Chỉ là Nguyên Kỳ Lân còn có một lo lắng:
- Chỉ sợ Nhậm Thương Khung này tính cách cố chấp, thà làm ngọc vỡ, cũng không chịu ngói lành. Như vậy...
Hình Chiến lão tổ hừ nhẹ một cái, chậm rãi nói:
- Hắn nắm nhược điểm của chúng ta, không có nghĩa là hắn có thể không kiêng nể gì! Nếu tài vật không làm hắn lay động, ngươi hoàn toàn có thể kiếm biện pháp khác. Tỷ như nói, thứ mà hắn cần, hoặc nhược điểm của hắn. Nhậm Thương Khung này, ta nghe nói hắn đối với gia tộc, thập phần coi trọng.
Nguyên Kỳ Lân nở nụ cười, Hình Chiến lão tổ này ám chỉ, đã rất rõ ràng. Mềm không được, thì lấy cứng. Không đối phó được Nhậm Thương Khung, liền hướng tộc nhân hắn xuống tay.
Chỉ cần bắt được người mà hắn lo lắng, Nhậm Thương Khung sợ ném chuột vỡ đồ, tự nhiên cũng không có khả năng đem nhược điểm của bọn hắn công bố.
Kể từ đó, lẫn nhau kiềm chế, kéo dài tới khi Hình Thiên lão tổ xuất quan, như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Đương nhiên, muốn hướng gia tộc Nhậm Thương Khung xuống tay, này cũng là khi không có cách nào. Thiên Các cao tầng, nhất là cao tầng tổng bộ, nghiêm cấm việc xuống tay với gia tộc ở thế tục.
Thiên Hình Đường không tiện động thủ, Nguyên Kỳ Lân này đến từ phân đà, lại tiện động thủ a. Chỉ cần thần không biết, quỷ không hay, hết thảy đều không là vấn đề.
- Tốt, đa tạ Hình Chiến lão tổ chỉ điểm. Nguyên mỗ tự có chừng mực. Tiên lễ hậu binh. Nếu Nhậm Thương Khung này thức thời, ta trước dùng tài vật ổn định hắn, chờ Hình Thiên lão tổ xuất quan. Nếu thu mua không được, ta liền vận dụng thủ đoạn khác. Hắn rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt, trách không được ta!
Trên mặt Nguyên Kỳ Lân, chợt lóe qua một tia sát khí. Đứng lên, ôm quyền nói:
- Các vị Lão tổ, Nguyên Tông Sư may mắn ở Thiên Hình Đường tu luyện, còn xin chư vị Lão tổ chiếu cố nhiều hơn.
Nguyên Tông Sư bái nhập Trảm Không Đạo, cùng Nhậm Thương Khung một dạng, tạm thời không vào Thiên Khung Tạo Hóa tu luyện.
Cả hai đều muốn ở Thập điện rèn luyện.
Nguyên Tông Sư, lúc trước lựa chọn Thiên Hình Đường. Bên trong tự nhiên có nhân tố của Nguyên Kỳ Lân. Chỉ là, Nguyên Tông Sư còn có thân phận là Trảm Không Đạo truyền nhân, thiên phú siêu tuyệt, còn hơn Tông Không Sân lúc trước, bởi vậy ở Thiên Hình Đường, rất được coi trọng. Hình Thiên lão tổ điểm danh, muốn tài bồi Nguyên Tông Sư!
Lại nói Nhậm Thương Khung ở Linh Nhãn Phong, thập phần cố gắng. Một ngày này, bỗng nhiên bên ngoài có người tới báo, nói động phủ có khách tới thăm.
Bên ngoài động phủ, Nguyên Kỳ Lân chỉ đi một mình, không mang bất luận tùy tùng nào. Hắn là tiên lễ hậu binh, không cần phải đằng đằng sát khí.
Bọn họ đang trong tình thế vi diệu. Nói không dễ nghe một chút, có thể coi là địch nhân. Cho nên dưới tình huống bình thường, Nguyên Kỳ Lân cũng không muốn làm phô trương.
Động phủ của Nhậm Thương Khung chậm rãi mở ra. Nhìn thấy ngoài động phủ, một thân ảnh cao ngạo để tay sau lưng, giống như thượng vị giả, khí độ bất phàm.
Người này là ai?
Nhìn người này, Nhậm Thương Khung đúng là cảm thấy rất lạ mặt. Thiên Các Lão tổ, ngày ấy hắn đều gặp mặt. Có thể xác định, người này tuyệt đối không phải Thiên Các Lão tổ?
Chẳng lẽ là ba điện phủ cấp Lão tổ?
Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động, nhìn kỹ xem, lại cảm thấy không giống. Người này khí độ tuy rằng bất phàm, nhưng tựa hồ còn không có khí phách áp đảo, giống như là kiêu hùng xưng bá một phương. Nói cách khác, người này có khí chất như Ứng Vô Nhai.
Bỗng nhiên, Nhậm Thương Khung nhìn chằm chằm thân ảnh này, trong đầu hiện ra một thân ảnh quen thuộc. Bóng dáng này, khí độ này, cùng người kia có vài phần tương tự.
Chẳng lẽ? Ấn tượng mơ hồ trong đầu Nhậm Thương Khung, không ngừng trở nên rõ ràng. Nội tâm đã có phán đoán.
Người này thấy Nhậm Thương Khung từ trong phủ động đi ra, xoay người lại, thản nhiên mở miệng:
- Mười tám tuổi, lại ngồi trên vị trí Bách Thảo Đường Trưởng lão. Thương Khung trưởng lão, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Nhậm Thương Khung vừa thấy người này xoay người lại, mặt mày và khí độ kia, mơ hồ có vài phần bộ dáng của Nguyên Tông Sư, trong lòng lập tức kết luận lai lịch người này.
- Ha hả, Linh Nhãn Phong ta là nơi hẻo lánh, lại không biết ngọn gió nào, đem Nguyên đà chủ thổi đến đây?
Nguyên Kỳ Lân hơi động dung, trong ánh mắt sâu xa kia, bắn ra một đạo tinh quang:
- Ngươi nhận thức được ta?
- Không nhận biết ngươi, nhưng biết Nguyên Tông Sư. Nghĩ năm đó, ở Đại Vương Ốc Sơn, cùng Tông Sư huynh trò chuyện với nhau thật vui, cơ hồ trở thành bằng hữu. Chỉ tiếc, đạo không đồng...
Nhậm Thương Khung thấy Nguyên Kỳ Lân này, sớm đoán được vài phần ý đồ đến. Nhưng Nguyên Kỳ Lân nếu không nói, hắn cũng không chủ động nhắc làm gì.
Nguyên Kỳ Lân khoát tay áo, tựa hồ không muốn nhắc đến chuyện của Nguyên Tông Sư. Dù sao tôn tử mình ở Đại Vương Ốc Sơn bị người này đè đầu, không là chuyện gì đáng khoe cả.
Huống chi, người này vốn là cùng tôn tử hắn ngang hàng luận giao. Hiện giờ lại lên mặt cùng hắn ngang hàng luận giao, làm cho trong lòng Nguyên Kỳ Lân có chút khó chịu.
Nhẹ phất tay áo, nói:
- Thương Khung trưởng lão, không mời vào trong nói chuyện sao?
- Nơi đây hẻo lánh, bình thường không có người đến. Nguyên đà chủ có gì chỉ giáo, ở nơi này nói là được rồi.
Nhậm Thương Khung không phải sợ Nguyên Kỳ Lân, mà muốn xem đối phương phản ứng như thế nào.
Nguyên Kỳ Lân cũng không giận, thản nhiên cười nói:
- Thương Khung Trưởng lão, Nguyên mỗ ta, từ xưa bội phục thiếu niên anh hùng. Lại nói tiếp, ngươi ta hai nhà, cho tới bây giờ cũng không có thù hận truyền kiếp gì. Mà ngươi cùng Tông Sư, cũng có một đoạn giao tình. Nguyên mỗ nói như vậy, Thương Khung Trưởng lão thấy có đúng không?
- Không sai, ta nhập Thiên Các mới hai năm, trừ những người muốn áp bách ta ra, thật không có cùng ai kết oán. Nguyên đà chủ ở Thiên Cương phân đà xa như vậy, thì càng không có thù oán.
- Đúng, thẳng thắng, Thương Khung Trưởng lão là người rất thẳng thắng.
Nguyên Kỳ Lân vỗ tay cười nói:
- Nếu Trưởng lão đã thẳng thắng như vậy, Nguyên mỗ cũng không quanh co lòng vòng. Ta nghe nói, Thương Khung Trưởng lão, muốn dồn Thiên Cương phân đà vào chỗ chết. Thương Khung Trưởng lão, ngươi không cần phủ nhận. Trước khi đến đây, ta đã đi qua Thiên Hình Đường. Hình Chiến lão tổ, cũng hướng ta chuyển đạt ý tứ của hắn.
Nhậm Thương Khung chỉ là mỉm cười, hắn biết, Nguyên Kỳ Lân muốn nói, khẳng định không chỉ nhiêu đó.
- Ý tứ của Hình Chiến lão tổ là, chuyện của Tông Không Sân, là hắn nghệ không bằng người, hắn có thể không truy cứu, cởi bỏ ân oán này.
- Cởi bỏ ân oán này?
Nhậm Thương Khung thản nhiên nở nụ cười:
- Hình Chiến lão tổ, tựa hồ không phải người tốt như vậy đi?
Nguyên Kỳ Lân cũng gật đầu:
- Đúng, Hình Chiến lão tổ quả thật không phải người tốt như vậy, nhưng mà, hắn cũng biết, tình thế không cho người lựa chọn. Thế cục hiện giờ, Thương Khung Trưởng lão chiếm thượng phong. Là tình thế làm hắn cúi đầu. Nguyên mỗ ta cũng đồng dạng như thế, tình thế như thế, chỉ có thể nhận thua. Thương Khung Trưởng lão, ngươi cùng Thiên Cương phân đà ta, vốn không có cừu hận gì. Chuyện này, nếu ngươi có thể đem Thiên Cương phân đà ta bỏ qua một bên, ngươi muốn tra như thế nào, đều được. Muốn kéo ai làm người chịu tội thay, cũng không có vấn đề gì. Ta hôm nay đến, cũng không phải tay không mà đến. Chỉ cần Thương Khung Trưởng lão gật đầu, bỏ qua cho Thiên Cương phân đà ta, phần lễ mọn này, coi như là lễ gặp mặt thứ nhất của Thiên Cương phân đà. Chờ chuyện này hoàn toàn ổn định, Thiên Cương phân đà ta cùng những phân đà khác sẽ hậu tạ.
Nguyên Kỳ Lân bắt đầu uốn ba tấc lưỡi, mỉm cười cầm trong tay một linh túi, bắn về phía Nhậm Thương Khung.
- Nơi này có một ngàn khỏa cao linh chủng tử, cao cấp Linh dược năm trăm cây. Linh thạch hai mươi vạn. Một phần lễ mọn này, là thành ý của Thiên Cương phân đà. Sau khi sự thành, ta sẽ bảo Tông Sư tự mình đưa tới lễ vật, cái sau sẽ gấp mười lần này. Ngươi là đệ nhất thiên tài của Thiên Các, ta cũng cố ý bảo Tông Sư thường qua lại với ngươi. Cứ cho đây là tâm ý mà Thiên Cương phân đà ta muốn kết giao cùng Thương Khung Trưởng lão. Như thế nào?
Không thể không nói, năng lực du thuyết của Nguyên Kỳ Lân, rất mạnh. Những lời này, nói rất thành khẩn, lại khéo léo. Không có giương cung bạt kiếm,
cũng không có ăn nói khép nép. Có ý ca ngợi, vì danh kết giao, lại ẩn ẩn lộ ra ý thỏa hiệp.
Nói tóm lại, hắn là thiên tài du thuyết.
Nguyên Kỳ Lân một đời kiêu hùng, hắn ở Thiên Hình Đường muốn Thiên Thương phân đà Ứng Vô Nhai gánh trách nhiệm, nhưng tới nơi này, một chữ cũng không đề cập tới Thiên Mãnh phân đà.
Hắn chỉ cần Thiên Cương phân đà bình an, những phân đà khác, cho dù là hy sinh, hắn cũng bất chấp. Chỉ cần Thiên Cương phân đà có thể bảo toàn, Thiên Mãnh phân đà cũng tốt, Thiên Thương phân đà cũng tốt, diệt thì diệt, không liên quan đến hắn?
