"Mi nói xem có phải Cửu Từ Lương thấy đám ma vật này xấu không chịu nổi mới rời đi không?"
Không phải ví von đâu mà là xấu thiệt sự ấy, nếu xét trên thẩm mỹ con người thì thật sự là chấm cho âm mười ngàn điểm cũng không đủ để diễn tả.
Hệ thống cạn lời: "Ngươi cho rằng ai cũng mê sắc đẹp như ngươi à? Sau khi y biết có người sẽ giúp y đi hết cốt truyện mới yên tâm rời đi."
Đỗ Cửu bĩu môi, tró mê cái đẹp thì sao chứ? Y chỉ là người có đam mê vĩ đại theo đuổi cái đẹp thôi!
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Cửu Từ Lương dù thánh phụ nhưng cũng là người, mà là người thì đều có khát khao được sống, biết rõ bản thân chỉ còn sống được 5 năm thì sao có thể chọn ở lại được, huống hồ gì biết có người sẽ giúp y hoàn thành 5 năm tiếp kia, hơn nữa hiện giờ y còn chưa trải qua buồn vui tan hợp của tận thế, tinh thần còn chưa đạt tới trình độ có thể xả thân hy sinh.
Đỗ Cửu hít sâu, nấp ở ven đường nhìn chằm chằm mấy ma vật kia, cố gắng khiến bản thân quen với nó, y không nên lao bừa ra như vừa nãy mà vẫn nên quan sát một lát rồi tính tiếp.
Y đứng trong tường thì mấy ma vật kia tựa như bị mù không nhìn thấy y, chỉ đi qua đi lại ở ven đường hay đứng dưới mấy tán cây xa xa.
Vị trí của trường học rất tốt, vừa vặn nằm ngay giữa sườn núi, không cao nhưng cũng không thấp, nghe nói năm đó vào giai đoạn đặc biệt vốn có đôi vợ chồng đi vào sâu trong núi lánh nạn, đợi tới khi con cái của hai người lớn lên mới trở ra ngoài xây dựng một trường học nhỏ, nhận dạy miễn phí cho bọn nhỏ ở trong mấy thôn gần đó biết đọc biết viết, năm qua tháng lại dần dần phát triển trở thành trường học như bây giờ.
Cho nên tầm nhìn quanh trường trống trải, phóng mắt ra xa có thể nhìn thấy tận chân núi, thấp thoáng thấy được tường trắng và mái ngói trong thôn cùng với con sông lớn chảy xuôi phía xa.
Nhìn quanh bốn bề trường học, một mặt là khe núi, bên trong cây rừng mọc thành cụm, té xuống không chết cũng tàn phế cho nên bị tường cao vây kín, đề phòng những học sinh nghịch ngợm xảy ra chuyện, một bên là đường xuống núi, mỗi ngày học sinh đi học bằng con đường này, hai mặt còn lại một mặt là vách núi đá dựng đứng, mặt kia là đường lên núi, con đường này dẫn tới đỉnh núi, hai bên đường có mấy mẫu ruộng mà các đời hiệu trưởng và giáo viên khai khẩn ra, trồng các loại lương thực rau dưa và cây ăn quả.
Chuyện hiện giờ Đỗ Cửu phải làm là men theo con đường lên núi này thu thập tất cả những gì có thể ăn được, sau đó mang trở về.
Y vừa cẩn thận tìm trong trí nhớ Cửu Từ Lương về vị trí đồng ruộng vừa luyện mắt, đợi tới khi cuối cùng cũng quen được với "nhan sắc" của đám bên kia, không tới nỗi thốn mắt lắm thì mới len lén bước chân ra thử lần nữa.
Vừa mới thò nửa người ra, mấy ma vật đang lượn lờ ở xa xa lập tức đồng loạt khựng lại nhìn sang đây, sau đó con trườn con bò lao nhanh về phía y.
Đỗ Cửu theo kế hoạch trước đó của Cửu Từ Lương lấy ra cây cung thô sơ bắn thử vào ma vật gần nhất.
Cây cung này gồm cả mũi tên là Cửu Từ Lương tốn ba ngày mới làm ra được, sở dĩ tốn ba ngày là vì y hoàn toàn không biết gì, đều chỉ dựa vào ấn tượng mà mò mẫm từng chút một.
Nhưng mà sự thật chứng minh rằng cái ý tưởng dùng tên bắn chết ma vật này là nằm mơ giữa ban ngày, mũi tên bay ra đáp lên người ma vật chỉ để lại một vết trầy nhỏ chả thấm tháp vào đâu, ma vật không hề chậm lại tí nào mà vồ thẳng vào y, con ma vật kia là loại hình thú, tốc độ chạy nhanh như bay.
Chỉ cần Đỗ Cửu chậm một giây thôi thì lập tức sẽ bị vồ trúng, y vội rụt lại, những ma vật kia tức thì mất đi mục tiêu lục tục dừng lại sau đó tản ra.
Một phép thử vô cùng đơn giản đã khiến trán Đỗ Cửu toát mồ hôi lạnh.
Thật ra lúc tận thế vừa mới bắt đầu ma vật không mạnh tới vậy, nếu khi đó Cửu Từ Lương bắt đầu chống trả lại ma vật thì dựa vào lá chắn của trường học, dùng vào cách thả diều dẫn quái đã có thể chậm rãi giết chết chúng, nhưng một tháng trôi qua ma vật nếm được máu người nên cấp bậc càng ngày càng cao, chỉ dù cách bình thường đã không thể giết được chúng nó nữa.
Phải dùng dị năng.
Đỗ Cửu dựa theo trí nhớ của Cửu Từ Lương mà thử, trên tay nhanh chóng có thêm một cầu sáng, không chỉ tay mà cả người y đều phát ra một vòng sáng nhạt, từ xa nhìn lại thật giống như Bồ Tát bước lên sân khấu lúc gay cấn trong phim truyền hình, tự mang theo vầng hào quang.
Đây là dị năng ánh sáng của Cửu Từ Lương, lúc tận thế vừa mới bắt đầu thì y đã thức tỉnh rồi nhưng lại không phát hiện ra, suy cho cùng trường học có vòng bảo hộ an toàn nên không có chỗ nào để dùng tới dị năng, chuyện vừa mới xảy ra hai giáo viên và bảy học sinh chạy đi đều bị ma vật chặn đường giết chết ăn thịt, nên ngay cả một người bị thương cũng không có.
Mãi cho tới một tuần trước vì nến dự trữ trong trường đều đã đốt hết, ban đêm mấy bé gái đi WC sợ tối nên dưới sự sốt ruột y đã kích phát ra dị năng.
Dù gì thì Cửu Từ Lương vẫn còn rất trẻ, từng xem không ít tiểu thuyết và phim khoa học viễn tưởng nên nhanh chóng biết được đây chính là bản thân thức tỉnh dị năng, thí nghiệm một lúc xác định được là hệ ánh sáng.
Trong hiểu biết của y thì dị năng ánh sáng tương đương với khả năng chữa trị, hoặc có khi là khắc chế những thứ thuộc về bóng tối?
Kỹ năng trị liệu thì rất dễ để kiểm tra thử, y cắt ngón tay mình thử, không tới một giây đã hồi phục lại như ban đầu, cũng cảm nhận được dị năng chuyển động trong cơ thể một cách rõ ràng.
Nhưng dùng để công kích thì y còn chưa thử qua, hiện giờ định thí nghiệm một lần.
Một tay Đỗ Cửu cầm cung, tay kia cầm tên thử để dị năng bám lên đó, cung tên nhanh chóng tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, y lập tức quyết định bước ra dụ dỗ ma vật thêm lần nữa, nắm chặt cơ hội kéo cung bắn tên.
Vèo -
Lúc này mũi tên bắn về phía trước, cắm sâu vào người ma vật đang lao tới nhanh nhất kia khiến nó tru lên một tiếng rồi dừng lại.
Đỗ Cửu nhanh chóng lùi về sau, nhân lúc đầu óc mấy ma vật bên ngoài còn choáng váng lại lắp thêm tên vào cung, qua lại năm lần như vậy thì mới có thể thật sự bắn chết ma vật kia.
"Quá mệt mỏi." Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, y kiệt sức ngồi phịch xuống.
Thân thể này của Cửu Từ Lương chưa từng được chú ý rèn luyện, hơn nữa thể chất y thiên về gầy yếu cộng thêm mấy ngày không ăn cơm, mới chỉ vài lần ngắn ngủi như vậy thôi, chưa nói tới chuyện cạn hết sức lực mà ngay cả cánh tay và bả vai cũng đã tê mỏi không chịu nổi, mồ hôi tuôn đầy trên trán.
Nhìn lại đám ma vật lượn lờ bên ngoài, chỉ trong tầm mắt đã không dưới 10 con, không biết còn bao nhiêu đang trốn một bên chưa chạy ra, cả đám này gộp lại thì hôm nay y phải bắn tới gãy tay mất.
Đang suy nghĩ thì bỗng dưng một cái khăn đưa tới trước mặt y.
"Thầy ơi, lau mồ hôi ạ."
Đỗ Cửu ngẩng đầu nhìn thấy một bé gái cột tóc đuôi ngựa chừng 10 tuổi, bên cạnh còn có thêm hai bé trai lớn hơn một chút.
"Sao các em lại ra ngoài này?" Y vội đứng lên nhận lấy khăn lông lau lau, "Mau về đi, ngoài này nguy hiểm lắm, có phải các em đói bụng rồi không? Đừng lo, thầy sẽ tìm được đồ ăn nhanh thôi, cố nhịn thêm nửa ngày nữa, thầy bảo đảm tối nay cả nhà sẽ có cơm ăn."
Trong mười chín học sinh thì ba đứa nhỏ này lớn tuổi nhất, bé gái tên Chúc Miêu, mười hai tuổi, hai bé trai đều mười bốn tuổi, đứa cao lớn tên Trương Tiểu Dũng, đứa thấp hơn có hơi béo tên Trương Thiêm.
"Thầy ơi, tụi em không đói bụng." Chúc Miêu mấp máy môi, vành mắt ửng đỏ, "Thầy đừng đi ra ngoài được không ạ, bên ngoài nguy hiểm lắm, tụi em thật sự không đói đâu."
Hai đứa Trương Tiểu Dũng và Trương Thiêm một đứa cầm cuốc một đứa cầm đinh ba.
Trưởng Tiểu Dũng bước lên phía trước: "Thầy, để em với Trương Thiêm giúp thầy, em không sợ đâu, từ nhỏ sức em đã lớn rồi, em có thể đánh quái vật được!"
Trương Thiêm vốn hơi sợ nhưng có Trương Tiểu Dũng bước ra trước nên vẫn lấy hết can đảm đứng lên: "Em, em cũng không sợ, em có thể làm được!"
Đỗ Cửu khẽ cúi người: "Nghe lời thầy trở về trước nhé, thầy bảo đảm sẽ chú ý an toàn, các em thấy đó, vừa rồi thầy cũng đâu bị thương đúng không?"
"Nhưng mà như thế thì thầy vất vả quá." Chúc Miêu níu chặt góc áo y, "Em cũng có thể giúp, tuy sức em không bằng Trương Tiểu Dũng nhưng em có thể lấy đá ném chúng nó."
"Em cũng có thể!" Đang nói lại có một bé trai chạy tới, tay kéo theo cây gậy gỗ còn muốn to hơn cả người nó.
"Còn em!"
"Em nữa!"
Ngay sau đó lại có thêm mấy bé trai bé gái chạy tới, trong tay đều cầm các loại "vũ khí".
Một đám nhóc đứng trước mặt Đỗ Cửu ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy quyết tâm và ngang bướng.
Lòng y bỗng dâng lên một cảm xúc lạ kỳ, như đau lại như ngọt ngào, y nuốt xuống cảm xúc bỗng dưng nổi lên kia, cố ép bản thân nở nụ cười: "Được rồi, vậy thì cùng nhau, Chúc Miêu em và Chúc Lệ chăm sóc mấy em trai em gái nhỏ tuổi, ngoan ngoãn đứng ra đằng sau mà nhìn, mấy bạn nam ai trên 12 tuổi sang bên này giúp thầy, còn lại thì đi làm mũi tên giống trước đó, được chứ?
Bọn nhỏ nhìn nhau, gật đầu: "Dạ."
Có năm bé trai trên 12 tuổi, Đỗ Cửu sắp xếp cho tụi nói đứng trong vòng bảo hộ, trừ vũ khí ra thì không thể bước ra ngoài một li nào, y kiểm tra mấy lần mới cho dị năng lên vũ khí trong tay bọn nó.
Sau đó lại cần cung lên bước ra ngoài dẫn quái, lần này định dẫn quái vật lại gần thêm một chút.
Đoạn cốt truyện Cửu Từ Lương làm sao dẫn theo đám nhỏ này sống sót không được miêu tả tỉ mỉ, suy cho cùng thì góc nhìn trong đó là của vai chính nên chỉ biết được một ít từ đối thoại sau này, đại khái là y thử dùng dị năng giết ma vật sau đó tìm được đồ ăn, vì có một đám nhỏ nên không dám tùy tiện xuống núi vân vân.
Cho nên đoạn cốt truyện này Đỗ Cửu đành tự mình bổ sung, chỉ cần duy trì thiết lập nhân vật là được.
Y từng chút một lần mò dẫn quái vật tới cổng trường, thử rất nhiều lần cuối cùng cũng thành công khiến một con ngã xuống bên cạnh vòng bảo vệ, sau đó để mấy đứa nhỏ dùng vũ khí đánh tới.
Đánh quái - nghỉ ngơi - rồi lại đánh quái.
Từ lúc trời tờ mờ sáng cho tới khi mặt trời treo cao, rốt cuộc cũng thấy được con quái vật cuối cùng ngã xuống, Đỗ Cửu hoàn toàn kiệt sức nằm trên mặt đất, bọn nhỏ thì hoan hô vang một trận.
Chúc Miêu Chúc Lệ dẫn theo mấy đứa trẻ nhỏ tuổi tới đưa nước, sau đó lại lấy khăn ra để mọi người lau mồ hôi.
Nghỉ ngơi một lát, Đỗ Cửu đứng dậy: "Các em nghe lời ngoan ngoãn ở đây đợi thầy, thầy ra sau núi tìm đồ ăn cho cả nhà, lúc thầy không có mặt thì không ai được ra ngoài, được không?"
"Thầy." Bé trai cầm dao gọt mũi tên giơ tay lên, đưa lưỡi hái chắn trước ngực, "Em chạy rất nhanh."
Đỗ Cửu bỗng chốc không kịp phản ứng lại.
Bé trai nói tiếp: "Em có thể ra ngoài không ạ? Em chạy được mà, thật đó, em chạy nhanh lắm, nhà em ở rất xa nên ngày nào em cũng chạy bộ đi học, bạn khác đều không thể chạy trốn nhanh bằng em."
Nó nghiêm túc nhìn Đỗ Cửu: "Nếu lỡ như bên ngoài còn quái vật thì làm sao đây? Thầy tin em đi, em chạy được mà."
"Không, cứ để tớ đi!" Trương Tiểu Dũng đứng ra ghét bỏ liếc mắt nhìn bé trai kia, "Cậu còn không cao bằng tớ làm sao có thể chạy nhanh hơn tớ được, em mới là người chạy nhanh nhất, thầy ơi, thầy để em đi đi, em bảo đảm nếu có nguy hiểm thì chắc chắn sẽ chạy về ngay tức thì, sẽ không làm bậy!"
"Em cũng có thể!" Trương Thiêm giơ tay lên theo.
"Em cũng vậy!"
"Em nữa!"
Đám nhỏ lớn tuổi một chút đều giơ tay lên.
Bọn nó dùng loại ánh mắt tha thiết thậm chí gần như cầu xin nhìn Đỗ Cửu, mấy đứa nhỏ hiểu chuyện này đã biết rõ rằng chỉ cần Đỗ Cửu còn sống thì cơ hội sống sót của những người khác mới lớn hơn một chút.
Trong lòng Đỗ Cửu chấn động, cảm giác chua xót không nói nên lời bỗng dâng lên, chờ y hoàn hồn lại mới nhận ra không biết mặt mình đã ướt tự bao giờ.