Chương 134
“Tôi đã cho người điều tra rồi, về phần điều kiện cô ta nói, tôi tạm thời đồng ý toàn bộ, chính là đăng ký kết hôn với tôi. Điều kiện của tôi là em và con bình an vô sự, mới đồng ý. Cô ta muốn đăng ký kết hôn trước rồi mới đưa ra vắc xinI Tôi đã báo cảnh sát rồi, bây giờ phía cảnh sát đã tham gia điều tra. Nếu xác nhận được cô ta đang phát tán virus truyền nhiễm, cô ta sẽ bị bắt vị tội gây nguy hại cho xã hội. Bây giờ, phương án dùng thuốc của bác sĩ chỉ là cố gắng từng chút một, nhưng điều đáng sợ nhất là em cứ bị sốt đi sốt lại!”
Trang Dật Dương không hề giấu diếm tôi, mỗi một chuyện đều nói lại rõ ràng với tôi.
Lúc này, nếu anh ấy giấu tôi mới là hành động ngu xuẩn nhất.
“Phía cảnh sát có bất cứ tiến triển gì, anh phải báo cho tôi ngay lập tức.
Ngoài ra, tôi nghĩ Trang Dật Thần có thể biết chút gì đó?” Châu Tư Dĩnh bụng to như vậy, làm rất nhiều chuyện không tiện, mà mấy chuyện phạm pháp như thế này, ngoài tên điên Trang Dật Thần ra, chắc không có ai muốn giúp cô ta.
“Gậu ta không nói gì cả, tôi đã hỏi rồi!” Trang Dật Dương cũng khá đau đầu, thương xót sờ lên mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng bản thân mình gầy đi.
Chiếc quần tôi mặc đang nhỏ đi, đây mới là chỗ tôi lo lắng nhất, nếu con tôi không phát triển nữa, rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng lưu thai. Lần thứ hai mang thai, tôi đã làm đủ mợi thứ, không còn mơ mơ hồ hồ như lần đầu tiên.
Tôi bây giờ đang ở tháng giữa của thai kỳ, việc dùng thuốc là rắc rối nhất, một chút bất cẩn cũng có thể gây hại cho sự phát triển não bộ của đứa bé.
“Chuyện này rốt cuộc phải làm sao?
Nếu cứ mãi không thể tìm ra đây là virus gì, con tôi sẽ thế nào?” Tôi không muốn mất con, dù cho lấy máu, lấy mạng của tôi để đánh đổi, tôi cũng có thể làm được.
“Không thể nào, nhất định sẽ có cách. Tin tôi, lần này tôi nhất định sẽ bảo vệ con. Lần trước, tôi thực sự không biết, tôi sẽ không hại chết con của mình. Em tin tôi, có được không?”
Trang Dật Dương sờ lên mặt tôi, sau đó áp trán lên đầu tôi, khiến tôi cảm nhận được một chút hơi lạnh, cơ thể dễ chịu hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn đang sợ hãi.
Ngày thứ ba tôi vào viện, Châu Tư Dĩnh cũng bị đưa vào, triệu chứng của cô ta giống hệt tôi, toàn bộ tổ chức y tế tại Dương Thành đều được điều động, bắt đầu tiến hành khử độc quy mô lớn ở nhưng nơi chúng tôi qua lại, những người chúng tôi tiếp xúc.
Toàn bộ thành phố lâm vào khủng hoảng, lúc này tôi mới biết được virus truyền nhiễm có tên gọi là Kasai, mâm bệnh được Châu Tư Dĩnh trích ra từ máu của một người đàn ông da đen. Cô †a vốn không bị nhiễm bệnh, nhưng sau khi Trang Dật Dương đi tìm cô ta, cô ta bắt đầu nhiễm bệnh qua qua trình chuyển giao.
Khi tính mạng nguy cấp, Châu Tư Dĩnh mới nói ra toàn bộ mọi chuyện, biết được tên của virus, chuyện này không còn khó khăn nữa.
Khó khăn duy nhất bây giờ là, vắc xin Kasai nhất định phải được tiêm trong vòng hai tiếng, nếu không nhưng vắc xin được chở đến đây đều vô tác dụng. Mà nhà sản xuất vắc xin này chỉ có ơt Nigeria, cho nên chúng tôi chỉ có thể bay qua đó và tiêm vắc xin tại chỗ.
Trang Dật Dương ngay lập tức đưa ra quyết định, bay qua đó, Châu Tư Dĩnh tất nhiên cũng vậu. Vì vậy trên máy bay, ngoài các bác sĩ và y tá, còn có tôi, Châu Tư Dĩnh, Trang Dật Dương, Trang Dật Thần, Châu Diên Khánh.
Châu Tư Dĩnh nằm đó, sốt mơ màng, thỉnh thoảng lại gọi tên Trang Dật Dương.
Tôi dựa vào vòng tay của Trang Dật Dương, nhìn thấy cô ta như vậy, nghĩ đến một câu nói vô cùng phù hợp, gậy ông đập lưng ông, virus là cô ta mang đến, tiêm vào người tôi, khiến cho tôi chịu mọi khổ sở, bây giờ cô ta cũng phải chịu đựng sự đau đớn giống như tôi.
Chỉ có điều đau đớn ít hơn tôi 3 ngày, nếu không trời có mắt, đáng ra nên để cho cô ta đau đớn thêm vài ngày nữa mới phải.