Diệp Thạch vừa mở mắt, liền nhìn thấy Tân Như Ca đang cong thắt lưng đứng ở bên giường, mặt của hắn chỉ cách mặt Tân Như Ca không đến một ly.
Diệp Thạch hoảng sợ, rồi lại cố nén không dám động.
“Sư tỷ, ngươi sao lại ở chỗ này?” Diệp Thạch nhìn khoảng trống rỗng tuếch bên cạnh, không khỏi có chút thất vọng.
“Sư phụ ngươi kêu ta tới đây gọi ngươi rời giường.” Tân Như Ca cười gian nhìn Diệp Thạch.
Diệp Thạch sửng sốt một chút, ánh mắt mơ hồ, thần tình quẫn bách, “Sư phụ, hắn… biết ta ở nơi này?”
Tân Như Ca gật đầu, vui sướng khi người gặp họa nói: “Sư phụ không tìm được bóng dáng ngươi tại biệt viện của ngươi, không biết sao lại nghĩ là ngươi không dám lên đài đánh nhau chết sống nên trốn tránh không dám đi ra, chỉ phải nơi nơi tìm ngươi, ai biết, ngươi cư nhiên nằm ở trên giường với Mộ Thần, ngủ còn rất ngon.”
Diệp Thạch phiên cái xem thường, tức giận nói: “Sư phụ, hắn cũng quá coi thường ta rồi, đối thủ của ta bất quá chỉ là một cửu tinh võ sư, một quyền của ta cũng có thể oanh chết hắn ấy, còn nói gì mà chạy trốn, chạy trốn là chuyện yếu đuối, chỉ có Trang Du tiểu bạch kiểm kia mới có thể làm như vậy.”
“Sư đệ, ngươi cũng thật khí phách nha, nhưng mà thời điểm ngươi ngủ lại luôn hướng vào trong ngực Mộ Thần mà chui, giống như một tiểu cẩu đáng thương hề hề vậy.” Tân Như Ca không lưu tình chút nào nói.
Diệp Thạch tức giận trừng Tân Như Ca, khó chịu nói: “Sư tỷ, ngươi một nữ hài tử, ngươi nhìn lén người ta đi ngủ mà không e lệ sao?”
“Sợ cái gì chứ, ngươi cùng Mộ Thần hai người đều chưa đủ lông đủ cánh đâu, nhìn xem thì có sao?” Tân Như Ca không hề để ý, cười nói.
Mặt Diệp Thạch đỏ lên, hung dữ nhìn Tân Như Ca, Tân Như Ca càng đắc ý hơn cười ha ha không ngừng.
Diệp Thạch cúi đầu, Mộ Thần luôn chê hắn nhỏ, Tân Như Ca cũng nói hắn lông còn chưa đủ dài, hắn chỗ nào mà còn nhỏ nữa.
“Sư tỷ, ngươi nói hưu nói vượn gì vậy, ta đã trưởng thành.” Diệp Thạch nghiêm trang nói.
Tân Như Ca nhướng mày, đầy hưng trí nói: “A, trưởng thành rồi sao?Có cái gì thìnhanh thoát ra hết đi, để sư tỷ coi coi một chút dàicỡ nào rồi.”
Diệp Thạch thẹn quá thành giận nhìn Tân Như Ca, “Sư tỷ, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ.”
Tân Như Ca cười nhạo, “Tiểu sư đệ, da mặt ngươi thật mỏng nha.”
Diệp Thạch nghe được lời Tân Như Ca nói, nhất thời chán nản.
“Mộ Thần đâu?” Diệp Thạch thu liễm biểu tình trên mặt hỏi.
Tân Như Ca nhún vai, “Đi nấu cơm rồi.”
“A, không biết Mộ Thần làm món gì.” Trong mắt Diệp Thạch toát ra vài phần chờ đợi.
Tân Như Ca phiên cái xem thường, một hồi liền chuẩn bị đấu võ rồi mà bây giờ Mộ Thần còn có tâm tình nấu cơm, thật sự là phục hắn luôn.
Diệp Thạch phất phất tay, nói với Tân Như Ca: “Sư tỷ, ngươi đi nhanh đi, Mộ Thần chuẩn bị về rồi.”
Tân Như Ca không cho là đúng “Không được, ta còn muốn lưu lại ăn cơm cùng các ngươi nha, nghe nói tay nghề của Mộ Thần rấttốt, không biết là thật hay giả.”
