Thời gian trôi qua cũng không lâu, nhưng người chờ ở đây lại không nghĩ như vậy, họ coi như là sống một ngày bằng một năm.
Cũng không biết đây rốt cuộc là bao lâu, chỉ thấy thái y đi ra, trên mặt có hổ thẹn.
Trong lúc này, các loại ý nghĩ quay vòng trong lòng mọi người.
Nhưng số đông người vẫn là vui mừng.
"Như thế nào?" Thái hậu vội hỏi.
Hai người thái y vội vàng quỳ xuống: "Thần thất trách (không làm tròn bổn phận). Cho dù nỗ lực làm, nhưng mà, nhưng mà cuối cùng không giữ được tiểu hoàng tử. Phó quý tần mất đứa bé, thân thể có chút tổn thương, trải qua một thời gian điều dưỡng, chắc chắn chuyển biến tốt đẹp."
Bọn họ cũng đều hiểu được, hoàng thượng có bao nhiêu coi trọng với đứa bé này, hôm nay biến thành như vậy ai cũng không ngờ.
Chợt nghe Thái hậu yếu ớt thở dài một hơi.
"Ai gia mệt mỏi, nơi này giao cho Hoàng đế đi. A Quế, đỡ ai gia trở về phòng trong nghỉ ngơi."
Thái hậu có chút lảo đảo đứng dậy, dáng vẻ thật là uể oải.
Cảnh đế lo lắng nhìn Thái hậu: "Mẫu hậu đi thong thả, Quế ma ma, hầu hạ Thái hậu thật tốt, nhất định không thể khinh thường."
"Vâng"
Quế ma ma đỡ Thái hậu rời đi, Cảnh đế vội vàng vào phòng trong, mọi người biết được, đây là vào xem Phó quý tần.
Vân Lam quỳ ở cửa: "Hoàng thượng, chủ tử đang ngủ, hơn nữa phòng nữ giới đẻ non, ngài không thể vào."
Tịch Nguyệt nhìn Vân Lam, biết được ý của nàng ta, nước mình sớm có quy củ như vậy, đàn ông không đi vào phòng nữ giới từng đẻ non hoặc là sinh con, xui xẻo. Nếu như hoàng thượng hiện không để ý Vân Lam ngăn cản tiến vào, như vậy ngày khác có chuyện gì sợ là sẽ phải thoái thác đến phía trên này.
Hơn nữa, cũng khó bảo đảm Cảnh đế tự mình không màng phạm đồng ý.
Cho nên nói, ngược lại Vân Lam này có lòng trung thành, trung thành với Phó Cẩn Dao.
"Nàng nằm bên trong như thế, sao trẫm có thể yên tâm, hơn nữa sao trẫm lại kiêng dè những thứ kia."
Nếu như vài ngày trước đó không có Thuần tần kiên trì không để cho hoàng thượng vào cửa thăm để tránh qua chuyện mắc bệnh, hôm nay Vân Lam có thể cũng sẽ cứ như vậy, nhưng bởi vì chuyện lần trước kia, nàng ta cũng biết, hiện chủ tử hôn mê, Vân Tuyết bị thương, chỉ có một mình nàng ta còn khoẻ mạnh, tất nhiên nàng ta phải bảo vệ chủ tử.
Nàng ta không thể để cho chủ tử rơi vào tình cảnh bị người khác nghi ngờ.
Không ngừng dập đầu: "Hoàng thượng, nếu như chủ tử tỉnh, cũng quyết sẽ không cho ngài đi vào, hiện người còn hôn mê, van xin ngài hoàng thượng, coi như ngài không vì mình, cũng vì chủ tử suy nghĩ một chút thôi."
Lời này của Vân Lam nói không tốt, khỏi phải nói đến người khác, ngay cả Tịch Nguyệt cũng nghe ra có chuyện trong lời nói của nàng ta, nghĩ đến cũng đúng, Phó Cẩn Dao này hôn mê, một nha đầu như nàng ta có thể nghĩ tới những thứ này cũng đã rất tốt rồi, nhưng hôm nay lại muốn nàng ta ngăn lại Cảnh đế, khó tránh khỏi khó xử.
Quả nhiên, sắc mặt Cảnh đế thay đổi một chút, chỉ là ngay sau đó cũng khôi phục lại bình thường.
"Được rồi. Sau đó sắp xếp người chuyển Phó quý tần về Trúc Hiên, [email protected]đlqđ@bubble editor chủ tử nhà ngươi tỉnh, trước tiên nhất định phải sai người thông báo trẫm, hơn nữa phải nói cho nàng, trẫm chắc chắn đòi cái công bằng cho nàng, cũng đòi cái công bằng cho con của chúng ta."
Mắt lạnh nhìn mọi người nơi này, Cảnh đế trách cứ: "Từ một lần tú nữ vào cung, trong cung này thị phi lớn nhỏ không ngừng. Có mấy lời, vốn trẫm không muốn nhiều lời, nhưng các ngươi không để cho trẫm bớt lo. Những người cũ kia cũng đừng cho là trẫm không biết ý định của các ngươi. Chớ cảm thấy người khác phân sủng của các ngươi, của các ngươi, phân không đi, nếu có thể phân đi, vậy đã nói rõ chính là các ngươi làm không tốt. Những tú nữ kia cũng đừng ỷ vào trẻ tuổi dáng vẻ đẹp là bèn hoành hành ngang ngược, nơi này không phải là nhà của các ngươi, nếu như Hiền phi và Chu đáp ứng không thể khiến các ngươi tỉnh ngộ, như vậy bước kế tiếp, trẫm không ngại dùng một người trong các ngươi tới dựng lại một điển hình có thể khiến các ngươi tỉnh ngộ."
Lời nói này cũng là bình bình đạm đạm (bình thường), giọng nói cũng không có nghiêm khắc, nhưng mọi người cứ có cảm giác một cỗ rét lạnh thấu xương.
Hiện giờ Hiền phi trôi qua ngày như thế nào ở lãnh cung bọn họ cũng phải biết, mà kết quả của Chu đáp ứng có thể có sẽ làm cho mọi người lấm lét. Mọi người không khỏi rùng mình một cái.
Lai Hỉ giương xuống phất trần trong tay: "Các vị chủ tử, xin mời."
Đây là để cho các nàng rời đi.
Hoàng thượng cũng không có tra hỏi, nhưng trong lòng mọi người chính là một chút cũng không có buông lỏng, cũng không phải nói không tra, chuyện như vậy đã xong rồi, chỉ là hoàng thượng không muốn nghe lời thoái thác của bọn họ như vậy thôi.
Chính là không biết, sau khi Phó Cẩn Dao tỉnh lại sẽ nói như thế nào.
Nghĩ đến tất cả, không ít người đều là hận nghiến răng nghiến lợi.
Sợ là sợ, Phó Cẩn Dao đặc biệt muốn nhằm vào người nào.
Còn có Chu đáp ứng này, có thể xét hỏi nàng ta ra cái gì, cũng chưa biết chừng.
Bước nhanh đi về, khoé mắt Tịch Nguyệt nhìn sang, chỉ thấy cho dù Bạch Tiểu Điệp cúi đầu, nhưng khóe miệng lại gợi lên một đường cong quỷ dị. Trong lòng bỗng cả kinh.
Không suy xét tỉ mỉ, vội vàng trở về Thính Vũ Các.
Tịch Nguyệt biết, sự kiện lần này cũng sẽ không dính líu đến nàng. Chu đáp ứng và nàng không hòa thuận, lại có ý đồ ám sát nàng. Mà lúc Phó Cẩn Dao mờ ảo bị vấp nàng cũng không ở bên cạnh, hai lần này đều không liên quan với nàng.
Nàng giờ phải làm, chính là thành thật chờ đợi, chờ đợi hoàng thượng xét hỏi việc này ra một kết quả, Tịch Nguyệt khuấy cái thìa, việc này ngược lại làm hoàng thượng cũng không dễ dàng, mỗi ngày phải tính kế triều thần, tính kế hậu phi, tính kế huynh đệ. Không chỉ có như thế, còn bắt phải gánh vác chức trách.
"Chủ tử, chuyện như vậy quá dọa người, về sau ngài cũng phải cẩn thận hơn một chút." Cẩm Tâm lầm bầm.
Đây ai mà không sợ hãi. Nghĩ đến tối nay trong cung chắc là không có ai có thể ngủ được đó chứ?
"Có một số việc nhỏ, phòng cũng luôn luôn phòng không hết." Tịch Nguyệt trả lời.
Suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt dặn dò: "Nói cho người trong cung của chúng ta, dù kẻ nào cũng không cho phép đi Trúc Hiên theo dõi, hôm nay dù là hoàng thượng hay là thái hậu cũng đang giận dữ, nếu như các ngươi làm quá nhiều, [email protected]#d#l#q#[email protected] bị người Phó quý tần bắt được nhược điểm, như vậy Thính Vũ Các chúng ta không có chuyện gì cũng sẽ trở thành có chuyện rồi. Hôm nay Tân tuyển thị kia chính là ví dụ rất tốt."
Cẩm Tâm vội thưa phải, nói xong chính là đi ra gõ người khác.
Đợi một mình yên tĩnh trở lại, Tịch Nguyệt bắt đầu suy nghĩ tỉ mỉ mọi thứ xảy ra ngày hôm nay, mỗi một chuyện xảy ra đều đặc biệt, đến nàng không thể suy xét, chỉ có thể theo chuyện đi xuống, cũng thiếu bản năng có thể phản ứng, nàng biết mình không thể cách Phó Cẩn Dao quá gần, đứa bé này của nàng ta, quá không ổn định, người nhớ thương cũng quá nhiều.
Không làm cái bia cho người khác, vậy thì nhất định phải cách xa xa, cũng phải cẩn thận chặt chẽ.
Hôm nay vừa nhìn, quả thật là có chuyện như vậy.
Chu đáp ứng rốt cuộc từng có quan hệ với việc sau đó, đứa bé này của Phó Cẩn Dao đến tột cùng là chết như thế nào? Lúc ấy mấy người tới gần Phó Cẩn Dao, Tịch Nguyệt suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng là không dám loại bỏ ra bất cứ người tình nghi nào, thậm chí bao gồm, Vân Lam.
Đúng vậy, không ai cứ quy định, Vân Lam không phải là người kia làm Phó Cẩn Dao vấp ngã.
Còn có Bạch Tiểu Điệp, Bạch Tiểu Điệp kia cười quỷ dị một tiếng thật khiến Tịch Nguyệt có chút kinh hãi.
Nàng nhìn lại, Bạch Tiểu Điệp này phải là làm bộ một người vụng về, nhưng phải nói chủ yếu đặc biệt suy nghĩ, vậy cũng không có, cho dù là hãm hại người khác, phương thức kia cũng vụng về lợi hại, nhưng mà cái nhìn mới vừa rồi kia, nàng lại sinh ra hoài nghi với kết luận này của mình, là như thế này sao, thật là như vậy sao?
Lại liên tưởng đến lúc trước Trần Vũ Lan xui nàng đi đoạn đường nhỏ thả kỳ hương Tây Vực kia, ý đồ hãm hại nàng, nàng cũng thấy Bạch Tiểu Điệp và Trần Vũ Lan giống như thân mật nói chuyện.
Còn có Trần Vũ Lan bị giáng chức, cũng có Bạch Tiểu Điệp nàng ta có chứng cớ ở trong, nhưng sau đó hai người lại khá hơn, đây thật là kỳ lạ.
Từng việc từng việc này vướng mắc cùng nhau, Tịch Nguyệt càng nghĩ càng kinh hãi, Bạch Tiểu Điệp này, có phải cũng không phải là bề ngoài xem ra không có tâm kế như vậy hay không đây?
Hoặc là nàng ta cũng là giống với nàng, giấu bản tính của mình đi, chỉ để một mặt muốn nhìn cho người khác nhìn?
Thật ra thì nói đến kiếp trước, hai người tiếp xúc cũng không nhiều lắm, lúc chưa vào cung gặp qua mấy lần, sau nàng ở trong cung, mà Bạch Tiểu Điệp ở Thẩm gia. Nàng quả thật là nghe nói nàng ta dịu dàng như thế nào, cũng không biết đến tột cùng nàng ta là loại nhân vật như thế nào.
Sau đó chính là thông qua nội tuyến truyền đến các loại tin tức, nàng biết đây là một người không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức).
Thật ra thì, mình cũng không biết Bạch Tiểu Điệp, cho dù là kiếp trước cũng không hiểu rõ, không phải sao?
Tịch Nguyệt hung hăng véo mình một cái, Bạch Tiểu Điệp này, là cần đối xử cẩn thận.
Cũng cẩn thận xâu chuỗi một lần từng việc từng việc xảy ra khi mình gặp Bạch Tiểu Điệp, nhớ lại một chút, Tịch Nguyệt lạnh mặt, nếu không phải là hôm nay mình đây không chú ý thoáng nhìn, sợ là có lẽ sau này vẫn coi thường người này.
Chuyện hôm nay, có quan hệ với nàng ta hay không đây? Còn có một cú vấp kia dẫn đến Phó quý tần đẻ non, có phải là nàng ta gây nên hay không?
Tịch Nguyệt có chút nóng nảy, mở cửa sổ ra một cái khe nhỏ thóang khí, tự mình đứng bên cửa sổ tỉnh táo một chút.
Tạm thời chỉ có thể nhìn thôi.
Đào Nhi vén rèm lên vào cửa: "Chủ tử, tối nay ngài là nghỉ ngơi hay là..."
Tịch Nguyệt cũng không muốn chờ đợi kết quả sau khi Phó Cẩn Dao tỉnh lại.
Nàng cũng từng cảm nhận qua những thứ kia, hôm nay có thể thể nghiệm tâm tình của Phó Cẩn Dao, đúng là mặc dù nàng cũng buồn vì đứa bé này, dieenddafnleequysddoon nhưng lại cũng không nghĩ tới muốn giúp Phó Cẩn Dao, nàng cũng không phải là người lương thiện, nàng chỉ có thể bảo vệ người thân của mình, người khác, nàng thật không bảo vệ được.
Hơn nữa Phó Cẩn Dao, nàng ta cũng không cần nàng xen vào việc của người khác.
Đứa bé này chỉ có thể có kết quả như vậy, dù cho cẩn thận bao nhiêu, hắn cũng sẽ không đến trên đời này.
Đấu tranh trong cung này, vĩnh viễn là tàn khốc như vậy.
Tịch Nguyệt giấu đau khổ của mình lại.
Không phải là mình đã sớm biết sao? Không phải đã sớm đoán được mọi thứ có thể xảy ra sao? Cho dù quá trình cũng không giống nhau, nhưng kết quả luôn luôn sẽ không thay đổi.
Năm đó chính đứa bé của mình không sinh ra được, đó là bởi vì phụ thân hắn cần dùng cái chết của hắn để làm áp đảo một cọng rơm phía sau Hiền phi.
Vậy mà hôm nay đứa bé của Phó Cẩn Dao không sinh ra được, có lẽ là vì hắn có một người ông ngoại là tể tướng đương triều.
Có được tất có mất.
Sợ là hôm nay Phó Cẩn Dao vẫn không rõ đi?
Cũng hoặc là, nàng ta bằng lòng hồ đồ cả đời.