Nhưng chuyện này, cũng không thể lừa gạt.... Thời khắc mấu chốt, không phải nói khoác là có thể giải quyết được!
Thanh Linh Trúc sáu đoạn, cái này là sự thật tàn khốc, làm cho đám đệ tử phân đà ấm ức vô cùng. Quan sát Nhậm Thương Khung, thấy Nhậm Thương Khung im lặng không nói, tưởng rằng hắn đang thất vọng, trong nội tâm nguội lạnh thêm một nửa. Xem bộ dạng kia của Nhậm Thương Khung, cửa ải này chỉ sợ không cách nào cùng Hạ Vũ Trùng so sánh!
Chu Vân tức giận nói:
- Hạ Vũ Trùng này, nhất định là ăn gian. Xin Đại Dược Sư trong gia tộc hỗ trợ, nói cách khác, làm sao có thể đào tạo ra sáu đoạn Thanh Linh Trúc? Hai tháng, Dược Sư mạnh nhất của Thiên Xảo phân đà chúng ta, cũng đào tạo không ra sáu đoạn Thanh Linh Trúc!
Chu Vân hoài nghi cũng có đạo lý, Linh dược thiên phú của hắn xem như rất tốt. Cũng chỉ đào tạo ra bốn đoạn.
Thành tích này, nhìn về tất cả đệ tử, đủ đứng vào Top 10.
Bởi vậy, Chu Vân ở cửa ải này, có tâm muốn nổi tiếng. Nào biết được, bị sáu đoạn của Hạ Vũ Trùng đè bẹp.
Sáu đoạn Thanh Linh Trúc.
Thành tích này vừa công bố, thành tích những người khác lập tức ảm đạm hơn rất nhiều. Kể cả Nhậm Thương Khung có khả năng đào tạo ra năm đoạn Thanh Linh Trúc!
Hạ Vũ Trùng người chưa lộ diện, một đám lâu la đã thay hắn tạo thế.
Ai nấy đều thấy được, đây là sách lược tạo thế của Hạ Vũ Trùng. Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công ( Tích “Hồng môn yến” trong Sở Hán Tranh Hùng). Tạo thế như thế, nhất định là có dụng tâm kín đáo.
Cường thế tạo thế này, chưa hẳn hoàn toàn nhằm vào Nhậm Thương Khung.
Bởi vì, Nguyên Tông Sư giờ phút này, trong lòng cũng nổi lên một chút gợn sóng.
Phải biết rằng, hắn ở phương diện tài bồi Linh dược cũng rất có thiên phú, lần này đào tạo ra năm đoạn Thanh Linh Trúc, ý định ở mục này áp chế Hạ Vũ Trùng.
Không nghĩ tới, Hạ Vũ Trùng đào tạo ra sáu đoạn Thanh Linh Trúc! Kể từ đó, Nguyên Tông Sư ở giai đoạn khảo hạch thứ hai chưa bao giờ hạ phong, thoáng cái bị Hạ Vũ Trùng đạp lên đầu.
Ngay lúc Nguyên Tông Sư đang trầm ngâm, đám người bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu gào:
- Hạ sư huynh đến rồi!
- Hạ sư huynh thiên thu vạn tái, nhất thống Thiên Các!
- Hạ sư huynh Văn Thành Vũ Đức, quân lâm thiên hạ!
- Hạ sư huynh hùng bá Thiên Trạch, cai quản Cửu Thiên!
- Hạ sư huynh phúc như nhật nguyệt, thọ tựa Nam Sơn!
Lời nịnh hót cuồn cuộn, liên tục không dứt. Hiển nhiên, những lời này đều trải qua an bài trước đó, được bố trí rất tỉ mỉ. Người này xướng một câu, kẻ kia họa một lời, như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Mà Hạ Vũ Trùng hôm nay ăn mặc rất tỉ mỉ, Âm Dương Đạo bào vàng bạc giao nhau, đầu đội tử kim quan, bước đi như long hành hổ bộ, uy thế như quân lâm thiên hạ.
- Cung nghênh Hạ sư huynh pháp giá quang lâm!
- Chúc mừng Hạ sư huynh đào tạo ra sáu đoạn Thanh Linh Trúc, thiên thu vạn thế, đệ nhất thiên tài!
Lời này quả thật có chút thái quá, từ xưa đến nay, tự xưng là thiên tài đệ nhất của vạn năm, toàn bộ Thiên Trạch thế giới, chưa ai dám nói như thế.
Quả thực là quá ngông cuồng.
Nhậm Thương Khung thấy Hạ Vũ Trùng giả vờ khiêm tốn, bộ dáng quả thực rất buồn cười, khóe miệng không khỏi cười khổ, Hạ Vũ Trùng này như khỉ mặc áo người, quả nhiên là một tên hề.
Bất quá, ở trong mắt người khác, lại không giống. Hạ Vũ Trùng tạo ra thanh thế lớn như vậy, hiệu quả rất rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, sĩ khí của đệ tử phân đà giảm đi rất nhiều, nhìn Hạ Vũ Trùng khí vũ hiên ngang đi đến, đại bộ phận mọi người đều sinh ra cảm giác tự ti.
- Chênh lệch, cái này là chênh lệch ah. Hạ Vũ Trùng mệnh tốt, trời sinh có bối cảnh, trời sinh chính là người nối nghiệp của Âm Dương Đạo. Ai, chúng ta lấy cái gì so với hắn?
- Người so với người, giận điên người. Lão tử nếu có cái mệnh tốt kia, thì nhất định không kém hắn.
- Xem ra, coi như là Nguyên Tông Sư sư huynh, có thể cùng Hạ Vũ Trùng so sánh. Bất quá bối cảnh của Nguyên Tông Sư sư huynh, vẫn không mạnh bằng Hạ Vũ Trùng.
- Được rồi, được rồi, không cần quản những chuyện này. Bọn hắn trâu bò đánh nhau, liên quan gì đến chúng ta? Mục tiêu của ta chính là cầm một khối Nguyệt Hoa Huân Chương trở về, làm rạng rỡ tổ tông. Những chuyện khác, đều là phù vân!
Tâm tư của đệ tử đến từ bên ngoài, tất cả đều khác nhau, nhưng tổng lại chính là kinh sợ Hạ Vũ Trùng.
Hạ Vũ Trùng hăng hái, bộ dạng như vương giả, dạo bước đi tới, con mắt tập trung trên người Nguyên Tông Sư.
Cười ha ha, sải bước đi tới:
- Tông sư, hai tháng không thấy. Như thế nào, lần đào tạo Linh dược này, thu hoạch tốt không?
Hạ Vũ Trùng quả nhiên là cường thế, chẳng những tạo thế áp đảo Nguyên Tông Sư, còn muốn mặt đối mặt đánh nát danh tiếng của Nguyên Tông Sư.
Nguyên Tông Sư không thể tránh, nhưng không hoảng loạn, khẽ cười nói:
- Cũng không nghĩ tới, thiên phú đào tạo Linh dược của Hạ huynh cao như vậy, xác thực có phần ngoài ý muốn. Tiểu đệ chuẩn bị chưa đủ, ở cửa ải này cam bái hạ phong.
Hạ Vũ Trùng cười ha ha:
- Tông Sư, ngươi đào tạo ra Thanh Linh Trúc mấy đoạn?
Nguyên Tông Sư mặt mỉm cười như cũ:
- Thật không bằng huynh. Hạ huynh, mời.
Đối đáp lần này, làm cho Nhậm Thương Khung xem trọng Nguyên Tông Sư hơn một tầng. Co được dãn được, mặc dù bại, nhưng phong độ nhẹ nhàng, khí sắc không thay đổi, tuyệt đối là một nhân vật.
Nhưng Hạ Vũ Trùng hết lần này tới lần khác cạn tào ráo máng, khẩu khí hung hăng:
- Không biết ngươi không bằng ta cái gì? Ngươi có thể nói rõ một chút hay không.
Nguyên Tông Sư chỉ nhàn nhạt bật cười. Không nói lời nào.
Mà biểu hiện của hắn như vậy, làm cho người ta cảm giác hắn không sợ Hạ Vũ Trùng. Mà Hạ Vũ Trùng lại lộ ra vẻ nông cạn.
Cao minh! Nhậm Thương Khung thầm khâm phục, Nguyên Tông Sư không chính diện giao phong cùng Hạ Vũ Trùng, khí độ tự nhiên như vậy, ẩn ẩn lại để cho Hạ Vũ Trùng xuống đài không được.
Ánh mắt Hạ Vũ Trùng lạnh lùng, nhìn hướng Nhậm Thương Khung, cười lạnh một tiếng:
- Nhậm Thương Khung, hôm nay không có Bộ Thương Lãng ở chỗ này, nên ngươi co đuôi rồi hả?
Người xem náo nhiệt bên cạnh đều vì Nhậm Thương Khung mà đổ mồ hôi. Hạ Vũ Trùng này khí thế đang vượng, rõ ràng đang cố tình bới móc, để cho Nhậm Thương Khung xuống đài không được.
Khoan thai cười cười, Nhậm Thương Khung ung dung nói:
- Hạ Vũ Trùng, ngươi là chó hả? Sao gặp ai cũng cắn vậy.
Câu nói này làm Hạ Vũ Trùng tức muốn điên lên.
Hạ Vũ Trùng hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Nhậm Thương Khung hai tay chắp ở phía sau lưng, khoan thai tiến lên trước một bước, không nhượng bộ chút nào, đối chọi gay gắt:
- Ai chết còn chưa biết được!
- Tốt, tốt, tốt!
Hạ Vũ Trùng cố gắng lắm mới kiềm chế tức giận, ánh mắt chuyển thành âm lãnh:
- Nhậm Thương Khung, ngươi trong mắt ta, đã là người chết! Ngươi muốn ta ở trước mặt mọi người động thủ? Công nhiên xúc phạm môn quy, để cho ta bị phạt? Ha ha ha, vậy ngươi sai rồi. Ta muốn giết ngươi, tuyệt đối sẽ không động thủ ở những nơi như thế này. Ta sẽ cho ngươi chết, hơn nữa chết không có dấu vết. Làm cho người hoài nghi ta, cũng không tìm thấy chứng cớ!
Hung hăng càn quấy, quả nhiên là hung hăng càn quấy!
Muốn giết ngươi, còn muốn ngươi chết không minh bạch, chết không có đối chứng. Nếu không có cường quyền, nếu không có chỗ dựa vững chắt, ai dám nói như vậy?
Mặc dù có năng lực làm được, cũng không dám trước công chúng nói ra. Mà Hạ Vũ Trùng, chẳng những nói ra, còn nói giữa bàn dân thiên hạ.
Này đủ nói rõ, hắn hung hăng càn quấy đã tới tình trạng muốn làm gì thì làm!
Lòng dạ cùng thủ đoạn của người này, nếu để cho hắn ở Thiên Các đắc thế, đả kích thế lực đối lập, nhất định sẽ không từ thủ đoạn.
Đám đệ tử đến từ bên ngoài suy nghĩ một chút, đều cảm thấy không rét mà run. Âm thầm nghĩ, người này vạn lần không được đắc thế, một khi đắc thế, hắn là một ác ma!
Nhậm Thương Khung lại bình tĩnh dị thường.
- Bởi vì cái gọi là bình đầy không lắc, chỉ có nửa thùng nước mới lắc lư không ngừng. Hạ Vũ Trùng, ngươi cảm giác mình là bá vương, trong mắt của ta, ngươi chỉ là gà đất chó kiểng. Nói cho ngươi biết, thời điểm bài danh lần thứ hai, ta sẽ cho ngươi cơ hội danh chính ngôn thuận giết ta, xem ngươi có bản lãnh này hay không!
Cái gì?
Tất cả mọi người đều chấn động!
Nhậm Thương Khung có ý gì? Bài danh lần thứ hai sẽ cho Hạ Vũ Trùng một cơ hội như vậy? Chẳng lẽ, thời điểm bài danh lần thứ hai, hắn muốn khiêu chiến Hạ Vũ Trùng?
Hơn nữa, còn muốn lập sinh tử đấu?
Câu nói kia của Nhậm Thương Khung, lập tức nhấc lên sóng to gió lớn, mọi người nổ tung rồi. Cả đám đều châu đầu ghé tai, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhậm Thương Khung!
Bọn hắn muốn biết, Nhậm Thương Khung có lo lắng gì không? Hắn sao lại nói ra những lời ngu xuẩn như thế? Khiêu chiến Hạ Vũ Trùng?
Hắn chỉ là Thất Tinh tiềm lực, khiêu chiến thập nhất tinh tiềm lực? Đó chính là châu chấu đá xe, là tự tìm cái chết!
Một bộ phận đệ tử lại nghĩ, Nhậm Thương Khung này phải chăng che giấu thực lực? Hôm nay bị Hạ Vũ Trùng áp chế, nên muốn bộc phát?
Thế nhưng mà, cho dù vậy, Nhậm Thương Khung cuối cùng chỉ là một đệ tử đến từ bên ngoài. Địa Chu phân đà, căn bản không có chữ “ngờ” tồn tại.
Cùng truyền nhân của Âm Dương Đạo đấu như thế nào?
Vô luận từ góc độ nào mà xem, Nhậm Thương Khung đều ở vào hoàn cảnh xấu, hơn nữa hoàn cảnh xấu này, lại không có điểm đền bù nào.
Ngay cả Bắc Cung Dao là nữ tử vô cùng bình tĩnh, cũng ngây ngẩn cả người. Giật mình mà nhìn Nhậm Thương Khung. Nàng vẫn cảm thấy, Nhậm Thương Khung là người rất tỉnh táo. Như thế nào lại xúc động như thế?
Chẳng lẽ Nhậm Thương Khung thật sự không biết thập nhị tinh tiềm lực đáng sợ đến cỡ nào? Bắc Cung Dao rất lo lắng.
Cũng bất chấp đám người chen chúc, đi vào thấp giọng khuyên nhủ:
- Nhậm huynh, không nên vọng động. Những thân nhân của huynh ở Vân La Thành, không hy vọng huynh gặp chuyện không may.
Chu Vân cũng kêu lên:
- Nhậm huynh, không nên bị hắn khích tướng. Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Ngay cả Tống Lam cũng chấn động, sự giảo hoạt của Nhậm Thương Khung, nàng đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần. Hôm nay sao lại khác thường, muốn khiêu chiến Hạ Vũ Trùng? Lấy trứng chọi đá? Đâm đầu vào chỗ chết?
Hoặc là nói, Linh dược khảo hạch của hắn thuận buồm xuôi gió, tự tin quá độ? Khiêu chiến Hạ Vũ Trùng, Tống Lam nở nụ cười, Nhậm Thương Khung này muốn chết rồi!