Chúc Vi Tinh chợt nhớ tới cái gì, đi đến trước mặt Khổng Cường trầm giọng hỏi: "Tôi... Chúc Vi Tinh có bí mật gì?" Gã chính là dùng cái này uy hiếp cậu tới đây, chắc không phải cái bí mật linh tinh mà gã coi cậu chính là Mạnh Tế kia chứ.
Khổng Cường không phản ứng, Chúc Vi Tinh lại hỏi hai lần, gã mới hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Nhìn Chúc Vi Tinh, lại nhìn Khương Dực, gã bỗng nhiên nói: "... Cửu Vận Liên Hoa Hội."
Chúc Vi Tinh: "?" Thứ quỷ gì đây??
Khổng Cường: "Chúc Vi Tinh tưởng tao không biết sao? Trước kia hắn hỏi vay tiền tao là để mua hàng hiệu tiêu xài phung phí, nhưng sau này vay tiền chính là để mua mấy thứ đồ mờ ám từ bọn họ."
Thứ đồ mờ ám? Cái nơi ọp ẹp tẻ nhạt này thì có thể bán cái gì chứ? Đây chính là bí mật đáng để uy hiếp Chúc Vi Tinh sao?
Giọng điệu này của Khổng Cường rõ ràng là đang nói chuyện với Mạnh Tế, coi người trước mặt chính là hắn. Chúc Vi Tinh cảm thấy hẳn là gã đã mê sảng nói linh tinh rồi, chưa kịp hỏi kỹ lại, gã đã ha ha cười điên rồ, khuôn miệng bị đánh gãy ba cái răng há to lộ ra một mảnh đỏ máu, trông thật ma quái và kì dị.
"Thực tế sẽ chứng minh điều tao nói là thật, tất cả mọi chuyện xảy ra ở trấn nhỏ Hồng Quang, tất cả những chuyện kinh khủng ấy, tao đều không có nói dối... không có... Trong lòng mày thực ra cũng biết mà, có đúng không?"
Không chờ Chúc Vi Tinh kịp phản ứng, gã đã bị cảnh sát Tiểu Trương bước nhanh tới đẩy vào trong xe cảnh sát.
Tiểu Trương quay lại kiểm tra Chúc Vi Tinh và Khương Dực lần nữa, phát hiện không có gì đáng ngại mới khiển trách: "Đồn công an Linh Giáp không quản khu vực này, tôi khẩn cấp thông báo cho cảnh sát địa phương đến đây, nên mới bảo các cậu chờ chút! Ngược lại các cậu giỏi rồi, tự mình quyết định, không biết nặng nhẹ, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao hả?"
Sau khi mắng xong, anh phớt lờ ý định lên xe máy rời đi của Khương Dực, ép hai người lên một chiếc xe cảnh sát khác, nói muốn thu thập chứng cứ tại hiện trường, còn đặc biệt đưa một chiếc xe tải đến, lát nữa vật chứng trên lầu cũng như xe của hắn cũng sẽ được tống lên đó hết.
Chúc Vi Tinh còn đang đắm chìm trong lời nói mơ hồ vừa rồi của Khổng Cường chợt hoàn hồn, chỉ chỉ Mã Khánh trước đó đã ngất xỉu được cảnh sát khiêng vào chiếc xe đằng kia, nói: "Hắn lái chiếc xe đạp cũ của tôi đến, chắc là ở gần đây, tôi muốn đi tìm." Chiếc xe đó của cậu còn chưa chạy được mấy ngày, sau này hẳn sẽ không trở lại nơi này, Chúc Vi Tinh không nỡ bỏ mất nó.
Cảnh sát Tiểu Trương hiểu ra: "Một chiếc màu bạc đúng không, trên đường tới tôi có nhìn thấy, nói nó còn khá mới, không giống phong cách chỗ này, tôi biết nó ở đâu, có thể đi tìm sau, dùng xe chúng tôi mang đi."
Người và xe đại diện cho công lí và hệ thống luật phát lập lòe xuất hiện ở đây liền xóa tan sự lạnh lẽo và hoang vắng bao trùm trấn nhỏ này, Chúc Vi Tinh nhìn nó lần cuối trước khi bước lên xe, dãy biệt thự uy nghiêm lặng thinh, tòa tháp sừng sững ma mị, chẳng qua cũng chỉ là một nơi đầu tư thương mại thất bại mà thôi.
Trấn nhỏ Hồng Quang... Không có yêu ma quỷ quái đáng sợ gì, chỉ có lòng tham và sự hung bạo khủng khiếp của con người.
Chúc Vi Tinh thở dài, quay người cùng Khương Dực ngồi lên xe cảnh sát.
Xe rẽ hai khúc cua, dừng lại ở cửa Nam của Hồng Quang.
Cảnh sát Tiểu Trương đang hỏi Khương Dực về chi tiết quá trình cuộc đối đầu giữa hắn với Khổng Cường vừa rồi. Nghĩ cũng biết, việc ghi chép này khó nhằn biết chừng nào. Chủ yếu là do Khương Dực thù dai vụ xe máy, hỏi cái gì cũng đều là một câu "Quên mất" hoặc "Không biết" cho chiếu lệ, cảnh sát Tiểu Trương tức đến nỗi liên tiếp hít sâu để điều chỉnh huyết áp.
Chúc Vi Tinh lấy băng gạc trong hộp thuốc y tế trên xe sát trùng vết thương cho Khương Dực, động tác vẫn vấp váp như trước, nhiều lần khiến chỗ đã cầm máu lại đỏ tươi. Khương Dực mặc dù trên mặt trào phúng ghét bỏ, khiến người nhìn áp lực rất lớn, nhưng cũng không có kêu đau hay tránh đi, mà để tùy ý Chúc Vi Tinh dằn vặt.
Không dễ gì mới buộc xong một nút thắt tạm chấp nhận được, một cảnh sát khác ngồi ở ghế lái chỉ cho Chúc Vi Tinh một chỗ cách đó không xa.
Nhìn theo hướng anh ta chỉ, cậu nhìn thấy chiếc xe đạp cũ màu bạc của mình rơi trong bể nước hải đăng.
Chúc Vi Tinh đẩy cửa xuống dắt xe, vừa nghĩ nó đã bị Mã Khánh quăng tới ném lui dằn vặt một trận, có lẽ phải tìm đến ông chủ Vinh kiểm tra sửa chữa một phen, vừa lo không biết có để vừa cốp sau xe để mang về hay không.
Đang khom lưng nửa chừng thì cậu như bị đóng băng tại chỗ.
Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Khương Dực, phát hiện những người đang nói chuyện bên cạnh hắn cũng ngừng lại, dồn dập hướng mắt đến đây.
Chúc Vi Tinh liền cúi xuống nhìn xem tay mình, một nửa ở bên ngoài, một nửa chìm trong bể nước, nước dưới bể một mảnh đen kịt.
Ba mươi sáu ngọn đèn nước được các bậc thầy nổi tiếng chỉ điểm theo phong cách đá Thái Sơn để xua đuổi tà ma gì kia...lúc này, đều đã tắt trong nháy mắt, toàn bộ tắt ngóm.
Chính là vào ngay lúc Chúc Vi Tinh cậu vừa tới gần.
Thu tay về, nhìn vết nước ướt nhòa trên đó, cậu đột nhiên cảm thấy có chút khó khịu trong người, tầm mắt mơ hồ không rõ.
Bên tai vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một người tới gần, một tay chộp lấy chiếc xe đạp hỏng, một tay kéo đôi tay có chút run rẩy của Chúc Vi Tinh, trực tiếp đi đến xe cảnh sát.
Không chần chừ mở cốp sau, ném xe đạp vào. Sau đó mở cửa sau, đẩy người vào trong. Đóng lại rồi rời đi.
Chúc Vi Tinh ngã vào lưng ghế, loạng choạng một hồi mới ngồi thẳng dậy được, mày nhíu chặt, vẻ mặt uể oải.
Cảnh sát Tiểu Trương ở ghế trước ho khan một cái nói: "Này, tôi nghe nói, hai ngày nay ở ngoại ô thành phố đã xây đường, mấy trạm biến áp cách đó vài cây số cũng đang được điều chỉnh, nên đường điện ở lân cận cũng không ổn định. Hơn nữa, khu vực này nhiều năm không sắp xếp kiểm tra mạch điện, đột ngột ngắt điện cũng là điều bình thường."
Lời là nói với đồng nghiệp, nhưng ánh mắt lại nhìn đến Chúc Vi Tinh trong gương chiếu hậu. Lời đồn về hải đăng của trấn Hồng Quang nổi tiếng như vậy, hiển nhiên bọn họ đều đã nghe nói qua.
Vị đồng nghiệp cảnh sát ngồi ở ghế lái cũng gật đầu: "Người trẻ tuổi có học thức, lúc thường cũng xem nhiều chương trình khoa học, chắc chắn sẽ không nghe một bên tin một bên, có một số chuyện đều là lời đồn nhảm."
Cứ như sợ Chúc Vi Tinh nghĩ ngợi nhiều, cảnh sát Tiểu Trương còn muốn lấy xác nhận từ cái tên phản phong kiến dị đoan nhất là Khương Dực: "Tiểu Khương cũng nghĩ vậy đúng không?"
Tìm ai không tìm, lại đi tìm boomerang Khương Dực này, hậu quả đương nhiên là bị chặt đẹp rồi.
Khương Dực không thèm giữ chút mặt mũi gì cho hai viên cảnh sát: "Các anh không mê tín phong kiến à, sao đệm ngồi trên xe còn có chữ 'Phúc' gì hả? Ngại cái mông quá gầy?"
Hai cảnh sát ngẩn ra, cái mông như không khỏe hơi hơi động đậy.
Kết quả Khương Dực đột ngột chuyển chủ đề, lườm Chúc Vi Tinh một cái: "Mạch điện kia bị người giở trò."
Cảnh sát Tiểu Trương bối rối: "Làm sao cậu biết?"
Khương Dực gắt gỏng: "Tôi vừa nhìn thấy, dây đồng lộ cả ra ngoài."
Đôi mi hơi rũ xuống của Chúc Vi Tinh khẽ run lên. Vậy là Khổng Cường cố ý? Cố ý đem xe ném ở chỗ này, để mình đến gần, sau đó bị lừa? Mục đích chính là vì muốn giội nước bẩn yêu ma lên người cậu?
Nghĩ đến lời mê sảng của gã nói lúc trước gặp phải hồn ma của Mạnh Tế bèn trốn vào bể nước mới tránh khỏi đối phương truy đuổi, Chúc Vi Tinh cảm thấy nếu thật sự là Khổng Cường gây nên cũng coi như dụng tâm chăm sóc, nhưng với cái đầu óc kia của gã cũng có thể nghĩ xa và quanh co được vậy hay sao?
Cảnh sát Tiểu Trương không nói nên lời: "Sao tôi không nhìn thấy? Mắt cậu tốt vậy, sao vừa nãy tôi hỏi cậu tình huống Khổng Cường thế nào, cậu lại nói không thấy rõ?"
"Vậy thì mắt của anh tốt, trên tầng cao nhất, cảm thấy tôi cần phải thấy rõ cảnh tối lửa tắt đèn trên đó, thế anh nói nghe xem trên mái nhà cắm bao nhiêu cây cột thu sóng?" Khương Dực nửa điểm thiệt thòi cũng không chịu.
"Tên nhóc cậu mẹ nó..."
Tốt tính như cảnh sát Tiểu Trương cũng suýt thì không nhịn được chửi thề. Sự thực chứng minh, Khương Dực có bản lĩnh cãi nhau với thiên hạ, luôn khiến đối phương tức chết bất kể là cảnh sát hay đạo tặc đi nữa.
Thấy Chúc Vi Tinh vì bất ngờ vừa rồi mà trầm tư, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, cứ như sợ hãi thứ gì đến mất sức, Tiểu Trương hướng sang Chúc Vi Tinh, đồng thời chuyển chủ đề cho mình thoát khỏi tên nhóc phiền phức khiến người ghét bỏ kia.
Anh tri kỉ nói: "Thực ra chúng tôi đã sớm bắt đầu chú ý đến vụ án này. Cơ bản đều đã điều tra rõ, giữ lại căn phòng trên tòa tháp kia cũng chỉ chờ Khổng Cường tự chui đầu vào lưới, lập vòng vây bắt gã, quả nhiên gã vẫn trở về đó, đúng là không sợ chết. Cậu có vấn đề gì không rõ có thể hỏi tôi, đừng tự mình suy nghĩ lung tung."
"Hai năm trước, lúc Mạnh Tế ngã lầu, hiện trường giống như sơ suất trượt chân, nhìn bề ngoài thì không có gì đáng ngờ, chúng tôi liền coi như tai nạn bình thường, không điều tra kĩ mà chỉ lập hồ sơ vụ án thôi. Lúc đó bên bất động sản Hồng Quang được đem đi đấu giá cũng đã bồi thường cho Mạnh Tế một khoản không ít. Có điều hai năm sau Phó Uy bị tai nạn tương tự, lại còn là ở trấn Hồng Quang, chúng tôi mới cảm thấy không ổn, liền báo cáo và bắt đầu điều tra."
Chúc Vi Tinh miễn cưỡng lên tinh thần: "Trấn nhỏ đúng là có vấn đề sao?"
Cảnh sát Tiểu Trương đưa ra câu trả lời như dự đoán của cậu, anh lắc đầu: "Chỉ là một tòa nhà xa hoa chưa hoàn thiện, có gì mà kì quái, đồn đại trên mạng đa phần đều là phóng đại, xem như trò đùa là được rồi."
"Thế nhưng Khổng Cường mới vừa nói, hắn và Phó Uy, còn có Mã Khánh đã từng nhìn thấy hồn ma Mạnh Tế lang thang trong đó."
Cảnh sát Tiểu Trương cười nhạo một tiếng: "Cậu biết ba tháng trước Phó Uy chết như thế nào sao?"
Đây cũng là điều Chúc Vi Tinh muốn hỏi.
Tiểu Trương cho biết: "Hắn rơi từ tầng hai của một biệt thự bỏ hoang ở trấn Hồng Quang xuống nóc ô tô của hắn đang đậu bên dưới, sau đó rơi xuống đất tử vong. Theo logic, khoảng cách đường thẳng ba, bốn mét không cao lắm, hẳn sẽ không chết vì ngã, nhưng lại phụ thuộc vào cách hắn ngã. Rất không khéo, hắn bị gãy cột sống cổ chết ngay tại chỗ."
"Nói hắn xui xẻo, thực ra xét kĩ lại, cũng do người mà ra. Kết quả khám nghiệm tử thi của Phó Uy cho thấy rõ, hắn ta có tiền sử nghiện ma túy gần một năm, bao gồm cả ngày hắn ngã lầu, đây hẳn là nguyên nhân hắn trượt chân. Hắn có, thì hiển nhiên Khổng Cường cũng có, hai thanh niên không lo học hành gì, bán tải sản trộm của trấn nhỏ Hồng Quang, lấy được ít tiền bất chính liền bắt đầu ở bên ngoài mó đến mấy thứ không sạch sẽ, ngốn xong liền chạy tới Hồng Quang tiếp tục vui chơi, như thế còn có thể không gặp quỷ sao?"
Cho nên hết thảy đều chỉ là ảo giác của hai người bọn họ? Kể cả việc nhìn thấy hiện tượng kì dị của Mạnh Tế?
Kết luận này xác thực phù hợp với thế giới quan của Chúc Vi Tinh nhất, nếu nguyên nhân cái chết của Phó Uy đáng xấu hổ như vậy, khó trách cha mẹ hắn không muốn lộ ra tin tức hắn qua đời, thậm chí còn lặng lẽ xử lý xong chiếc xe mua bằng tiền trộm kia.
Tất cả rất hợp logic, Chúc Vi Tinh tin vậy.
Lại hỏi: "Còn tôi thì sao? Có trong sạch hay không?"
Cảnh sát Tiểu Trương thẳng thắn nói: "Cậu quen biết bọn họ, sau khi Phó Uy ngã lầu, cậu cũng ngã lầu, chúng tôi không tránh khỏi nghi ngờ. Không chỉ tôi mà cảnh sát hình sự cũng hoài nghi trần nhỏ Hồng Quang rốt cục là có vấn đề hay không. Cái này cũng là lí do lúc trước chúng tôi cử không ít lực lượng cảnh sát âm thầm đi điều tra nguyên nhân tai nạn của cậu."
"Sau đó mới biết, cậu thực sự có tham gia một hai vụ bạo lực học đường, nhưng còn trộm cắp bên trấn Hồng Quang, Phó Uy và Khổng Cường chơi thuốc, bọn họ đã không chia sẻ phần hưởng lạc này với vị 'anh em giả tạo' là cậu đây, miễn cưỡng xem như cậu vẫn còn trong sạch. Việc cậu ngã lầu cũng chỉ là tai nạn, không phải sau khi tỉnh lại cậu quên hết mọi thứ, tôi cũng sẽ không nói những việc này với cậu, chỉ tận tình khuyên nhủ cậu quý trọng hiện tại cho tốt, nỗ lực vì cuộc sống mới."
Như vậy mà nói, cảnh sát Tiểu Trương đây thực sự là đã quan tâm săn sóc đối với một người đang đi trên bờ vực của luật pháp lắm rồi.
Nhưng cậu lúc trước, cũng chính là Chúc Tịnh Tịnh, cậu ta mặc dù không tham dự, nhưng có thật sự là không biết chỗ Phó Uy Khổng Cường hoạt động sao? A Tiết nói cậu biết bí mật có thể sẽ uy hiếp đến an nguy của cậu, có bao nhiêu xác suất chính là sự kiện trộm cướp này?
Ít nhất so với cái bí mật kia của Khổng Cường thì đáng giá hơn nhiều, Chúc Vi Tinh đoán mò.
Mí mắt ngày càng nặng trĩu, tầm mắt cũng dần mơ hồ, Chúc Vi Tinh cảm thấy cơn buồn ngủ nặng nề kéo tới. Cậu cố gắng mở to mắt, khuôn mắt vốn đã tròn giờ lại càng tròn, tròn xoe, tốc độ chớp mắt cũng chậm lại, lông mi nhấp nháy lên xuống, trông giống một con búp bê biết chớp mắt hết sức.
Cảm nhận được ánh mắt bên cạnh nhìn sang, Chúc Vi Tinh ngẩn ngơ nhìn hắn, liền nhận được ánh mắt "Cậu là đồ ngốc à?" đầy ghét bỏ của Khương Dực.
"Còn về việc cậu nói với tôi, có người dùng tài khoản của Phó Uy gửi tin nhắn cho cậu, chúng tôi vẫn đang thu thập thông tin, sẽ mất một thời gian." Cảnh sát Tiểu Trương chưa phát hiện gì, vẫn còn đang nói một thôi một hồi, "Tôi đoán hẳn là Khổng Cường, gã biết tài khoản xã hội và mật khẩu của Phó Uy."
Chúc Vi Tinh thầm nói cậu cũng nghĩ là Khổng Cường. Ngày hôm qua nhận được tin nhắn cùng bức ảnh quái dị kia, địa điểm cũng là ở trấn nhỏ Hồng Quang. Khổng Cường hẳn là ở chỗ đó, còn ảnh bàn tay tái nhợt gầy gò vươn đến bầu trời cũng phù hợp với Khổng Cường, tám chín phần mười chính là gã luôn ở sau lưng giả mạo Phó Uy đe dọa cậu, mục đích chính là thăm dò xem linh hồn của cậu có phải là Mạnh Tế hay không, hơn nữa, cậu muốn gã hiện thân, hẳn là gã cũng muốn ép cậu hiện thân.
Như vậy xem ra, Khổng Cường cũng không phải ngu ngốc gì?
Đến đây, những điểm đáng ngờ của Mạnh Tế, Phó Uy, Mã Khánh... Còn có chính cậu về cơ bản đã được giải mã, thế nhưng trong lòng cậu lại như mướp đắng xào, ngọt chua đắng cay mặn đủ cả, ngũ vị lẫn lộn. Mạnh Tế Mã Khánh đáng thương, Phó Uy Khổng Cường đáng trách, bản thân cậu xưa kia không biết xấu hổ, một đoàn loạn tùng phèo chỉ có thể bất lực thở dài.
Trước khi mí mắt triệt để dính vào nhau, Chúc Vi Tinh chợt nhớ tới mình còn có một thắc mắc chưa tìm được đáp án, đó chính là căn phòng trên tòa tháp kia thuộc về ai?
Một chủ sở hữu giàu nứt đổ vách đầy quyền lực? Một nhà nghệ thuật muốn phát triển bản thân? Hay là ai đó chỉ tùy tiện cho thuê, rồi dùng nó như một nhà kho không màng, đến nỗi bất động sản hoang tàn rồi, những món đồ đó cũng hoàn toàn bị lãng quên.
Món nào cũng rất đẹp, thật đáng tiếc...
Chúc Vi Tinh trước khi mất đi ý thức nghĩ.
Cảnh sát Tiểu Trương dứt lời một lúc lâu, không nghe thấy trả lời, quay đầu lại mới phát hiện cậu trai phía sau đã ngủ thiếp đi.
"Lúc gửi tin cho tôi, cậu ấy nói hôm nay trong trường có hoạt động, bây giờ cũng sắp hai giờ sáng rồi, cả ngày nháo loạn thế kia có thể không mệt mỏi sao." Tiểu Trương nói với đồng nghiệp.
Đồng nghiệp nói: "Nhóm thanh niên này người thì bệnh, người thì bị thương, người thì điên điên, rõ ràng đang là thời kì đỉnh cao của bản thân, thật đáng tiếc."
Ồ, không đúng, còn có một người khỏe như voi, có thể tay không giết hổ nữa cũng không chừng.
Cảnh sát Tiểu Trương dường như cũng nhớ ra, từ gương chiếu hậu liếc nhìn người ghế sau một cái, bất ngờ phát hiện cả người Chúc Vi Tinh đã ngã sang bên cạnh từ bao giờ, vùi mặt vào lưng voi, không phải, là hõm cổ Khương Dực, toàn bộ cơ thể cũng dựa vào người hắn. Sắc mặt căng thẳng vừa rồi lúc này lại yên tĩnh buông xuống, hô hấp nhẹ nhàng, ngủ đến là an ổn.
Kì lạ chính là, Khương Dực cũng để cậu dựa vào mình mà không hề nhúc nhích hay để ý.
Tiểu Trương nhìn bọn họ mấy lần, đặc biệt là Khương Dực, nhìn nhìn một hồi, anh bỗng quay đầu lại thấp giọng nói: "Hay chúng ta đổi chỗ? Tôi xuống ngồi phía sau."
Khương Dực mí mắt đang rủ xuống, nghe đến lời này thì chậm rãi nhấc lên. Ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại không giống dáng dấp khi đấu khẩu thiếu não với viên cảnh sát trước đó chút nào, trong bóng tối ngưng đọng ánh sáng, đôi ngươi như hai mảnh thủy tinh sắc bén, lạnh căm căm.
Cảnh sát Tiểu Trương sửng sốt, bất giác giải thích: "Vết thương cũ của cậu có khó chịu không? Ngồi phía trước sẽ thoải mái hơn."
Khương Dực không đáp, tựa như lười để ý tới, Tiểu Trương đành bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn lần nữa, đối phương đã khép hờ mắt, dường như cũng ngủ thiếp đi.
Chỉ là, ở phần cơ thể bên kia nơi Chúc Vi Tinh không tựa vào, một tay một chân đang khuất trong bóng tối của Khương Dực đang không thể kiềm chế mà khẽ run rẩy...
- ---------------------