Mục lục
Lấy nhầm tổng tài lãnh khốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Là mẹ Uông Hạo Thiên?” Trong lòng Thích Vi Vi nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ cô ấy là do mẹ anh phái tới điều tra mình sao? Rốt cuộc anh có chuyện gì? Mình nên trả lời thế nào? Nếu trả lời sai thì có ảnh hưởng gì tới anh hay không?

“Cô Thích, cô không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần thành thật trả lời là được rồi.” Cô gái ngoại quốc lại hỏi.

“Được rồi, tôi cho cô biết, tôi…” Thích Vi Vi ngập ngừng một chút: “Tôi không yêu anh ấy.” Bản thân đột nhiên hiểu ra, mặc kệ là nguyên nhân gì, mình không nói yêu là chính xác, bởi vì một nhà giàu có như vậy, cô chỉ là cô bé lọ lem, có mối dây dưa không rõ ràng thôi.

“Thật vậy chứ?” Trong mắt cô gái hiện lên một tia vui mừng.

“Đúng vậy.” Cô gật đầu, đáp án này cũng chính là cô trả lời mình.

“Thế có nghĩa là cô ở cùng anh ấy chỉ vì tiền?” Cô ta lại hỏi.

“Đúng vậy.” Thích Vi Vi lại gật đầu, “Tôi đã có người yêu rồi.”

“Thật sự cảm ơn cô, được rồi, tôi không còn chuyện gì nữa, cô có thể đi rồi, xin tạm biệt.” Nghe được câu trả lời này, cô gái trở nên rất vui vẻ.

“Chờ một chút.” Thích Vi Vi gọi lại.

“Cô còn việc gì sao?” Cô gái ngoại quốc quay đầu lại, nhìn cô chăm chú.



“Hình như cô quên không giới thiệu? Rốt cuộc cô là ai?” Thích Vi Vi cảm thấy cô ta không chỉ đơn giản như vậy.

Cô gái mỉm cười: “Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi là do mẹ Uông phái tới.”

“Vậy cô có quan hệ thế nào với bà ấy? Cô có thân phận như thế nào?” Thích Vi Vi nhìn cô ta, trong lòng không hiểu sao lại có một áp lực khẩn trương.

“Cô sẽ biết nhanh thôi, tin rằng không lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại. Tôi cũng thật mong chờ ngày đó.” Cô gái mỉm cười thần bí, rời đi.

Thích Vi Vi tuy rằng nghi ngờ, nhưng suy nghĩ đã lâu, cũng chỉ có thể nghĩ rằng cô ta là người đàn bà của Uông Hạo Thiên, hay chỉ là người nhà Uông gia.

Nhưng bản thân lại tự phủ nhận, bởi vì tuổi cô ấy thoạt nhìn rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, lại là người ngoại quốc. Quên đi, nếu đã không nghĩ ra vậy đừng nghĩ nữa.

Thời gian trôi qua mau, chớp mắt đã một tháng nữa anh vẫn không có tin tức gì. Ngày mai chính là ngày kết thúc ba tháng hợp đồng. Nếu tối nay anh không xuất hiện, vậy thì từ mai bọn họ chính thức không còn quan hệ gì nữa, chỉ là người lạ.

Ring ring ring... tiếng di động vang lên, vừa bắt máy đã nghe giọng Tiếu Tiếu nói to: “Vi Vi, cậu đã xem báo hôm nay chưa?”

Báo? Cô ngây người một lúc rồi lắc đầu: “Chưa xem, sao vậy? Có tin tức gì động trời à?” Cô không thích đọc những tin tức lá cải, cũng chẳng liên quan gì đến mình.


“Vậy cậu mau xem đi. Có điều cậu nhất định phải bình tĩnh nhé.” Đàm Tiếu Tiếu đặc biệt dặn dò, nghe cô nói đã biết có chuyện rồi.

“Chuyện gì mà cậu khẩn trương vậy? Hôm nay lại có tin tức gì liên quan đến mình sao?” Thích Vi Vi buồn cười nói, cô tin tưởng mình sẽ chẳng có đủ mị lực để được đăng lên báo đâu.

“Cậu cứ xem đi khắc biết.” Đàm Tiếu Tiếu nói, cô ấy hình như chưa biết gì hết. Đọc tin này rồi cô ấy sẽ thế nào? Muốn nói nhưng lại quyết định để cô ấy tự xem, bởi vì chuyện tình cảm không ai có thể giúp được. Vui sướng hay đau khổ cũng không ai thay thế được.

“Được, mình cúp máy, đi mua báo đây.” Thích Vi Vi không muốn, nhưng vẫn chạy tới sạp báo mua một tờ hôm nay. Cô muốn xem rốt cuộc Tiếu Tiếu thần bí như vậy là vì chuyện gì? Nhưng mà tim lại mơ hồ bất an, nếu không liên quan đến mình, Tiếu Tiếu sẽ không gọi điện thoại tới.

Tùy tay mở ra xem, nụ cười trên mặt cô cứng lại. Trên mặt báo là một poster thật lớn của anh thân mật với một cô gái nước ngoài. Ảnh chụp này cô nhận ra được chính là cô gái đã đến tìm mình hôm trước. Bên cạnh là một tiêu đề ghi: ‘Tổng tài Uông Thị và vị hôn thê Daisy (Đại Tây) từ Mỹ trở về.’

Cô giống như một tượng đá đứng đó, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trên tờ báo. Hóa ra anh biến mất như vậy là vì đi gặp vị hôn thê, chẳng trách anh lại không liên lạc gì. Trong đầu nhớ lại câu hỏi hôm đó: ‘Cô yêu Uông Hạo Thiên sao?... Cô là vì tiền mới ở cùng anh ấy sao???” Hóa ra cô ta có ý đồ riêng.

Trong lòng đau như cắt, hốc mắt phiến đỏ, sống mũi cay cay… Thích Vi Vi… mày làm gì vậy? Sao phải khóc chứ? Chẳng lẽ mày thật sự cho rằng anh ta sẽ thích mày sao? Thật không có tiền đồ chút nào hết… trong lòng cô thầm tự mắng mình.

Tờ báo trên tay theo gió tung bay, rơi xuống đất.

Toàn thân đờ đẫn, bước chân nặng trịch trở về. Cô bi ai cười lạnh, anh rõ ràng có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy, sao phải thích mình chứ? Chẳng lẽ chính là đàn ông đa tâm sao? Bản thân mình cũng thật quá ngốc… nước mắt đột nhiên rơi xuống…

Dùng sức lau đi nước mắt, cô không được khóc, như vậy là tốt nhất. Đây chẳng phải là lúc cô nên đi sao? Đây chẳng phải là lý do tốt nhất để cô quên đi anh sao? Nhưng tại sao trong lòng lại đau quá…

Ở trên giường nằm một ngày, đầu óc đều ngây ngẩn cho đến buổi tối, cô mới phờ phạc đi xuống lầu. Đã suy nghĩ một ngày rồi, cô hẳn là phải thản nhiên chấp nhận sự thật này, cô và anh là không có khả năng.

Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Người mà cô mong nhớ đang đứng ở cửa nhìn mình. Trông anh thật gầy, sắc mặt anh cũng thật tiều tụy.

Uông Hạo Thiên nhìn thấy người mình mong nhớ ngày đêm đang đứng trước mặt, cô cũng thật gầy, thật tiều tụy…

Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, không tiến tới cũng không nói gì. Chỉ nhìn vào mắt nhau, tựa như có nghìn lời vạn ý cũng hi vọng đối phương có thể hiểu được.

Chừng một phút đồng hồ trôi qua, cô cũng không muốn cứ như vậy đối diện với anh, bước lên mở miệng, khàn khàn giọng hỏi: “Anh…”

“Không cần nói gì cả, không cần nói gì cả, cứ để cho anh ôm em được không?” Uông Hạo Thiên đi tới, ôm chặt cô vào ngực, trong lòng hiểu được cô khẳng định đã biết hết mọi chuyện, nhưng cái gì anh cũng không muốn nói.

“Được, em không hỏi, cũng không nói nữa.”Thích Vi Vi áp đầu mình vào lồng ngực anh, kỳ thật cô không cần hỏi, cũng không cần nói, cả thế giới biết chuyện của anh, sao cô lại không biết chứ. Nhưng mà cô nguyện cứ như vậy bình tĩnh lại trải qua một đêm. Chỉ còn một đêm nữa thôi, có biết hay không đối với cô có tư vị gì? Đã biết chỉ có đau lòng mà thôi…

“Vi Vi, anh rất nhớ em.” Anh thâm tình nói bên tai cô. Tay dùng sức ôm chặt lấy, tựa như muốn đem cô nhập vào thân thể mình, môi tham lam hút lấy hương vị chỉ mình cô có.

Thích Vi Vi muốn đẩy anh ra. Anh rõ ràng đã có vị hôn thê, còn xinh đẹp như vậy, sao còn muốn mình chứ. Nhưng anh lại vuốt ve cô, gắt gao ôm chặt cô. Cô từ bỏ giãy dụa, tay cũng đặt bên hông anh, ôm chặt lấy anh. Đêm cuối này cô muốn thả lỏng tâm tư mình. Trong lòng thầm nói: “Em cũng nhớ anh.. rất nhớ… rất nhớ… anh có biết không…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK