Cảnh Đế đang phê duyệt tấu chương thì nghe nói Lai Phúc có chuyện bẩm báo, hơi nhíu mày.
"Vào đi."
Lai Phúc quy củ quỳ xuống, trên mặt không có vẻ hài hước như trước kia: "Bẩm chủ tử, ám vệ ngoài cung truyền đến tin tức Phó phủ bị cháy. Phó phu nhân và lão ma ma hồi môn đều bị chết cháy rồi."
Đầu bút lông của Cảnh Đế hơi ngừng lại, nhìn về phía Lai Phúc: "Nhưng vẫn còn có người khác phải không?"
"Bẩm chủ tử, tổng cộng có ba người chết cháy, ngoại trừ Phó phu nhân và lão ma ma còn có một thi thể nữ. Theo ám vệ phỏng đoán thì người kia, rất có khả năng là Quế ma ma."
Cảnh Đế đặt bút xuống.
"Cuối cùng bà ấy vẫn báo thù cho mẫu hậu!"
Lai Phúc ở bên kia không dám tinh tế suy nghĩ hàm ý trong lời nói này, chỉ chời Hoàng thượng sai bảo.
Cảnh Đế nhìn Lai Phúc một cái: "Ngươi đứng lên đi. Bên phía Phó gia thì phái người theo dõi cẩn thận."
Lai Phúc đáp một tiếng rồi lui ra.
Mà ở Trúc Hiên bên kia, Phó Cẩn Dao nghe được tin tức, ly trà rơi xuống đất.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Vân Lam cắn môi, nói lại tin tức mà mình nghe được.
"Chủ tử, nô tỳ nghe nói, không biết vì sao trong phủ đột nhiên bị cháy, phu nhân, phu nhân bị chết cháy rồi."
Sau khi Phó Cẩn Dao nghe xong lời này thì choáng váng, cả người đều cảm thấy không tốt.
Vân Tuyết vội đi qua đỡ lấy.
"Chủ tử, người phải gắng lên, chuyện này cũng chưa chắc đã là thật...."
Tuy là nói như vậy nhưng Vân Tuyết biết chuyện này không thể nào là giả. Người khác có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám truyền những lời đồn như vậy.
"Mẫu thân, mẫu thân.... Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ta muốn gặp Hoàng Thượng, ta muốn hồi phủ...."
"Chủ tử bình tĩnh đi!"
Cho dù thực sự gặp chuyện không may thì chủ tử cũng không thể nào tùy tiện hồi phủ, chuyện này vốn không đúng quy củ.
Phó Cẩn Dao lập tức tát một bạt tai qua, Vân Tuyết bị tát ngã trên mặt đất.
"Ai cho ngươi cái quyền quản ta, lá gan của các ngươi càng ngày càng lớn rồi. Ta cần những cẩu nô tài như vậy để làm gì. Cút, cút đi cho ta."
Dứt lời liền xông ra ngoài, Vân Tuyết thấy vậy nhanh chóng ôm chặt đùi của Phó Cẩn Dao, lại trúng mấy đạp.
"Chủ tử, chủ tử, người bình tĩnh đi, không phải không cho người đi gặp Hoàng Thượng lại càng không dám quản người. Nô tỳ đều là suy nghĩ cho người mà thôi! Nếu như người cứ đi qua như vậy thì đương nhiên sẽ khiến cho Hoàng Thượng không thích, người nhất định phải tỉnh táo lại. Tỉnh táo rồi lại đi xin gặp Hoàng Thượng. Ngàn vạn không thể kích động như vậy...."
Hiện tại Hoàng Thượng không muốn gặp Hoàng Thượng như vậy, Phó gia lại có tam tiểu thư cũng ở trong cung, như vậy, vị trí của nhị tiểu thư trở nên rất lúng túng. Hiện tại phu nhân cũng đã mất, tiểu như vẫn kích động lỗ mãng như vậy thì tương lai phải làm thế nào mới tốt đây?
Phó Cẩn Dao khóc thất thanh: "Mẫu thân, mẫu thân là người duy nhất yêu thương ta...."
Nhưng mà tuy vậy nhưng cuối cùng cũng không hành động nữa.
Vân Tuyết thở nhẹ một hơi, bò lên.
Rất lâu sau rốt cuộc Phó Cẩn Dao cũng khóc đủ, dường như cũng đã bình tĩnh trở lại.
Bảo hai người rửa mặt cho nàng ta, lại chỉnh trang đơn giản một chút, vẻ mặt nàng ta không chút thay đổi nói: "Đi thôi, theo bản cung đi gặp Hoàng Thượng."
Phó Cẩn Dao không dễ gì bình tĩnh lại nhưng mà đi tới Tuyên Minh Điện lại thấy Phó Cẩn Nghiên quỳ khóc ở đó, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên.
Cũng không phải mẫu thân của nàng ta, cần gì đi qua giả vờ giả vịt chứ.
Chẳng lẽ là lợi dụng cái chết của mẫu thân nàng để tranh thủ tình cảm?
Nghĩ như vậy, cả người lại cảm thấy không khỏe, ánh mắt nhìn Phó Cẩn Nghiên như phun lửa.
Khóe mắt Phó Cẩn Nghiên thấy nàng ta như vậy, trong lòng khẽ than thở.
Đối với nàng mà nói thì quả thực không có tình cảm gì với Phó phu nhân nhưng cho dù không có tình cảm thì bà ta cũng có danh phận là mẹ cả. Nhưng mà nhìn Phó Cẩn Dao nào, dường như là lại hiểu lầm rồi.
Cảnh Đế nhìn biểu tình của nàng ta thì cũng đoán được một chút ý nghĩ của nàng ta, sắc mặt bắt đầu không tốt.
Phó Cẩn Dao này luôn không nhìn rõ tình huống.
"Nếu như Huệ phu cũng tới đây thì trẫm cũng không cần phái thêm người đi báo cho ngươi nữa. Mẫu thân của ngươi vì ngoài ý muốn mà chết, đến ngày đưa tang thì các ngươi về thăm nhà một chút đi!"
Như vậy đã là đại khai ân đức.
Nhưng Phó Cẩn Dao không hề vui mừng với sắp xếp như vậy, muốn nói gì đó nhưng Vân Tuyết phía sau nàng ta không hề kiêng dè, kéo nàng ta một cái.
Cũng may mà cuối cùng Phó Cẩn Dao cũng không nói gì, sau khi tạ ơn xong thì nhìn Hoàng Thượng, không hề có ý muốn rời đi, xem ra là có ý muốn được Cảnh Đế an ủi.
Cảnh Đế không thích nhìn dáng vẻ đó của nàng ta, ngữ điệu vô cùng phiền chán, nói: "Không có việc gì thì lui ra đi."
Hai tỷ muội ra ngoài, Phó Cẩn Dao nhìn Phó Cẩn Nghiên, hừ lạnh một tiếng: "Cũng không phải mẫu thân của ngươi, giả vờ làm hiếu nữ cái gì chứ. Sợ là ngươi chỉ mong mẫu thân của ta gặp chuyện không may phải không? Không chừng chính là do người mẹ tiểu thiếp hạ tiện của ngươi làm."
Phó Cẩn Nghiên nghe thấy lời ấy của nàng ta thì tức đến run cả người. Lúc trước nàng nhường nàng ta ba phần hoàn toàn vì vì phụ thân đã dặn dò, nhưng hôm nay thế nàng ta như vậy, ngược lại quả là một nữ nhân thô bỉ ngu xuẩn, sắc mặt lạnh xuống: "Nhị tỷ chớ nói bậy, đây là trong cung, không phải nơi để tỷ giương oai."
Dứt lời thì xoay người rời đi, không hề giống như trước kia.
"Ai cho phép ngươi rời đi?" Phó Cẩn Dao hừ lạnh.
Phó Cẩn Nghiên quay đầu, châm chọc nói: "Bản cung đường đường là Hiền phi, chẳng lẽ còn cần một phi tử như ngươi cho phép hay sao? Ngươi đúng là cuồng vọng."
Nói như vậy lại càng khiến cho Phó Cẩn Dao tức đến ngã ngửa.
Hai tỷ muội tranh cãi ầm ĩ ở bên này cũng khiến cho không ít người nhìn thấy, không lâu sau thì chuyện này đã truyền khắp hậu cung.
Không ít người đều đang cười nhạo Huệ phi không biết thức thời.
Chính nữ nhà quyền quý lại có đức hạnh như vậy sao? Đúng là khiến cho người ta khinh thường.
Phượng Tê Cung.
Tịch Nguyệt nghe Đào Nhi nói xong thì sắc mặt hơi trầm xuống.
Sự tình rốt cuộc là thế nào, người nào đúng người nào sai thì chưa biết nhưng mà Phó Cẩn Dao này đúng là không hiểu chuyện.
Nghĩ đến lúc đầu tiến cung, Phó Cẩn Dao vẫn có mấy phần lý trí nhưng hiện tại xem ra có lẽ là nguyện vọng nhiều năm không thể thực hiện, không có thánh sủng cũng không có hài tử nên tính tình của nàng ta càng ngày càng trở nên cực đoan.
Thậm chí, Tịch Nguyệt nghĩ, nếu như Phó Cẩn Nghiên không tiến cung thì có phải là tính tình của Phó Cẩn Dao sẽ không trở nên như vậy hay không.
Không thể phủ nhận, Phó Cẩn Nghiên ảnh hưởng quá lớn đến Phó Cẩn Dao.
"Khởi bẩm nương nương, Lai Hỷ công công tới đây, nói là Hoàng Thượng triệu người qua hầu hạ."
Tịch Nguyệt vừa nghe thì vội vàng đứng dậy chỉnh trang lại.
Không lâu sau thì đi tới Tuyên Minh Điện.
Thấy dáng vẻ mệt mỏi của Cảnh Đế, Tịch Nguyệt tự giác đi qua bóp vai cho hắn.
"Hoàng Thượng không thoải mái sao?"
Đoán chừng có lẽ là vừa rồi bị Huệ phi làm cho tức giận rồi.
Cảnh Đế lắc đầu: "Cũng không phải là không thoải mái, chỉ là cảm thán chuyện trên đời này chung quy cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ."
"Hoàng Thượng cũng có cảm giác như vậy sao?" Tịch Nguyệt tò mò hỏi.
Cảnh Đế cười khổ gật đầu: "Thực ra trẫm cũng chỉ là một người bình thường."
Tịch Nguyệt gật đầu, tiếp tục bóp vai cho hắn.
"Tịch Nguyệt."
"Dạ?"
Cảnh Đế đưa tay khoát lên tay nàng, nói: "Về sau sợ là Quế ma ma không thể tới giúp ngươi rồi."
Hả?
Tịch Nguyệt khó hiểu nhìn về phía Cảnh Đế.
Cảnh Đế kéo nàng đến trước người, thuận tiện cho nàng ngồi trên đùi mình: "Quế ma ma, đã mất rồi."
Dứt lời thì thương cảm tựa đầu vào cổ Tịch Nguyệt.
Quế ma mà là người nhìn Cảnh Đế lớn lên, cũng vô cùng quan tâm hắn.
Hiện tại bà mất, Cảnh Đế cũng vô cùng khổ sở.
Tịch Nguyệt có thể nào cũng không ngờ Quế ma ma lại mất. Không biết thế nào nàng lại nghĩ đến hôm nay Phó gia bị cháy, trong lòng giật mình một cái, sau đó lại cảm thấy mình đa nghi rồi.
"Bà đã chết, bà báo thù cho mẫu thân, chính tay đâm chết chủ tớ Phó phu nhân."
Cảnh Đế nói ra sự thật quả thực khiến cho Tịch Nguyệt sợ ngây người.
Có thế nào nàng cũng không ngờ Thái Hậu quả thực có thù oán với Phó phu nhân.
"Hoàng Thượng...."
Cảnh Đế tiếp tục thì thào tự nói: "Thực ra mặc dù bà không làm như vậy thì không lâu sau trẫm cũng sẽ làm. Tạm thời không làm là vì bận tâm đến cha con Phó gia. Quế ma ma hiểu tâm tư của trẫm, cũng nhìn thấu tâm tư của trẫm cho nên bà thay trẫm làm hết rồi. Hiện tại thù của mẫu thân đã báo, trẫm cũng không phải khó xử. Nhưng mà, trẫm một chút cũng không vui, thực sự không vui chút nào."
Tịch Nguyệt nghe hết những lời này, vuốt ve lưng của hắn.
"Đương nhiên là Hoàng Thượng không vui, Quế ma ma nhìn Hoàng Thượng lớn lên, lại đối tốt với Hoàng Thượng, giống như là một trưởng bối của Hoàng Thượng vậy. Hiện tại trưởng bối mất, đương nhiên là Hoàng Thượng khổ sở. Nhưng mà mọi chuyện đã xảy ra, cho dù Hoàng Thượng khổ sở hơn nữa thì chuyện cũng đã rồi, Hoàng Thượng cần phải giữ vững tinh thần. Người chết đi vĩnh viễn không thể trở về được nhưng mà người còn sống vẫn luôn phải sống. Chúng ta có thể xem Quế ma ma có người thân nào không, quan tâm họ nhiều một chút, cho dù không thể làm gì thì cũng khiến cho Quế ma ma dưới suối vàng an tâm hơn."
Cảnh Đế rất lâu không nói gì, cuối cùng, qua thật lâu mới mở miệng: "Bà không có thân nhân nào. Nếu như nói đến thân nhân thì trẫm xem như thân nhân của bà thôi?"
Lời này nghe qua vô cùng chua xót
Tịch Nguyệt ôm Cảnh Đế: "Nếu như Hoàng Thượng là thân nhân của Quế ma ma thì nô tỳ cũng vậy, mấy đứa bé cũng vậy. Chúng ta đều phải sống thật tốt như vậy Quế ma ma dưới suối vàng mới có thể an tâm."
"Lúc trước Quế ma ma đã nói với trẫm rằng bà cảm thấy nàng sẽ xử lý chuyện cung vụ rất tốt, thực ra có bà hay không thì cũng giống nhau. Lúc đó trẫm cũng không nghĩ nhiều, thì ra bà vốn không có ý định đến Phượng Tê Cung giúp nàng. Bà vốn đã tính toán sẽ báo thù cho mẫu hậu." Cảnh Đế nhớ tới chuyện cũ, cảm thán.
"Hoàng Thượng, nếu như là Quế ma ma hại chết Phó phu nhân thì bên phía Phó tướng và Phó đại nhân còn rất nhiều chuyện phải giải quyết. Hoàng Thượng ngàn vạn lần không thể sơ suất." Tịch Nguyệt hy vọng có chuyện gì đó để Hoàng Thượng phân tán bớt tinh lực, sẽ không đau khổ như vậy.
Sao Cảnh Đế lại không biết tâm ý của nàng chứ, dùng đầu cọ cọ trong lòng nàng.
"Nguyệt Nhi của trẫm, nàng biết không? Thực ra khi mẫu thân còn sống cũng không vui vẻ."
Tịch Nguyệt không hề tiếp lời.
Chuyện như thế này nàng không nên nhiều lời.
"Mẫu hậu không thích phụ hoàng, thực ra phụ hoàng cực kỳ sủng ái mẫu hậu nhưng mẫu hậu vẫn không thích ông. Bà yêu Phó Uẩn Duệ nhưng cũng hận Phó Uẩn Duệ. Thực buồn cười phải không? Lúc mẫu hậu chưa tiến cũng đã đụng phải Phó Uẩn Duệ cho nên bà không thích phụ hoàng. Nhưng mà, Nguyệt Nhi, rõ ràng trước khi tiến cung nàng không đụng phải ai, nhưng vì sao cũng không chịu giao chân tình cho trẫm?"
Câu nói của Cảnh Đế khiến cho Tịch Nguyệt xúc động.
Nàng không biết trả lời như thế nào, nhiều sủng ái như vậy, sao nàng có thể là một người vô tình chứ?
Kiếp trước mười năm yêu say đắm há lại có thể hoàn toàn vô tâm?
Mấy ngày nay hắn đối xử tốt làm cho trái tim vốn đã đóng băng của nàng lại có chút ấm lên.
"Hoàng Thượng cho ta một chút thời gian được không?"
Cảnh Đế chỉ lẳng lặng nhìn nàng rất lâu, ôn nhu bật cười: "Được!"
Chỉ cần nàng đồng ý nhìn thẳng vào không trốn tránh là được!