Diệp Thạch hung dữ trừng Tân Như Ca, “Mộ Thần là làm cho ta ăn!”
Tân Như Ca thanh thản ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, chậm rãi nói: “Sư tỷ còn chưa ăncơm, ngươi làm sư đệ như vậy lại có thểđuổi ta sao?”
… …
Trước đài luận võ tụ tập vô số đệ tử xem cuộc chiến.
Thời điểm Mộ Thần cùng Diệp Thạch đi đến, không ít tuyển thủ dự thi đã đến đó trước rồi.
“Mộ sư đệ.” Nhìn thấy Mộ Thần, Quý Đông Thành tức khắc chắp tay, cung kính lên tiếng chào hỏi.
Mộ Thần thản nhiên gật đầu với Quý Đông Thành.
Diệp Thạch đứng ở phía sau Mộ Thần, nhịn không được nhìn Quý Đông Thành nhiều vài lần, hắn cảm thấy thanh âm của Quý Đông Thành có chút quen thuộc, tựa hồ đã nghe qua nơi nào đó.
“Trang Du đến!” Một giọng nói khe khẽ truyền đến, Diệp Thạch lập tức đem Quý Đông Thành để ra sau đầu, hướng phía Trang Du nhìn qua.
Sắc mặt Trang Du thập phần tái nhợt, cả người như là bị đả kích thật lớn mà lộ ra vài phần suy yếu, nhưng mà trong suy yếu lại lộ ra vài phần quật cường, làm người khác nhịn không được mà thương tiếc hắn.
Phú Nguyên Bảo đứng ở bên người Diệp Thạch, nói nhỏ: “Xem ra, Lam Nhược Phong chia tay với Trang Du đã làmcho Trang Du đả kích rất lớn.Thoạt nhìn Trang thiếu thật sự là làmngười ta thấy mà thương xót! Kỳ thật, ta có thể đem bả vai dài rộng của ta cho hắn mượn dựa một chút.”
Diệp Thạch phiên cái xem thường, “Lời chia tay là Trang Du nói ra! Trang Du nói chia tay thì hắn có thểbị đả kích gì? Còn có, ngươi không cần si tâm vọng tưởng, có một đống người xếp hàng duỗi bả vai cho hắn dựakìa, ngươi tính là cái quỷ gì chứ!”
Phú Nguyên Bảo xấu hổ cười, “Ta chỉ là tùy tiện nghĩ nghĩ mà thôi, nhưng màbả vai của những tiểu bạch kiểm đó cũng không mềm mại bằng ta đâu.”
Khi Trang Du xuất hiện, vài học trưởng liền vây quanh đi tới hỏi han ân cần, Lam Nhược Phong và Trang Du chia tay, Trang Du hiện giờ khôi phục tình trạng độc thân, một đám nam đệ tử giống như cắt tiết gà mà tranh thủ thượng vị.
Mộ Thần ôm hai tay, lạnh lùng nhìn một màn này, bên miệng xẹt qua một tia cười lạnh, có Lục Nghiêu ở đây, cho dù đám người kia có ân cần hơn thì cũng vô dụng.
… …
“Cũng bỏ được mà rời giường rồi à?” Hùng Uy hiên ngang lẫm liệt hướng phía Mộ Thần đi tới, ánh mắt ái muội nhìn nhìn Mộ Thần và Diệp Thạch.
Diệp Thạch cúi đầu thầm nghĩ: Chuyện mình và Mộ Thần nằm chung trên một cái giường tựa hồ không chỉ có sư phụ mình biết, mà sư phụ Mộ Thần tựa hồ cũng biết.
Mộ Thần thản nhiên cười, thong dong nói: “Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, nên ta rất luyến tiếc, nhưng mà cho dù là luyến tiếc thì cũng không thể chậm trễ trận đấu.”
Diệp Thạch đánh giá Hùng Uy, thầm nghĩ: Hùng Uy trước kia bị trúng độc liền co đầu rút cổ tại trong mỏ đá làm rùa đen rút đầu, hiện tại độc đã được giải thì cả ngày lại chạy đến diễu võ dương oai. Nghe nói, không chỉ có người Minh Nguyệt học viện nhìn lão mập mạp này không vừa mắt, mà rất nhiều đạo sư trong Thánh Tinh học viện cũng nhìn Hùng Uy không vừa mắt, không thể không nói, có nhiều người nhìn Hùng Uy không vừa mắt như vậy đúng là có đạo lý.
Hùng Uy phiên cái xem thường, tên đồ đệ nhà mình này thật đúng là không biết e lệ một chút.
“Nói cho ngươi biết, trận đấu này, không quản ngươi dùng biện pháp gì cũng phảithắng không cho thua, thua thì ta sẽ cho ngươi ăn roi.” Hùng Uy hung dữ uy hiếp.
Diệp Thạch căm giận nhìn Hùng Uy, “Nếu như là thắng thì sao? Thắng thì được cái gì?”
“Thắng?Thắng thì thắng thôi, làm đồ đệ của Hùng Uy ta mà thắng được một phế vật thực lực nhị tinh võ linh không phải là chuyện thường sao?” Hùng Uy đương nhiên nói.
Diệp Thạch: “…” Nhị tinh võ linh là phế vật? Vậy Mộ Thần chỉ mới vừa tiến võ linh là cái gì?
“Tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút cho ta, thua thìcoi chừng ta đem ngươi đánh thành đầu heo đấy.” Hùng Uy vén tay áo lên, cho Mộ Thần chiêm ngưỡng thịt béo của mình, rồi khí phách ly khai.
Diệp Thạch hung tợn nhìn theo Hùng Uy thẳng đến khi Hùng Uy đi xa.
“Mộ Thần, đợivề sau thực lực củata mạnh hơn, ta nhất định sẽ giúp ngươi hung hăng đánh hắn một trận!” Diệp Thạch thề son thề sắt nói với Mộ Thần.
Mộ Thần gật đầu, tươi cười, “Được, nhưng phải đánh chỗ nào khó thấy ấy.”
Đám đệ tử chung quanh: “…”
Phú Nguyên Bảo nghi ngờ khẽ đảo mắt, “Mộ sư huynh, ngươi không phải là đắc tội Hùng tiền bối đi?!” Bộ dạng của Hùng Uy kia, thoạt nhìn có chút giống như là cố ý tìm tra nha!
“Sao lại có thể? Hắn là sư phụ ta mà, ta tôn kính hắn còn không kịp, sao lại đắc tội hắn.” Mộ Thần thành khẩn nói.
Phú Nguyên Bảo âm thầm phiên cái xem thường, tên Mộ Thần này cũng không phải là người gì mà tôn sư trọng đạo!
Tiểu tử này ý nghĩ xấu một bụng, nếu trở thành thương nhân, tuyệt đối sẽ là cái loại gian thương ăn tươi nuốt sống.
Mộ Thần chắp tay sau lưng, thầm nghĩ: Hắn lần trước trừ độc cho Hùng Uy, không cẩn thận đã đem mông của lão gia hỏa kia nướng chín, Hùng Uy lúc ấy không nói gì, nhưng mà khẳng định là đã ghi hận mình, thật là, lấy thực lực của Hùng Uy thì cái điểm tiểu thương này sẽ rất dễ dàng khôi phục đi.
Sư phụ lão ta, người đã lớn như vậy rồi mà còn canh cánh trong lòng việc này, thật sự là bụng dạ hẹp hòi!
“Phú Nguyên Bảo, ai là Chúc Húc?” Diệp Thạch hỏi.
“Là cái người mặc y phục màu đỏ kia.” Phú Nguyên Bảo trả lời.
Diệp Thạch nghe vậy, hướng phía nam tử mặc hồng y nhìn qua, người bình thường mặc hồng y sẽ có chút nữ khí, nhưng người này mặc hồng y lại mặc ra một thân huyết khí, nhìn hết sức âm tà.
… …
“Trận đấu lập tức bắt đầu, thỉnh các vị tuyển thủ dự thi lên đài chuẩn bị!”
Theo một tiếng ra lệnh, hai mươi đệ tử sôi nổi đi lên trên đài.
Lục Nghiêu một thân bạch y, phong độ nhẹ nhàng dừng ở trên đài, dẫn tới một đám nữ nhân hoa mắt thần mê.
“Tiểu bạch kiểm Lục Nghiêu này cũng đủ soái nha!” Tạ Đan Yên ngồi ở trên khán đài, say mê nhìn Lục Nghiêu.
Trình Uyển Bạch bất đắc dĩ cười, hỏi: “Đan Yên, ngươi động tâm sao?”
“Động tâm cũng không có phần của ta, người này đã bị tiểu yêu tinhTrang Du kia ăn tươi nuốt sống theo dõi rồi, ta chỉ xem xem mà thôi.” Tạ Đan Yên không chút để ý nói.
Trình Uyển Bạch nghe thấy lời Tạ Đan Yên nói, liền biết Tạ Đan Yên không phải là thật sự động tâm, chỉ là đơn thuần thưởng thức thôi, Lục Nghiêu đích thật là mỹ nam tử khó gặp, kỳ thật Lam Nhược Phong cũng rất soái, đáng tiếc, soái cũng không thể có cơm ăn, nam nhân, vẫn là phải nhìn vào năng lực.
Lục Nghiêu nhìn nam tử đối diện, nhẹ lay động cây quạt trên tay, ánh mắt Lục Nghiêu tuy rằng bình thản, nhưng ở chỗ sâu trong đôi mắt vẫn toát ra vài phần khinh thường.
Học viện Thánh Tinh phái một cửu tinh võ sư đối phó với mình, tuy trên mặt Lục Nghiêu không biểu hiện, nhưng mà trong lòng lại hết sức bất mãn.
Lục Nghiêu thản nhiên nhìn Quý Đông Thành, rất có phong phạm cao nhân mà để Quý Đông Thành ra tay trước.
Quý Đông Thành nhìn Lục Nghiêu, cắn chặt răng, ở chỗ sâu trong đôi mắt có một cỗ tử chiến cùng hung ý.
“Mộ đồng học, nghe nói ngươi là thiên tài trongThánh Tinh học viện, tuy tinh thông nhiều môn học thuật, lại không am hiểu chiến đấu, ta khuyên ngươi nên tự đixuống đài đi, con người của ta xuống tay rất ngoan, nếu như thu tay không được mà đem ngươi đánh chết, ngươi một cái thiên tài như vậy liền sẽbỏ mạng.” Chúc Húc nắm một thanh huyết kiếm, tràn đầy khinh thường nhìn Mộ Thần nói ra.
Mộ Thần không để bụng cười cười, cũng không nói gì, hiện tại cứ để cho Chúc Húc nói đi, cứ nói càng nhiều, chờ hắn bại thì lại càng dọa người thôi.
Diệp Thạch quơ roi trên tay, hơi bất an quan sát đài của Mộ Thần.
“Trận đấu bắt đầu!”
Trọng tài ra lệnh một tiếng, Mộ Thần cùng Quý Đông Thành ra tay trước, hai người ra tay đều là một bó to phù chú.
“Oanh!” Viêm hoả đầy trời nổi lên, Quý Đông Thành đem hơn mười tờ phù chú tứ cấp, thẳng tắp oanh về phía Lục Nghiêu.
Bởi vì Lục Nghiêu quá mức coi thường nên đã phải nghênh diện đối mặt với hơn mười tờ phù chú tứ cấp, thiếu chút nữa bị ném khỏi đài thi đấu, Lục Nghiêu bị một kích kia của Quý Đông Thành oanh bụi đầu mặt.
Thình lình ăn một cái thiệt thòi lớn như vậy, vẻ mặt Lục Nghiêu dữ tợn nhìn về phía Quý Đông Thành.
Quý Đông Thành đã nhanh chóng nhảy xuống đài nhận thua trước khi Lục Nghiêu kịp phục hồi lại tinh thần.
Lục Nghiêu vừa định cho Quý Đông Thành một cái giáo huấn, Quý Đông Thành lại đã bỏ trốn mất dạng.
Tuy rằng trận đấu thắng, nhưng mà Lục Nghiêu lại tức giận cả người phát run.
Quý Đông Thành quay đầu lại nhìn cả người Lục Nghiêu bị hỏa diễm đốt cháy, âm thầm nghĩ: Như vậy hẳn là được rồi đi? Tám trăm vạn nguyên thạch hẳn là có thể tới tay rồi.
Quý Đông Thành có chút tiếc nuối nhăn mày, kiện quần áo kia trên người Lục Nghiêu hẳn là bảo y ngũ cấp thiên tàm ti, nếu không phải là kiện quần áo kia đỡ đại bộ phận công kích, vậy hắn sẽ có khả năng đem Lục Nghiêu oanh khỏi đài tham gia thi đấu rồi, nếu Lục Nghiêu bị nốc-ao, như vậy…
Quý Đông Thành lắc lắc đầu, không có tiếp tục nghĩ tiếp.