Do số lượng môn học trong kì thi biểu diễn nhạc cụ cuối kì nhiều, sân biểu diễn lại có hạn, nên viện Nghệ thuật U liền áp dụng phương thức thi theo từng đợt ở các chuyên ngành khác nhau với mốc thời gian khác nhau tại cùng một địa điểm. Ví dụ như từ 1 đến 3 giờ là nhạc cụ hệ dây, từ 3 đến 5 giờ dành cho nhạc cụ hơi, sinh viên từng người lần lượt biểu diễn trên sân khấu, giáo viên tương ứng của từng người ở dưới sân khấu chấm điểm.
Đây là một bài kiểm tra toàn diện về tính chuyên nghiệp của sinh viên, kĩ năng, nhạc cụ, cảm thụ âm nhạc, xử lí tình huống đều được tính điểm, mặc dù có một số sinh viên có nhiều kinh nghiệm biểu diễn ở bên ngoài, nhưng do lần này độc tấu, dưới sân khấu lại đầy nhóc khán giả đủ các lớp các ngành trong khoa, biết bao cặp mắt đánh giá đổ dồn lên, nên không có mấy ai có thể ổn định mà phát huy.
Chúc Vi Tinh không đến sớm như những người khác để chờ đợi, cậu không khoái nơi đông đúc chen chúc, chỉ tìm một góc vườn yên tĩnh ngồi xuống, trong đầu thầm tấu mấy khúc sắp biểu diễn mấy lần, sau đó mới vào phòng thay đồ chỉnh trang.
Không có phấn nền hay xịt thơm các thứ, cậu chỉ thay quần áo và giày dép, đi lên lầu.
Cửa hậu trường vừa bị đẩy ra, liền hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn.
Chúc Vi Tinh mặt không cảm xúc, chỉ gật đầu với mấy bạn học quen biết.
Tân Mạn Mạn cũng ở đó, nhìn chằm chằm Chúc Vi Tinh đứng trước mặt hồi lâu mới hoàn hồn, nghiêm túc hỏi: "Cậu tìm được cộng sự thép chưa?"
Nói đến chuyện này còn phải nhắc lại một chút.
Mấy tuần trước, Tân Mạn Mạn có hỏi Chúc Vi Tinh về việc này. Cộng sự thép vào cuối kì rất hút hàng, người đặc biệt lợi hại thì không tiếp, tương đối lợi hại thì cung không đủ cầu, nếu không có mắt nhìn thì sẽ hẹn phải loại bừa bãi thật giả lẫn lộn, không được thêm điểm mà còn kéo chân mình lại, khiến người ta hết sức đau đầu. Trước giờ nếu không dựa vào giao tình thì cũng là dựa vào tiền công. Nhưng Tân Mạn Mạn giao thiệp rộng, nếu như Chúc Vi Tinh cần giúp đỡ thì cô có thể chủ động tìm người hỗ trợ cho cậu.
Chúc Vi Tinh cũng không muốn lại làm phiền cô, nói đã gặp được một người tốt trên diễn đàn, tên thì Tân Mạn Mạn cũng từng nghe qua.
Kết quả mới vừa vào cửa, Tân Mạn Mạn đã thấy nam sinh đáng lẽ phải giúp Chúc Vi Tinh đệm nhạc kia lại đang ngồi bên cạnh một người khác, mà người đó, chính là Kim Minh Nguyệt?!
Sau đó lại nhìn thấy Chúc Vi Tinh một mình đến đây, Tân Mạn Mạn sợ là nội bộ đã có biến.
Sự lo lắng của cô thực sự không sai.
Mấy ngày trước, Chúc Vi Tinh hẹn với cộng sự thép của mình. Sau khi chơi cùng nhau mấy lần, cậu thấy đối phương chất lượng cộng thêm giá cả ưu đãi, Chúc Vi Tinh còn nghĩ mình may mắn vớ được món hời, lại không ngờ có người đã gài bẫy cậu ngay từ đầu.
Thủ đoạn bỉ ổi quen thuộc này, không cần đoán cũng biết là ai, lần trước bị tổn thất lớn không khiến cô ta tự xét lại mình, trái lại còn khiến cô coi Chúc Vi Tinh như đối thủ một sống một còn.
Cộng sự thép thay đổi quyết định ngay trước giờ thi là điều tối kị, không ít ánh mắt dán vào Chúc Vi Tinh lúc cậu mới xuất hiện vừa nghe xong liền biến từ ngạc nhiên sang đồng tình.
Lúc này bên ngoài gọi tên Chúc Vi Tinh, đến lượt cậu lên sân khấu.
Chúc Vi Tinh cảm ơn Tân Mạn Mạn đã quan tâm.
Cậu nói: "Tôi có một người bạn cộng sự mới, đã đồng ý giúp đỡ."
Tân Mạn Mạn: "Là ai?"
...
Lại Dương và Quản Hiểu Lương đói bụng nên đến siêu thị nhỏ ở viện Nghệ thuật U đối diện mua bánh bao nhân thịt. Từ xa xa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đạp xe lướt qua.
"Ồ? Lão Khương?!" Lại Dương tinh mắt, hai ba ngụm nhét bánh bao thịt vào miệng, liền đuổi theo sau.
Nếu đổi thành chỗ khác, Quản Hiểu Lương nhất định đã mắng tên đần này không có mắt nhìn, nhưng sau khi thấy Khương Dực đang đi đến phòng hòa nhạc của viện Nghệ thuật U, cảm thấy vừa có chút tò mò, Quản Hiểu Lương không cản người, cũng đi theo bọn họ.
Đi một mạch vào hội trường, đám người thô kệch bọn họ xưa nay nào có rảnh rỗi tới đây thưởng thức nhạc nhẽo gì, nhất thời bị tấm màn đỏ son của sân khấu lộng lẫy trước mặt làm lóa mắt. Nhìn xung quanh, những người đang ngồi đều âu phục giày da ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp trang trọng, càng khiến bọn họ trông cứ như mấy tên người rừng man rợ mới bước chân vào thành phố vậy.
"Oà, có buổi biểu diễn gì sao?"
Chất giọng mãnh nam của Lại Dương vừa cất, lập tức rước lấy ánh mắt của hai hàng phía sau phóng đến, nếu không phải hai người bọn hắn mình đầy cơ bắp thì có lẽ đã bị ném ra ngoài ngay lập tức rồi.
Khương Dực cũng ở phía sau, nhưng không thèm liếc mắt một cái, hắn chỉ gác chéo chân ngồi đó cúi đầu chơi điện thoại.
Người khác đều chú ý tới đám mất mặt bọn hắn, Khương Dực lại không nghe thấy sao? Quản Hiểu Lương nhìn bóng dáng ngoảnh mặt làm ngơ của hắn đã biết lão Khương nhà bọn họ không quá bài xích bọn họ tham gia trò vui, chi bằng nói là lười quản thì đúng hơn.
Quản Hiểu Lương hiểu ý, đẩy Lại Dương ngồi xuống hai ghế phía sau Khương Dực.
"Sao chúng ta phải ở đây nghe mấy thứ buồn cười này chứ?" Lại Dương không hiểu ra sao.
Khương Dực vung ngón tay, lỡ giết nhầm đồng đội: "Chậc."
Quản Hiểu Lương nhắc nhở hắn: "Cẩn thận lời nói, tính mạng của mày đang đếm ngược rồi đó."
Lại Dương: "???"
Thế là mười mấy phút tiếp theo, đám người này kiên trì thưởng thức ba bản kèn Clarinét, bốn bài kèn Cor, năm bản kèn Saxophone, mí mắt cũng sắp đánh ra một bộ Tuý Quyền đến nơi rồi. Nhưng sau khi nghe tên một sinh viên được gọi tiếp theo, cuối cùng cũng coi như giật mình, tỉnh liền.
"Lớp XX, sinh viên lớp thổi sáo khoa biểu diễn âm nhạc số 4, Chúc Vi Tinh."
Trong góc, Khương Dực cất điện thoại, rốt cục cũng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn lên sân khấu.
Người nọ từ sau cánh gà bước ra, lễ phục đen ôm sát người cậu như được đo ni đóng giày, gương mặt thanh tú cùng vóc người thon dài, bước đi uyển chuyển. Đứng giữa sân khấu, ánh đèn đổ xuống, nháy mắt kia, sự gò bó thường ngày như bong ra khỏi toàn thân, thay vào sự tỏa sáng của ánh trăng cao trên trời đêm, tao nhã và trong sáng, rực rỡ mà uy nghiêm, kiêu ngạo đầy người.
Chúc Vi Tinh của lúc thường đã đặc biệt đẹp đẽ, ưa nhìn, nhưng cũng không bằng một phần mười cái người trên sân khấu hôm nay, rạng rỡ sáng chói như vậy.
Cả hội trường nhất thời dậy xôn xao.
"Hô..." Lại Dương cũng ngơ ngác há mồm, chỉ biết phát ra một tiếng cảm thán khó tin.
Quản Hiểu Lương thì lại lắc đầu liên tục, lặp đi lặp lại "Chẳng trách chẳng trách."
So sánh với phản ứng khoa trương của bọn họ, Khương Dực ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn chỉ cụp mắt, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Mà đến khi cộng sự thép của Chúc Vi Tinh bước lên sân khấu, khán giả bên dưới lại dậy lên một phen sóng lớn.
Người này không phải hệ dương cầm, nhưng trình độ còn vượt xa 90% cao thủ chuyên nghiệp nữa, chính là tiểu thiếu gia nhà họ Khương, Khương Lai.
Ai đã từng nhìn thấy bức ảnh Chúc Vi Tinh uống cà phê với cậu ta ở quảng trường Thiên Lam thì đều biết quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng không ngờ Khương Lai lại nhận công việc này, đây là lần đầu tiên của cậu.
Mặt mũi Chúc Vi Tinh cũng lớn lắm, không phải dạng vừa đâu.
Nếu khán giả mà quay đầu lại phát hiện cái người ngồi trong góc khán phòng phía dưới là ai, thì trận cảm thán này phải kéo theo chiều dọc nữa chứ chả.
Sau khi Khương Lai ngồi xuống, Tuyên Lang ở bên dưới ra hiệu cho cậu bắt đầu.
Chúc Vi Tinh nghiêng mình, cầm sáo lên thổi.
Đó là <Meditation> của Massenet, chính là <Meditation from Thais>*. Bản nhạc nói về Thais, cô gái của ái tình, xinh đẹp quyến rũ sinh hoạt phóng đãng, ngày nọ nàng quyết định từ bỏ tất cả hào nhoáng phù phiếm, vứt bỏ quá khứ không thể kham nổi nữa, mà gửi gắm mình vào tín ngưỡng cao thượng, làm lại cuộc đời. Nhưng nàng không thể từ bỏ, nàng giãy giụa, nàng đứng trước hai thái cực của cuộc đời trên con đường chữ thập ngang trái, không thể rũ bỏ xa hoa tiền bạc, không thể vượt qua được sự ăn năn hối hận, cuối cùng tuyệt vọng bỏ mình.
Toàn bộ khúc nhạc nói khó không khó, nói dễ lại chẳng dễ, không khó chính là kỹ xảo, không dễ chính là cảm nhạc.
Từ bất lực và bối rối cho đến giác ngộ và tĩnh lặng, cả khúc tràn đầy cảm xúc tinh tế, là một bài thử thách khả năng xử lí tình huống.
Chúc Vi Tinh lại thể hiện rất tốt, âm sắc cây sáo của cậu rất kém, ai cũng có thể nghe ra, nhưng cậu chơi rất ổn định. Ít nhất 90% học viên không thể chơi đến ổn định như thế, lạc nhịp sai âm mấy tì vết nhỏ nếu tỉ mỉ tìm xem thì đều có tồn tại, chỉ xem tai người nghe có thính hay không thôi.
Nhưng Chúc Vi Tinh không có, chuẩn âm, nhịp điệu, nặng nhẹ, kỹ xảo không có chỗ nào không đúng, nhưng cậu cũng không giống như người máy, mà có cảm xúc, lúc trầm lắng nhẹ nhàng, lúc nôn nóng bất an, lúc thẳng thắn thoải mái hay mượt mà uyển chuyển, cậu đều xử lí toàn bộ một cách hấp dẫn và khéo léo.
Giống như một cái bánh ngọt, đế bánh vững vàng, hình thức trang trí đẹp, ngào ngạt hương thơm, nếm thử một miếng, mùi vị ngọt ngào thanh dịu. Không chê được chỗ nào, mọi thứ đều tốt, đó chính là hoàn mỹ.
Có thể thời gian học tập của cậu ngắn, kĩ năng có độ khó cao không sánh được chư vị đang ngồi bên dưới, nhưng cậu chơi vững vàng, ung dung tự tin, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái của bậc thầy, bài thi chưa bao giờ có khái niệm càng khó càng tốt, mà là từ những bản nhạc bình thường có thể phát huy đến mức cao nhất, cũng phải trăm người mới có một. Nhiều người không biết, đây chỉ mới là thành quả của Chúc Vi Tinh trong năm tháng ngắn ngủi, nhưng đã có thể vượt xa bãn lĩnh năm, sáu năm của những sinh viên khác.
Sau khi khúc sáo kết thúc, cả hội trường chìm trong yên lặng, dưới vẻ mặc cứng đờ của Kim Minh Nguyệt và Trần Chu, mấy giây sau, có tiếng vỗ tay nhẹ vang lên, đến từ những sinh viên trong khoa hắn.
Tuyên Lang dưới khán đài cũng khẽ gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với biểu hiện của cậu.
Chúc Vi Tinh liếc nhìn hàng ghế khán giả xa xa, cậu hơi cong khóe miệng, quay đầu cảm ơn Khương Lai. Nhờ có đối phương đồng ý cứu vãn hiện trường, trong thời gian ngắn đuổi kịp khúc nhạc, phần ân tình này Chúc Vi Tinh sẽ ghi nhớ kĩ.
Khương Lai không để ý, lại rất vui vẻ giúp đỡ cậu, đồng thời cũng không ngờ Chúc Vi Tinh thổi sáo tốt như vậy.
"Thi xong cậu về nhà sao? Tôi đi xe của Đình Chi, đưa cậu về luôn nha?" Khương Lai nháy nháy mắt với cậu mấy cái.
Chúc Vi Tinh hiểu ra ý của cậu ta, mặc dù cũng muốn tìm cơ hội làm quen với Hạ Đình Chi, nhưng không thể vội, huống hồ, Khương Dực cũng đang ở đây.
Chúc Vi Tinh bèn lắc đầu từ chối: "Có người đang chờ tôi."
Khương Lai cũng biết là ai: "Là người bạn luyện công với cậu mỗi ngày đó sao?"
Chúc Vi Tinh tâm tình tốt, hiếm thấy pha trò cười: "Là chủ nợ."
Chờ Khương Lai rời đi, Chúc Vi Tinh thu dọn nhạc cụ định đi thay quần áo, nhưng quay người liền thấy hai cô gái đang lo lắng ngó dáo dác bên mép bàn. Chính là Tân Mạn Mạn và Lục Tiểu Ái.
Chúc Vi Tinh quan tâm bước qua, nghe thấy Tân Mạn Mạn sốt ruột bảo: "Cộng sự thép của Tiểu Ái gọi điện nói nửa tiếng trước cậu ấy bị ngã trên đường, được đưa đến bệnh viện, hình như gãy xương rồi."
Chúc Vi Tinh mới bị cho leo cây, cộng sự thép của Lục Tiểu Ái bên này cũng có chuyện, khiến người ta khó tránh khỏi liên tưởng đến Kim Minh Nguyệt. Nhưng một sinh viên như cô ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy được, bên trái vừa xong bên phải đã bố trí. Huống hồ Lục Tiểu Ái và cộng sự thép của cô ấy có quan hệ rất tốt, sau khi gọi video với đối phương xong cũng đã xác nhận chân cậu ta thực sự bị thương.
Chỉ là trùng hợp, xui xẻo đuổi theo bọn họ dồn dập mà thôi.
Lục Tiểu Ái vẻ mặt buồn rượi, Tuyên Lang dễ nói chuyện, hôm nay thi không được thì chọn ngày thi lại cũng được. Nhưng người đệm nhạc của cô bị thương chân lần này, khẳng định là khó khôi phục chỉ trong một hai ngày, thế thì phải dời đến khi nào? Tạm thời thay người thì người ta không quen không nắm bắt được bản nhạc của cô, coi như chơi hay cũng sẽ không ai tình nguyện, vội vàng làm tạm hợp tấu nếu chơi tốt thì cả làng vui, còn nếu chơi không tốt thì ảnh hưởng thành tích, hại người lẫn hại mình.
Hai cô gái nóng lòng tìm khắp nơi như kiến bò trong nồi nhưng không có kết quả gì, trong lúc này Chúc Vi Tinh phát hiện Lục Tiểu Ái liên tục nhìn cậu như có điều muốn nói lại thôi.
Không cần đoán, Chúc Vi Tinh cũng biết ý của cô, người dám nhận lúc này đồng thời có thể bảo đảm làm được chỉ có Khương Lai. Lục Tiểu Ái muốn tìm người giúp, nhưng biết rằng yêu cầu vượt giới hạn, khó có thể mở miệng, nên bản thân hết sức xoắn xuýt.
Khương Lai cứu Chúc Vi Tinh một lần, cậu cũng rất băn khoăn, giờ mà tìm đối phương giúp lần nữa, quả thực là làm khó cậu quá.
Nhưng Lục Tiểu Ái là bạn học của cậu, huống hồ còn có Tân Mạn Mạn nhiều lần cứu viện, Chúc Vi Tinh không nên thấy chết mà không cứu.
Do dự một hồi, ngay khi Lục Tiểu Ái cắn răng định tìm Tuyên Lang đổi ngày thi, Chúc Vi Tinh đột nhiên nói: "Tôi có một đề nghị, xem cậu có đồng ý hay không."
...
Trên thính phòng, Chúc Vi Tinh đã xuống sân khấu một lúc lâu, Lại Dương vẫn còn có chút ngây người.
Quản Hiểu Lương vỗ mặt hắn: "Tỉnh lại đi, tiếng ngáy muốn át cả kèn sona luôn rồi."
Lại Dương hoàn hồn, thán phục: "Tao thực sự cảm thấy Sao Chổi chơi rất hay, có phải tế bào thần kinh thường thức âm nhạc của tao đã được mở ra rồi không, có cần đi sắm mấy cái đàn kéo kéo gì đó luôn không?"
Quản Hiểu Lương gợi ý: "Hay là mày suy xét mua cái cưa trước đi?"
Lại Dương: "Ầy, người tiếp theo sao lại chán dữ vậy, sáo này không phải cũng giống của Sao Chổi sao, sao nghe không hay bằng cậu ta vậy, người cũng không đẹp bằng luôn."
Phát hiện Khương Dực ở ghế phía trước có vẻ hơi ngoảnh đầu sang, Quản Hiểu Lương vội nói: "Mày nhìn cái đèn trên trần kìa, đó là cái gì?"
Lại Dương: "Đèn ma-giê?"
Quản Hiểu Lương lắc đầu: "Sai rồi, là ngọn đèn cuộc đời mày đó."
Lại Dương: "?"
Bây giờ sinh viên vừa thi trên sân khấu đã bước xuống, Quản Hiểu Lương cũng muốn thừa dịp tên ngốc này còn sống thì dẫn hắn rời đi, ai ngờ cái mông chưa kịp nhấc, đã thấy Sao Chổi rời khỏi sân khấu lúc nãy bấy giờ quay trở lại.
"Lớp XX, sinh viên lớp thổi sáo khoa biểu diễn âm nhạc số 7, Lục Tiểu Ái."
Mọi người tò mò nhìn Chúc Vi Tinh bước lên sân khấu cùng một cô gái nhỏ nhắn.
Cô gái đứng giữa sân khấu nơi biểu diễn, còn Chúc Vi Tinh, thế mà lại quay người ngồi xuống trước đàn dương cầm?!
Hội trường thoáng chốc vang lên một mảnh ồn ào.
- ---------------------------
*"Meditation from Thais" của nhà soạn nhạc Jules Massenet:
Thais là một cô gái vô cùng xinh đẹp ở thành phố Alexandria ở Ai cập vào thời kỳ Byzantine. Cô là cô gái của ái tình và yêu rất nhiều chàng trai.
Một nhóm các tu sĩ, nổi bật là tu sĩ Athanaël người có lối sống khổ hạnh nhất, tìm cách cải đạo cho cô gái Thais thành một cơ đốc nhân để đưa cô về sống trong tu viện.
Trong bữa tiệc, Thais đã từ chối lời dạy "coi thường xác thịt và yêu sự đau đớn" của Athanaël. Cô hát lên một bài hát ái tình.
Nhưng khi tiệc tàn, Thais bắt đầu không thỏa mãn với cuộc sống trống rỗng và nghĩ đến một ngày kia tuổi tác sẽ đến và sắc đẹp của cô sẽ lụi tàn. Cô bước ra gặp tu sĩ Athanaël đang đợi. Ông Athanaë, lòng thầm yêu Thais, đã cầu nguyện xin Thượng Đế không cho ông nhìn thấy sắc đẹp của Thais. Ông nói với Thais là ông yêu cô về mặt tinh thần chứ không phải theo cách xác thịt. Ông đã cố gắng giải thích được với Thais rằng nếu cô cải đạo cô sẽ có cuộc sống vĩnh hằng. Thais đã bị thuyết phục cải đạo.
"Khúc suy tưởng của Thais" được chơi giữa màn II nói lên suy tưởng chuyển biến tâm trạng của Thais. Giai điệu của đoạn nhạc tuyệt đẹp và có gì đó rất đau khổ.
Ông Athanaël sau đó đã yêu cầu cô đốt đi căn nhà của mình, chối bỏ những gì thuộc về vật chất và vào tu viện. Cô chỉ xin ông cho giữ lại một bức tượng của thần tình yêu và nói: "Tình yêu là một đức hạnh hiếm có. Con đã mắc tội không phải vì nó mà vì đã chống lại nó." Tuy nhiên ông Athanaë vẫn bắt cô hủy bỏ bức tượng.
Khi về tu viện, Athanaël phát hiện ra là ông rất yêu Thais. Ông dằn vặt, đau khổ và đi thú tội. Ông tuyệt vọng và nằm mơ thấy Thais đang chết dần. Ông lao vội tới gặp Thais và thấy cô sắp chết. Ông bảo với Thais là tất cả những gì ông từng nói với cô đều là nói dối, rằng "không có điều gì đúng, chỉ có cuộc sống và yêu thương con người mới đúng". Thais chết và ông Athanaël gục ngã trong tuyệt vọng.