Hệ thống đi theo Đỗ Cửu qua nhiều thế giới như vậy chỉ có một thế giới duy nhất lọt vào mắt nó, thiếu nữ áo gai hồn nhiên trước trước mặt này khiến nó để mãi trong lòng không quên.
Sở dĩ vừa nãy vẻ mặt Đỗ Cửu kỳ quái chính là vì cái này.
Ở Đông Hoa và Trung Châu ngoài mười phái chính đạo và tám tông ma đạo ra thì còn có 3 thế lực lớn thần bí ẩn nấp, Bích Lạc Cung, U Minh Hoàng Tuyền cùng Sinh Tử Phán.
Mà Đàm Song chính là thánh nữ Bích Lạc Cung.
Nói đúng hơn nàng là một phân thân thánh nữ chuyển thế, vị thánh nữ này khi lên sân khấu đã là thánh nhân, chỉ kém một bước nữa sẽ thành thần, nhưng chỉ mỗi bước này nàng đã đứng lại vạn năm. Thấy tuổi thọ sắp cạn nàng không thể không cược một lần, tu luyện một loại công pháp buộc phải tách ra một sợi hồn phách thay nàng nếm trải đại đạo trên thế gian này, nếu thành công này có thể mượn thành tựu này trở thành thần vương, bất tử bất diệt, nếu thất bại ngay cả bản thể cũng tan thành mây khói.
Trong cốt truyện gốc nàng thất bại, nhưng mà Đàm Song vẫn sống.
Đàm Song và Tần Cửu Chiêu tuy nói là tình nhân nhưng lại giống anh em hơn, Tần Cửu Chiêu lấy sức mạnh thần vương để bảo vệ nàng khiến nàng có thể chuyển thế hồi sinh, Đỗ Cửu biết được kết cục cuối cùng, Tần Cửu Chiêu dìu dắt Đàm Song trưởng thành, giữa non xanh nước biếc gặp lại thiếu nữ hồn nhiên tựa tinh linh ấy.
"Nữ thần của ta! Song Song của ta!" Hệ thống giãy giụa muốn chạy tới bên Đàm Song.
Đỗ Cửu cười khẩy: "Cô ấy không nhìn thấy ngươi, ngươi giãy làm chi."
Ba năm trong phòng tối y nghe hệ thống nhắc tới Đàm Song mòn cả tai, điệu bộ đê mê đắm đuối kia khiến y nghi ngờ tên ranh này có phải nhiễm virus rồi không. Tuy rằng y cũng rất thích cô bé Đàm Song này, có thể nói nàng là người Tần Cửu Chiêu thích nhất trong 9 hậu cung, nhưng với y lúc đó cho dù có thích thì cũng chỉ là con kiến qua đường, ngay cả Tần Cửu Chiêu còn không khiến y dừng chân huống chi là Đàm Song.
"Ai bảo nàng ấy không nhìn thấy ta!" Hệ thống thống ra một câu kinh người, "Nàng ấy thấy ta mà!"
"Cái gì?" Đỗ Cửu hoảng sợ.
Hệ thống đáp: "Ta không biết tại sao Tần Cửu Chiêu có thể nhìn thấy ta nhưng Đàm Song là một nửa hồn thể, nằm bên ngoài ranh giới thế giới này, hơn nữa nàng thuần khiết tới cực điểm cho nên có thể nhìn thấy ta, lúc trước Tần Cửu Chiêu hiếp đáp ta sau lưng ngươi là nàng ấy đã xin tha giúp ta."
Đỗ Cửu ngạc nhiên, y không hề biết hóa ra còn có chuyện thế này.
Y ngẫm lại trí nhớ một lát, nghi hoặc: "Vậy thì tại sao lúc trước nàng ấy không nói ra..." Với tính cách của Đàm Song vừa nhìn thấy hệ thống chắc chắn sẽ mở miệng hỏi thăm, nhưng trong trí nhớ y từ đầu tới cuối nàng chưa từng hỏi tới.
Hệ thống tức giận: "Còn phải nói sao, chắc chắn là do chiêu trò của Tần Cửu Chiêu! Không biết hắn nói gì với Song Song khiến nàng ấy tưởng ta là ma vật còn ngươi là đại ma đầu đoạt xá Diệp Bình Chi, sau này mới chịu trả lại sự trong sạch cho ta, nếu không phải hắn sao Song Song sẽ hiểu lầm ta lâu như vậy?"
Đỗ Cửu bênh vực Đại Tần nhà mình theo bản năng, phản bác nó: "Nếu không có Tần Cửu Chiêu Song Song cũng sẽ không cứu mi, sao mi có cơ hội nhớ nàng ấy như in tới giờ chứ?"