Tư thái rất thấp, thái độ thực thành khẩn.
Nếu không phải Nhậm Thương Khung đầu óc sáng suốt, đối phương chỉ lo lắng Thiên Cương phân đà, tìm không thấy bất luận sơ hở gì.
Bất quá, từ đại cục mà xét, chuyện này, hiển nhiên không có khả năng có đơn giản như vậy. Một khi nhúng chàm, hậu quả có khi khó thể vãn hồi.
Lúc này nếu không hoàn toàn chặt đứt, lưu lại thời gian. Như vậy chờ đối thủ chuẩn bị xong, thì người chết là Nhậm Thương Khung hắn!
Hai thế làm người, Nhậm Thương Khung học được, chính là đối đãi với địch nhân, quyết không thể có nửa phần nhân từ, không có thể có nửa phần thỏa hiệp.
Lão hổ có giả giống mèo, kia chung quy cũng là lão hổ. Lão hổ không có khả năng ngoan ngoãn, không có khả năng cầu xin tha thứ. Sở dĩ hiện tại không lộ ra nanh vuốt, đó là bởi vì thời cơ không tốt.
Nhìn thấy Nhậm Thương Khung hờ hững không nói, Nguyên Kỳ Lân cũng không vội, thản nhiên cười nói:
- Ta biết, Thương Khung Trưởng lão tất nhiên còn có rất nhiều băn khoăn. Nguyên mỗ ta cũng có thể đáp ứng ngươi. Chuyện này giải quyết xong, Thiên Cương phân đà ta, cùng những phân đà khác, giao nộp đủ số lượng Linh dược. Kiên quyết ủng hộ quyền uy của Bách Thảo Đường. Cam đoan từ nay về sau sẽ không phát sinh chuyện này. Nguyên mỗ ta rất ít hứa hẹn, lúc này, một là bội phục Thương Khung trưởng lão thiếu niên anh hùng, hai là do tình thế. Người quen thuộc Nguyên Kỳ Lân ta, chắc chắn đều biết, Nguyên Kỳ Lân ta một lời nói như đinh đóng cột. Chuyện này chấm dứt như thế, Thương Khung Trưởng lão danh lợi đều có. Cống hiến cũng có, Linh dược cùng Linh thạch cũng có, ân ân oán oán cùng Thiên Hình Đường cũng biến chiến tranh thành tơ lụa. Tất cả đều được, Thương Khung Trưởng lão cảm thấy, còn có biện pháp giải quyết nào tốt hơn sao?
Nguyên Kỳ Lân nói rất hữu lý.
Nhậm Thương Khung cũng nở nụ cười, mang linh túi kia nâng nâng, thản nhiên nói:
- Đồ vật trong này, đều là thứ tốt. Nói chuyện, nghe cũng rất có lý. Bất quá, ta mặc dù tuổi nhỏ, nhưng cũng biết đạo lý nước đổ khó hốt. Tông Không Sân ta cũng giết, Ứng Vô Nhai cũng bị ta giam giữ, chứng cớ cũng bị ta thu được, năm đại phân đà các ngươi cũng đã bại lộ. Cừu hận một khi kết xuống, ta nghĩ trừ một bên chết ra, thì không có cách nào khác. Lại nói, đề nghị của Nguyên đà chủ, tuy mới nhìn qua rất hay, nhưng theo ta thấy, đó là độc dược xinh đẹp. Chỉ cần ta uống vào, tất nhiên sẽ gặp xui xẻo. Nguyên đà chủ, phần lễ gặp mặt này của ngươi, nghĩ đến cũng là tiền tài bất nghĩa. Cho nên, chỉ có bất tài mới nhận. Bất quá, sự tình nên làm cái gì, thì sẽ làm như thế đó. Nguyên đà chủ nếu có bản lĩnh đào thoát, ta sẽ không giết đến Thiên Cương phân đà. Nhưng mà, muốn ta buông tha theo đuổi, bẻ cong sự thật, thì quyết không được.
Nhậm Thương Khung một ngụm từ chối!