Công chúa Chiêu Dương Nghiêm Tử Di ném ly trà vỡ nát, tức giận ngồi ở chỗ đó, lúc này nào có người dám tới đây khuyên.
Thế nhưng trong cung nàng nổi danh ngôi sao gây rắc rối, chính là ca ca đệ đệ của nàng cũng không có năng lức gây sự bằng nàng.
Mà lúc trước hoàng hậu nương nương và hoàng thượng cùng lên đường đi tế trời, Đại hoàng tử Nghiêm Vũ lại bận rộn công vụ, như vậy xem ra, nàng càng trở nên coi trời bằng vung.
Cũng không biết là ai chọc nàng, lại để cho nàng như thế.
Ngoài cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, chính là Tam công chúa Nữu Nữu mới vừa đầy năm tuổi.
Thấy tỷ tỷ Kiều Kiều nhìn lại, Nữu Nữu nhếch miệng cười: "Đại tỷ tỷ."
Rầm rập rầm rập chạy vào, kéo tay đại tỷ tỷ, cô nhóc lời nói thành khẩn: "Đại tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại tức giận chứ? Nữu Nữu sẽ sợ bộ dạng như tỷ."
Ngay cả mắt to của bé chớp lại chớp, lông mi thật dài đáng yêu như tiểu tiên nữ, nhưng Kiều Kiều nơi nào lại không biết bé ấy là hạng người gì.
Cô nhóc này là tiểu ác ma trong cung.
"Muội sẽ bị hù doạ?" Liếc bé một cái, Kiều Kiều vẫn bực mình mãi.
Cô nhóc giơ hai tay lên, một bộ dáng đầu hàng: "Đại tỷ tỷ, muội lại không có chọc giận tỷ nha. Làm sao tỷ trợn trắng mắt đối với người ta chứ. Hu hu, muội thật đau lòng, muội thật là khổ sở, cầu xin an ủi ~~~"
Kiều Kiều nhìn bé vừa phát ra, không vui nhiều hơn nữa đều tan thành mây khói, cười hì hì ôm bé đến trong lòng mình, nhíu mày lầm bầm lại: "Tiểu Bàn muội, có phải muội lại mập hay không hả?"
Lời này khiến cho Tiểu Bất Điểm bắn ngược: "Mới không có, đại tỷ tỷ hư."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của tiểu nha đầu, Kiều Kiều ngắt: "Nói như muội vậy, tỷ rất đau lòng ư!"
Tiểu nha đầu thừa dịp mở miệng: "Vậy tỷ tỷ dẫn muội đi chơi đi."
Con mắt lóe sáng lấp lánh.
Kiều Kiều nhìn bộ dạng muội muội yêu kiều, bật cười.
Lần này phụ hoàng và mẫu hậu ra ngoài dẫn theo Nhị muội muội ấy và Tiểu Lục Nhi, Nữu Nữu lại bị chọc tức rồi.
Chỉ là, Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Nữu Nữu, chần chờ hỏi: "Không phải là lừa tỷ đấy chứ?"
Cũng không biết tên khốn kia còn ở Ngự Hoa Viên đó hay không.
Nữu Nữu xoắn vạt áo, gương mặt khổ sở.
"Tại sao tỷ tỷ có thể không tin Nữu Nữu."
Thấy đầy mặt Tam muội muội lên án che miệng nhỏ, tội nghiệp.
Kiều Kiều buông lỏng cảnh giác: "Được rồi được rồi! Dẫn muội đi chơi. Cũng không biết mỗi ngày làm sao muội nhiều sức sống như vậy."
Từ nhỏ đến lớn Kiều Kiều là bảo bối của mọi người trong nhà, cho dù là sau đó lại có đệ đệ muội muội, nàng vẫn là Đại công chúa được sủng nhất. Cũng chính là vì vậy, nàng là người hết sức đơn thuần.
Nàng cũng không có thấy giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt muội muội mình.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chơi trò trốn tìm."
Tam công chúa Tiểu Nữu Nữu trực tiếp nắm lấy khăn lụa từ trong lòng ngực bèn muốn cột lên cho tỷ tỷ.
Ba đứa con gái của Tịch Nguyệt, đại nữ nhi Kiều Kiều ương ngạnh khoa trương, nhưng lại không có tâm cơ nhất. Tính tình Nhị Nữ Nhi rất giống với Tiểu Ngũ Nhi, im lặng lạnh nhạt. Chỉ có Tiểu Bất Điểm Nữu Nữu này nhiều ý định nhất.
Kiều Kiều đối với muội muội tốt, nhưng tiểu nha đầu lại có thể nhiệt tình tính toán tỷ tỷ mình đấy!
"Tỷ tỷ bắt muội......"
Kiều Kiều bịt mắt bắt lung tung mọi nơi, "Cái gì?"
Vóc dáng lớn như vậy nhất định không phải Nữu Nữu, lập tức phản ứng lại, chợt kéo xuống khăn lụa che ánh mắt.
Quả nhiên, chính là Dĩ Huân.
Sắc mặt lạnh xuống, lại tìm Tiểu Nữu Nữu đã không biết chạy đến nơi nào.
"Nha đầu chết tiệt. Rốt cuộc là muội muội ai." Xoay người bèn muốn rời đi.
"Kiều Kiều." Ống tay áo bị kéo lấy.
"Buông ra." Sắc mặt lạnh kết ra băng vụn.
Thấy hắn không thả, Kiều Kiều trực tiếp bắt đầu ra tay ngay, 0di33xn0dafnl330fys0doon nhưng dù sao nàng cũng là nuôi dưỡng ở trong thâm cung, chỉ hai chiêu đã bị Dĩ Huân giữ chặt. Nhìn lại cuối cùng thì nàng bị hắn nửa ôm vào trong ngực.
"Ngươi buông ra cho ta."
Bộ dáng này thành thể thống gì.
Hô hấp mát lạnh của nam tử ở bên tai của nàng: "Qua chút thời gian ta chính là phò mã của nàng, nàng lại lo lắng cái gì!"
Nghe lời nói này, Kiều Kiều càng thêm tức giận: "Ta mới không cần ngươi... Ngươi chỉ biết lừa gạt phụ hoàng mẫu hậu ta, ta sẽ không gả cho ngươi, mới sẽ không cùng ngươi đến Địch Ngõa rách đó, ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ."
Trong nháy mắt Dĩ Huân có một chút khổ sở, chỉ là ngay sau đó áp sát môi về phía lỗ tai của nàng.
"Ta đã nói rồi, sẽ ở lại Nam Thấm, phụ hoàng nàng cũng nói, muốn tuyển ta làm phò mã. Chúng ta sẽ không về Địch Ngõa."
Kiều Kiều vẫn phản kháng: "Ta cũng không thích ngươi. Dung mạo ngươi không có chút nào đẹp mắt, so ra kém Đại ca ca Nhị ca ca, cũng không sánh được với những người khác."
Dĩ Huân dịu dàng nói: "Bọn họ đẹp mắt cũng không thể làm tướng công của nàng. Ta muốn nàng, chỉ cần nàng. Kiều Kiều, ta sẽ đối tốt với nàng, giống như phụ hoàng đối với mẫu hậu nàng."
Dĩ Huân và nam tử Nam Thấm thể trạng khác biệt, cả người trưởng thành cực kì to lớn, nhưng cho dù là như thế, nhưng xưa nay hắn đối với Kiều Kiều đều là nhẹ nhàng, dịu dàng hơn nhiều.
Nếu như không phải như vậy, Đại công chúa ngang ngược này làm sao chịu đồng ý gả cho hắn.
Thật ra thì Dĩ Huân không ngốc, hắn đương nhiên là nhìn ra được, Kiều Kiều là thật lòng có cảm tình đối với hắn, nếu không, không đồng ý là được rồi, nếu nàng cắn chết không đồng ý, theo ý Cảnh đế và Thẩm hoàng hậu thì quả quyết sẽ không làm trái với tâm tư con gái mình ép buộc nàng.
Chính là bởi vì nhìn thấu sự do dự và yêu thích từng chút một của nàng, bọn họ mới định xuống chuyện này.
Kiều Kiều nghe hắn nói như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc: "Phụ hoàng ta đối với ta mẫu hậu tốt không có chỗ chê được, tại sao người như ngươi có thể sánh vai?"
Hắn đã lưu lại ở Nam Thấm hai năm, hai năm qua, ngay cả không coi trọng hắn nhất, Nghiêm Vũ cũng không còn nghi ngờ rồi, có thể thấy được trả giá của hắn.
"Ừ, ta không tốt, nhưng mà Kiều Kiều, nàng phải tin tưởng ta, ta sẽ càng ngày càng tốt. Chỉ cần nàng thích, ta đều sẽ làm được." Hắn giống như một chú chó lớn thuận theo, chỉ thiếu vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân ở trước mặt Kiều Kiều.
Dù rằng nghe lời của hắn đỏ mặt, Kiều Kiều vẫn là ác thanh ác khí mở miệng: "Ngươi chính là một tên lường gạt, vậy biểu muội đó của ngươi tới làm chi, ngươi nói đi ~"
Dĩ Huân cười: "Thì ra là Kiều Kiều ghen."
Không trách được hôm nay đều không để ý hắn.
"Ta mới không có! Nam tử Nam Thấm chúng ta so với ngươi còn mạnh hơn nhiều. Nào có không có tầm nhìn xa như ngươi vậy, vì một nữ nhân chạy xa như vậy."
Nàng cũng có nghe được lời biểu muội hắn nói, nàng khuyên Dĩ Huân về Địch Ngõa, trở về Địch Ngõa, hắn vẫn là Đại hoàng tử, người cạnh tranh có lợi nhất của ngôi vị hoàng đế. Hôm nay buông tha khả năng bản thân có được ngôi vị hoàng đế để làm phò mã của một công chúa ngang ngược, hắn nào đến nỗi như thế.
Đến cả Kiều Kiều đơn thuần như vậy cũng hiểu, cho dù là hắn làm phò mã của nàng, phụ hoàng cũng sẽ không sắp xếp một chút quốc sự quan trọng cho hắn, dù sao, hắn không phải là người Nam Thấm.
"Vậy thì có quan hệ gì chứ? Nhu cầu của mỗi người không giống nhau, Nghiêm Vũ cũng là Đại hoàng tử, nhưng hắn còn không phải là cũng không muốn ngôi vị hoàng đế? Theo đuổi của mỗi người khác biệt, thứ ta theo đuổi là trái tim của mình. Cho dù là không thể thi triển sở trừơng, nhưng có thể ở chung một chỗ với người mình thích, đó chính là hạnh phúc lớn nhất!"
Hắn tuy là thoạt nhìn có chút khờ, nhưng lại nói ra những câu đều đâm trúng trái tim của Kiều Kiều.
Cắn môi nhìn hắn, có chút chần chờ, cũng có chút ương ngạnh: "Nếu như ngươi gạt ta, ta sẽ bảo ca ca đệ đệ đánh chết ngươi."
Dĩ Huân nghe nàng nói như vậy, rốt cuộc nở nụ cười, ôm nàng lên.
"A ——"
Hắn liều mạng ôm nàng xoay tròn vài vòng.
Mừng rỡ như điên: "Ừ, nếu mà ta phụ nàng, cứ bảo bọn họ đánh chết ta!"
"Mau buông xuống, mau buông xuống, nếu để cho đại ca nhị ca nhìn thấy, bọn họ lại muốn trừng trị ngươi......"
"Không buông, ta cứ không buông." Cả mặt Dĩ Huân cười khúc khích.
......
Hai người bên này rốt cuộc tiêu tan hiềm khích lúc trước, trong góc bên kia ba người lại đều hừ lạnh ra tiếng.
"Nữ sinh hướng ngoại." Nghiêm Vũ không vui.
"Nếu không phải là thấy hắn thật lòng, [email protected]đlqđ@bubble editor ngu xuẩn như vậy lại là em rể Địch Ngõa, ta thật sự không muốn." Nghiêm Gia mở miệng.
"Tính tình Kiều Kiều, cần một nam tử như vậy bao dung nàng. Hơn nữa, thân phận của hắn cũng coi như hiển hách." Nghiêm Vũ nhíu mày, có điều vẫn mở miệng.
"Làm gì suy nghĩ nhiều như vậy, nếu không được, phương pháp làm cho người ta chết có mười vạn loại." Hời hợt nói xong, Nghiêm Cẩn nhìn hai ca ca một cái, chắp tay rời đi, hình như hoàn toàn không bị quấy rầy.
Hai người đối diện, lắc đầu.
Tiểu Ngũ Nhi quả nhiên thích hợp ngôi vị hoàng đế nhất.
--- ------oOo---- -----
Toàn văn hoàn (6/5/2017)