Y bỗng chốc nhanh trí: "Được lắm, xem như ta hiểu tại sao mi vẫn luôn giúp Tần Cửu Chiêu rồi, cái gì mà bị uy hiếp bất đắc dĩ chứ, xem ra là vì Đàm Song đúng chứ?!"
Khó trách mỗi lần y nhắc tới chuyện này hệ thống chỉ qua quýt một câu ức hiếp ép buộc cho xong chuyện, nếu áp bức thật thì đáng ra nói phải ngăn y cứu sống Tần Cửu Chiêu mới đúng, sao còn giúp hắn được?
Uổng công y tưởng hệ thống ôm cả trái tim chân thành muốn giúp y, hóa ra cũng vì tình riêng mà thôi.
Hệ thống bỗng dưng nghẹn lời, ấp a ấp úng không nói được câu nào.
Tuy rằng Đỗ Cửu bị hè nhau gài bẫy có hơi buồn bực nhưng cũng không tới mức tức giận, dù gì thì gì kết quả hiện giờ là tốt nhất, không nên quá quan tâm tới quá trình nữa.
Y quẳng hệ thống mấy cái, giọng điệu hề hước: "Không nhờ thật nhá, hóa ra mi có tình có nghĩa tới vậy, không phải mi luôn mồm bảo bản thân chỉ là một mớ số liệu sao? Trước đây ta hỏi mi có muốn tới thế giới này hay không mi lại đi giả vờ thâm sâu với ta, lỡ ta không tới thì sao?"
Hệ thống biến ra hai cánh tay ôm lấy tay Đỗ Cửu, nũng nịu: "Cây vạn tuế còn có thể nở hoa, Đỗ A Cửu còn có thể có tình sao ta lại không thể có chứ?"
Đỗ Cửu bật cười: "Được rồi được rồi, biết biết biết, mi giỏi, được chưa?"
Hệ thống lần theo cánh tay y bò lại đỉnh đầu: "Đi, dẫn ta đi gặp nữ thần Song Song!"
Đỗ Cửu không nhịn được lườm nó: "Mi khoe thì khoe thôi, nhưng mi chỉ là một đống số liệu, gặp lại rồi sao nữa? Mi nói cho ta nghe trước chút nữa mi tính sao nào?"
"Cái này... cái này thì..." Hệ thống đột nhiên ngượng ngùng xoắn xuýt, "Thật ra, thật ra ta thích nàng ấy."
Phụt...
Đỗ Cửu không nhịn được bật cười thành tiếng, hệ thống thoắt cái biến ra hai con mắt trừng lại y, Đỗ Cửu ho một tiếng cố nhịn cười, "Ta không cười vì lời mi nói mà cười vì dáng vẻ này của mi, thích thì thích thôi còn ngượng làm gì chứ!"
Hệ thống bị y vả một phát lập tức ưỡn ưỡn thân thể tròn ủm: "Đúng, ta thích nàng ấy, ta thích Song Song!"
Đỗ Cửu vuốt cằm: "Cho nên, mi định làm gì tiếp?"
Hệ thống bỗng chốc ỉu xìu: "... Không có." Nó chỉ là một mớ số liệu, ngay cả tên còn không có thì có thể tính làm gì đây, cùng lắm là tồn tại như thú cưng giống bây giờ.
Đỗ Cửu trầm tư một lát: "Đừng gấp, để ta nghĩ xem, nói không chừng sẽ có cách."
Hai mắt hệ thống sáng lên rồi lại tắt ngấm, cách thì hiện giờ không có, làm sao cũng phải đợi tới khi Đỗ Cửu trở thành thần vương, vậy phải chờ rất nhiều năm rồi."
"Được rồi." Đỗ Cửu nhìn ra xa, "Mi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giúp mi, dù sao sau này Đàm Song sẽ chuyển kiếp sống lại, ta bảo đảm tới lúc đó sẽ tìm có ngươi một cơ thể."
Dù gì thì hệ thống cũng bầu bạn bên y lâu như vậy, mặc kệ khó khăn hay hạnh phúc đều là nó ở cạnh vượt qua với y, tuy rằng phần lớn thời gian bọn họ đều cãi nhau ầm ĩ nhưng vẫn tốt hơn để y một mình.
"Cảm ơn." Giọng điệu hệ thống hiếm khi chân thành tha thiết tới vậy.
