Mà trên giường, Thẩm Thiên Lăng đang vượt qua khó khăn gian khổ, đấu tranh bảo vệ chủ quyền hoa cúc với nam nhân của hắn!
Cảnh này rất thê thảm, quả thật khiến người ta không nhịn được bật khóc!
“Còn học được cắn người ư?”. Nhìn dấu răng trên mu bàn tay, Tần Thiếu Vũ bị chọc cười.
Đương nhiên, con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người, Thẩm tiểu thụ lầm bầm, nỗ lực đoạt lại quần của mình!
Một giây sau, hắn đã bị đè xuống giường.
“Đừng làm ở đây!”. Thẩm Thiên Lăng cật lực kháng nghị.
“Ta cũng không muốn làm ở đây”. Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc.
Thẩm tiểu thụ căm giận. “Vậy ngươi cởi quần ta làm gì?”
“Không thể không ở đây được”. Tần Thiếu Vũ tiếc nuối thở dài. “Bên ngoài có người, ta không muốn ngươi bị người khác nhìn”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ai ai ai ai nói muốn làm bên ngoài chứ? Làm một đại hiệp ngươi không thể có suy nghĩ bình thường một chút sao? Đừng tuỳ tiện làm ra vẻ mặt “Ta rất muốn mang ngươi xx ngoài trời, thế nhưng bên ngoài có người nên không đi được, thật đáng tiếc” chứ! Làm ngoài trời rất nặng khẩu vị, đương nhiên không thể!
“Cho nên chúng ta phải làm ở đây”. Tần Thiếu Vũ cởi sạch Thẩm Thiên Lăng ra.
“Sẽ lạnh!”. Thẩm Thiên Lăng đá hắn.
“Ta có chừng mực”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hắn.
Ngươi thì có chừng mực gì? Lúc ngươi xx sẽ thiếu chừng mực nhất biết không! Thẩm Thiên Lăng vươn tay cướp chăn, dù không có quần áo cũng phải bảo vệ “tiểu Lăng”!
Cực kì có nguyên tắc!
Tần Thiếu Vũ đè lên người Thẩm Thiên Lăng, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của hắn.
“Nhột!”. Thẩm Thiên Lăng cố gắng tránh thoát, nhưng thất bại đầy xấu hổ!
Không những thất bại, mà “tiểu Lăng” còn bị nắm lấy!
“Có cảm giác ư?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn cười nhẹ.
Vô nghĩa, ta cũng không phải thái giám! Thẩm tiểu thụ lầm bầm.
Tần Thiếu Vũ hôn sâu lên mặt hắn một cái, sau đó nghiêng người chen vào giữa hai đùi hắn.
Hô hấp Thẩm Thiên Lăng dồn dập, giơ cờ trắng đầu hàng, hai tay nắm chặt đệm, đáy mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước.
Nhưng vào lúc này hắn vẫn kiên trì không rên rỉ ra tiếng, vì con trai đang ở bên cạnh!
Một phụ huynh cực kì hợp lệ!
Một tia tê dại truyền tới từ bộ phận nhạy cảm nhất, chồng chất thành biển, hầu như cắn nuốt toàn thân Thẩm Thiên Lăng. Mà vào thời điểm mấu chốt này, Tần Thiếu Vũ đột nhiên nhả “tiểu Lăng” ra, hôn hôn cắn cắn lên bụng hắn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy rằng có một số việc vẫn chưa làm xong ư?
Thế nhưng Tần Thiếu Vũ hoàn toàn không để ý đến đôi mắt bối rối, nghi hoặc, khát vọng của hắn, tiếp tục tạo ra một dấu hôn trên bụng hắn, sở thích cực kì biến thái!
Vì vậy Thẩm Thiên Lăng và “tiểu Lăng” cùng nhau liêu xiêu theo gió, uất ức vô cùng!
“… Ưm”. Thẩm Thiên Lăng giật giật cơ thể.
Tần Thiếu Vũ tiếp tục chơi với bụng hắn.
Sao có thể phục vụ kém như vậy chứ! Trong lòng Thẩm tiểu thụ đầy đau thương, nếu là ở lầu xanh ta nhất định sẽ không trả tiền, còn khiếu nại với tú bà!
“Tiểu Lăng” cô đơn lạnh lẽo, mà người nào đó vẫn đang cắn cắn cái bụng. Cuộc đời u ám hoàn toàn không thấy ánh bình minh, Thẩm Thiên Lăng tự mò tay xuống, định tự lực cánh sinh giải quyết vấn đề!
Nhưng một khắc sau, tay hắn đã bị nắm chặt!
“Ngươi cố ý!”. Thẩm tiểu thụ đá Tần Thiếu Vũ.
“Ai nói?”. Đáy mắt Tần Thiếu Vũ mang ý cười, ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng.
“Vậy buông tay ra!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
“Nói mấy câu êm tai, ta sẽ buông ngươi ra”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói nhỏ.
Thẩm Thiên Lăng: …
Quả thật không thể biến thái hơn được nữa!
“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ cọ cọ “tiểu Lăng”.
Giá trị vũ lực không cùng cấp bậc, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài chịu nhục mà khen ngợi. “Thiếu hiệp, ngươi thật anh tuấn”
“Những lời này từng nói rồi, không tính”. Tần cung chủ rất khó chơi!
Thẩm Thiên Lăng không biết xấu hổ mà hỏi. “Đổi thành lãnh khốc được không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, tiếp tục nắm lấy tay hắn không buông.
“Ngọc thụ lâm phong, hành hiệp trượng nghĩa, phong lưu phóng khoáng, võ công cao cường”. Thẩm Thiên Lăng vơ vét một đống tính từ, suy nghĩ một chút lại thêm vào. “Quốc sắc thiên hương”
Tần Thiếu Vũ tiếp tục gãi gãi bụng hắn.
Thẩm Thiên Lăng vừa muốn khóc vừa muốn cười, không thể làm gì khác hơn ngoài rưng rưng nói. “Thiếu hiệp ngươi thật “lớn”!”
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng. “Câu này ta thích”
“Xem ngươi kìa!”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng đau khổ, ngươi có thể bỏ đi những sở thích hạ cấp được không?
“Ừ, ta vậy đó”. Tần Thiếu Vũ cởi đồ của chính mình, đường cong cơ thể dưới ánh đèn cực kì đẹp đẽ.
Thẩm Thiên Lăng vươn tay vuốt ve, vừa hâm mộ vừa đố kị.
“Đứng nhé?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
WTF đừng! Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nằm sấp xuống giường, còn ôm lấy gối!
Tần Thiếu Vũ rất hài lòng, mỗi lần nói đứng thì sẽ chủ động nằm sấp xuống, quả thật không thể ngoan hơn được nữa.
Hết thảy đều ngọt ngào mà chậm rãi, Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, cực kì phối hợp nâng eo lên.
Sau khi Cục Bông tỉnh ngủ thì lười biếng ngáp một cái, bò ra khỏi ổ định uống nước, kết quả vừa quay đầu thì thấy cận cảnh, vì vậy lập tức bị kinh ngạc!
Mình chỉ ngủ một chút thôi, sao hai người lại ôm nhau rồi?
Thật chẳng khiến người ta yên tâm chút nào!
Để kháng nghị, Cục Bông đá móng một chút.
Nhưng rõ ràng không có hiệu quả.
Cho nên nó lắc lư nhảy ra khỏi ổ.
“Ưm…”. Thẩm Thiên Lăng hơi cau mày, đón nhận xâm chiếm dịu dàng từ phía sau.
Tần Thiếu Vũ vươn tay vén mái tóc đen của Thẩm Thiên Lăng sang một bên, cúi người hôn lên tấm lưng mảnh mai trắng nõn của hắn, muốn khiến hắn thoải mái hơn một chút.
“Chíp!”. Cục Bông ngồi trước mặt Thẩm Thiên Lăng, dùng đôi mắt hạt đậu nghiêm túc nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng ý thức hỗn loạn, hoàn toàn không để ý tới con hắn mà cắn cắn môi dưới rất mê người!
Cục Bông vô cùng đau đớn, giơ móng vuốt đá hắn một chút.
Thẩm Thiên Lăng buồn bực mở mắt, kết quả thấy con trai đang ngồi trước mũi, vì vậy kinh ngạc suýt chút nữa bật dậy.
“Lúc này đừng lộn xộn”. Tần Thiếu Vũ đè lưng hắn xuống.
“Ta cũng không muốn lộn xộn”. Thẩm Thiên Lăng muốn khóc. “Nhưng con trai ngươi chạy ra ngoài!”
Tần Thiếu Vũ cau mày nắm tiểu phượng hoàng lên, tiện tay mở cửa sổ ra.
“Chíp!”. Cục Bông bị giơ lên giữa trời, rất khẩn trương, vì vậy ra sức MOE, hai móng vuốt vắt vào nhau.
“Đừng ném ra ngoài!”. Thẩm Thiên Lăng cũng kháng nghị. “Sẽ rơi xuống biển!”
Tần Thiếu Vũ bỏ con trai vào ổ.
Cục Bông thở phào một hơi, ngoan ngoãn vùi vào chăn mà Diệp Cẩn may cho, giấu kín chính mình.
Thế giới người lớn thật nguy hiểm!
“Thiếu hiệp, ngươi thật giàu tình thương của cha”. Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội tán thưởng.
Tần Thiếu Vũ nắm lấy eo hắn, đâm mạnh một chút.
Thẩm Thiên Lăng khóc ròng. “Ta rõ ràng đang khen ngươi”. Biết nghe không?
“Ta biết”. Tần Thiếu Vũ không nhanh không chậm vận động. “Cho nên mới thưởng cho ngươi”
Thẩm Thiên Lăng nghẹn ngoài, phần thưởng này ta không muốn chút nào!
Cực kì đau!
Ngoài cửa sổ gió thổi từng trận, ám vệ nằm trên boong tàu ngắm sao, thuận tiện cảm thán chẳng nghe được gì quả thật tàn nhẫn. Không biết cung chủ và Thẩm công tử hiện đang làm gì nữa.
Hơn nữa tối thiểu cũng để Thiếu cung chủ ra khỏi phòng chứ, chúng ta cực kì muốn bắt cá cho nó!
Cái gọi là một ngày không gặp như cách ba mùa thu!
Thật nhớ!
Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng hôm sau, Thẩm Thiên Lăng lưng đau eo đau nằm trên giường, vừa căm tức nhìn Tần Thiếu Vũ vừa ăn cháo.
Cục Bông ngồi trên bàn ăn cá, cũng dùng ánh mắt tức giận nhìn cha nó!
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Quả thật giống mẹ con”
“Ngươi thật quá đáng!”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. “Lần sau không được làm lâu như vậy nữa!”
“Không còn cách nào khác”. Giọng Tần Thiếu Vũ hơi kiêu ngạo.
Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi nhìn hắn. Vẻ mặt “lão tử rất dũng mãnh” này thật khiến người ta không chịu nổi!
“Ít nhất đã đạt được mục đích”. Tần Thiếu Vũ đút hắn ăn rau.
“Ngươi còn dám nói mục đích!”. Không nghe thì thôi, nghe được lại càng tức giận! Lửa giận của Thẩm Thiên Lăng cháy bừng bừng. “Ăn hiếp lão tử đến khóc, chuyện này không thể đê tiện hơn được nữa, cực kì biến thái!”. Trong đầu không nhịn được có một đàn Grass Mud Horse chạy như điên qua!
“Ai nói mục đích của ta là ăn hiếp ngươi đến khóc?”. Tần Thiếu Vũ nén cười.
Vì vậy Thẩm tiểu thụ trong nháy mắt bộc phát. “Ép ta gọi ngươi là tướng công, loại mục đích này có thể cao thượng hơn được nữa không? Tối qua ta cơ bản không hề gọi, hoàn toàn là ảo giác của ngươi!”. Không biết xấu hổ mà nói!
Tần Thiếu Vũ cười càng dữ dội hơn.
“Cười nữa sẽ ly hôn”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất oán hận.
“Suy nghĩ nhiều rồi”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy ngón tay hắn. “Mục đích là để ngươi không say tày, liên quan gì đến ăn hiếp cho khóc hay kêu tướng công?”
Thẩm Thiên Lăng: …
…
…
Thế mà đã quên chuyện này! Quả thật không nên xx quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh!
Vì vậy Thẩm tiểu thụ bình tĩnh mà nhanh trí đổi đề tài. “Ta muốn ngắm biển một chút”
“Được”. Tần Thiếu Vũ không chọc hắn nữa, tiến tới hôn một cái.
Tuy phương pháp hơi kì quái, quá trình cũng khó có thể nhìn nhận, nhưng sau khi xx xong, Thẩm Thiên Lăng quả thật không say tàu nữa. Lần này bản thân hắn cũng không hiểu nổi, sau khi suy nghĩ bảy tám ngày sau mới đưa ra kết luận, đại khái là sợ bị ai đó kiếm cớ xx cho nên mới không bị say tàu.
Sợ đến mức không dám bệnh, nghe vào quả thật bi kịch!
Thẩm tiểu thụ thở dài thật sâu.
Ta thật đáng thương.
“Hai ba ngày nữa là sẽ tới”. Tối hôm đó hai người đứng trên boong tàu ngắm sao, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng từ phía sau. “Lăng nhi của ta sắp khoẻ lại rồi”
“Ta hơi khẩn trương”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói.
“Khẩn trương cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Gặp phụ huynh - chuyện này luôn đáng để khẩn trương! Sư phụ cũng giống như cha rồi! Thẩm Thiên Lăng lo lắng.
“Heo”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn. “Không được nghĩ lung tung”
“Chíp!”. Vì Cục Bông không thể chạy loạn nên đành ngồi trên cửa sổ kháng nghị - các ngươi mau về đi!
Một mình ở trong phòng rất buồn.
Tần Thiếu Vũ ôm eo Thẩm Thiên Lăng, tiếp tục dịu dàng hôn môi.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, nhìn rất tĩnh lặng.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người không để yên!
“Cung chủ!”. Ám vệ ở chỗ cao hô lên. “Phía trước hình như có hải tặc!”