Nếu Thẩm Tịch Nguyệt có thể đề nghị như vậy với Hoàng thượng vậy thì tại sao mình lại không thể chứ, so ra, mình kém Thẩm Tịch Nguyệt ở chỗ nào.
Nếu không phải nhờ sinh được con thì hiện giờ phân vị của nàng ta vẫn kém mình.
Năm nay Phó Cẩn Nghiên cũng tham gia tuyển chọn, nếu mình đề nghị với Hoàng thượng thì không biết Hoàng thượng có thể đồng ý hay không.
Lại suy xét một chút, cảm giác là chuyện này nếu đúng như lời Thái hậu nói thì mình cũng không tiện ra mặt trước, nhưng ngược lại có thể thương lượng với Phó gia. Có lẽ nếu mình lấy tình cảm làm phụ thân cảm động thì người sẽ bỏ chuyện cho Cẩn Nghiên tiến cung?
Bản thân mình đã là Phi, trong nhà hoàn toàn không cần đưa một người khác tới bắt đầu làm từ phân vị thấp.
Nghĩ xong, Phó Cẩn Dao gọi Vân Tuyết, bảo nàng truyền tin về nhà, đương nhiên là muốn giao cho mẫu thân sau đó để mẫu thân chuyển cho phụ thân.
Đương nhiên là Phó Cẩn Dao biết ở Phó gia chỉ có mẫu thân mới yêu thương nàng nhất, đương nhiên mẫu thân cũng tức giận chuyện nàng vô tình hại chết tỷ tỷ nhưng dù sao mình cũng là nữ nhi của bà, cũng là người mà bà luôn chiều chuộng, sao bà có thể vướt bỏ mình được.
Cẩn Nghiên kia, cùng lắm chỉ là một đứa con gái thứ xuất mà thôi, dung mạo không bằng nàng, tài hoa cũng không bằng nàng.
Phụ thân đúng là lỗ mãng, chỉ thấy nàng ta là người hiểu chuyện mà đã muốn đưa vào cung. Hiểu chuyện, không phải là tiền vốn để đặt chân trong cung.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phó Cẩn Dao có thêm vài phần thắng. Đợi đến khi phó gia nhận được tin tức, nhìn lá thư của Phó Cẩn Dao, Phó tướng dở khóc dở cười. Phó phu nhân ở bên cạnh vội vàng nhìn Phó tướng, đương nhiên hy vọng nhận được đáp án khiến bà vừa lòng.
Nhưng mà sao chuyện này có thể được như Phó Cẩn Dao mong muốn, chỉ đơn giản là nhìn vào bức thư này của nàng thì Phó tướng lại càng không thể yên tâm với tính tình của nàng.
Thiêu hủy tờ giấy viết thư, Phó tướng lạnh nhạt nhìn Phó phu nhân: “Không được.”
Phó phu nhân vừa nghe đã nóng nảy, trong lời nói cũng không có khí độ ung dung như trước: “Phó Uẩn Duệ, ông nói là không được? Chẳng lẽ ông không thấy Dao Nhi đã viết gì sao? Thẩm gia còn có thể vì Thẩm Quý Phi mà không đưa nữ tử khác trong nhà vào cung, ông lại có thể không đồng ý? Rốt cuộc ông có coi Dao Nhi là nữ nhi của ông hay không?”
Phó tướng nhìn Phó phu nhân, chán ghét bà càng ngày càng không hiểu chuyện.
“Mỗi này đều làm ầm ĩ náo loạn với tôi rất thú vị sao? Nếu như bà con như vật thì tôi nghĩ bà nên tới am ni cô ở mấy ngày đi.” Giọng nói của Phó tướng vô cùng lạnh lẽo.
Phó phu nhân ở bên cạnh vẫn mặt đỏ tai hồng muốn ầm ĩ náo loạn với ông nhưng thấy biểu tình của ông như vậy thì lập tức kinh sợ. Giật mình nhớ tới một đêm ở hai mấy năm về trước, ông cũng lạnh lẽo như vậy.
Phó phu nhân rùng mình một cái, nếu không phải, nếu không phải sau đó bà ta sinh được Cẩn Du thì.....
Phó phu nhân không dám nghĩ nhiều, thấp giọng nói: “Lão gia đừng tức giận, thiếp, thiếp cũng chỉ là quá lo lắng cho nữ nhi của chúng ta.”
Trong giọng nói của bà còn có một tia cầu xinh.
Phó tướng cười lạnh: “Cẩn Nghiên cũng là nữ nhi của ta, trong lòng ta, tất cả đều giống nhau, từ trước đến giờ đều không có phân chia đích thứ.”
Phó phu nhân vừa định ngẩng đầu phản bác thì nhìn thấy sự băng lãnh trong mắt ông, run rẩy, cuối cùng cũng không nói gì, thở dài một tiếng, cô độc rời đi.
Phó phu nhân rời đi, Phó tướng đi tới trước bức tranh trong thư phòng, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh kia, nhắm chặt mắt.
Bất luận thế nào Phó Cẩn Dao cũng không ngờ phụ thân lại cự tuyệt lời đề nghị của nàng ta, không chỉ cự tuyệt mà còn nhắc nàng ta phải cẩn thận có chừng mực.
Phó Cẩn Dao cầm lá thư hồi âm từ Phó gia, môi trắng bệch, hai cung nữ ở bên cạnh cũng lo lắng nhìn nàng ta.
“Rầm...” Quét đổ ly trà trên bàn.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì...”
Dáng vẻ này của Phó Cẩn Dao muốn giấu cũng không giấu được, nàng ta tức giận như vậy, giống như kẻ bị bệnh tâm thần ra sức ném vỡ rất nhiều đồ sứ trong phòng, động tĩnh lớn như vậy sao bên ngoài lại không biết.
Mọi người đều cười thâm nàng ta tính kế nhưng cuối cùng lại không được người nhà trợ giúp, không khỏi càng xem thường nàng ta.
Trừ Phó Cẩn Dao tính kế không thành ra thì An Tu nghi cũng liên lạc với người trong nhà, cũng không được người nhà trợ giúp.
Chuyện này tuy làm lặng lẽ nhưng vì lúc trước Thẩm Tịch Nguyệt nói chuyện với Thái Hậu trong Tuệ Từ Cung nên tất cả mọi người đều để ý đến chuyện này, như vậy cũng có thể nghe ngóng được một chút.
Thấy Phó gia và An gia đều không để tâm đến con gái ở trong cung, có một vài phi tần cũng sáng tỏ, cũng không đưa thư cầu xin người nhà nữa.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã qua ba tháng.
Tịch Nguyệt bận rộn chăm sóc bảo bảo cũng bận rộn nghe những tin đồn linh tinh này.
Nhắc đến chuyện này, Huệ phi đúng là vô cùng mất mặt, Tịch Nguyệt vài lần đi đến Tuệ Từ Cung thỉnh an thấy sắc mặt Thái Hậu để lộ một chút vui sướng. Nghi ngờ bà cố ý nhằm vào Phó Cẩn Dao, muốn nhìn nàng ta mất mặt. Nếu không phải vậy thì chuyện nàng đề nghị với Hoàng thượng có cái gì đáng nói chứ, nếu như là muốn kéo thù hận có nàng thì cũng không phải. Dù sao cũng sắp có rất nhiều người mới vào cung, phân vị của nàng lại cao, đương nhiên không có người quan trọng nào dám nhằm vào nàng, nhằm vào những tiểu cô nương như hoa như ngọc mới vào kia mới là đúng. Chính vì như vậy hơn nữa lại thấy Thái Hậu vui sướng, Tịch Nguyệt lại càng khẳng định chuyện này nhất định là cách Thái Hậu dùng để đả kích Huệ phi.
Phó Cẩn Dao này làm sao lại khiến cho Thái Hậu chán ghét đến vậy?
Nghĩ đến Tuệ Hiền hoàng hậu lúc trước cũng là nữ nhi Phó gia cũng không thấy Thái Hậu như vậy.
Ngày mai là ngày tuyền tú, những người từ Nhất phẩm trở lên đều có thể đến dự thính, Nhất phẩm này đương nhiên là bao gồm Chính Nhất phẩm, Tòng Nhất phẩm, Thứ nhất phẩm.
Mà trong cung những nữ tử từ Phi trở lên cũng chỉ có ba người: Tòng Nhất phẩm Quý phi Thẩm Tịch Nguyệt, Thứ Nhất phẩm Huệ Phi, Tề Phi.
Không cần phải nhiều lời, hai người kia đương nhiên đều phải đi qua tham dự, Tịch Nguyệt không hề muốn đi, không phải là không muốn xem náo nhiệt, chủ yếu là không muốn đi nhìn Uyển Như vào lúc đó.
Nhưng mà Hoàng Thượng lại cố ý đến tìm nàng nói chuyện, trong lời nói đương nhiên là hy vọng nàng cũng qua đó, Thẩm Tịch Nguyệt không hiểu vì sao lại như vậy nhưng vẫn đồng ý.
Mình dù sao cũng là phi tử của người ta, nếu Hoàng thượng hy vọng mình đi thì đi thôi.
Cảnh Đế thấy nàng không giống như đang vui vẻ thì đùa: “Sao? Không muốn đi sao? Chẳng lẽ Tiểu Tịch Nguyệt của Trẫm lại có thể ghen tị sao? A... Đúng nha, Tiểu Tịch Nguyệt đương nhiên là ghen tị rồi, ngay cả muội muội của mình cũng không cho phép tiến cung mà.”
Cảnh Đế trêu chọc.
Tịch Nguyệt làm bộ muốn đánh hắn, cười: “Hoàng thượng quá oan uổng cho thần thiếp rồi.”
Cảnh Đế ôm Tịch Nguyệt: “Không phải là trẫm thấy mỗi ngày nàng đều ở trong cung nhàm chán sao, mỗi ngày đều chăm sóc bảo bảo, không bằng đi xem náo nhiệt một chút.”
Tịch Nguyệt gật đầu, chăm chú nhìn Cảnh Đế, hình như cũng không giống là có tính kế gì.
Nhìn nàng cẩn thận nhìn mình, Cảnh Đế cười xoa đầu nàng.
Nha đầu này!
Giống như nghĩ đến điều gì đó, Cảnh Đế mở miệng: “Đúng rồi, trẫm còn có việc muốn nói cho nàng.”
“Hả?” Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế ý bảo hắn nói đi.
“Trẫm nghe được tin tức biểu tỷ của nàng đi Địch Ngõa, nghĩ đến nàng cũng không biết chuyện này.”
Tịch Nguyệt nghe thấy lời ấy thì ngẩn người, nhưng mà lại lập tức mở miệng: “Hoàng thượng đúng là rất để tâm đến biểu tỷ.”
Trong giọng nói có chút ghen tuông.
Cảnh Đế cười: “Nàng nghĩ đi đâu vậy, chỉ là do lúc trước nàng bị oan uổng là có tư tình với nàng ấy nên trẫm tăng cường chú ý một chút thôi. Địch Ngõa này dù sao cũng không phải Nham Thấm, trẫm lúc nào cũng nghĩ cho nàng, nàng lại nghi ngờ trẫn. Chẳng lẽ trẫm là một người hoa tâm sao?”
Tịch Nguyệt gật đầu.
Cảnh Đế dở khóc dở cười, nha đầu này đúng là dám gật đầu.
“Nha đầu nàng đó, sao lại khiến cho người ta yêu thích đến vậy chứ? Trẫm nói như vậy mà nàng cũng dám gật đầu? Trẫm thấy là mông nhỏ của nàng thấy ngứa rồi đúng không?” Tán tỉnh trực tiếp như vậy.
Tịch Nguyệt đỏ mặt cãi lại: “Người đừng có không chịu thừa nhận, chẳng lẽ thiếp nói đúng chân tướng rồi nên người thẹn quá thành giận sao. Sự thật luôn thắng ngụy biện.”
Cảnh Đế quả thực vỗ nhẹ một cái lên mông nàng: “Nha đầu hư hỏng, nếu như vậy, ngày mai trẫm cho phép nàng chấm điểm giúp trẫm, nếu như nàng thấy không được thì trẫm cũng không cần.”
Lời nói này rất hợp lòng người nhưng sao Tịch Nguyệt lại không hiểu con đường trong đó chứ.
“Hoàng thượng, như vậy mới thực sự là muốn hại thần thiếp đó, nếu như người như vậy Thái Hậu sẽ không thích thần thiếp.”
“Nàng đó, Trẫm quan trọng hay là Thái Hậu quan trọng.”
Tịch Nguyệt tiến đến trước mặt hắn, thổi một hơi, vui cười: “Người nói xem.”
Cảnh Đế thấy vậy thì giật mình, lập tức ôm nàng lên, cứ như vậy lại là một đêm xuân sắc.
Ngày hôm sau chính là ngày tuyển tú, Cảnh Đế đã rời đi từ sớm, Tịch Nguyệt đứng dậy gọi Hạnh Nhi hầu hạ. Trong số mấy cung nữ thì tay nghề của Hạnh Nhi là khéo léo nhất.
Hiện giờ vẫn hơi nóng, ngay cả đứa nhỏ cũng chỉ mặc một cái yếm nhỏ, không có gì khác, Tịch Nguyệt tìm chiếc váy cung trang màu vàng nhạt mà Cảnh Đế đặc biệt tặng nàng tới mặc. Nhìn nữ nử trong gương, vừa mới sinh con nên giữa hàng lông mày nhu hòa hơn rất nhiều, nhìn qua cũng không trẻ con như trước nhưng mà tuổi tác thì tuyệt đối vẫn là dáng vẻ của tiểu cô nương.
Đào Nhi ở bên cạnh thu dọn, thẳng thắn nói: “Nương nương, máu sắc y phục này của người rất xứng đôi với Hoàng Thượng nha!”
Hoàng thương mặc đương nhiên là long bào màu vàng rực rỡ nhưng chiếc váy này chỉ là màu vàng nhạt. Mặc dù kém long bào kia vạn dặm nhưng cũng cùng một hệ màu sắc, một đậm một nhạt, quả thực là xứng đôi.
“Hôm nay vẫn cho bản chung một búi tóc mẫu đơn đi.”
Trang dung như vậy thì người có vẻ trang trọng một chút, cũng thưởng thành chưỡng chạc hơn một chút.
Hạnh Nhi kéo tay, không bao lâu đã vấn xong búi tóc.
Tịch Nguyệt thích những trang sức bằng vàng, ngày xưa vì lấy lòng tổ mẫu và Thái Hậu, người lớn tuổi đương nhiên là thích loại này, mang lâu này, chính Tịch Nguyệt cũng thích, cảm thấy như vậy mới có thể tôn mình lên.
Tay nghề của thợ trang sức trong cung đương nhiên cực kỳ khéo léo, làm những cây trâm hoa vàng cực kỳ tinh xảo.
Trang điểm như vậy, dung nhan như ngọc, đúng là một đóa hoa phú quý ở nhân gian.
Trang điểm tất cả xong xuôi, Tịch Nguyệt cười nhìn gương.
“Được rồi, đã xong rồi, chúng ta lên đường đi.”
Cũng không rõ hôm nay Tề Phi và Huệ Phi ăn mặc thế nào, nghĩ đến hôm nay nhất định là ngày ganh đua sắc đẹp, Tịch Nguyệt cong khóe môi. Những mỹ nhân này cho dù tối nhưng mà không phải tất cả đều có thể tiếp nhận. Để xem hôm nay Hoàng thượng lựa chọn như thế nào. Đúng là không ít người xuất sắc nha!
Trước đó đã có người chuẩn bị các bức tranh, mặc dù Tịch Nguyệt không thăm dò nhưng Đào Nhi cũng đã tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng rồi. Nghe nàng ấy miêu tả thì đều là những người cực kỳ có tư sắc.