Phát hiện này khiến Chúc Vi Tinh chau mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trừ lịch ngày hữu dụng, những cái khác cậu đều gom thành một bó ném vào thùng rác.
Lại rút cuốn nhạc lý ra nhìn, sách còn rất mới, cũng không có ghi chú gì, giống như mới lần đầu được cậu lật ra vậy, bấy nhiêu đủ thấy rõ nó và chủ nhân lạnh nhạt nhau đến mức nào.
Ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, Chúc Vi Tinh ngẩn người, cậu nhìn con ngõ phía trước, một mảnh tối đen xen lẫn mấy ánh đèn lẻ tẻ nhợt nhạt từ mấy căn nhà, chiếu ra chính là một mảnh tồi tàn, đìu hiu heo hút.
Bỗng nhiên, cửa sổ nhà đối diện sáng lên.
Chúc Vi Tinh sống ở tòa nhà 7 - phòng 401, cửa sổ phòng cậu đối diện với tòa nhà 6 - phòng 407, hai căn nhà đầu đuôi khác nhau, Chúc Vi Tinh ở là phòng ngủ lớn, đối diện lại là phòng nhỏ.
Nhiều căn hộ kiểu cũ thời kỳ trước khi xây dựng đều không đảm bảo an toàn và khoảng cách chiếu sáng, khoảng cách giữa hai tòa chung cư là năm mét đã được coi là rộng, song tai hoạ ngầm không ít. Mà khoảng cách như thế cũng đủ để Chúc Vi Tinh có thể nhìn rõ ràng phía đối diện. Bàn học, giường, tủ và các đồ đạc khác, tất cả chất bừa trong phòng giống như một nắm nhân thịt băm lộn xộn nhét bên trong miếng da bọc của hoành thánh vậy, ứ đầy đến mức không có lấy một chỗ đặt chân. So với nhà bọn cậu thì trang trí còn mới, nhưng chủ nhân của nó cũng chẳng có ý định dọn dẹp, quần áo ném loạn đủ chỗ, bên trên chốt cửa còn treo một cái áo ba lỗ.
Nhìn trực tiếp như thế, Chúc Vi Tinh cảm thấy không được lịch sự, cậu định đứng dậy thả tấm chớp cửa sổ xuống thì bỗng thấy chốt cửa bị treo áo ba lỗ bên kia động đậy, được vặn mở từ bên ngoài, sau đó một chàng trai cao lớn trên đầu trùm khăn lông đi vào.
Dáng vẻ như vừa mới tắm xong, thân trên của hắn không mặc áo, phía dưới mặc quần thể thao màu đen lỏng lẻo hờ hững mắc trên hông, dây lưng quần buông thõng cứ lắc lư theo từng bước chân hắn. Thân người màu lúa mạch trông rắn chắc thon dài, cơ ngực cơ lưng hay cơ bụng đều hoàn mỹ, không biết là nước đọng chưa lau khô hay là làn da tự mang kính lọc tươi mát, dưới ánh đèn mơ hồ óng ánh một lớp nước mờ ảo, tràn ngập sức sống cũng như khỏe mạnh, so với cơ thể đơn bạc của Chúc Vi Tinh hoàn toàn là hai thái cực đối lập.
Hắn vừa vào cửa, sau lưng đã có tiếng la hét đuổi theo.
"Khương Dực! Lão mẹ mày hỏi mày sao không trả lời! Nghe không? Đầu mày là xảy ra chuyện gì?"
Sau một khắc cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc áo ngủ hoa hòe bước vào. Người cô chỉ cao đến bả vai của thanh niên kia, trông còn trẻ tuổi, nhưng giọng nói thì đã có tuổi, mang theo một loại chát chúa chói tai của kẻ nghiện thuốc.
Thanh niên được gọi là Khương Dực kia không kiên nhẫn quay người, một phát kéo xuống cái khăn mặt trên đầu.
"Nóng, cạo."
Người thì cao nhưng giọng nói lại trầm thấp, như nhấn một hồi âm trong cơ thể, cảm giác rất êm tai nhưng cũng đầy sức bật, cực giống tiếng đốt pháo, chỉ cần đốt một mồi lửa, liền nổ bùng uy lực đáng kể.
"Không phải bị người ta làm cho nở hoa à? Chứ không sao phải cạo tóc?" Mẹ Khương chỉ vào cái đầu trọc lóc lộ ra sau khi khăn lông bị lấy xuống kia, chọc vào trán hắn, "Đừng tưởng tao không biết, sáng này mày lại đánh nhau với ai rồi?"
