“Em đang suy nghĩ cái gì?” Uông Hạo Thiên nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô thì khóe môi lộ ra một nụ cười, duỗi tay ra, ôm cô vào trước ngực, ánh mắt sâu sắc bắn ra một tia hào quang: “Đừng quên, từ bây giờ trở đi, em là người đàn bà của tôi, mặc dù chúng ta không làm chuyện đó, nhưng chúng ta cũng phải đồng giường cộng chẩm, em phải thay tôi làm ấm giường.”
“Tôi không…………..” Lời còn chưa kịp nói hết, cổ tay đã bị anh siết chặt, kéo lên trên lầu: “Em không có tư cách nói không.”
“Anh buông ra, để tôi tự đi.” Cô liều mạng giãy dụa.
Ầm, Uông Hạo Thiên lập tức ném cô lên giường, thân thể trực tiếp đè ở phía trên, đặt cô ở dưới thân, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt phẫn nộ của cô, tâm tình của anh cực kỳ vui vẻ, anh cũng không tin, anh không chinh phục được cô.
“Anh buông, đồ lưu manh.” Thích Vi Vi gào to, muốn đẩy anh ra.
“Cô tốt nhất đừng nhúc nhích, đừng thử thách tính nhẫn nại của đàn ông, nếu không, tôi cũng không dám cam đoan, có làm ra chuyện lưu manh hay không? Bây giờ cô muốn sao?” Uông Hạo Thiên bị cô cọ qua cọ lại trong ngực, làm cho thân thể anh lập tức bị kích động.
Cô bị dọa đến nỗi ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, bởi vì cô cảm giác được có thứ gì đó ở hạ thể anh cứng rắn gắt gao đụng chạm vào mình, tuy rằng cô chưa từng xảy ra chuyện nam nữ, nhưng những biểu hiện như thế này cô vẫn biết đó là gì? Ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng anh, nhưng trong lòng quả thật là hận muốn chết……….
Uông Hạo Thiên ngửi được mùi thơm tươi mát trên người cô, rất kỳ lạ là trong nháy mắt thân thể đã bình tĩnh trở lại, *** cũng tan biến trong nháy mắt, cô không giống như những người phụ nữ trước đây, không có mùi son phấn thì có mùi nước hoa, nếu không thì lại có mùi của sữa, hương vị tự nhiên thuần khiết của cô làm cho anh đột nhiên cảm thấy quyết định bao dưỡng cô cũng là một quyết định không tồi.
Bị anh ôm vào trong ngực, giờ phút này Thích Vi Vi lại hận không thể giết chết anh, nhưng lại không thể giãy dụa, đành phải nhắm mắt lại không nhìn tới anh………….
Nhìn thấy bộ dáng hận muốn chết nhưng lại không làm được gì của cô, ánh mắt Uông Hạo Thiên lộ ra ý cười, cùng cô chơi trò chơi này cũng vui lắm chứ.
Hai người vẫn nằm im trên giường trong một tư thế cực kỳ mờ ám, nhưng mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình………………
Không biết từ lúc nào thì mơ mơ màng màng ngủ say, cho đến khi cô tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng của Uông Hạo Thiên đâu cả, trời cũng đã sáng, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, liền thấy phía trước gương có dán tờ giấy: “Buổi tối, phải trở về trước sáu giờ.”
“Bệnh thần kinh, tại sao tôi phải nghe lời anh?” Cô tức giận xé nát tờ giấy và ném nó vào trong sọt rác, anh ta muốn mình trở về, mình sẽ không trở về, lại nói, buổi tối cô còn phải đi làm thêm, đến tám giờ mới tan ca.
“Vi Vi, cậu đã tới rồi, hôm qua thế nào? Đối phương là ai vậy? Hai người có xảy ra chuyện ấy hay không?” Đàm Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy cô, liền giữ chặt cô lại, liên tục hỏi thăm.
“Tiếu Tiếu, cậu hỏi nhiều như vậy, mình làm sao trả lời kịp.” Thích Vi Vi buồn cười nhìn cô.
Đàm Tiếu Tiếu đánh giá cô, gật gật đầu nói: “Tâm tình không tệ nha? Có phải đối phương rất đẹp trai hay không? Mau nói cho mình biết, tối hôm qua rất kích thích có phải không?”
“Bà tám, được rồi, nói cho cậu biết, tối hôm qua không xảy ra chuyện gì cả, đúng thật là oan gia ngõ hẹp mà, người mua mình lại là anh ta.” Thích Vi Vi nhớ tới anh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu đang nói ai vậy?” Đàm Tiếu Tiếu không hiểu.
“Chính là cái tên Uông Hạo Thiên đó, anh ta dùng tiền của chính mình để bồi thường chính mình.” Thích Vi Vi nói một hơi.
“A……………..” Đột nhiên Đàm Tiếu Tiếu la to lên.
“Cậu làm gì vậy? Lỗ tai mình sắp bị cậu làm cho điếc rồi nè.” Thích Vi Vi lấy tay che lỗ tai lại, không biết bạn thân của mình lên cơn điên gì?
“Uông Hạo Thiên, ai là Uông Hạo Thiên?” Đàm Tiếu Tiếu kích động nắm lấy tay cô.
“Chính là người mà cậu thường xuyên nhắc tới, Uông Hạo Thiên.” Thích Vi Vi nhìn thấy phản ứng dữ dội của cô, liền bật thốt lên.
“Cái gì?” Đàm Tiếu Tiếu kinh ngạc há hốc mồm: “Cậu nói lại một lần nữa, là tổng tài Uông thị – Uông Hạo Thiên sao?”
Cuối cùng Thích Vi Vi cũng hiểu được sự ngây ngốc hoa mắt của cô, tức giận nói: “Không phải.” Nếu nói là phải thì nhất định cô sẽ hỏi không dứt.
“Mình biết ngay mà, làm sao có thể là anh ta? Bên cạnh anh ta nhiều phụ nữ như vậy, thì cần gì phải đi bao dưỡng làm chi.” Đàm Tiếu Tiếu khôi phục lại như bình thường, nhưng cũng mang theo thất vọng, nếu đúng là anh ta, bản thân không phải sẽ có cơ hội gặp mặt người đàn ông trong truyền thuyết sao?
“Cậu thật là…..” Thích Vi Vi nhìn cô cười khổ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK