Mục lục
Lấy nhầm tổng tài lãnh khốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uông Hạo Thiên lái xe một vòng ở quảng trường mới thấy cô ngồi ở trên bậc thang, lập tức xuống xe đi về phía cô.

“Sao lại vậy? Rốt cuộc em bị sao vậy?” Anh đứng ở trước mặt cô, trên mặt cô đầy nước mắt khiến anh đau lòng, anh thay cô lau đi nước mắt.

Thích Vi Vi nhìn thấy anh, lập tức bổ nhào vào lòng ngực anh, ôm chặt lấy anh.

“Anh đừng hỏi gì hết, cái gì cũng đừng hỏi.” Bây giờ cô chỉ muốn khóc, khóc thật lớn.

“Được, anh không hỏi.” Uông Hạo Thiên ôm lấy eo cô, chỉ cần cô không có việc gì là anh an tâm rồi.

Thích Vi Vi dựa đầu vào lòng ngực anh, không nói câu nào. Hai người cứ như vậy ngồi xuống, đến khi trời tối, anh cũng không hỏi cô một câu.

Một trận gió lạnh thổi qua, làm cô không nhịn được khẽ rùng mình, anh lập lức cởi áo khoác ra khoác lên người cô.

Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh, ngực anh thật sự rất ấm áp, tâm tình cô cũng từ từ bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”

Uông Hạo Thiên lấy tay nâng mặt cô lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Vi Vi, em là người anh yêu nhất, cho dù chúng ta thật sự như em nói, hữu duyên vô phận. Nhưng mà chúng ta vẫn là bạn tốt nhất của nhau. Nếu em có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết, anh không muốn để em chịu uất ức, như vậy anh sẽ rất đau lòng.”

“Vâng.” Cô gật đầu. Lời nói của anh luôn làm cho cô cảm động, trong tim cũng phát giác bản thân căn bản nói buông tay nhưng không thể nào quên được anh, cũng không nghĩ tới quên anh.

“Được rồi, bây giờ nói cho anh biết, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Mặc kệ việc gì anh cũng giúp em.”Uông Hạo Thiên hỏi, anh tuyệt đối không cho phép cô chịu oan ức gì.

“Hạo Thiên …” Thích Vi Vi lại tựa vào lòng ngực anh khóc, vừa khóc vừa nói: “Anh Thiên Tứ, anh ấy … anh ấy bị bệnh.”



“Cái gì?” Uông Hạo Thiên sửng sốt, Hoàng Thiên Tứ bị bệnh, nhìn dáng vẻ của cô, bệnh tình nhất định rất nghiêm trọng. “Bệnh gì?”

“Ung thư gan giai đoạn cuối.” Thích Vi Vi nói ra sáu từ này giống như đã không còn hi vọng.

Ung thư gan giai đoạn cuối. Uông Hạo Thiên biết đó là bệnh rất nghiêm trọng, không có thuốc chữa. Sao anh ta lại mắc bệnh này, chần chừ một chút, anh hỏi:“Chuẩn đoán có chính xác không?”

“Là kết quả kiểm tra của bệnh viện.” Thích Vi Vi lấy bản kết quả xét nghiệm từ trong túi ra đưa cho anh.

Uông Hạo Thiên mở ra xem, không hiểu lắm, nhưng mấy chữ kia cũng rất rõ ràng, lúc này anh mới nói:“Bệnh viện này có tiếng như vậy nhất định là không sai, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng là chuẩn đoán sai, trước tiên nên tìm một bệnh viện tư kiểm tra lại lần nữa, anh sẽ tìm một bác sĩ về gan giỏi để giúp anh ta.”

“Không phải vấn đề này.” Thích Vi Vi lắc lắc đầu.

“Chứ là việc gì?” Uông Hạo Thiên nói: “ Nếu là tiền bạc thì em không cần lo lắng.”

“Không phải, em không biết nên nói như thế nào với anh ấy. Em sợ anh ấy chịu không nổi.”Thích Vi Vi khóc nói, đây mới là điều cô lo lắng nhất.

“Anh biết. Chuyện này không có cách nào giấu diếm, sớm muộn gì cậu ta cũng biết, biết sớm một chút có lẽ còn có nhiều cơ hội cho cậu ta lựa chọn.”Uông Hạo Thiên hiểu được sự lo lắng của cô nhưng mà giấu diếm không phải là biện pháp.

“Nhưng em không có cách nào nói ra.” Thích Vi Vi không thể nói cho anh biết kết quả tàn khốc này.

