Thứ mà y cho kỵ sĩ trưởng là trà mê huyễn phổ biến có công dụng tương đương với thuốc mê, khiến ý thức hắn tạm thời mất đi, tác dụng thì dựa trên sức mạnh của kỵ sĩ trưởng khoảng chừng 30 phút.
Dựa vào sự chiều chuộng của Viêm Thần và quốc vương với Alsace thì cho dù là vị thuốc quý giá tới cỡ nào y cũng sẽ có được, đừng nói là kỵ sĩ trưởng mà tới thần kỵ sĩ dưới tình huống không đề phòng đều phải dính đòn.
Trong nguyên tác Alsace dùng cái này để đối phó nam chính thụ, xém chút nữa còn hủy đi thiên phú của cậu ta, nhưng vai chính dù gì vẫn là vai chính, có vòng hào quang ở đó chẳng những không bị hủy hoại mà còn phá đi xây lại, thành công thăng lên một cấp trở thành ma pháp sư cao cấp.
Đỗ Cửu nhìn kỵ sĩ trưởng hôn mê, lấy một cái gương lớn bằng bàn tay từ vòng tay không gian ra, gương này thoạt nhìn có hơi khác với gương bình thường, chính giữa khảm một viên tinh thạch trong suốt cỡ chừng móng tay.
Đây là kính Ảnh Âm, hiện quả giống với camera ở hiện đại, đừng coi thường thế giới huyền ảo, nó không những không lạc hậu mà còn có hệ thống khoa học kỹ thuật của riêng nó, thậm chí trên mặt nào đó còn tiên tiến hơn cả thế giới hiện đại.
Ví dụ như ấm trà được khảm tinh thạch ma pháp hệ hỏa lúc nãy, chỉ cần rót nước vào sẽ tự đun nóng, còn có thể duy trì độ ấm theo ý muốn, muốn giữ lạnh cũng chỉ cần thay bằng tinh thạch hệ băng là được.
Còn y muốn lấy kính Ảnh Âm làm gì, phải hỏi nữa à, dĩ nhiên là ghi hình rồi, mà muốn ghi cái gì thì tự hiểu.
Đây cũng là một thú vui của Alsace, những kẻ có thân phận đặc biệt bị y dụ dỗ trước đây sở dĩ không nói ra một lời, đầu tiên là vì ngại xuất thân của y, thứ hai chính là bởi trong tay y có điểm yếu băng ghi hình này.
Tới lượt kỵ sĩ trưởng tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Vì vậy Đỗ Cửu như ác bá cường đoạt phụ nam đàng hoàng, vung tay mấy cái lột sạch quần áo kỵ sĩ trưởng, để hắn nằm xuống sô pha tùy tiện đùa bỡn thân thể hắn, còn khiến hắn bày đủ loại tư thế xấu hổ rồi dùng kính Ảnh Âm ghi lại.
Vừa quay xong lại không nhịn được sờ thêm mấy lần.
"Không ngờ có ngày ta sẽ đi làm chuyện này." Đỗ Cửu cảm thấy giới hạn của mình lại tiến lên một tầm cao mới, Đỗ Cửu thuần khiết như tuyết nay còn đâu.
Hệ thống: "... Ngươi đang đùa ta à?" Là đứa nào ngay nhiệm vụ thực tập đã không hề do dự gài bẫy giết người? So với cái đám ngay cả bỏ thuốc cũng không làm được kia kìa, thêm cả mấy đứa háo sắc tới nỗi OOC thì ai kia đúng thiệt là "thuần khiết" ghê đấy!
Đỗ Cửu: "Đó là cốt truyện yêu cầu được chưa?" Nhiệm vụ thực tập của y chính là một pháo hôi có kết cục cực kì thê thảm, đó là thế giới cung đấu, y đóng vai cha của phi tử nữ n, đúng vậy, là cha đó, một viên quan trung niên tam thê tứ thiếp con cái khắp chốn.
Bởi vì nữ n cung đấu thua cuộc nên cuối cùng cả nhà bị tịch thu tài sản xử trảm, y vì cho nữ n biết cách phá thai từng hại rất nhiều phi tử, dẫn tới đôi long phượng trong bụng nữ chính sinh non nên bị nhốt vào ngục tra tấn lăng trì tới chết.
Vậy nên Đỗ Cửu cảm thấy bản thân cong có khi là do ám ảnh ở thế giới này, phụ nữ ở thế giới cung đấu quả thiệt đáng sợ.
Hệ thống cười mỉa: "Cong thì cong thôi còn bày đặt tìm cớ!" Bẻ được cả nam chính ngựa giống mà dám nói bản thân là trai thẳng à?
Đỗ Cửu: "..." Tần Cửu Chiêu tự cong thì liên quan gì tới y chứ?!
Y chụp xong hình ảnh khỏa thân đáng xấu hổ của kỵ sĩ trưởng, đang định quay lại một đoạn ngắn nữa làm kỷ niệm, kết quả vừa mới nghịch cho kiếm của kỵ sĩ trưởng đứng lên đã thấy mắt loáng một cái, trời đất quay cuồng còn bản thân bị lật lại đè lên sô pha.
"Ngươi..." Y kinh ngạc nghi ngờ, trà y pha chưa bao giờ bị hỏng, làm sao còn không tới một nửa thời gian đã mất tác dụng rồi!
Đúng là kỵ sĩ trưởng bị hôn mê, chỉ là nhiều lần vào sống ra chết đã khiến hắn rèn luyện ra được trực giác nhạy bén nên trước đó lập tức cảm thấy có vấn đề, huống hồ gì Alsace còn từng chuốc thuốc hắn, hắn đã có đề phòng từ trước mới có thể tỉnh dậy sớm như vậy.
"Cậu chủ làm gì vậy?" Hắn nhìn quanh một vòng, nhanh chóng thấy được kính Ảnh Âm trên tay Alsace, không thèm nói thêm tiếng nào đưa tay giật lấy, nhìn hình ảnh trong đó trên trán nổi gân xanh ngay tức thì.
"Cậu chủ hư quá." Hắn xóa hình ảnh đi sau đó đặt lại lần nữa, khiến tấm gương lơ lửng nhắm thẳng Đỗ Cửu, chỉ dùng một tay đã dễ dàng nắm cả hai tay y ghìm chặt trên đỉnh đầu, ăn miếng trả miếng bắt đầu lột bỏ quần áo y, không thèm quan tâm Đỗ Cửu đang giãy giụa chửi rủa mà chụp lại ảnh khỏa thân của y.
Vẻ mặt kỵ sĩ trưởng nghiêm túc điều khiển kính Ảnh Âm, ai không biết còn tưởng rằng hắn đang quay phim tài liệu đứng đắn gì đó.
"Ngươi buông ta ra! Ta phải đến Onekri bảo ông nội đuổi cổ ngươi!!" Đỗ Cửu không ngờ hắn lại dám làm trò này, trong lòng hốt hoảng chỉ đành giãy giụa lo ó.
Kỵ sĩ trưởng không thèm quan tâm tới, quay xong bèn cất kính Ảnh Âm vào không gian của mình, trầm giọng nói: "Cảm ơn cậu chủ đã dạy tôi cách này, tôi sẽ giữ gìn tấm gương này thật cẩn thận, nếu sau này cậu chủ lại gây chuyện thì tôi cũng không thể bảo đảm rằng nó có xuất hiện ở sân khấu lớn nào không nữa."
"Ngươi..." Đỗ Cửu tức giận không chịu được, đây là lần đầu có người dám làm vậy với y, y nheo mắt, đôi mắt tím xinh đẹp trong thoáng chốc như bị bao phủ bởi một biển sương mù, vẻ mặt ấm ức khôn kể, tới ngay cả giọng nói cũng mềm xuống, "Ngươi là kỵ sĩ của ta mà, ngươi không thể đối xử với ta như vậy..."
"Ta phải nói với ông nội và cậu rằng ngươi ức hiếp ta, ta muốn đổi một kỵ sĩ trưởng mới..."
Nói xong nước mắt lập tức trào ra, khóc như một đứa trẻ ngây ngô.
Kỵ sĩ trưởng bỗng thấy hơi luống cuống vội buông cái tay đang ghìm y ra: "Cậu yên tâm, chỉ cần cậu không gây chuyện thì tôi dám lấy danh nghĩa kỵ sĩ ra bảo đảm tuyệt đối sẽ không để lộ dù chỉ một chút nội dung trong kính."
"Ta gây chuyện ở đâu chứ?" Đáy mắt Đỗ Cửu mau chóng thoáng qua một tia vui sướng khi âm mưu thành công, miệng lại ấm ức biện hộ, "Ta chỉ thích kỵ sĩ trưởng thôi mà, ghi lại hình ảnh để tự mình xem, nếu ngươi nói đến chuyện trước đó thì chẳng lẽ kỵ sĩ trưởng cảm thấy khó chịu sao?"
Một tay y lặng lẽ vòng qua cổ kỵ sĩ trưởng khiến thân thể trần trụi của mình dán sát người hắn, nước mắt vẫn còn vương trên khóe mắt, khóe môi câu lên, trong sáng tới tận cùng mà cũng mê hoặc tới cùng cực, tựa như ác ma dụ dỗ người ta sa đọa.
Lần đầu tiên kỵ sĩ trưởng nhìn thấy vẻ đẹp mâu thuẫn tới vậy nên không khỏi ngơ ngẩn.
Đỗ Cửu nhân cơ hội này nắm mạnh lấy trường kiếm của kỵ sĩ trưởng, khí thế tựa như muốn rút kiếm báu ngàn năm ra khỏi vỏ, ấm ức trên mắt đã bay mất tự bao giờ mà thay vào đó là ác ý tràn đầy.
Hành động này quá bất ngờ khiến kỵ sĩ trưởng không kịp đề phòng để y ra tay được, hắn kêu lên một tiếng rồi mau chóng giữ lấy tay y, trực tiếp trở ngược người Đỗ Cửu lại đánh mạnh lên mông y.
Đỗ Cửu ngớ ra, tới khi hoàn hồn lại không tài nào tin được: "Ngươi đánh ta! Ngươi mà lại dám đánh ta?!" Y lớn tới chừng này rồi lần đầu có người dám đánh y! Có ông nội và cậu chống lưng nên từ nhỏ tới lớn không ai dám động vào một ngón tay y, đừng nói là Arthur mà đến mấy vương tử công chúa thiên phú trác tuyệt kia cũng phải tươi cười chào hỏi y, đừng nói là đánh mà ngay cả mặt nặng mày nhẹ với y còn không dám.
Kỵ sĩ trưởng không hề do dự đánh bôm bốp lên mông y, giãy giụa cắn xé của Đỗ Cửu cơ bản vô dụng với hắn, không hề khiến hắn lung lay chút nào.
"Còn muốn quậy nữa không?" Hắn giữ lấy cằm Đỗ Cửu khiến y nhìn mình.
Mặt mày Đỗ Cửu oán hận: "Ngươi buông ta ra, ta nói một lần cuối, nếu ngươi không buông ra thì chắc chắn ta sẽ nói với ông nội ngay!"
Vẻ mặt kỵ sĩ trưởng không hề có cảm xúc gì, lại vỗ lạch bạch thêm mười cái, bấy giờ Đỗ Cửu không thể nhịn nổi nữa, đau tới chảy cả nước mắt.
"Ngươi buông ta ra!" Chuyện bị đét mông tới khóc thật sự mất mặt không chịu nổi, y muốn xoay mặt đi nhưng lại bị kỵ sĩ trưởng kìm chặt không nhúc nhích được, nước mắt lăn dài, giờ đây mới thật sự thấy ấm ức.
Kỵ sĩ trưởng cực kỳ cố chấp, lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Còn muốn quậy nữa không? Trả lời tôi!"
Đỗ Cửu biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, khẽ sụt sịt: "Không, không, ta sẽ không quậy nữa." Trong lòng thì phẫn hận, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi đấy!
Kỵ sĩ trưởng hiểu rõ tính tình y đương nhiên không tin lời nói suông ấy, nhưng hắn cũng biết không thể ép y quá mức nên bèn buông y ra, đặt y trở lại sô pha sau đó nhặt quần áo lên mặc vào.
Đỗ Cửu xuýt xoa nhếch miệng, chỉ cần nhúc nhích một tí là mông lại đau, kỵ sĩ trưởng đánh thật mà sức lực của một người tập võ như hắn người bình thường sao chịu nổi, quá đau.
Phim ảnh toàn lừa người ta, cơ bản không hề sướng tí nào hết, chỉ đau thôi.
Nhưng mà nhập vai Alsace thì trừ đau đớn ra đúng thật là có chút sung sướng, là sự khoái trá trên tâm lý, kỵ sĩ trưởng càng mạnh bạo thì y lại càng thấy sung sướng, thứ cảm giác này không phải chưa từng có nhưng lúc này lại có hơi khác biệt.
Sự mạnh bạo của kỵ sĩ trưởng không mang theo thô bạo mà chính là sự mạnh bạo khiến y cảm thấy được quan tâm, được yêu thương, tựa như anh trai lại tựa như cha y, khiến y thoải mái khiến lòng y vui vẻ, cũng khiến y khẽ hốt hoảng.
Đợi y hoàn hồn lại kỵ sĩ trưởng đã mặc xong quần áo hành lễ với y: "Cậu chủ nghỉ ngơi đi ạ, ngày mai tôi sẽ lại tới."
Đỗ Cửu tóm lấy bình hoa trên bàn ném qua: "Cút! Không có ngày mai đâu, lát nữa ta sẽ bảo ông nội đuổi cổ ngươi!"
Kỵ sĩ trưởng nhẹ nhàng chụp lại sau đó tìm chỗ đặt xuống, cơ bản không thèm để ý tới lời y nói: "Vậy tôi đi trước."
Đỗ Cửu lại muốn khóc thêm lần nữa, đánh y đau như vậy mà phủi mông đi ngay, sao lại có người thế kia chứ! Thật quá đáng!
Đau quá.
Ấm ức trong lòng y thiệt sự sắp trào cả ra ngoài.
Thấy kỵ sĩ trưởng sắp mở cửa bước ra, cuối cùng y cũng không nhịn được mở miệng gọi hắn lại: "Ngươi đừng đi!"
Kỵ sĩ trưởng dừng chân: "Cậu chủ còn có việc gì muốn sai bảo?"
Đỗ Cửu mấp máy môi, muốn mở miệng bảo hắn ở lại nhưng lại bị sự kiêu ngạo cắt ngang, lời nói vọt tới bên môi rồi lại không thể nào thốt ra được, chỉ biết sượng sùng nhìn kỵ sĩ trưởng mong hắn có thể chủ động hiểu ra được ý mình.
"Người đứng lại... shh..."
Đỗ Cửu vội cất lời, y vừa cử động thì mông đã đau rát.
Đuôi mày kỵ sĩ trưởng khẽ nhếch: "Có việc gì cậu chủ cứ nói thẳng ra."
"Ta... ngươi..." Đỗ Cửu ấp a ấp úng, y luôn luôn kiêu ngạo ngang ngược, làm sao cũng không thể thốt ra được lời cầu xin người khác.
"Nếu không có gì thì tôi xin lui trước." Kỵ sĩ trưởng tựa như không nhìn ra được vẻ khó xử của y, giơ tay lên định sập cửa lại.
Đỗ Cửu ấm ức tới không chịu được, lần đầu tiên y cảm thấy ấm ức tới vậy, nhưng muốn y cúi đầu thì thật sự y không làm được, đành dứt khoát bỏ cuộc sau đó tức tối quay đầu vùi mặt vào sô pha: "Không có gì! Ngươi đi đi!"
Y nuốt ngược giọt nước mắt sắp trào ra trở lại, y không phải đứa mít ước như Barra, y là con trai, làm sao có thể khóc được chứ!
Không phải chỉ là một kỵ sĩ hoàng kim thôi sao, có gì hay ho chứ, cùng lắm thì ngày mai y nói với ông nội đổi cho y một người mới! Hơn nữa còn là kỵ sĩ bạch kim mạnh hơn kỵ sĩ hoàng kim nữa kìa!
Chắc chắn người mới sẽ tốt hơn kỵ sĩ trưởng nhiều, khiến y sướng hơn nữa!
Y căm giận nghĩ, bỗng cảm thấy đỉnh đầu hơi nặng như bị thứ gì đó nhẹ vỗ lên, sau đó nghe được một tiếng thở dài chứa đựng bất đắc dĩ và chịu thua, tiếp đến cơ thể nhẹ bẫng, cả người bị bế lên trong tư thế nằm sấp như vậy.
"Yên tâm, tôi không đi đâu."
Đỗ Cửu ngẩn ra, hoàn hồn lại bèn đưa tay ôm chặt lấy eo kỵ sĩ trưởng, sau đó cắn mạnh lên tay hắn.