Đỗ Cửu xua xua tay, lặng lẽ nhìn xuống sân đấu, lúc y và hệ thống đang nói chuyện thì trận đấu trong sân đã kết thúc, không hề bất ngờ người thắng hiển nhiên là Tần Cửu Chiêu.
Dường như hắn cảm nhận được nhìn thẳng về phía Đỗ Cửu, lạnh lẽo trên người phút chốc tựa như băng tuyết hòa tan, ngay cả chiếc mặt nạ cũng có vẻ dịu dàng hơn mấy phần, hắn sảy chân đi tới trước mặt y: "A Cửu."
Đỗ Cửu lập tức nhìn ra được tu vi của Tần Cửu Chiêu lại tăng lên rồi, phỏng chừng không tới nửa năm hắn sẽ có thể lên được chân nhân, cười đáp: "Xem ra ngươi đi chuyến này thu hoạch được không ít."
Tần Cửu Chiêu ngắm nghía y một lượt tựa như đang xác nhận xem y có khỏe mạnh không, sau đó không thèm để ý xung quanh ôm chầm y vào lòng, khẽ than thở bên tai y: "Sau này A Cửu đừng rời xa ta nữa..."
Đỗ Cửu cũng rất nhớ Tần Cửu Chiêu nhưng mà linh hồn y già dặn hơn nên cũng lý trí hơn rất nhiều, có hơi buồn cười vỗ vỗ lưng hắn trêu ghẹo: "Tần Cửu Chiêu mà ta quen biết cũng không bày vẻ tới vậy."
Tần Cửu Chiêu chỉ yếu lòng trong chốc lát, vuốt nhẹ lưng y mấy cái rồi buông ra, lại nắm chặt lấy cổ tay y không buông: "A Cửu đi đường thuận lợi chứ?"
Giọng điệu này hiển nhiên là đã đoán được chuyện y quay trở lại chặn giết người của nhà họ Diệp.
Đỗ Cửu tự tin cười: "Ta ra tay dĩ nhiên là thuận buồm xuôi gió rồi."
Tần Cửu Chiêu hiểu vừa nãy mình làm điều thừa, người đã tới được đây chắc chắn không có chuyện gì, nhưng mà hắn vẫn luôn không yên lòng, hắn sợ rằng A Cửu quá mức dựa dẫm vào cái gọi là biết trước tương lai, dù gì chuyện đời khó nói trước, huống hồ lần này từ khi bắt đầu đã không giống nhau.
Đỗ Cửu biết hắn lo lắng nắn nắn tay hắn.
"Tần đại ca..." Đàm Song đi tới gọi nhỏ.
Đỗ Cửu lập tức trưng ra vẻ mặt cười như không cười nhìn Tần Cửu Chiêu.
Tần Cửu Chiêu đeo mặt nạ nên không nhìn ra được biểu cảm, lại học theo y vừa nãy nắn nắn lại tay y, giọng điệu đều đều: "Đây là đạo lữ của ta, vị cô nương này là con gái một đạo hữu ta gặp được trên đường, tên Đàm Song, vị đạo hữu kia có ơn với ta nên trước khi đi giao phó ta đưa con gái ông ấy tới Trung Châu, ta đã đồng ý,"
Đoạn này Đỗ Cửu đã biết trước, gật đầu với Đàm Song: "Ta họ Đỗ, tên chỉ có một chữ Cửu, ta lớn tuổi hơn nên muội cứ gọi ta là đại ca như Tần Cửu Chiêu là được." Vừa nói vừa quan sát vẻ mặt nàng.
Mà quả nhiên Đàm Song thật sự có thể nhìn thấy hệ thống, lúc này không có Tần Cửu Chiêu nhồi vào suy nghĩ lệch lạc, hoặc là bởi vì lúc này y cố tình quan sát mà có thể cảm giác được ánh mắt nàng dừng trên đỉnh đầu mình một cách rõ ràng, nhẹ nhàng nói: "Diện kiến Đỗ đại ca."
Trong lòng Đỗ Cửu tò mò lần trước làm sao Tần Cửu Chiêu biết được Đàm Song có thể nhìn thấy hệ thống, chẳng lẽ là vì hắn và Đàm Song có thể chất giống nhau à? Không đúng, hắn là vai chính không có khả năng là nửa hồn thể, hay là trước kia động tác chú ý hệ thống này của Đàm Song bị y bỏ qua nhưng Tần Cửu Chiêu lại thấy được? Nhưng mà y càng nghiêng về phía Tần Cửu Chiêu là BUG, hơn nữa còn là lỗi mà tổ bảo vệ không thể đo lường kiểm tra ra được, nếu không hắn đã giống với Diệp Bình Chi bị đồng nghiệp của y tới thay thế rồi.
Lần trước y không chú ý tới điểm này nhưng bây giờ vì có hệ thống mà thẳng thắn nói toạc ra: "Muội thấy nó sao?" Y vừa nói vừa chỉ hệ thống trên đầu mình.
Đàm Song có hơi lơ ngơ: "Đỗ đại ca bảo linh sủng cua huynh ạ? Không phải ai cũng thấy được sao?"
Quả nhiên coi hệ thống thành linh sủng.
"Không, nó không phải linh sủng, nó, nó là..." Đỗ Cửu nghĩ ngợi, "Nó là em trai ta, bởi vì gặp chút chuyện nên mới trở thành như vậy, sau này ta sẽ nghĩ cách khiến nó trở lại." Cho dù thế nào thì cứ tiêm một mũi ngừa trước đã, bảo là người vẫn tốt hơn là linh sủng.
Hệ thống quăng cho y một ánh mắt, ý nghĩa rất rõ ràng: Ta thành em trai ngươi khi nào vậy?
Đỗ Cửu đáp: Chưa bảo mi là con trai ta là tốt lắm rồi.
Hệ thống hậm hực dời mắt.
"Vâng." Rõ ràng Đàm Song tin vào chuyện y bịa ra này, ánh mắt nhìn hệ thống chứa chan đồng cảm cùng quan tâm.
Đỗ Cửu thẳng thừng đưa hệ thống cho nàng: "Hiếm ai có thể thấy được nó, hình như nó thích muội lắm, muội nói chuyện với nó nhé?"
Đàm Song lập tức gật đầu đồng ý, cẩn thận nhận lấy hệ thống.
Đỗ Cửu đứng bên cạnh nhìn thầm gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy trên tay đau đớn, chỉ thấy được Tần Cửu Chiêu mím chặt môi, gần như biến thành một đường thẳng, đáy mắt có tia đỏ sậm thoắt ẩn thoắt hiện.
?!
Đỗ Cửu bỗng chốc sợ mất cả mật, thật cẩn thận hỏi hắn: "Sao vậy?" Sao đột nhiên tâm ma lại muốn bộc phát rồi.
Vẻ mặt dưới mặt nạ của Tần Cửu Chiêu không rõ vui giận, hắn vốn tưởng rằng trên đời này chỉ có hắn có thể nhìn thấy được hệ thống của A Cửu, chỉ mình hắn mới nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng hiện giờ hắn lại được biết còn có một người khác cũng vậy, hắn mất đi thứ gọi là độc nhất vô nhị, với A Cửu hắn không còn là độc nhất vô nhị nữa.
Ghen ghét, oán hận, phẫn nộ trào dâng trong lòng hắn.
Đặt biệt là những ký ứng tương ứng tràn ra trong đầu hắn, hắn nhớ rồi, hắn trong trí nhớ cũng ghét Đàm Song như vậy, ghét nàng phá vỡ sự độc nhất vô nhị của hắn, còn có những cuộc trò chuyện kia.
"Wow! Thật là một cô gái có linh khí! Đây là nữ chính xinh đẹp nhất tính tới bây giờ, không hổ là phân thân thánh nữ, phỏng chừng chỉ có Vân Chỉ Nhu mới có thể so với nàng ấy."
"Sao ta lại cảm thấy nàng ấy có thể nhìn thấy ta nhỉ..."
"Không thể nào, chắc là vì đôi mắt nàng ấy quá mức trong sáng thôi, dù sao cũng là hóa thân thuần khiết tận cùng mà, nhìn vào mắt nàng ấy ta cũng cảm thấy như thể bản thân bị nhìn thấu."
...
"Ỏ ỏ ỏ, em gái Song Song đáng yêu quá, ngoan ngoan lại biết điều, nếu Ớt Cay Nhỏ chỉ bằng một nửa nàng, không, chỉ một phần mười thôi ta cũng hài lòng."
"Không được, em gái Song Song đáng yêu tới chảy máu mũi, thiệt sự muốn ôm một cái."
"Tiếc quá, em gái khác thì thôi đi nhưng để Song Song cho Tần Cửu Chiêu thiệt là tiếc quá đi thôi!"
"Hở? Sao cốt truyện chỗ này lại thay đổi vậy, sao em gái Song Song lại biến thành Bặc Nghĩa rồi? Cốt truyện này thật sự không có vấn đề chứ?"
...
Lạch cạch, Tần Cửu Chiêu cảm thấy dường như có thứ gì đó được thả ra, màu đỏ nơi đáy mắt thoáng hóa đen.