Ngay lúc cô khó xử, Hoàng Thiên Tứ đã tới bệnh viện, anh cảm thấy hôm nay Vi Vi có chút kỳ lạ, mà kết quả kiểm tra đáng lẽ hôm nay phải có, làm sao mà chưa có được chứ. Với lại với thân thể mình anh cũng không cảm thấy có gì khác nhưng sao cô vẫn muốn mình ở bệnh viện. Nhận thấy có điều gì đó không ổn, anh phải đi tìm hiểu.


“Cậu Hoàng, sao cậu lại đến đây?”

“Bác sĩ, tôi là đến tìm ông hỏi một chút về bệnh tình của mình.” Hoàng Thiên Tứ nói, anh muốn biết bệnh tình của mình rốt cuộc là như thế nào.

Bác sĩ thấy anh đến, nghĩ rằng Thích Vi Vi đã nói mọi việc cho anh, ông bình tĩnh, an ủi anh: “Cậu đừng quá lo lắng, sự việc không giống như chúng ta nghĩ, chỉ cần cậu phối hợp trị liệu, sống thêm vài năm không thành vấn đề, chỉ cần thật tâm muốn chữa trị, nói không chừng sẽ có kỳ tích.”

“Sống lâu thêm vài năm?” Hoàng Thiên Tứ chỉ cảm thấy sau lưng rét run, toàn thân vô lực, thanh âm run rẩy hỏi: “Thật ra tôi bị bệnh gì?”

Hả … Bác sĩ hoảng hốt, như vậy cậu ta không biết, nhưng mà đã nói đến tình trạng này, cũng không thể che giấu, đành phải nói ra: “Ung thư gan giai đoạn cuối.”

“Cái gì.” Hoàng Thiên Tứ lảo đảo, lui về sau mấy bước, thân thể vô lực dựa vào tường … Sao lại như vậy, sao mình lại mắc phải căn bệnh đáng sợ như vậy, lại càng không thể tin mình sắp chết.

“Cậu Hoàng, cậu không sao chứ ?” Bác sĩ vội vàng đỡ anh dậy.

“Tôi còn có thể sống bao lâu?” Hoàng Thiên Tứ muốn biết mình còn bao nhiêu thời gian.

“Nếu cậu đồng ý trị liệu có thể sống ít nhất hai năm nhưng nếu không thì nhiều nhất là ba tháng.”Bác sĩ nói, anh có quyền biết bệnh tình của mình.

“Ba tháng.” Hoàng Thiên Tứ lặp lại, mạng sống chỉ còn có ba tháng, ba tháng anh có thể làm được gì.

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của anh, bác sĩ vội vàng an ủi: “Cậu đừng bi quan như vậy. Nếu cậu trị liệu nói không chừng sẽ sống thêm vài năm, thậm chí lâu hơn nữa. Bây giờ y học phát triển, có lẽ vài năm sau bệnh này không còn là bệnh nan y.”

“Có thể sao?” Hoàng Thiên Tứ đã hoàn toàn tuyệt vọng, không chỉ là mạng sống mà cả hy vọng cũng biến mất, anh chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Bác sĩ thở dài, trẻ tuổi như vậy, thật là đáng tiếc. Ông lập tức gọi điện thoại cho Thích Vi Vi.

“Alo?” Thích Vi Vi bắt máy.

“Cô Thích phải không? Vừa rồi cậu Thiên Tứ đã tới bệnh viện, biết rõ bệnh tình của mình. Tôi sợ có việc gì ngoài ý muốn nên gọi báo cho cô biết. Lúc này cậu ấy rất yếu, cô nên quan tâm và thuyết phục cậu ấy nhanh chóng trị liệu.”

Bộp !!! Di động trên tay cô lập tức rơi xuống, anh Thiên Tứ nhanh như vậy đã biết rồi …

Thấy cô kinh hãi như vậy, Uông Hạo Thiên ôm lấy cô, lời của bác sĩ vừa nãy anh cũng nghe thấy.

“Đừng quá lo lắng, cậu ta đã biết mọi chuyện có lẽ cũng là điều tốt.”

Thích Vi Vi đột nhiên đẩy anh ra, xoay người bỏ chạy.

“Em làm gì vậy?” Uông Hạo Thiên giữ chặt lấy cô.

“Em muốn đi tìm anh ấy, anh ấy đã biết mình bị bệnh như vậy, nhất định sẽ kích động, sẽ rất đau khổ, em sợ anh ấy nghĩ quẩn.” Thích Vi Vi muốn giãy khỏi anh.

“Vậy em biết cậu ta đang ở đâu không?” Uông Hạo Thiên nhìn cô hỏi.

“Em …” Thích Vi Vi suy nghĩ một chút, anh ấy nhất định không về nhà …a

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK