Mục lục
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi không đi tham gia luận võ chọn rể ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi Thẩm Thiên Phàm.

“Ngày thứ ba mới đi”. Thẩm Thiên Phàm đút Cục Bông ăn khô bò. “Hai ngày đầu đều là đánh chơi chơi, không đi cũng được”

“Các ngươi muốn đi ư?”. Diệp Cẩn buồn bực nhìn hai người.

“Lăng nhi muốn xem náo nhiệt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù sao rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm”

“Luận võ chọn rể có gì hay đâu mà xem, hò hét ầm ĩ”. Thẩm Thiên Phàm cau mày. “Ngoan ngoãn ở nhà đi”

Đương nhiên là có nhiều cái hay để xem, không chỉ có đánh nhau mà còn được thấy đệ nhất ca cơ sông Tần Hoài ngày xưa! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đầy khát vọng nhìn nam nhân của hắn – rất muốn đi!

“Đừng nói là một buổi luận võ chọn rể nho nhỏ, dù là Thiên Vương Lão Tử đánh nhau, chỉ cần ngươi muốn ta cũng sẽ dẫn ngươi đi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Đi thôi”

Thẩm Thiên Phàm bất đắc dĩ. “Ngươi cũng quá nuông chiều hắn rồi”

“Người ta yêu, đương nhiên phải nuông chiều”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Huống hồ nếu ta không nuông chiều hắn, chẳng lẽ nuông chiều ngươi?”

Ám vệ lập tức ở trên nóc nhà vỗ tay nhiệt liệt.

Nói đúng lắm!

Thẩm Thiên Phàm: …

“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh với Thẩm Thiên Lăng, muốn được ôm.

“Ta có thể mang nó theo không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Đương nhiên có thể”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Nhưng bây giờ nó là niềm vui duy nhất của Thiên Phàm và Diệp Cẩn, ngươi có chắc là muốn cướp đi hay không?”

Thẩm Thiên Phàm đau đầu muốn nứt ra.

Diệp cốc chủ giận dữ. “Đừng đem ta nói đáng thương như thế chứ!”

“Đưa cho ta”. Tần Thiếu Vũ vươn tay.

“Không”. Diệp Cẩn giấu Cục Bông ở phía sau, cực kì ấu trĩ.

“Chíp!”. Cục Bông ra sức rướn cổ lên, cố gắng nhìn thấy Thẩm tiểu thụ.

Ám vệ đồng loạt rơi lệ, hình ảnh này thật tan nát cõi lòng. Công tử và Thiếu cung chủ tình cảm thật thâm hậu.

“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ nắm tay Thẩm Thiên Lăng ra ngoài. “Tối trở về rồi chơi với con trai”

“Chíp!”. Cục Bông thật vất vả mới tránh thoát khỏi Diệp Cẩn, sau khi lắc lư chạy ra thì phát hiện Thẩm Thiên Lăng đã không còn trong sân, vì vậy cực kì không vui mà đá móng.

Diệp cốc chủ bình tĩnh giựt một viên ngọc lục bảo đính ở vạt áo Thẩm Thiên Phàm ra.

Thẩm Thiên Phàm hơi sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, giương mắt lên thì thấy ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang ngồi ở nóc nhà đối diện điên cuồng xua tay với hắn.

Nhất thiết không được tức giận, nếu không Đại thiếu gia biết được sẽ chẻ ngươi ra!

Cực kì hung bạo.

Thẩm Thiên Phàm: …

Cục Bông dùng móng vuốt đá cúc áo, cảm thấy rất đẹp, vì vậy hớn hở thả cúc áo vào trong ổ, sung sướng nhào vào lòng Diệp Cẩn.

Cực kì ngây thơ hoạt bát.

Mà ở đại sảnh Lý phủ, bầu không khí rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều.

Thẩm Thiên Lăng vừa theo Tần Thiếu Vũ bước vào cửa thì nhìn thấy rất nhiều bàn đã ngồi kín người, mỗi người đều nghiêm mặt, ánh mắt trừng trừng.

“Sao không khí lại kém như vậy?”. Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng thầm thì. “Còn tưởng rằng sẽ tràn đầy gió xuân”. Dù sao cưới vợ cũng là một trong bốn cái vui trên đời, lẽ ra phải hoà thuận vui vẻ, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm chứ!

Tần Thiếu Vũ nói. “Ai cũng muốn cưới, mà Đỗ Tranh chỉ có một, đương nhiên không thể thân thiện được”

Lý Thiết Thủ vốn đang tiếp chuyện ở phía trước, sau khi thấy hai người thì vội vàng tới sắp xếp chỗ ngồi trên lầu hai.

“Lý trại chủ không cần tiếp bọn ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lăng nhi nói hắn chưa từng thấy qua Đỗ tiểu thư nên ta dẫn hắn tới xem một chút”

“Tần cung chủ khách khí”. Lý Thiết Thủ rất cung kính. “Tiểu nữ chỉ bình thường thôi, sao có thể bằng một phần vạn của Thẩm công tử”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi nói chuyện thì cứ nói đi, đừng đưa ta ra đầu súng chứ!

Ai cần đẹp hơn nữ nhân chứ!

“Nhị vị uống trà trước, ta đi xuống dưới chào hỏi”. Lý Thiết Thủ rót trà cho hai người. “Có việc gì thì cứ gọi”

“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn theo hắn xuống lầu.

“Thật biết cách đối nhân xử thế”. Thẩm Thiên Lăng uống trà.

“Có thể làm tới chức chưởng môn, người nào lại không lão luyện”. Tần Thiếu Vũ bóc đậu phộng cho hắn.

“Vậy còn ngươi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ta không giống vậy”. Tần cung chủ lưu loát nói. “Ta nổi tiếng ngây thơ sáng lạn”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đừng tuỳ tiện chôm thuộc tính của con trai ngươi chứ!

“Há miệng”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một miếng bánh.

“Người kia cũng đến luận võ chọn rể ư?”. Thẩm Thiên Lăng bị một người bên dưới khiến cho chấn động. Tóc bạc bay bay tuy rất có khí chất thần tiên, nhưng cũng quá già rồi!

“Là lão sắc lang nổi tiếng giang hồ”. Tần Thiếu Vũ nói trắng ra.

Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Danh môn chính phái cũng có sắc lang ư?”

Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Danh môn chính phái cũng không phải chùa chiền, có thất tình lục dục cũng bình thường”

“Lý Thiết Thủ còn rót trà cho hắn”. Thẩm Thiên Lăng chán ghét. “Nếu là ta, nhất định sẽ hất trà vào mặt hắn”. Cực kì tàn nhẫn.

“Người trong giang hồ, ngẩng đầu không gặp nhưng cúi đầu lại thấy, luôn phải nể mặt nhau”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ nếu đã biết rõ hắn không cưới được thì đương nhiên phải diễn cho đủ bộ”

“Nghĩ thôi đã thấy mệt”. Thẩm Thiên Lăng nhìn xuống. “Đoạn Bạch Nguyệt chưa tới sao?”

“Cũng giống Thiên Phàm, chắc chờ ngày cuối cùng mới xuất hiện”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hôm nay đến đây đều là các nhân vật nhỏ”

“Các vị”. Thấy đã đến giờ, Lý Thiết Thủ đứng trên đài lớn tiếng nói. “Nhận được sự coi trọng của các vị, Lý mỗ rất cảm ơn!”

“Muốn đi tè”. Thẩm Thiên Lăng uống trà hơi nhiều.

Tần Thiếu Vũ bật cười, buông chén trà xuống. “Để ta dẫn ngươi đi giải quyết”

“Nhưng luận võ chọn rể đã bắt đầu rồi”. Thẩm Thiên Lăng lưu luyến. “Lỡ bỏ qua Đỗ Tranh thì biết làm sao”. Phải biết rằng nàng chỉ đi ra một chút, trong nháy mắt sẽ quay về lầu son, nếu không thấy chẳng phải là không công đến đây ư!

“Không đâu”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn đứng dậy. “Lý Thiết Thủ nổi tiếng nói nhiều, huống hồ chuyện quan trọng như gả con gái, nhất định phải nể mặt các môn phái mà nói thêm nửa nén nhang”

“Vậy chúng ta đi nhanh lên”. Thẩm Thiên Lăng chạy lạch bạch, hơi sốt ruột.

Tần Thiếu Vũ nhịn một hồi mới không kéo hắn vào lòng hôn môi.

Đi nhà xí cũng đáng yêu như thế, thật hết thuốc chữa.

Sự thật chứng minh Tần Thiếu Vũ rất hiểu Lý Thiết Thủ, vì lúc hai người trở lại, Lý Thiết Thủ vẫn đang nói liến thoắng, trong tay còn bưng một chén trà!

Một lát sau, Thẩm Thiên Lăng lười biếng ngáp.

Lại một lát sau, Thẩm Thiên Lăng duỗi người.

Chưa kịp đợi một lát nữa, Thẩm Thiên Lăng đã giận dữ nói. “Hắn rốt cuộc nói xong chưa?”. Người ta tới luận võ chọn rể chứ không phải tìm ngươi trò chuyện, ngươi là chủ tịch huyện ư, cực kì quan liêu!

“Ta giúp ngươi thúc giục hắn nhé?”. Tần Thiếu Vũ tiện tay bốc lên một hạt đậu phộng.

“Không cần”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn lại, thời điểm này đừng làm loạn chứ, lỡ ném chết Lý trại chủ thì làm sao bây giờ.

May là một giây sau, Lý Thiết Thủ tuyên bố luận võ chọn rể chính thức bắt đầu, thành công bảo vệ được răng cửa của mình.

“Mời Đỗ tiểu thư”. Quản gia cất giọng hô lên.

Mọi người lập tức kích động vỗ tay, thậm chí có người ở phía sau còn đứng trên bàn điên cuồng vỗ tay!

Thẩm Thiên Lăng: …

Vị đại ca này, ngươi thật sự đến luận võ chọn rể ư?

Bức rèm che chậm rãi kéo lên, Đỗ Tranh mặc đồ cưới đỏ thẫm, được nha hoàn đỡ ra.

Trong sân lập tức trở nên yên tĩnh, rõ ràng đều bị sắc đẹp của nàng khiến cho ngây ngẩn.

Thẩm Thiên Lăng ngồi trên lan can rất sốt ruột. “Không thấy mặt!”

Vừa dứt lời, Đỗ Tranh giống như nghe được mà ngẩng đầu nhìn về hướng này.

FUCK! Thẩm Thiên Lăng lập tức ngồi lại trên ghế, khôi phục vẻ lãnh diễm!

Trạng thái nằm sấp trên lan can đầy thô tục nhất định không thể để người khác xem!

Tần Thiếu Vũ nén cười.

Sau khi nhìn rõ hai người, Đỗ Tranh cười nhàn nhạt, khom người hành lễ, sau đó xoay người về lầu son.

“Các ngươi rất thân thiết ư?”. Thẩm tiểu thụ nheo mắt lại.

“Lúc trước đã nói với ngươi rồi, chỉ nghe nàng đánh đàn xướng khúc một lần mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bình dấm chua”

“Sau này đánh đàn xướng khúc cũng không cho đi!”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng nhỏ nhen. “Nếu đi phải mang theo ta!”

Lỡ say rượu mất đi lý trí thì biết làm sao, chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ!

“Yên tâm”. Tần Thiếu Vũ châm trà cho hắn. “Ngoại trừ Lăng nhi, những người khác dù là tiên trên trời ta cũng không hứng thú”

Khi hai người trò chuyện thì bên dưới đã bắt đầu luận võ. Thẩm Thiên Lăng nhìn một hồi thì thấy thất vọng. “Loại đánh nhau này ta cũng làm được!”. Dù không có Giáng long thập bát chưởng nhưng ít nhiều gì cũng phải bay bay chứ! Ôm đối phương xoay vòng vòng là sao, một chút kĩ thuật cũng không có.

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, nâng cằm hắn lên hôn một chút.

Thẩm Thiên Lăng khẩn trương. “Coi chừng người ta thấy!”

“Không đâu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trên lầu hai không có người nào khác”

Vậy cũng đúng, nhưng không thể hôn giữa ban ngày ban mặt biết không! Thẩm Thiên Lăng lau miệng, xoay người định xem tiếp thì đột nhiên quét mắt nhìn thấy một người, vì vậy kinh ngạc. “A!”

“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Còn nói không có người khác!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận chỉ ngón tay. “Bị nhìn thấy rồi, mong rằng hắn không nhiều chuyện, nếu không ngày mai nhất định sẽ có sách mới!”. Lúc trước chỉ nắm tay trên đường thôi, sau khi dân chúng nhìn thấy thì đã biến thành xx rồi. Huống chi lần này là hôn, không chừng sẽ gặp phải tình tiết kì quái gì đó!

Lão tử không muốn bị mang thai đâu!

Tần Thiếu Vũ nhìn theo tay hắn, chỉ thấy trên lan can ở hướng khác có một nam tử áo đen đang đứng. Bởi vì hơi tối, lại bị cây cột che nên rất khó phát hiện.

“Ai vậy?”. Thẩm Thiên Lăng khẩn trương hỏi.

“Ngươi thấy sao?”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng, đáy mắt có chút trêu đùa.

Thẩm Thiên Lăng tràn đầy bi thảm nói. “Đừng bảo là người kể chuyện nhé”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Heo”

Ngươi mới là heo, chỉ giỡn thôi không biết ư! Thẩm Thiên Lăng xoa mũi. “Đoạn Bạch Nguyệt?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

Thẩm Thiên Lăng lại liếc một cái, sau đó tiếc nuối nói. “Không thấy rõ mặt!”

“Sau này sẽ có cơ hội thấy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Xem ra hắn cũng rảnh rỗi buồn chán mà chạy tới xem náo nhiệt”

“Vừa rồi không phải hắn đang cười với chúng ta sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Kệ hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cười hay không cũng đều xấu, không được nhìn”

Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi, thiếu hiệp ngươi thật ấu trĩ.

Bên dưới đột nhiên truyền tới tiếng kêu, Thẩm Thiên Lăng tò mò nhìn xuống thì thấy hai người đánh nhau hồi nãy đã có một người ngã xuống, bị mang đi.

“Hộc máu ư?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình, nhìn sao cũng thấy giống như bị đánh chết.

Dùng tính mạng để cưới vợ à…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK