Mục lục
Yêu Không Thể Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 170

Em gái con nhỏ như vậy, nó cần mẹ. Mẹ có lỗi với con, không để con được thoải mái sống 1 ngày trên cõi đời này, con còn chưa được nhìn thấy bố con một lần.

“Mẹ!” Cổ họng tôi đau rát, toàn thân lạnh đến run rẩy, cảm thấy rất lạnh rất lạnh.

“Chao ôi, tỉnh là tốt rồi, mau uống một ngụm canh! Con đã hôn mê một ngày một đêm rồi, có chuyện gì không nói sau được, cứ phải nói lúc đó. Con biết không, con phải truyên ròng rã 8000ml máu, cái mạng nhỏ này của con suýt thì ở lại đây rồi. Con muốn mẹ phải làm sao đây?” Mẹ tôi lau nước mắt, rồi bắt đầu đút canh cho tôi.

Miệng tôi uống, hôn mê một ngày một đêm, vậy con tôi thì sao?

Tôi không nói được, chỉ có thể nhìn Trang Dật Dương, anh ấy đứng sau lưng mẹ tôi, thậm chị còn không dám đi lên, bộ dạng râu ria xôm xoàm kia trông như một ông lão.

“Quả Quả rất tốt, anh cũng nhìn rồi, hiện giờ có thể ăn được 20ml sữa!”

Trang Dật Dương lập tức giải đáp nghỉ ngờ của tôi, giọng anh ấy cũng khàn đặc.

Anh ấy vẫn còn có thể đứng ở đây, chứng tỏ một ngày một đêm chưa rời khỏi, đồng thời lấy được sự cho phép của mẹ tôi.

Mất máu quá nhiều, cả người tôi còn không có sức để nói, khi y tá và Tiểu Tú dìu đỡ, tôi miễn cưỡng đi được hai bước, tốt cho việc vết thương nhanh chóng hồi phục. Tôi từ chối sự giúp đỡ của Trang Dật Dương, anh ấy cũng không cố, đừng một bên âm thầm nhìn theo.

Liên tiếp mấy ngày, sự giao tiếp duy nhất giữa chúng tôi chính là việc anh ấy nói về tình hình của Quả Quả, nghe nói đứa bé ngày một tốt lên tôi mới vui mừng một chút, ngẫu hứng tặng cho Trang Dật Dương một cái mặt cười.

Dù sao anh ấy cũng là bố của Quả Quả, để có thể cho con mình được điểu trị tốt nhất, lúc này tôi cũng không thể trở mặt với anh ấy. Tôi vẫn đợi anh ấy đưa con đi Mỹ làm phẫu thuật, trong vòng nửa năm phẫu thuật sẽ đạt hiểu quả tốt nhất.

Vì vậy trước khi Quả Quả làm phâu thuật, dù cho tôi có oán hận anh ấy đến mức nào cũng sẽ nhãn nhịn.

“Em có muốn đi gặp Quả Quả không?” Trang Dật Dương thấy tâm trạng tôi tốt lên liền bắt đầu dõ dành tôi.

Muốn hỏi tôi muốn cái gì nhất bây giờ, tất nhiên là con tôi rồi, nhưng tôi nói mấy lần họ đều không cho tôi gặp. Tôi cũng không nói nữa, đợi tôi hồi phục tôi sẽ tự chạy đến. Xem clip vê nó đã không đáp ứng đủ nỗi nhớ con của tôi.

“Anh nói thật sao?” Tôi lập tức ngồi dậy, nhìn thấy Trang Dật Dương gật đầu, tôi lập tức bảo Tiểu Tú giúp tôi thay quần áo, đội mũ lên, ngồi lên xe lăn, cười híp mắt để cho Trang Dật Dương đẩy ra khỏi phòng bệnh.

Khoa sơ sinh CIU ở một tòa nhà khác, chút khoảng cách này cũng khiến tôi cảm thấy rất xa rất xa. Hận không thể trong chốc lát có thể bay đến bên cạnh Quả Quả, nhìn ngắm bảo bối của tôi.

“Anh đã bảo bên đó chuẩn bị xong rồi, Quả Quả vừa uống sữa xong, em không cần lo lắng!” Trang Dật Dương an ủi tôi, nhưng anh ấy nào có hiểu được lòng tôi.

“Chúng †a phải khử trùng trước rồi mới vào, không chừng Quả Quả lại ngủ mất rồi!” Trước đây tôi từng nhìn Tiểu Thiên, biết được đại khái quá trình. Anh ấy thì biết gì, trong lòng anh ấy đứa bé không hề quan trọng, nếu không tôi sẽ không lo lắng như thế này.

Sau 15 phút, cuối cùng tôi cũng được ôm con vào lòng, điểm này tôi phải cảm ơn Trang Dật Dương, nếu không có anh ấy sắp xếp, bác sĩ và y tá sẽ không cho tôi bế con. Tôi từng đọc được một bài báo của Mỹ, nơi thoải mái nhất cho trẻ sinh non chính là vòng tay mẹ.

Ở nước ngoài, mẹ đều có thể ở cạnh con nhưng ở trong nước không được.

“Tôi có thể cho con bú không?” Mặc dù hai ngày nay sữa vô cùng ít nhưng sữa non vô cùng quý giá đối với trẻ sơ sinh, nâng cao sức đề kháng, gia tăng cảm giác an toàn cho bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK