọi người mới rảnh như vậy, vừa tán dóc vừa luận võ chọn rể!
“Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng. “Sáng mai chúng ta cũng đi xem náo nhiệt”
Trong lòng Thẩm Thiên Lăng đầy chờ mong.
Đó là đệ nhất mỹ nữ nha.
Nhất định cực kì đẹp.
Ôm giấc mộng đẹp được nhìn thấy mỹ nữ tỷ tỷ, sáng hôm sau Thẩm Thiên Lăng dậy rất sớm, kết quả bị Tần cung chủ ghen tuông đè xuống hôn môi một hồi lâu mới thả hắn xuống giường rửa mặt.
Người hầu đã chuẩn bị quần áo mới cho Thẩm Thiên Lăng từ lâu, chất vải đắt tiền, đường may tinh xảo, ngay cả ống tay áo cũng được thêu chỉ bạc. Sau khi Thẩm Thiên Lăng thay xong thì đứng trước gương cau mày. “Nhất định phải mặc thế này ư?”
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Đẹp lắm”
“Nhưng rất giống đi phá đám”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. Không cần nghĩ cũng biết diễn viên chính của luận võ chọn rể là Đỗ Tranh, mình có cần ăn mặc hoa lệ thế không?
“Mặc kệ người khác”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta thích là được rồi”
Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi nhìn hắn.
Thiếu hiệp, những lời này của ngươi rất giống nhà giàu mới nổi.
Lúc hai người ra cửa, Diệp Cẩn đang trộn cơm cho tiểu phượng hoàng, mà Thẩm Thiên Phàm đang ngồi bên cạnh chơi tung hứng với nó.
“Chíp!”. Cục Bông rõ ràng rất vui sướng.
Thẩm Thiên Lăng rất áy náy. “Sao ta có cảm giác tất cả mọi người đều quan tâm tới Cục Bông hơn chúng ta nhỉ”
Bản thân thật thiếu trách nhiệm.
Kết quả lại nghe Tần Thiếu Vũ lạnh nhạt nói. “Dù sao bọn họ cũng không có ai ở cùng, có tiểu phượng hoàng giải buồn xem như là chiếm tiện nghi mới đúng”
Diệp Cẩn: …
Thẩm Thiên Phàm: …
Không độc mồm độc miệng như vậy sẽ chết sao.