"Hừ!" Khương Dực khó chịu quay mặt đi, tránh khỏi ngón tay kia, "Không phải bà con mẹ nó lải nhải lắm điều mua cá bị tiêm đầy nước, muốn đi tính sổ hàng cá kia sao? Còn nữa, đừng đụng vào đầu tôi."
"Tao nói mày tìm gã giảng đạo lí chứ có kêu mày động thủ đánh người đâu? Giờ hay rồi, người ta đòi bồi thường ngược lại thì làm sao?" Thái độ của mẹ Khương so với hắn còn ác liệt hơn, "Mày có phải óc heo hay không hả, đần y chang lão cha mày!"
Khương Dực lơ đễnh ném khăn mặt qua một bên, cầm điếu thuốc trên bàn lên ngậm vào miệng.
"Lại hút thuốc! Lần trước ga giường suýt thì bị mày đốt rồi! Hút thì cút ra ngoài cho tao, xong mới vào!" Mặc cho Miêu Hương Tuyết cứ việc phẫn nộ, mấy thứ cô nói với Khương Dực đều là nước đổ đầu vịt cả, lải nhải hồi lâu, cũng chỉ có thể bực bội quay người rời đi, "Chừng nào mày mới không khiến tao nhọc lòng hả? Tao sinh mày ra được cái tích sự gì chứ!"
Cửa phòng đối diện bị đóng rầm một tiếng, xung quanh lại trở nên yên tĩnh như chết lặng, Chúc Vi Tinh nhìn thấy thanh niên kia đưa lưng về phía này, lười nhác chuyển động cần cổ, kéo cơ lưng, mò qua bật lửa trên bàn, đốt điếu thuốc đang ngậm bên miệng.
Rít liền một hơi, phun ra hai vòng khói, thanh niên kia bỗng nhiên nghiêng đầu, thẳng tắp nhìn sang bên này.
"Nhìn đủ chưa?" Khương Dực khẽ hỏi, lông mày thiếu kiên nhẫn nhăn tít lại.
Nắng nóng bức bối, trong phòng lại không có điều hòa, cửa sổ hai bên đều nửa mở ra, chỉ buông tấm màn mỏng manh, âm thanh bên ngoài liền tự nhiên thông thuận truyền đến, không cản trở chút nào.
Chúc Vi Tinh bất ngờ bị phát hiện, lại còn bị tra hỏi ngay mặt, đối diện thẳng tắp với ánh mắt người kia, không khỏi ngớ người ra.
Nhưng không phải cậu muốn trộm nghe lén nhìn lén, mà là mới định buông xuống màn cửa lại không biết sao kẹt lại giữa chừng, đầu cao đầu thấp, kéo làm sao cũng không buông xuống được, Chúc Vi Tinh ở bên này tốn mất mười phút đồng hồ, còn bị ép vây xem chuyện nhà người ta, cậu ngoài mặt tuy trấn định, nhưng trong lòng cũng đã xấu hổ vô cùng.
Không nghĩ ra phải đáp thế nào, cậu chỉ có thể cúi đầu dời ánh mắt, trên tay lặng lẽ tiếp tục dùng sức.
Không nghĩ tới thanh niên gây chuyện ở chợ ban sáng kia lại ở đối diện nhà cậu, lúc đó hắn còn một đầu tóc rối ngăn ngắn, bấy giờ lại chỉ còn một lớp gốc rạ che phủ da đầu, vẫn là do Chúc Vi Tinh dựa vào vóc người mới nhận ra hắn, còn diện mạo thì giờ cũng mới được nhìn rõ.
Xương trán và xương đỉnh đầu no đủ, chân mày và xương mũi thẳng, khuôn mặt gầy, hốc mắt lại sâu, mắt và môi đều mỏng nhưng sắc bén, gương mặt ưu tú đến bất ngờ.
Đáng tiếc, dáng dấp thì tốt nhưng khí chất lại không tốt, có chút xấu tính...thậm chí hung ác, loại khí chất kia cùng với đôi lông mày luôn cau chặt cộng lại cực kì hùng hổ, khó trách sẽ dọa sợ hàng xóm láng giềng. Mà đối phương hiện tại còn chưa dời đi ánh mắt đặt trên người cậu, xuyên qua làn khói mông lung mà thẳng tắp quăng tới, quá càn rỡ, khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy như chính mình bị lột trần, thần kinh bắt đầu căng cứng, loại hoảng hốt cùng choáng váng ban sáng lại bắt đầu trỗi dậy.
Thanh niên này còn cầm cái bật lửa trong tay, một bên nhìn Chúc Vi Tinh, một bên thi thoảng đánh bật lửa mà chơi đùa. Âm thanh lạch cạch khe khẽ như cọ vào tai Chúc Vi Tinh, thời gian như chậm lại, bầu không khí đóng băng một cách khó hiểu.
Đến khi Chúc Vi Tinh muốn hoa mắt nhũn cả chân, màn cửa ngoan cố rốt cục cũng được cậu buông xuống thành công, ngăn cách bộ dáng kinh hoảng của cậu, cũng ngăn cách được đạo ánh mắt chết chóc kia.
Chúc Vi Tinh ra một đầu mồ hôi, tựa ở bên tường, uể oải hít thở.
Bị người ta nhìn một chút thôi làm sao cậu lại hoảng loạn như vậy chứ? Là ánh mắt của đối phương quá sắc bén hay là do di chứng chấn động não của cậu ảnh hưởng?
Chúc Vi Tinh cảm thấy cái sau có khả năng lớn hơn một chút.
Xem ra chính mình còn chưa đủ bình tĩnh, phải học cách bình tĩnh khi gặp chuyện, Chúc Vi Tinh tỉnh táo trở lại.
Ban đêm cũng phải kéo kín màn cửa nữa, cậu nhịn không được bổ sung thêm trong lòng.
Lúc này, ngoài phòng có một tiếng vang trầm kéo đầu óc chu du của Chúc Vi Tinh trở về.
Lắng nghe một hồi, cậu bước ra ngoài.
Cửa nhà được mở ra, có một bóng người đứng giữa phòng khách tối om.
Chúc Vi Tinh bật đèn lên, cậu cũng không dọa người, thế mà bóng người kia lại bị ánh sáng đột ngột làm cho giật nảy mình, một trận âm thanh cuồn cuộn vang lên.
Một người đàn ông tay xách nách mang một đống túi đồ tròn tròn, bị dọa đến làm đổ hết mớ đồ bên trong, trên sàn liền vương vãi đầy bình nhựa, giấy các-tông cùng các loại rác rưởi khác.
Người đàn ông vội vã muốn nhặt lên, lại suýt bị dép lê cạnh cửa làm trượt chân.
"Cẩn thận."
Chúc Vi Tinh nhắc nhở, muốn tiến lên giúp đỡ, lại phát hiện khi mình động một cái thì đối phương còn khủng hoảng hơn nữa, gấp đến độ tránh lui về phía sau, như thể cậu là sài lang hổ báo, tránh còn không kịp.
Chúc Vi Tinh sau khi ngạc nhiên thì chỉ đành đứng tại chỗ, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Đối phương mặc áo gió lớn, quần ông lão, trên tấm thảm trước cửa là đôi giày thể thao màu vàng vừa xoàng vừa cũ, mũi chân nứt ra, đế giày bong tróc, một vòng đen xám bám bẩn. Tay phải của anh so với tay trái thì ngắn một đoạn, mất tự nhiên co quắp bên cạnh thân người, ánh mắt không cách nào tập trung, lúc chớp mắt tròng mắt liền chuyển loạn, nét mặt run rẩy, không giống người bình thường.
Phát giác được Chúc Vi Tinh đang dò xét, anh chớp mắt liên tục, kéo lấy bao tải lui ra ngoài cửa, miệng lẩm bẩm mấy từ mơ hồ, Chúc Vi Tinh nghe mồi hồi mới miễn cưỡng giải mã được nội dung.
"Không để ở nhà...Tôi không để ở nhà...Không có bẩn, không để ở nhà..."
Đáng tiếc miệng túi không được buộc chặt, giấy vụn bên trong theo chuyển động của anh lăn xuống ngày càng nhiều, rơi đầy xung quanh.
Do vẻ sợ hãi của đối phương, Chúc Vi Tinh không dám bước lên, chỉ thầm mong người nọ hạn chế tay chân lại, thẳng đến khi sau lưng khẽ vang lên tiếng gọi.
"Vi Thần..."
Cửa phòng ngủ nhỏ mở ra, bà nội đứng ở nơi đó, đối với người đàn ông gọi một tiếng.
"Vi Thần, không cần đi xa, đồ vật đặt trước cửa là được, ngày mai bà với con cùng đi bán, không ai lấy đâu. Đã muộn rồi, về nhà ăn cơm đi."
Bà nội nói xong, Chúc Vi Tinh liền nghe thấy tiếng bước chân đã xa ngoài cửa nghe lời dừng lại, một lát sau từ từ quay về, ngừng chân ở ngoài hành lang bận rộn một trận sột sột soạt soạt.
Thấy Chúc Vi Tinh tỏ ra luống cuống, bà nội giải thích: "Đây là anh trai cháu, nó khi còn bé sinh bệnh ngã tàn tật, đầu óc cũng không tốt, cháu không cần so đo với nó, nó cũng sẽ không ảnh hưởng cháu cái gì."
Chúc Vi Tinh đã nhìn ra người kia không bình thường, nhưng đối với bà nội vẻ mặt bình tĩnh nói ra những lời này, đáy lòng cậu như bị đè nén lại. Qua một lúc, Chúc Vi Tinh ngồi xổm xuống, nhặt chai nhựa cùng giấy vụn vương vãi trước cửa lên.
Ôm giấy cứng và chai nhựa đi ra ngoài cửa, cậu nhìn thấy Chúc Vi Thần đang khom người loay hoay với mớ bao tải kia, giống như là muốn tìm một chỗ giấu bọn chúng đi, không để người khác ngấp nghé. Sợ lại hù đến đối phương, Chúc Vi Tinh chỉ đem rác thải lặng lẽ đặt xuống phía sau anh, rồi lui vào trong, cầm cây lau nhà dọn sàn sạch sẽ lần nữa.
Bà nội đã trở về phòng, Chúc Vi Tinh do dự một chút cũng quay về phòng ngủ lớn, nhưng không đóng cửa lại, mở hé một chút, lẳng lặng ở bên trong nhìn xem động tĩnh bên ngoài.
Hồi lâu sau, Chúc Vi Thần sắp xếp cẩn thận bảo bối xong mới trở về, không thấy Chúc Vi Tinh thì rõ ràng thở phào ra mặt, thuần thục tìm tới đồ ăn mà bà nội chừa lại góc bếp, cũng không hâm nóng, cầm đũa lên lùa vào miệng, do tay tàn tật khiến tư thế ăn cơm của anh trông rất kì lạ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, như rất đói.
Như hùm như sói ăn xong, Chúc Vi Thần rửa chén, thế mà so với động tác của Chúc Vi Tinh thành thạo hơn nhiều, còn lau sạch sẽ cả bếp lò mà cậu đã quên dọn.
Nhìn bóng lưng anh trai nghiêng bả vai đứng trước bồn nước vắt khăn lau, Chúc Vi Tinh chậm rãi đóng cửa lại. Cậu đứng ở đó một hồi, không có tâm tư đọc sách, lại sợ Chúc Vi Thần đi vào cảm thấy không được tự nhiên, cậu bèn leo lên giường trên tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên bàn học.
Không lâu sau, Chúc Vi Thần vừa tắm xong còn mang theo hơi nước đi đến, bước chân soàn soạt giẫm trên sàn nhà, lúc bước tới cửa phòng nhìn thấy bóng dáng ở giường trên thì liền thả nhẹ bước chân, rón rén đi vào.
Chúc Vi Tinh đương nhiên là chưa ngủ, nhưng cậu cảm thấy để cho anh trai nghĩ mình ngủ rồi sẽ tốt hơn một chút, thế là làm bộ khép hờ mắt, xuyên qua mí mắt nửa mở nhìn động tác của người dưới giường.
Chúc Vi Thần lấy một cái áo lót trong hộp nhựa cạnh tủ mặc vào, trên tay áo còn có thể trông thấy hai cái lỗ rách sáng loáng. Lúc đóng hộp lại vang lên một tiếng giòn tan, Chúc Vi Thần lập tức khẩn trương quay đầu nhìn về bên này, sợ rước lấy phiền toái, đến khi thấy em trai vẫn còn y nguyên không hề nhúc nhích, mới lại yên tâm bận rộn tiếp.
Lấy ra một cuộn nhang muỗi từ bên cạnh bàn học run rẩy đốt lên, hương khói thoang thoảng bắt đầu tràn ngập gian phòng, loại mùi hương này khiến Chúc Vi Tinh không quen, không khỏi tò mò ngửi ngửi, không chú ý hít một hơi lớn liền sặc ho hai tiếng.
Ngay lập tức, Chúc Vi Thần vốn đã đi đến bên giường dưới liền cấp tốc quay người, đem cuộn nhang muỗi kia chuyển xuống dưới bàn học, điều chỉnh phương hướng nhiều lần, xác định không ảnh hưởng tới giường trên nữa thì mới tắt đèn lên giường.
Trước khi đi ngủ, anh vẫn không quên đem dép lê của Chúc Vi Tinh chuyển ra phía trước, để cậu có leo xuống thang liền có thể mang vào.
Từ đầu tới đuôi Chúc Vi Tinh đều nhìn anh không chớp mắt.
Chúc Vi Thần hẳn là rất mệt mỏi, mới nằm được hai phút đã ngủ say.
Nhưng Chúc Vi Tinh không ngủ được, cậu nhìn trần nhà, lại nhìn gian phòng.
Đèn đã tắt nhưng căn phòng vẫn rất sáng, bởi phòng ngủ nhỏ của thanh niên nhà đối diện căn bản không che màn cửa hắt sáng sang đây, buộc phòng bọn cậu phải hưởng ánh sáng miễn phí.
Đồ đạc trong phòng bị chiếu sáng hiện lên hình dáng rõ ràng, Chúc Vi Tinh nhìn tủ đồ chất đầy quần áo của mình, lại nhìn chiếc hộp nhựa nhỏ mà anh trai cất giữ quần áo của anh trong đó, nhìn dép lê của mình được bày ngay ngắn gọn gàng, lại nhìn dép lê của anh trai đặt ở nơi hẻo lánh trong góc, nhìn nhang muỗi, nhìn máy tính, nhìn hộp ống sáo giá cả không ít của cậu, cuối cùng ánh mắt rơi vào cuốn sách nhạc lý mới toanh trên bàn kia.
Bà nội nói anh trai sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu, bà nói đúng, anh trai sẽ chăm sóc cậu, nhưng anh ấy lại sợ cậu.
Cậu không thể quên được lần đầu tiên Chúc Vi Thần nhìn thấy ánh mắt của mình, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, sau đó là hết sức dè dặt từng li từng tí. Cậu cũng không thể quên được ánh mắt lần đầu tiên bà nội nhìn thấy mình, ngày đó cậu cho đó là lạnh lùng xa cách, thực ra có lẽ chỉ là bà nội đối với kết quả này của cậu có ý là 'sớm biết sẽ như vậy'.
Cậu lại nghĩ đến lời của mấy dì hàng xóm, nghĩ đến khẩn cầu của dì Tiêu, đến hộp tiền giấy bà nội gấp, rồi đến sổ tiết kiệm vô tình bị cậu nhìn thấy kia.
Chúc Vi Tinh nghiêng người, ngón tay vắt ngang qua bả vai khoác lên trên lưng của mình, vô thức xoa xoa hình xăm đỏ rực trên xương bướm.
Cậu nghĩ, Chúc Vi Tinh, xem ra mày trước kia không chỉ khiến người ta chán ghét, mà còn không phải thứ tốt lành gì.
Một đêm này cậu không ngủ, cứ như vậy suy nghĩ miên man.
Kỳ quái là, đèn phòng thanh niên đối diện cũng mở suốt một đêm, là thói quen ngày đêm đảo ngược hay là cũng có tâm sự buồn bực cho nên vẫn thức? Giữa đêm hè dai dẳng, tiếng bước chân của hắn tới tới lui lui, âm thanh hắn khép mở cái bật lửa cùng tiếng ve kêu thỉnh thoảng vang lên. Hắn hút tận mấy điếu thuốc, mùi khói nhàn nhạt thỉnh thoảng thuận theo bệ cửa sổ từ phòng 407 phiêu tán đến phòng 401, hòa lẫn với mùi nhang muỗi trong phòng, lộn xộn thành một mùi phức tạp khôn tả. Mùi vị kia vừa cay lại vừa ngọt, vừa sặc lại vừa say, giống như vô cùng cô quạnh, lại giống như bừng bừng sự sống, muốn thoát khỏi, lại không thể thoát khỏi.
Buổi tối đó kỳ diệu lại quái lạ, có một người - cách một cánh cửa sổ, cách một gian phòng, cách một tòa nhà, cách ánh đèn cùng bóng đêm - cùng cậu vượt qua một đêm mất ngủ.
- -----------