Không lâu sau, vòng bán kết đã bắt đầu, 64 thí sinh lần lượt lên sân khấu biểu diễn theo số thứ tự của mình. Chúc Vi Tinh xếp thứ 60, một vòng 20 người, cậu thi ở vòng thứ ba diễn ra vào trưa mai. Một số thí sinh chưa tới lượt đã không đến xem, sợ bị ảnh hưởng dẫn đến thi đấu phát huy không tốt. Tuy nhiên Chúc Vi Tinh lại hết sức nghiêm túc theo dõi toàn bộ quá trình và cảm nhận rõ Kim Luật quả thực rất đặc biệt.
Mặc dù các thí sinh ở đây đều là sinh viên, nhưng trình độ kỹ năng của họ đã ngang tầm với các nghệ sĩ piano chuyên nghiệp từ lâu, thậm chí có một số còn giỏi hơn. Đặc biệt trong đó có hai người rất nổi bật, một người là thanh niên đeo kính Lư Phi Tề từ Viện Âm nhạc U trong "Cuộc thi dương cầm tưởng niệm Hồng Tử Huân" lần trước, còn một người là nữ sinh viên ưu tú đại diện cho Viện Âm nhạc thành phố A, Tào Phù, hiện đang học trao đổi ở một trường âm nhạc nổi tiếng thế giới ở nước D, đồng thời cũng là người đoạt được huy chương vàng giải Kim Luật hạng mục piano thanh niên của hai năm trước.
Nội dung của cuộc thi là chọn một bài luyện kỹ thuật để biểu diễn, về cơ bản chính là để thí sinh phô bày kỹ năng của mình một cách trực diện, và cũng không khó để lâm vào cảnh xấu hổ khi chơi.
Hầu hết mọi người đối với cửa ải này đều chọn thế giới của Chopin và Liszt. Quả nhiên, Lư Phi Tề và Tào Phù cũng nằm trong số đó, một người chọn của Liszt, người còn lại thì chọn Tiêu luyện ba độ, và cả hai đều chơi cực hay.
Bộ đôi này đều ở tầm độ khó cao, trong các cuộc thi đấu quy mô lớn, các thí sinh thường chọn cách chơi an toàn và thấp hơn trình độ thực tế của mình để tránh bị căng thẳng, mà trong trường hợp thế này vẫn có thể chơi tốt như vậy, không soi xét nghe kỹ thì chẳng phát hiện sai sót nào, điều này cho thấy nền móng của họ vững chắc biết bao.
Số 57 bên cạnh không ngừng cảm thán khen ngợi. Chúc Vi Tinh nhìn thấy Đổng Thụ Thanh cùng Triệu Bính Nhiên trên ghế giám khảo cũng đều khẽ gật đầu, hiển nhiên hết sức hài lòng với hai thí sinh này.
"Tào Phù nhất định nắm trong tay vé đề cử ở phân khu thành phố A, thế nhưng Lư Phi Tề lại không phải, với cấp bậc của cậu ấy mà còn chưa nhận được tấm vé thông hành kia, chậc, rốt cục còn có cao nhân nào ở thành phố U mà lợi hại như vậy chứ?"
Sau khi lượt thi hôm nay kết thúc, Chúc Vi Tinh đến hậu trường thay quần áo cũng nghe được nhóm sinh viên đang thảo luận về chủ đề này.
"Nghe nói trong năm vị giám khảo có hai người đề cử con hàng đến từ thành phố U kia đó, thật là tò mò quá đi."
"Dù sao thì chắc chắn là không có trong nhóm thi ngày hôm nay rồi, chờ ngày mai xem sao."
"Ngày mai có nhiều đại thần hơn hôm nay không?"
"Đương nhiên rồi, buổi sáng có Quách Học Lục của Đại học Âm nhạc C, buổi chiều thì có Trương Minh Minh của Đại học Âm nhạc M, người thứ hai vừa cầm top 5 trở về, vừa nãy còn được phóng viên phỏng vấn đó."
"Hầy, so với bọn họ, chúng ta có khác gì đá kê chân đâu."
"Suỵt, khẽ thôi, Trương Minh Minh tới kìa."
Vừa dứt lời, một cô gái đang ngân nga hát đi về phía này, trông cô rất nhỏ nhắn như học sinh cấp ba vậy, chẳng giống sinh viên chút nào. Nhất định cô nàng rất nổi danh trong số các thí sinh cho nên có rất nhiều người đều đang nhìn cô. Nhưng lúc cô nàng đi qua bên cạnh Chúc Vi Tinh thì lại nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò khó hiểu.
Cô định hỏi gì đó nhưng trông thấy vẻ bối rối của Chúc Vi Tinh thì bèn im lặng rời đi.
Ngày hôm sau là ngày thi đấu chính thức của Chúc Vi Tinh, cậu không tham dự buổi sáng mà đến rất sớm vào đầu giờ chiều. Nghe mọi người nói buổi sáng xuất hiện một bản nhạc cấp độ khó đến mức biến thái, chính là phần thi của Quách Học Lục ở Đại học Âm nhạc C, phải nói là đàn cực kì tốt và khiến người xem bị sốc.
Ở lượt thi cuối của vòng bán kết này, có không ít người thi xong đã đến xem, chỉ có một vài cao thủ đứng đầu mọi người đã biết từ trước, còn lại hầu hết đều thuộc tầm trung, chỉ khác ở chỗ mức độ mắc lỗi nhiều hay ít mà thôi. Cho nên ngoài mặt nói mọi người đến đây để cổ vũ, nhưng thực ra là thầm mong người ta mắc thật nhiều lỗi hơn mình thôi, nhất là đối với những người chọn trùng bài nhạc với mình.
Chúc Vi Tinh lại không nghĩ nhiều như vậy, tuy hôm qua sau nửa đêm đã ngủ nhưng hôm nay cậu dậy rất sớm, không có tinh thần lắm, hơi mất tập trung nên thay vì ngồi ghế thì cậu chọn đứng ở hàng ghế sau để lên tinh thần.
Cũng may hai người trước mắt đều rất ưu tú, một vị là số 55 Trương Minh Minh, khiến Chúc Vi Tinh tỉnh táo với khúc "Little Red Riding Hood" của Rachmanioff. Vị còn lại thế mà lại là cậu chàng da đen số 57 ngày hôm qua bắt chuyện với cậu, cậu ta chơi bài <Gió mùa đông> cực khó trong các bài luyện, khiến toàn hội trường phải kinh sợ. Quả nhiên trong cuộc thi quy mô lớn thế này thì không thể tin lời người khác được mà, cái gì mà đổi người giữa chừng cái gì mà không có bản lĩnh, nếu thật vậy thì làm sao dám mó đến cuộc thi âm nhạc lớn nhất trong nước thế này được chứ.
Rốt cục, trong khi đến lượt số 59 lên biểu diễn thì số 60 Chúc Vi Tinh đã được mời vào cánh gà để chuẩn bị.
Cho đến hiện tại, phần lớn thí sinh cùng ban giảm khảo đều đã tê dại mệt mỏi, đặc biệt là những hạt giống tốt đều đã lên sân cả rồi, mặc dù còn chưa xác định được con hàng được đề cử ở thành phố U là ai, nhưng về cơ bản mọi người đều đã có suy đoán, không còn kỳ vọng gì đối với những người phía sau nữa, chỉ chờ ước tính thứ hạng của mình cho tốt thôi.
Vậy nên lúc Chúc Vi Tinh nghe đến số của mình rồi bước lên sân khấu, cậu nhìn thấy vài người ở hai hàng ghế đầu còn uể oải đánh cái ngáp. Cho dù cuộc thi có lớn đến đâu thì khi nói đến việc lựa chọn đường dài thế này, ít nhiều cũng không tránh khỏi lười nhác chán nản.
Mãi đến khi thí sinh số 60 xuất hiện, mãi đến khi màn ảnh lớn hiện lên bản nhạc dự thi của cậu.
Thí sinh: Chúc Vi Tinh, Học viện Nghệ thuật thành phố U.
Tiết mục dự thi: <Ghost Fire>, Liszt.
Khán đài im lặng trong nháy mắt, sau đó liền vang lên những tiếng thảo luận xôn xao. Tất cả đều dồn dập thắc mắc vị này là ai? Lá gan lớn như vậy.
Không trách bọn họ ngạc nhiên thế kia, những ai luyện đàn đều biết ngoại trừ Chopin thì khó nhất chính là Liszt, và trong âm nhạc của Liszt thì khó nhất chính là <Ghost Fire>.
<The Clock> ở trước mặt nó cũng chỉ xứng làm em trai thôi.
Trên thực tế, có lẽ không ít người có mặt ở đây có thể chơi được bài này, nhưng có thể chơi và chơi hay thì cách nhau rất xa, cách núi cách sông cách hồ cách biển cách cả vũ trụ. Càng là cuộc thi lớn, thí sinh lại càng phải thận trọng, đối với giới chuyên môn, nếu không có tiết mục nào chắc chắn khiến cho ban giám khảo kinh diễm thì không cần thiết phải lên sân khấu.
Suy cho cùng, sân khấu ở giải Kim Luật không phải là chỗ để bạn làm màu. Bởi vậy hiếm có ai đi chọn một bài khó như vậy để chơi trong một cuộc thi lớn cả, nói thẳng ra chính là nếu mà không chắc chắn chơi được 95 phần trăm thì tốt nhất là khỏi chơi để tránh mất mặt.
Khả năng có thể chơi <Ghost Fire> tốt đến 95 phần trăm đã là rất hiếm trong ngành, kể chi đến đám sinh viên tôm tép như họ. Con hàng số 60 này, trình độ ra sao thì chưa biết, nhưng dã tâm rõ ràng là không nhỏ, có châu ngọc lên sàn trước đó rồi, e rằng ban giám khảo cũng sẽ khó lòng mà tiếp thu được tiết mục này của cậu ta.
Đúng vậy, có người cũng chọn bài này, Chúc Vi Tinh và người nọ đụng độ nhau. Đụng độ nhau cũng không có gì đáng sợ, ai dở thì người đó xấu hổ thôi. Nhưng người bình thường mấy ai mà dám chọn chứ, nhất là khi đối thủ của mình lại là cái vị Quách Học Lục ở Đại học Âm nhạc C mới nhận được rất nhiều khen ngợi ban sáng.
Người ta là thí sinh được đề cử ở khu vực thành phố C, là người đã đạt huy chương vàng cuộc thi cấp quốc gia. Mi có thể chọn một bài nổi tiếng để tranh tài, ban giám khảo có lẽ sẽ không quá khắt khe, nhưng nếu đẩy tiêu chuẩn lên cấp đỉnh cao như thế, tất yếu sẽ có sự tương phản, cho nên khi phán xét thứ tự trên dưới nhất định sẽ không nương tay.
Lúc này, khán đài vốn đang buồn chán nhạt nhẽo lại trở nên hưng phấn, vẻ uể oải chẳng còn, chỉ thấy mọi người tràn đầy năng lượng trở lại.
Có trò vui để xem.
Với tính cách của Chúc Vi Tinh, thực ra cậu sẽ không cân nhắc lựa chọn một bài nhạc cực đoan như vậy, việc báo danh <Ghost Fire> chính là chủ ý của Tuyên Lang. Ý của thầy Tuyên rất dễ hiểu, nếu Chúc Vi Tinh có thể chơi được, thế thì tại sao không chọn bài khó nhất.
Phần kỹ thuật đối với Chúc Vi Tinh cũng không đáng kể, cho nên cậu làm theo kiến nghị của thầy mình.
Giờ khắc này, cậu bước lên sân khấu, học theo các thí sinh khác đứng vào vị trí tâm đèn, ở giữa sân khấu cúi đầu chào khán giả bên dưới.
Bởi vì phải ghi hình nên phía ban tổ chức đã sắp xếp nhân viên trang điểm và làm tóc cho cậu, gương mặt Chúc Vi Tinh vì thế mà trông sắc nét và trắng sáng hơn bình thường một chút, cộng với bộ lễ phục đen tuyền ôm sát, đứng giữa điểm sáng trông như ánh trăng giữa đêm tối, lóng lánh rực rỡ mà tỏa sáng.
Sau khi ban giám khảo ra hiệu bắt đầu, Chúc Vi Tinh quay người ngồi xuống trước piano, cậu đặt ngón tay lên phím đàn, nhẹ nhàng biểu diễn.
Khác với tốc độ vội vàng của những thí sinh khác, cậu bắt đầu rất chậm, những nốt nhạc nhẹ nhàng vang lên từng hợp âm bồng bềnh như sương mù phiêu tán, tạo nên những đám mây mờ ảo vây lấy khán giả.
Và ngay vào lúc khán giả bên dưới đang bối rối mê man không hiểu ra sao thì lớp sương mù bắt đầu tan rã trong nháy mắt, ba quãng tám đột ngột lập lòe rồi bỗng biến thành những chùm ánh sáng xoay tròn bay lượn.
Người nghe chợt bừng tỉnh hiểu ra, thứ ánh sáng kia, chính là ngọn lửa ma quái trong gió, âm u quỷ mị, tự do phập phù.
Chỗ khó trong <Ghost Fire> nhiều vô số kể, các nốt nhạc bao gồm nhiều phạm vi bao trùm, các ngón tay cần chạy với tốc độ cực cao, các nốt đôi ở tay trái, giai điệu ở tay phải và sự phối hợp lặp đi lặp lại giữa năm ngón tay quả thực là trái với quy tắc logic của đại não điều khiển cơ thể, đòi hỏi phải thực hành vô số lần để vượt qua phản ứng dây chuyền chức năng nguyên thủy của cơ thể, mới có thể đạt được kỹ năng chơi phù hợp.
Nhưng đạt được điều đó thì vẫn chưa đủ. Muốn chơi hay còn cần có đủ cảm giác để tạo bầu không khí. Khi ngón tay gần như vô hình trên các phím đàn, người chơi vẫn cần phải duy trì khoảng dừng giữa các nốt một cách hợp lí để có một bước nhảy mềm mại như ngọn ma trơi. Một cảm giác nhẹ nhàng, nhanh mà không gấp, mạnh mẽ mà thanh lịch, thần bí mà rõ ràng, khắp nơi mâu thuẫn nhưng lại hài hòa vô cùng, mà sự hài hòa ấy lại tiến triển dần lên các cấp độ. Và dù bạn rõ ràng mệt mỏi như chó chết, thì trên mặt cũng phải giữ vẻ thành thạo điêu luyện, đây chính là tinh túy của <Ghost Fire>.
Quách Học Lục trước đó đã làm rất tốt, ngoại trừ có một chút âm điệu mơ hồ, thì về cơ bản không có sai lầm gì lớn về mặt kỹ thuật. Khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là đoạn kết, dù anh ta biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng biểu cảm cơ thể của anh ta, thực sự là không dễ dàng gì. Cả người anh chàng này đều đang hiện lên dáng vẻ "Tôi có thể chơi đến mức trâu bò như vậy, thì mệt một chút cũng không phải không chấp nhận được", điều này khiến người ta cảm thấy như đó là một lũ ma trơi đang nỗ lực hết sức để bay, bởi vì không dễ dàng nên chỉ có thể động viên cho chúng nó.
Mà thí sinh số 60 trước mắt đây, có lẽ là do cậu từ khi xuất phát đã đi một cách thong thả nhẹ nhàng, mãi đến khi nhóm quãng tám trầm đầu tiên xuất hiện, khán giả mới bất giác nhận ra tốc độ của cậu đã đạt đến nguyên bản từ sớm, còn người biểu diễn từ đầu đến cuối vẫn một bộ nhẹ như mây gió, thành thạo điêu luyện.
Đáng sợ hơn chính là, người thính tai đến đâu cũng có thể bắt kịp từng nốt nhạc của cậu, nhịp điệu cậu gõ trên phím đàn mạch lạc và rõ ràng, tách bạch và ổn định, tinh chuẩn như một cỗ máy nhưng cũng xen lẫn dòng cảm xúc tinh tế, có cương cũng có nhu.
<Ghost Fire> của số 60, khi thì nghịch ngợm, khi thì bướng bỉnh, khi thì điên cuồng, khi thì lẳng lặng, nhưng bất luận là gì thì nó cũng tràn đầy một nguồn năng lượng được tích lũy lâu dài, thiên biến vạn hóa.
Cuối cùng, khi hai bàn tay phân tách hợp âm rải trong bốn ô nhịp liên tiếp rồi kết thúc bằng hợp âm chính, <Ghost Fire> trở nên quay cuồng rồi mịt mờ tản đi.
Khán giả mới miễn cưỡng thức tỉnh sau một hồi mộng ảo kì quái và bí ẩn.
Kết thúc tiết mục, Chúc Vi Tinh mới thở ra một hơi, cậu thẳng lưng cúi chào khán giả lần nữa trước khi rời sân khấu.
Người này đến và đi một cách gọn gàng, dứt khoát, thậm chí cũng không để ý đến sắc mặc phức tạp của ban giám khảo cũng như toàn thể khán giả bên dưới.
Đợi người bước vào sau cánh gà rồi, mọi người mới chậm một nhịp tỉnh táo lại. Khán giả bắt đầu thì thầm với nhau, ban giám khảo thì loạch xoạch lật qua các trang thông tin thí sinh, sau đó mới vỡ lẽ con hàng được đề cử ở thành phố U là ai.
Có một vị trong đó hỏi: "Ai đề cử vậy? Tìm được đại bảo bối này ở đâu thế?"
Đổng Thụ Thanh một mặt quang vinh nhấp trà, Triệu Bính Nhiên thì lại nở một nụ cười cao thâm khó dò, cũng không biết ở đó tự hào về điều gì.
Mà với trình độ loại này, việc thăng hạng gần như là chuyện ván đã đóng thuyền, thậm chí còn có tin tức khen ngợi từ các phương tiện truyền thông sau lượt thi ngày hôm nay.
"Lần đầu tiên có tân binh vô danh đã vượt qua vòng vây đánh bại Kim Luật ở bán kết!"
So với dự đoán nửa đùa nửa thật ngày hôm qua một chữ cũng không sai, chỉ khác là lần này không có người nào có thể dị nghị, mọi người chỉ lẳng lặng lên mạng tìm kiếm, rốt cục cái trường Học viện Nghệ thuật thành phố U này là thần thánh phương nào.
Con ngựa đen này khiến mọi người trở tay không kịp, người kém cỏi suốt đêm điều chỉnh thăng cấp độ khó, còn cao thủ thì đánh giá lại hi vọng chiến thắng của mình, chỉ một hòn đá nhỏ này mà làm dậy cả sóng lớn.
Chúc Vi Tinh lại không để ý đến diễn biến thế giới bên ngoài, sau khi thi xong thì cậu trở về khách sạn tiếp tục vật lộn với giấc ngủ của mình, nhưng đáng tiếc, kết quả vẫn chẳng khá khẩm gì hơn.
Thế nên đến ngày thứ hai, Chúc Vi Tinh vốn không nghỉ ngơi tốt phát hiện mình có xu hướng sinh bệnh.
Cậu phát sốt.
- ---------------------
*Dẻ: Mỗi lần đến mấy tác phẩm âm nhạc này lên kệ là đầu đau như búa bổ huhu, tui tìm kiếm thông tin về mấy ẻm muốn kiệt sức, thỉnh thoảng có vài chỗ tìm không ra nên mờ mịt viết bừa, mong mn thông cảm, mn có phát hiện gì thì góp ý tui sửa lại nha.