Mục lục
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đang quậy trên giường một trận thì nghe người hầu bên truyền lời, mời Tần cung chủ và Thẩm công tử đến nhà ăn.

“Không muốn đi”. Thẩm Thiên Lăng không có hứng.

“Không đói sao?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu, hôn lên bụng hắn một cái.

“Không muốn gặp Ngâm Vô Sương”. Thẩm tiểu thụ căm hận.

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Vậy phải làm sao bây giờ, không thì ta mang ngươi ra ngoài ăn nhé?”

“Không cần”. Thẩm Thiên Lăng nản lòng. “Ta chỉ nói vậy thôi”

“Vì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Làm khách nhà người ta, chủ nhân đã chờ ở nhà ăn, sao chúng ta có thể ra ngoài được”. Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy mặc quần áo. “Như vậy không hợp lễ nghĩa”

“Phu nhân thật đức hạnh”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn.

“Đừng quậy nữa”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra. “Mang quần áo mới tới giúp ta”

Tần Thiếu Vũ bất ngờ. “Đang êm đẹp, sao đột nhiên phải thay quần áo mới?”

Bởi vì phải gặp hồ ly tinh a! Thẩm Thiên Lăng ngồi xếp bằng trên giường, người thua là một chuyện, trận địa không thể thua!

“Cái này hả?”. Tần Thiếu Vũ lấy một bộ quần áo màu xanh nhạt trong rương ra.

“Quên đi, ta tự lấy”. Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống giường, lấy ra một bộ áo lụa màu trắng.

Tần cung chủ nhéo tai hắn. “Lỡ Tiêu Triển thấy thì làm sao bây giờ, không được mặc đẹp như vậy”

“Không liên quan tới hắn”. Thẩm Thiên Lăng cúi người kéo quần.

Tần Thiếu Vũ nhân cơ hội sờ mông hắn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Lúc này đừng quậy a!

“Dù Lăng nhi chỉ mặc bao bố thôi cũng là tiểu mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành”. Tần Thiếu Vũ chọc hắn.

“Đang êm đẹp sao ta phải mặc bao bố?”. Cũng không phải COSPLAY khoai tây! Thẩm Thiên Lăng đứng trước gương mặc quần áo, mơ hồ cảm giác giống sắp lên thảm đỏ ở kiếp trước!

Nếu không giành được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất thì lão tử cũng phải quyết đấu với hồ ly tinh!

Tần Thiếu Vũ cười, cầm lấy dây buộc tóc màu bạc, ấn hắn ngồi xuống ghế, tỉ mỉ chải tóc chỉnh tề cho hắn.

“Ta không hề thích Ngâm Vô Sương kia”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn.

“Ngươi không cần thích hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thích ta là được rồi”

Nói thì nói vậy, nhưng lần này hồ ly tinh đẳng cấp hơi cao a, đáng được để ý một chút! Trong lòng Thẩm tiểu thụ hơi cảm thấy nguy cơ.

Tần Thiếu Vũ cởi xuống ngọc bội màu xanh trên người, đeo lên bên hông hắn.

FUCK! Thẩm Thiên Lăng giật mình trợn mắt, đây là tình huống gì? Tín vật của cung chủ Truy Ảnh cung cũng có thể tuỳ tiện tặng cho người khác ư?

“Đừng nói là Vô Tuyết môn chủ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù là thần tiên trên trời ta cũng không ham”

Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, mũi hơi cay cay.

“Nếu hắn thức thời, nhìn thấy ngọc bội sẽ biết khó mà rút lui”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Đừng vì những chuyện này mà mất hứng, được không?”

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng ấm áp, ngửa đầu hôn nhẹ hắn.

Khoé môi Tần Thiếu Vũ khẽ nhếch, hôn sâu hơn.

Mà lúc hai người đang triền miên thì trong nhà ăn mọi người đã cuống lên từ lâu. Sao còn chưa tới, thật đói bụng.

Ngâm Vô Sương mặc một thân áo đỏ như một đoá hoa lựu nở rộ! Nhưng vẻ mặt lại vô cảm, cho nên giống một đoá hoa lựu bị đông lạnh!

Hoa lựu đương nhiên không thể lo lắng giống người khác, cho nên lúc này hắn đang bưng một tách trà màu trắng, khẽ lắc, bên trong có ba đoá hoa nhài chìm nổi, toả mùi hương nhàn nhạt.

Quả nhiên rất có khí chất!

“Hay là ta tự đi mời?”. Giang Ngân Long đề nghị.

Giang Giao Long gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì người hầu ngoài cửa đã thông báo. “Tần cung chủ đến, Thẩm công tử đến”

Cuối cùng cũng đến! Mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi đã khiến các vị đợi lâu”. Tần Thiếu Vũ đẩy cửa ra. “Thân thể Lăng nhi không khoẻ nên phải dây dưa một trận”

Đừng có mà lúc nào cũng lấy thân thể của ta ra làm cớ a! Thẩm Thiên Lăng thầm kháng nghị, theo hắn vào cửa, kết quả không cẩn thận đạp phải vạt áo, mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.

“A!”. Mọi người trên bàn la lên, đừng để dập mặt xuống đất nha!

Tần Thiếu Vũ nhanh tay lẹ mắt, vươn tay kéo hắn vào lòng.

“Làm ta sợ muốn chết”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa hoàn hồn.

“Ngươi nha”. Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ.

Giang Ngân Long cũng tiến lên ân cần nói. “Thẩm công tử không sao chứ?”

“Không sao, đa tạ Giang trại chủ quan tâm”. Thẩm Thiên Lăng cười cười, ánh mắt hơi uể oải. “Chỉ vì ngồi xe ngựa quá lâu nên hơi chóng mặt mà thôi”. Diễn cực kì chân thật.

Giang Giao Long cảm thán. “Quả nhiên là liễu yếu đào tơ!”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi chỉ biết nói bốn chữ này sao!

“Nếu thân thể không khoẻ, sao không gọi người mang cơm vào phòng?”. Thái độ Ngâm Vô Sương ôn hoà.

WTF liên quan gì tới ngươi! Thẩm tiểu thụ lãnh diễm không gì sánh được, còn chưa kịp nói gì thì Tần Thiếu Vũ đã thản nhiên bảo. “Là ta để Lăng nhi tới”

Thẩm Thiên Lăng yên lặng khen hắn một phát, thiếu hiệp làm tốt lắm!

Ngâm Vô Sương ngửa đầu uống trà, không nói gì thêm.

“Lúc ăn phải nhiều người mới vui”. Giang Giao Long cũng cười nói. “Nếu mọi người đã đến đông đủ vậy thì xin mời hai vị ngồi vào chỗ”

Tần Thiếu Vũ nắm tay Thẩm Thiên Lăng, dẫn hắn tới đối diện Ngâm Vô Sương.

Nhìn thấy hồ ly tinh sẽ ăn không vô biết không! Thẩm tiểu thụ thầm chửi FUCK, quyết định quên đi chuyện mình cũng là hồ ly tinh trong chốn giang hồ!

“Hôm nay các vị đến đây thật vinh hạnh cho chúng ta”. Giang Giao Long đứng dậy. “Hai huynh đệ bọn ta trước hết mời mọi người một chén”

Tần Thiếu Vũ bưng chén rượu của Thẩm Thiên Lăng lên, rót phân nửa vào chén mình, chỉ chừa cho hắn một chút dưới đáy.

“Quả thật phu thê thâm tình”. Một ông lão râu bạc trắng mỉm cười khen.

Tần Thiếu Vũ cười cười, ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Sau một chén rượu, không khí dễ chịu hơn nhiều, mọi người ăn uống bàn chuyện giang hồ và triều đình nên cũng không mấy ngượng ngùng.

Nhưng Thẩm tiểu thụ lại tương đối khổ sở, vì hắn hoàn toàn không hiểu. Lão tam Hắc Ưng là ai? Hoàng Y Tiên là ai? Vì sao hai người bọn họ bỏ trốn lại khiến thừa tướng Tư Mã nổi trận lôi đình, nghe chẳng liên quan gì cả! Các ngươi kể chuyện phải có đầu đuôi biết không, chẳng chuyên nghiệp chút nào! Thẩm Thiên Lăng vừa ăn đậu nành vừa yên lặng chửi FUCK!

“Lão Tam Hắc Ưng là đệ nhất cao thủ trong triều, vốn là thống lĩnh Ngự Lâm quân. Hoàng Y Tiên là đào kép trong phủ thừa tướng Tư Mã”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nhỏ giọng giải thích.

Vậy là được rồi! Nỗi băn khoăn của Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt bị gỡ bỏ, chuyện phiếm này phút chốc trở nên sinh động không ít!

Ông lão râu bạc thấy vậy thở dài. “Lúc trước đồ đệ kể chuyện Tần cung chủ và Thẩm công tử cho ta, ta còn nghi ngờ, hôm nay nhìn thấy quả nhiên còn ân ái hơn cả trong sách”

Trong lòng Thẩm Thiên Lăng nhất thời xuất hiện vô số Grass Mud Horse! Đồ đệ của ngươi không có việc gì làm sao, chuyện này cũng muốn báo lại! Hơn nữa cái gì gọi là “còn ân ái hơn cả trong sách”, lẽ nào ngươi đọc mấy thứ sách đầu đường xó chợ này ư?

Nghĩ tới cảnh xx suốt ngày ưm ưm a a chảy ra mật dịch, đầu Thẩm tiểu thụ nhất thời bốc khói. Hơn nữa trong phim truyền hình, các vị tiền bối tạo hình như thế này không phải đều cổ hủ ngoan cố hay sao, phải căm thù đồng tính tới tận xương tuỷ mới đúng, sao lại còn tán thưởng? Cụ ơi ngươi không thể FASHION như vậy được!

“Khiến lão gia chê cười rồi, phu nhân nhà ta, đương nhiên ta phải yêu thương”. Tần Thiếu Vũ kín đáo gắp cho hắn một đũa thịt bò.

Thẩm Thiên Lăng phồng miệng nhai, ngoan ngoãn không gì sánh được!

Bởi vì hồ ly tinh đang nhìn sang đây!

“Các vị dự định cứu đệ đệ không nên thân của ta thế nào?”. Ngâm Vô Sương nói.

Vừa nói ra, trên bàn lập tức im lặng.

“Đã phái người mời Thẩm thiếu hiệp của Nhật Nguyệt sơn trang tới, lúc đó mới bàn tiếp việc này”. Giang Giao Long nói. “Huống hồ Tiêu nhị đương gia của Đoạn Tình cốc cũng vài ngày sau mới tới được, đành phải chờ tam đại môn phái tụ tập đông đủ đã”

Thẩm Thiên Lăng mơ hồ nhìn Tần Thiếu Vũ – Ta đang ngồi đây nha, sao còn phải chờ, chẳng lẽ trí nhớ hắn không tốt nên quên ta rồi?

Tần Thiếu Vũ vuốt vuốt đầu hắn. “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Giang trại chủ đang nói đến Thiên Phong, không liên quan tới ngươi. Ngươi là người của Truy Ảnh cung”

Thẩm Thiên Lăng: …

Lòng tự trọng hơi bị tổn thương!

“Thẩm tiểu công tử đương nhiên cũng có thể đại biểu cho Thẩm gia”. Giang Giao Long hảo tâm chừa chút mặt mũi cho hắn. “Chỉ là thân thể Thẩm công tử yếu ớt nên cần được tĩnh dưỡng cho tốt”

Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài. “Đa tạ Trại chủ quan tâm”

Có điều nếu đại ca tới thì thật vui!

“Nếu Giang trại chủ không để ý, ta muốn phái người của Vô Tuyết môn tra xét trong thành trước”. Ngâm Vô Sương nói.

“Đương nhiên”. Giang Giao Long gật đầu. “Môn chủ cứ tuỳ ý, nếu có gì cần giúp đỡ cứ nói với ta, đừng ngại”

“Đa tạ”. Giữa hai chân mày của Ngâm Vô Sương có chút ưu buồn, nhìn qua thật khiến người ta thương tiếc.

Thẩm Thiên Lăng nhìn trời. Nể mặt chuyện đệ đệ ngươi mất tích, lần này ta sẽ không chửi FUCK với ngươi.

“Tần cung chủ có bằng lòng cùng tra xét với ta không?”. Ngâm Vô Sương ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ, viền mắt hơi ửng đỏ.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đừng buộc ta phải lật bàn nha!

“E là phải phụ lòng môn chủ rồi”. Tần Thiếu Vũ cười cười. “Gần đây có nhiều người mơ ước Lăng nhi, ám vệ Truy Ảnh cung lúc nào cũng phải bảo vệ hắn, một tấc không rời, thật sự không thể rời đi”

Trong lòng Thẩm tiểu thụ lập tức thoải mái hơn.

Được rồi, đêm nay có thể cho ngươi sờ bụng nhiều một chút.

“Ai mơ ước Thẩm công tử?”. Ngâm Vô Sương nhướn mi hỏi.

Đừng có dùng giọng điệu thiếu ăn đòn như vậy chứ! Thẩm Thiên Lăng nhất thời cực kì khó chịu. Lão tử không xấu, đương nhiên có nhiều người để ý!

“Có điều, kể ra thì ngày xưa ta nghe nói Thẩm công tử…”. Ngâm Vô Sương còn chưa nói hết câu thì Tần Thiếu Vũ đã lạnh lùng quét mắt về phía hắn, ánh mắt so với băng còn sắc bén hơn, tràn ngập uy hiếp.

Ngâm Vô Sương khẽ cười một tiếng, ngửa đầu uống hết chén rượu, không nhiều lời nữa.

“Dù lúc trước ta đã làm gì thì cũng không liên quan tới môn chủ”. Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nhìn hắn nói. “Nếu sai ta sẽ sửa, không cần môn chủ lo lắng”

Tần Thiếu Vũ cười cười, tiếp tục đút hắn ăn.

“Sửa?”. Ngâm Vô Sương nhìn hắn. “Tiêu nhị đương gia vì ngươi mà không tiếc bỏ vợ, chuyện này e rằng không thể sửa được”

“Đây là chuyện giữa ta và Tiêu Triển, có thể giải quyết hay không còn chưa tới phiên môn chủ quyết định”. Thẩm Thiên Lăng lạnh lùng đối diện với hắn. “Biết người khác có gia đình rồi còn chen vào, quả thật đáng trách. Có điều ta đã biết sai, đỡ hơn ai đó vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy suýt nữa cười ra tiếng.

Bình dấm chua thật đáng yêu.

“Ôi chao, mọi người làm gì vậy”. Trên bàn cơm tràn đầy mùi thuốc súng, Giang Giao Long đứng lên hoà giải. “Đến nếm thử rượu hoa đào chưng cất ba mươi năm của ta một chút đi”

Ngâm Vô Sương hừ lạnh một tiếng, đứng lên lướt ra cửa.

Giang Giao Long hơi nhức đầu.

“Ngồi đi”. Thẩm Thiên Lăng kéo hắn ngồi xuống, thuận tiệp gắp cho Giang trại chủ một đũa cá.

“Hay là ta đi xem môn chủ?”. Giang Giao Long thận trọng nói.

“Có gì đâu mà xem”. Thẩm Thiên Lăng cau mày nói. “Nhiều người từ xa chạy tới đây cứu đệ đệ hắn, không cảm kích thì thôi còn hừ tới hừ lui, quả thật không biết lý lẽ”

Giang Giao Long nhất thời sinh ra đồng cảm mạnh mẽ với hắn.

“Nói thì nói vậy, nhưng đi xem vẫn tốt hơn”. Giang Ngân Long lo lắng. “Dù sao cũng là khách quý, không nên thất lễ”

“Đúng thế”. Giang Giao Long đứng lên. “Ta phải đi xem một chút mới được”

“Để ta đi”. Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng: …

Cảm giác trong lòng có một ngàn con Grass Mud Horse chạy như điên qua!

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Được không?”

“…Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Tuy trong lòng khó hiểu nhưng trên bàn còn có nhiều người như vậy, Thẩm tiểu thụ vẫn rất hiểu chuyện mà không hỏi nhiều.

“Xin phép”. Tần Thiếu Vũ chào mọi người rồi quay đầu ra cửa.

Thẩm Thiên Lăng không còn thấy thèm ăn, cúi đầu lặng lẽ ăn canh.

Những người còn lại thấy vậy thì đều đau lòng, ngay cả nữ đầu bếp đang chỉ dẫn dọn món bên cạnh cũng thế!

Không sai, couple quốc dân phải có dàn fan đông đảo như vậy!

Vô Tuyết môn chủ quả thật là hồ ly tinh…

Cực kì quá đáng!

“Không sợ phu nhân ngươi giận ư?”. Dưới cây ngô đồng trong tiểu viện, Ngâm Vô Sương yên lặng nhìn hắn.

“Lăng nhi không phải không hiểu chuyện như ngươi nghĩ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện trước khi hắn mất trí nhớ, xin môn chủ sau này đừng nhắc tới nữa”

“Đau lòng ư?”. Khoé miệng Ngâm Vô Sương cong lên. “Nói thử xem, ta có điểm nào không bằng hắn?”

“Người ái mộ môn chủ trong khắp thiên hạ đâu chỉ có một trăm hay một nghìn”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Thì sao?”. Ngâm Vô Sương nhìn vào mắt hắn. “Ta cái gì cũng tốt hơn hắn, nhưng ngươi vẫn không muốn ta, đúng không?”

Tần Thiếu Vũ cười cười. “Môn chủ suy nghĩ nhiều rồi. Ta đã thích Lăng nhi thì trong mắt ta, cái gì của hắn cũng tốt hơn ngươi”

“Tần Thiếu Vũ!”. Vẻ mặt Ngâm Vô Sương hung ác.

“Không phải ngươi không tốt, mà là hắn quá tốt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Môn chủ nên quên ta đi”

“Lần này ngươi tới đây cũng không phải vì giúp ta”. Ngâm Vô Sương cắn răng.

“Quả thật ta đến vì chuyện khác”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều nếu đã vô tình đụng mặt nhau rồi, môn chủ có gì cần, Truy Ảnh cung cũng không bàng quang đứng nhìn”

“Ai cần Truy Ảnh cung của ngươi, ta muốn ngươi giúp ta cơ!”. Ngâm Vô Sương không kiên nhẫn cắt ngang.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Truy Ảnh cung chủ có thể giúp ngươi, Tần Thiếu Vũ lại không thể”

Ngâm Vô Sương nghe vậy mặt trắng bệch, vung tay vào phòng, hung hăng đóng cửa lại.

Ánh mắt Tần Thiếu Vũ lạnh lùng, quay đầu ra khỏi tiểu viện.

“Sao rồi?”. Ở trong phòng, Thẩm Thiên Lăng đứng ngồi không yên, vừa thấy hắn vào cửa thì lập tức ra đón.

“Còn sao nữa?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên bàn. “Trừ phi ta cưới hắn, nếu không cũng chỉ đành tiếp tục cứng rắn”

“Ngươi dám!”. Thẩm Thiên Lăng banh mặt hắn biến hình.

“Ừ, ta không dám”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ. “Có bình dấm chua như ngươi là đủ rồi”

Vậy cũng không đến nỗi, Thẩm Thiên Lăng buông tay ra. “Đại ca ta chừng nào sẽ tới?”

“Chắc khoảng mười ngày”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xem ra chuyện lần này sẽ rất ồn ào”

“Rốt cuộc là ai bắt đi Ngâm Lạc Tuyết?”. Thẩm Thiên Lăng hơi khó hiểu.

“Ta đã phái người thu thập tin tức, sẽ nhanh chóng có manh mối”. Tần Thiếu Vũ tự mình rót một chén trà mà uống.

“Vô Tuyết môn quan hệ rất tốt với mọi người sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Vì sao Ngâm Lạc Tuyết mất tích lại khiến toàn bộ giang hồ đều chạy tới hỗ trợ?”. Cho dù đoàn kết hữu nghị thì cũng hơi lố a!

“Quan hệ cá nhân không rộng rãi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Những năm gần đây giang hồ không yên ổn, cho nên các đại môn phái đạt tới thoả thuận, mặc kệ môn phái nào xảy ra chuyện, những môn phái còn lại phải cố hết sức giúp đỡ, cùng giữ gìn yên ổn võ lâm. Mà Vô Tuyết môn là một trong tứ đại môn phái, khi xảy ra chuyện đương nhiên sẽ khiến nhiều người quan tâm, vì vậy người trên giang hồ tụ tập ở Thiên Ổ Thuỷ trại cũng không có gì lạ”

“Thế nhưng nghe qua thì một chút manh mối cũng không có”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Chỉ bằng một chút đồn đãi thì làm sao tìm được người”. Không có thiết bị theo dõi không có video, quả thật khó khăn chồng chất!

“Chỉ cần đã làm ra chuyện thì sẽ lưu lại manh mối”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên đừng lo”

“Ai nói ta lo?”. Dù lo ai cũng sẽ không lo cho tình địch biết không! Lão tử chỉ tò mò mà thôi!

“Ừ, ngươi không lo lắng”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu, há miệng cắn lên mũi hắn.

“Cung chủ”. Có ám vệ bên ngoài nói. “Tiểu Ngũ đã về”

“Ngoan, ra sau bình phong đọc sách đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta bàn việc xong thì về ngủ với ngươi”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nghe lời ra sau bình phong, nằm trên giường hóng chuyện.

“Cung chủ”. Triệu Ngũ đẩy cửa bước vào.

“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Mấy ngày nay trong Thiên Ổ Thuỷ trại có không ít người trên giang hồ, vì vậy có rất nhiều tin tức”. Triệu Ngũ nói. “Ngồi trong quán trà nghe một trận, có người nói là mọi rợ phương bắc, có người nói là Miêu Cương ở Tây Nam, có người nói là yêu quái, chuyện gì cũng có”

“Có người cố ý tung tin đồn sao?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Việc ấy thì chưa chắc, cũng không tra được những lời này xuất phát từ miệng của ai”. Triệu Ngũ nói. “Muốn điều tra triệt để, e là phải tốn công một phen”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK