Nhậm Thương Khung trịnh trọng nói.
Nhậm Tinh Hà mặc dù thần kinh có vấn đề, nhưng mà không ngốc, cười thầm:
- Yên tâm đi, lão ca ta cũng không phải là người nhiều chuyện.
Nghe Nhậm Thương Khung nói hiệu quả của đan dược này, Nhậm Tinh Hà không khỏi cắn lưỡi:
- Lão Nhị, theo như đệ nói, cường độ cơ bắp cùng cốt cách toàn thân ta đều tăng lên năm ba lần?
- Lực lượng, thể lực, tinh lực, kể cả sức bật của huynh, đều tăng lên ba đến năm lần. Trong đó thời gian duy trì sức bật, ước chừng khoảng một năm sẽ biến mất, còn những cái khác sẽ không biến mất.
- Thật vậy hả?
- Đây là tự nhiên, nếu không sao được xưng là thần dược chứ? Bất quá một năm sức bật không nhiều ý nghĩa lắm, trừ khi huynh lúc nào cũng ở trạng thái chiến đấu. Nếu không, loại sức bật này, ngoại trừ làm cho tinh lực của huynh quá dư thừa ra, cũng không có tác dụng gì khác.
- Hắc hắc, tinh lực quá thừa?
Nhậm Tinh Hà gãi gãi đầu, cười hắc hắc:
- Ta nên sớm cưới vợ mới đúng ah.
- Huynh sai rồi. Trái lại, một năm nay, huynh còn phải cấm chuyện nam nữ. Thừa dịp thời điểm sức bật của huynh đang cường thịnh, ngày đêm khổ luyện. Loại tình huống này, chăm chỉ thêm một phần, sẽ thu hoạch nhiều một phần. Có lẽ một năm sau, thu hoạch của huynh sẽ vượt trên mong đợi. Đúng rồi, huynh gần đây có dấu hiệu đột phá tầng thứ bảy không?
- Một chuyến Tam Giao Đảo, đi theo đệ cũng có không ít thu hoạch. Ta cảm giác khiếu huyệt đã hoàn toàn đả thông, đại bộ phận đã có thể tụ tập thành tuyến, tuy không cách nào quán thông tất cả kinh mạch, nhưng nếu cho ta nửa tháng, ta có thể tiến vào đệ thất trọng!
- Nửa tháng! Tốt!
Nhậm Thương Khung vỗ đùi:
- Ca, huynh lần này nếu có thể đánh ngang với Vũ Phi Dương. Ta dám đảm bảo, đây là lần cuối cùng hắn cùng huynh cân sức ngang tài. Từ nay về sau, hắn chỉ có thể ngước nhìn huynh mà thôi!
- Hắc hắc, đó là tự nhiên.
Nhậm Tinh Hà nhếch miệng nói.
- Ca, chờ huynh đột phá tầng thứ bảy, nhất định phải nói cho đệ biết trước tiên.
- Uh.
Nhậm Tinh Hà biết rõ, tu vi của mình gần đây tăng mạnh, chính là nhờ đệ đệ trợ giúp.
- Đừng quên kế hoạch của chúng ta.
- Hắc hắc, không quên được!
Nhậm Tinh Hà hào khí vạn trượng, giờ khắc này, hắn cảm thụ được biến hóa mãnh liệt của thân thể, lòng tự tin càng thêm bành trướng.
- Thiên Nhân cảnh!
Ánh mắt Nhậm Thương Khung thâm thúy, nhìn qua tinh không sáng chói, nói:
- Ca, dùng tiến độ này của huynh, trước hai mươi tuổi sẽ tiến vào Thiên Nhân cảnh.
- Cái gì?
Vốn kế hoạch là trong ba năm trùng kích Tiên Thiên, mà Nhậm Thương Khung lúc này lại rút ngắn thời gian. Nguyên lai, Nhậm Thương Khung muốn Nhậm Tinh Hà trong hai năm trùng kích Tiên Thiên.
Nhậm Tinh Hà năm nay mười tám tuổi, hai năm sau là hai mươi tuổi.
Mà trùng kích Tiên Thiên cùng tiến vào Tiên Thiên, lại là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Nhậm Tinh Hà không khỏi có chút vò đầu:
- Lão Nhị, đệ giao trọng trách cho huynh không nhẹ rồi.
- Ca, trọng trách càng nặng, huynh càng có động lực. Huynh chẳng lẻ không hi vọng lúc rước chị dâu, bốn phía đều tràn ngập ánh mắt hâm mộ sao? Huynh chẳng lẻ không muốn cho Lạc gia cảm thấy chọn huynh làm rể là lựa chọn sáng suốt sao?
Nhậm Tinh Hà cười ha ha:
- Lão Nhị, đệ khi nào đã trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Ta thừa nhận, ta bị đệ nói làm nhiệt huyết sôi trào.
- Vậy thì bảo trì nó đi, lấy nó trùng kích đại môn Thiên Nhân cảnh!
- Hắc hắc, lão Nhị, nói thật, đệ có nắm chắc hay không?
Nhậm Thương Khung cũng không phủ nhận:
- Ca, huynh phải tin tưởng ta, dùng điều kiện thân thể bây giờ của huynh, đệ có thể giúp huynh trùng kích Thiên Nhân cảnh. Vấn đề chính là thời gian. Đệ hy vọng càng sớm càng tốt.
Hai huynh đệ vỗ tay ước định, đều cười ha ha.
Mà bất tri bất giác, phương đông đã lộ ra ngân sắc. Một mặt trời đỏ từ từ bay lên, sinh cơ của Đại Địa một lần nữa tràn đầy.
Thời khắc này, Nhậm Thương Khung bỗng nhiên minh bạch rất nhiều điều.
Vô luận như thế nào, gia tộc nhất định không thể ngã được.
Nếu gia tộc bị phúc diệt, như vậy những cố gắng trước đây của hắn không còn ý nghĩa gì cả.
Hắn quyết định, sau khi Vũ đấu kết thúc, bắt đầu luyện chế Trúc Cơ Đan số lượng lớn, cần phải đem thực lực của thanh niên trong gia tộc tăng lên toàn diện.
Nhậm thị gia tộc muốn bay cao, hi vọng cuối cùng vẫn đặt lên mình người trẻ tuổi!
Quảng trường lớn Vân La thành, người ta tấp nập, sớm đã chen lấn chật như nêm cối.
Đương nhiên, có tư cách tham gia diễn võ, là ba mươi võ giả đứng đầu Tam Giao Đảo thí luyện. Còn những người còn lại thì không có tư cách tham gia.
Trên thực tế, Thiên Các đối với những kẻ vượt qua top 10 đều không có bất kỳ hứng thú nào. Nhưng định ra ba mươi danh ngạch, là sợ có châu ngọc bị long đong, không gặp thời thế.
Trên thực tế, những thành thị như Vân La Thành, một lần thịnh hội, có thể trổ hết tài năng, tối đa cũng không vượt qua năm người.
Lần này xem như xuất sắc, nhưng Thiên Các coi trọng, chỉ có ba người mà thôi.
Dù sao, Nhậm Thương Khung, Bắc Cung Dao cùng Tống Lam, đều vượt lên những người khác rất nhiều.
Vạn Ưng Vương hăng hái, đứng ở trên đài cao, rất có khí khái chỉ điểm giang sơn:
- Cách ba ngày, lão phu từ trên người các ngươi, tựa hồ thấy được không ít biến hóa đáng mừng. Đây có phải là biểu hiện đáng mừng của Võ đấu hay không?
Nói xong, ánh mắt thâm trường lướt qua toàn bộ võ giả, ở trên mặt ba người đứng đầu, cố ý dừng lại nhiều hơn một chút, hiển nhiên, hắn rất muốn xem ba người giao chiến.
Về phần những người khác, dùng kinh nghiệm của hắn, thì cảm thấy những người này không có bao nhiêu thực lực.
Đệ tử của Thiên Các, có hai loại chính.
Loại thứ nhất là đệ tử chính thức. Ba người Nhậm Thương Khung, không thể nghi ngờ là phù hợp loại này.
Loại thứ hai là ngoại môn đệ tử cùng ký danh đệ tử. Cả hai đều có hy vọng trở thành đệ tử chính thức của Thiên Các.
Đối với Thiên Các mà nói, ký danh đệ tử cùng ngoại môn đệ tử, đó chỉ là một tên gọi mà thôi, không có bao nhiêu ý nghĩa thực tế. Nhiều lắm thì có thể hưởng thụ một ít phúc lợi nho nhỏ.
Hắn quan tâm chính là đệ tử chính thức. Thông qua khảo hạch lần này, có thể trở thành đệ tử chính thức của Thiên Các.
Mà sau khi trở thành đệ tử chính thức, lại có một cơ hội tham gia tuyển bạt. Tuyển bạt lúc này, thì Thiên Các Nguyệt Hoa Điện tự mình sàng chọn.
Nếu như thông qua tuyển bạt lần này, vậy thì sẽ thăng chức rất nhanh. Như Nhậm Đông Lưu năm đó, là thông qua tuyển bạt này mà đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương!
Mặc dù chỉ đạt được một quả tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, nhưng đối với Vân La Thành mà nói, đã là thành tích trăm năm chưa từng xuất hiện.
Tiến vào Nguyệt Hoa Điện, cũng là mục tiêu của Nhậm Thương Khung!
- Quy tắc Vũ đấu, chắc hẳn mọi người đã hiểu. Hiện tại, bắt đầu Vũ đấu. Ba mươi người bắt đầu lựa chọn mục tiêu khiêu chiến của mình. Người không muốn khiêu chiến, có thể bỏ quyền!
Những võ giả bài danh gần sau cùng, đối với khiêu chiến không có hứng thú chút nào. Bởi vì họ cũng biết, mình không phải là nhân vật chính của Vũ đấu.
Nhưng cũng có bộ phận phát ra khiêu chiến.
Nhất là Nhậm Cao Ca cùng Nhậm Thanh Nguyệt, đều là mục tiêu khiêu chiến của đám người. Cũng may đằng sau Nhậm Cao Ca là Nhậm Thanh Nguyệt cùng Lạc Quy Nam.
Lạc Quy Nam được Nhậm thị cứu giúp, lúc này tự nhiên hiểu được đạo lý thuận nước giong thuyền, nên không phát ra khiêu chiến.
Dù sao, hắn xếp hạng thứ mười, nếu thắng liền hai trận, là vị trí thứ tám, ý nghĩa không lớn.
Tuy hắn nắm chắc đánh bại Nhậm Cao Ca, nhưng cần gì phải cố hết sức như vậy?
Không ngoài sở liệu của Nhậm Thương Khung, Vũ Phi Dương bài danh thứ bảy, bởi vì vị trí thứ sáu Cao Hồng Tinh bị thương, nên hắn là người duy nhất có tư cách khiêu chiến Nhậm Tinh Hà.
Vũ Phi Dương quả nhiên hùng hổ, vừa lên đài liền hướng Nhậm Tinh Hà khiêu chiến.
Nhậm Cao Ca bài danh thứ tám, hắn có tư cách khiêu chiến Vũ Phi Dương. Hắn cũng có ý định khiêu chiến Vũ Phi Dương trước, để tiêu hao sức lực Vũ Phi Dương một chút.
Nhưng đề nghị này, bị Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Tinh Hà bác bỏ.
- Cao Ca, đây là ân oán của ta cùng Vũ Phi Dương, nếu ngươi tham gia, ngược lại sẽ có người nói Nhậm thị chúng ta lấy nhiều thắng ít. Nếu như thắng, cũng có người nói xấu đúng không?
Nhậm Cao Ca cũng biết thực lực mình không bằng Vũ Phi Dương, đi lên khiêu chiến cũng không tiêu hao được đối phương bao nhiêu.
Quảng trường lớn phân ra tám cái lôi đài. Một cặp Vũ Phi Dương cùng Nhậm Tinh Hà vừa vặn đủ tám.
Thế cục rất vi diệu, ngoài Nhậm Tinh Hà ra. Nhậm Thanh Vân không khiêu chiến. Bắc Cung Dao đồng dạng cũng không khiêu chiến.
Duy chỉ có Tống Lam, không ngoài dự liệu mọi người, hướng Nhậm Thương Khung phát ra khiêu chiến.
Nói cách khác, Võ đấu lần này chỉ có trận này là đáng xem nhất.
Ân oán của Nhậm thị cùng Tống gia.
Đỗ ước nô bộc của Nhậm Thương Khung cùng Tống Lam.
Còn có hôn ước của Nhậm Tinh Hà cùng Lạc Điệp Vũ.
Kể cả Nhậm Thương Khung có thể tạo ra kỳ tích như cha hắn hay không?
Đủ loại ý nghĩa, làm cho trận này được rất nhiều người chú mục. Khiến cho tám trận trước mờ nhạt đi rất nhiều.
Trước trận này, được mọi người quan tâm nhất là trận đấu giữa Vũ Phi Dương cùng Nhậm Tinh Hà.
Trận tỷ thí này, tuy không quan hệ cùng Tống gia, nhưng cũng rất hấp dẫn. Mà Nhậm Tinh Hà đồng dạng cũng là hắc mã!
Nhậm thị gia tộc, thoáng cái xuất hiện nhiều hắc mã như vậy, cũng thành câu chuyện cho mọi người ở Vân La Thành ca tụng.
Nhậm Tinh Hà cùng Vũ Phi Dương quyết đấu, có thể nói là món khai vị trước bữa tiệc lớn. Tự nhiên không thiếu người xem. Dù sao, Vũ Phi Dương là Trúc Cơ thất trọng, mà Nhậm Tinh Hà, nghe nói cũng là Trúc Cơ lục trọng.
Loại quyết đấu cấp bậc này, ở Vân La Thành cũng không phải thường xuyên nhìn thấy được!
Hơn nữa có nhân tố Lạc Điệp Vũ, trận nhị Long tranh Phượng này, không thể nghi ngờ tăng lên thú vị rất nhiều!