“Em biết, người tuyên bố giải thưởng chính là cháu gái Liên Mộng Tầm của tổng viện trưởng học viện. Tổng viện trưởng Liên Thành Không là võ hoàng, Liên Mộng Tầm là cháu gái duy nhất của ông ta, thuở nhỏ nhận hết vinh sủng. Liên Thành Không ngẫu nhiên tìm được một quả trứng yêu thú, thế mà lại ấp ra một con Huyết Giao.”
“Huyết Giao thành niên kiệt ngạo bất tuân, khó có thể thu phục, nhưng muốn thu phục Huyết Giao sơ sinh thì lại có vài phần khả năng, nếu có Thú Linh Đan tương trợ, khả năng sẽ tăng rất cao.”
Tin tức này là Diệp Thạch biết được từ chỗ Phú Nguyên Bảo, Diệp Thạch vẫn cảm thấy đã đưa không cho Phú Nguyên Bảo hơn một vạn nguyên thạch, có cơ hội thì luôn tìm Phú Nguyên Bảo đòi tin tức miễn phí.
“Thì ra là Huyết Giao? Nếu như là Huyết Giao thì người tuyên bố cái giải thưởng kia ra giá mười vạn một viên, cũng không tính quá nhiều.” Mộ Thần thản nhiên nói.
“Anh biết cách luyện chế đan dược kia rồi sao?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần nhún vai nói: “Chỉ một chút thôi, trong Thú Linh Đan cần một loại Nghê Thường Thảo, đã biến mất nhiều năm, kỳ thật, kể cả không có Nghê Thường Thảo, còn lại các linh thảo trong phương thuốc vẫn như cũ có thể bảo trì cân bằng, luyện chế ra đan dược.”
“Nghe đồn, Nghê Thường Thảo ẩn chứa không nhiều linh lực, cũng không có tác dụng gì với con người, nhưng Nghê Thường Thảo này tựa hồ có lực hấp dẫn rất lớn đối với yêu thú, không có Nghê Thường Thảo cũng có thể luyện chế ra Thú Linh Đan, nhưng loại linh đan này đối với yêu thú có tác dụng cực kỳ bé nhỏ.”
Diệp Thạch nhíu mày hỏi: “Đến tột cùng thìNghê Thường Thảo có tác dụng gì trong đan dược?”
Mộ Thần lắc đầu: “Không biết… Kỳ thật, ta có chút suy đoán, nhưng còn cần phải thực nghiệm.”
Diệp Thạch: “Không vội, chúng ta đi mua đồ trước đi.”
Mộ Thần gật đầu: “Ừ.”
Diệp Thạch cùng Mộ Thần đi vào trong cửa hàng học viện, Diệp Thạch lấy ra ba mươi vạn nguyên thạch mua một cái đan lô cấp ba, lại lấy ra hai mươi vạn mua một cây bút vẽ phù cấp ba, dưới sự lừa phỉnh của Một Thần, lại lấy ra hai mươi vạn nguyên thạch mua một cái nhẫn không gian có không gian ba mươi thước vuông, năm vạn mua một ít sách giới thiệu liên quan về linh thú, mười vạn mua một ít phương thuốc về linh thú…
Mắt thấy nguyên thạch trong thẻ giảm xuống rất nhanh, Diệp Thạch rốt cục nhịn không được mở miệng nói: “Mộ Thần, chúng ta trước tiên đi mua nguyên liệu tu luyện đã.”
Mộ Thần gật đầu: “Nói cũng đúng, chậm trễ cái gì cũng không thể chậm trễ tu luyện.”
Một màn Diệp Thạch xài nguyên thạch như nước, vừa lúc bị Trang Du nhìn thấy.
“Diệp Thạch sao lại có nhiều nguyên thạch như vậy?” Trang Du không hiểu mà nhíu mày lại.
Lam Nhược Phong: “Đây không phải là nguyên thạch của Diệp Thạch, là của Mộ Thần.” Nhưng, là Mộ Thần giao phần lớn nguyên thạch cho Diệp Thạch.
“Diệp Thạch y cũng quá tiêu tiền như nước rồi.” Trang Du nhăn chặt mày nói.
Trang Du siết tay, đạo sư tuy rằng đối với hắn không tồi, nhưng mà sẽ không trực tiếp cho hắn nguyên thạch, tiền trong tay Trang Du không phải quá nhiều, giờ nhìn thấy bộ dáng Diệp Thạch xài tiền như nước, tâm tình Trang Du không khỏi chua chua.
Lam Nhược Phong cười khổ, tiêu tiền như nước cũng không phải là Diệp Thạch, mà là Mộ Thần, tuy rằng người trả tiền là Diệp Thạch, nhưng vài thứ kia đều là đồ mà Mộ Thần muốn, để Diệp Thạch mua, chẳng qua là vì thân phận của Diệp Thạch có thể giảm giá, từ đầu tới đuôi, Diệp Thạch đều là vẻ mặt xót ruột, nhưng Mộ Thần lại là vẻ mặt lạnh nhạt.
Diệp Thạch theo Mộ Thần đi thị trường linh thảo, lấy ra năm vạn nguyên thạch mua một đống linh thảo cấp hai, lại thêm hai mươi vạn, đặt một lượng lớn máu yêu thú cấp ba…
Diệp Thạch theo Mộ Thần một đường mua sắm, thời điểm trở lại Sí Diễm Các, hơn một trăm bảy mươi vạn nguyên thạch trong thẻ chỉ còn lại có bốn mươi vạn nguyên thạch.
… …
Kinh Sí Diễm đứng ở trên đài cao, chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống Diệp Thạch: “Trở lại?”
Diệp Thạch: “Vâng.”
Kinh Sí Diễm đánh giá Diệp Thạch: “Ta nghe nói con mua cho Mộ Thần rất nhiều thứ?”
Diệp Thạch nhíu mày phản bác: “Nguyên thạch kia vốn là của Mộ Thần, không thể coi là con mua cho anh ấy.”
Kinh Sí Diễm không cho là đúng: “Bậy bạ, nếu đã cho con vậy chính là của con, nhìn con xem, mua cho người ta một đống đồ vật, bản thân lại không được cái gì.”
Diệp Thạch giơ giơ ngón tay lên, nói: “Mộ Thần tặng nhẫn cho con.”
Chiếc nhẫn không gian này vốn Diệp Thạch muốn bán đi, có điều Mộ Thần nói, chỉ có nhẫn đủ lớn, khi bọn họ đi dã ngoại săn bắn mới có thể đựng được nhiều đồ vật, Diệp Thạch cảm thấy nói có lý, liền giữ nhẫn lại.
“Chỉ một cái nhẫn là có thể mua chuộc con rồi hả, con có biết hay không, bởi vì con mà tiểu tử kia bới được bao nhiêu tiền, nhưng mà tiểu tử kia miễn cưỡng coi như biếtđạo lý.” Kinh Sí Diễm hừ lạnh một tiếng.
Diệp Thạch nhíu mày nói: “Mộ Thần xài tiền có chút nhiều, nhưng mà anh ấykiếm cũng nhiều mà! Hơn nữa, hiện tại anh ấy xài nhiều như vậy đều là vì về sau kiếm càng nhiều, Mộ Thần làm chuyện gì cũng đều có mục đích.” Tỷ như lúc trước cái yêu hạch cấp năm kia, đó chính là thứ tốt khó có được!
Kinh Sí Diễm liếc mắt xem thường: “Rồi, rồi, biết Mộ Thần nhà con tốt nhất.”
“Vốn chính là vậy! Đúng rồi sư phụ, đan dược Liên sư tỷ yêu cầu đã có rồi sao?” Diệp Thạch hỏi.
Kinh Sí Diễm mị mắt nói: “Còn chưa có, gần đây Liên sư tỷ của conđược người ta đưa không ít đan dược, nhưng có vẻ như đan dược không dùng được.”
Diệp Thạch có chút vui vẻ nói: “Vậy ạ?”
“Kỳ thật, tổng viện trưởng đã sớm cho người nghiên cứu loại đan dược này, đáng tiếc, mấy vị luyện dược sư cao cấp trong học viện đều luyện chế không ra Thú Linh Đan, bất đắc dĩ, Liên sư tỷ của con mới treo giải thưởng như vậy.” Kinh Sí Diễm lắc đầu nói.
Diệp Thạch bĩu môi: “Lời Mộ Thần nói quả nhiên không sai.”
“Mộ Thần? Mộ Thần nói gì?” Kinh Sí Diễm hỏi.
Diệp Thạch trả lời: “Anh ấy nói trong nhất thời, những người khác không có bản lĩnh luyện chế ra linh đan này.”
Kinh Sí Diễm hừ lạnh một tiếng, nói: “Khẩu khí Mộ Thần thật không nhỏ, lời này nghe ragiống như hắn rất có bản lĩnh vậy.”
“Mộ Thần đương nhiên là có bản lĩnh, anh ấy nói anh ấy đã có chút ý tưởng.” Diệp Thạch nói.
Kinh Sí Diễm liếc mắt xem thường, tức giận nói: “Con có thời gian thìtu luyện cho tử tế đi, đừng có cả ngày theo Mộ Thần cùng nằm mơ giữa ban ngày. Hắn cho rằng hắn luyện chế ra được Xuân Phong Hóa Vũ Phù, thì vấn đề gì cũng giải quyết được sao? Đúng là truyện cười.”
Diệp Thạch cắn chặt răng, không cam lòng nhìn Kinh Sí Diễm một cái: “Sư phụ, con đi tu luyện.”
“Đi đi, đi đi.” Kinh Sí Diễm phất phất tay.
… …
Tại một biệt viện trong đan viện.
“Có tiến triển gì không?” Trang Du đứng ở bên cạnh Lam Nhược Phong, mong đợi hỏi Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong lắc lắc đầu: “Vẫn không được.” Mấy ngày này, hắn đã thử không ít biện pháp, ý đồ tái hiện Thú Linh Đan, nhưng nguyên thạch tốn không ít, thực nghiệm lại đều lấy thất bại mà chấm dứt.
Trang Du nhìn thấy Lam Nhược Phong như vậy liền ôn thanh an ủi: “Nhược Phong, chàng không nên gấp gáp, nghe nói có vài vị đạo sư luyện dược sư trong học viện cũng đang nghiên cứu loại đan dược này, nhưng mà đều thất bại, chàng từ từ sẽ được, chung quy sẽ tìm được biện pháp.”
Lam Nhược Phong gật đầu với Trang Du: “Ta biết rồi.”
Trang Du hơi ngượng ngùng đứng bên cạnh Lam Nhược Phong.
Lam Nhược Phong nhìn Trang Du, lấy lại bình tĩnh, có thêm vài phần tin tưởng.
… …
Tại chỗ sâu trong học viện.
“Mộng Tầm, việc Thú Linh Đan có tiến triểnchưa?” Tống Tâm Duyệt đi đến bên người Liên Mộng Tầm hỏi.
Liên Mộng Tầm quay đầu lại nhìn Tống Tâm Duyệt một cái, lắc lắc đầu, có chút mất mát nói: “Hiện nay còn chưa có tiến triển.”
Tống Tâm Duyệt vươn tay, đưa cho Liên Mộng Tầm hai viên đan dược, “Đây là mới vừa đưa tới.”
Liên Mộng Tầm nhíu mày, những vị đạo sư đó trong học viện nghiên cứu nhiều ngày, cũng không người nào dám đưa đan dược cho nàng, đám tân sinh kia thì không giống, đủ loại đan dược đưa tới một đống, lại chỉ khiến cho Huyết Giao càng ngày càng nóng nảy, hiện tại Liên Mộng Tầm đã phải tìm vài con rắn nhỏ phổ thông để thí nghiệm đan dược có hiệu quả, mới dám đưa cho Huyết Giao dùng.
Liên Mộng Tầm lấy đan dược đút cho một con rắn nước, quan sát một hồi, trên mặt lộ ra vài phần vui mừng, “Đan dược này hình như có chút hiệu quả.”
“Thật à? Có hiệu quả thìtốt.” Tống Tâm Duyệt cười.
“Đan dược này là ai đưa tới?” Liên Mộng Tầm hứng thú hỏi.
“Là tân sinh Lam Nhược Phong đưa tới.” Tống Tâm Duyệt nói.
“Muội nghe nói Lam Nhược Phong là tân sinh có thực lực về luyện dược thuật cao nhất trong đan viện lần này, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.” Liên Mộng Tầm không chút nào keo kiệt khích lệ nói.
“Sư muội, muội cũng đã nghe nói về Lam Nhược Phong?” Sắc mặt Tống Tâm Duyệt có chút kỳ dị hỏi.
Liên Mộng Tầm gật đầu: “Đúng thế,nghe nói Hoa Xu tiền bối rất coi trọng vị đệ tử này, trình độ thiên vị đối với hắn thậm chí vượt qua Thất hoàng tử, muội làm sao có thể không biết!”
“Liên sư muội, Tống sư tỷ, đã lâu không gặp.” Tân Như Ca chân thành đi tới nói.
Tống Tâm Duyệt nhìn thấy Tân Như Ca, trong con ngươi hiện lên vài phần dị sắc, “Tân sư muội, sao muội lại tới đây?”
“Muội tới đưa đan dược choLiên sư muội.” Tân Như Ca tươi cười nói.
Liên Mộng Tầm nhìn Tân Như Ca, nhịn không được hỏi: “Sư tỷ cũng đến đưa đan dược?”
Tân Như Ca gật đầu: “Đúng vậy.”
Tân Như Ca lấy một cái hộp đan dược đưa cho Liên Mộng Tầm, Tống Tâm Duyệt nhăn chặt mày, thăm dò hỏi: “Tân sư tỷ, đan dược này củatỷ là từ chỗ nào tới vậy?”
Tân Như Ca nhún vai, nói: “Tiểu sư đệ của Kinh sư thúc nhà tađưa cho.”
Tống Tâm Duyệt bĩu môi: “Vị tiểu sư đệ kia của tỷ là luyện dược sư?”
“Y không phải, nhưng mà vị hôn phu kia của y là luyện dược sư.” Tân Như Ca nhún vai nói.
Tống Tâm Duyệt nhíu mày: “Vị hôn phu của y? Mộ Thần? Đấy không phải là luyệnphù sư sao? Ta nghe nói hắn mới vừa bán Xuân Phong Hóa Vũ Phù, đượchơn một trăm tám mươi vạn nguyên thạch.” Vừa thu được gần hai trăm nguyên thạch, lại cứ như chưa thấy nguyên thạch bao giờ, xài hết một trăm mấy chục vạn, một chút chừng mực cũng không có.
Tân Như Ca gật đầu: “Mộ Thần đúng là chế phù sư, không sai, cơ mà hắn ngẫu nhiên cũng sẽ kiêm chức luyện dược sư.”
“Kiêm chức? Người này thật nhàn.” Trong con ngươi Tống Tâm Duyệt nhịn không được hiện lên nét khinh thường.
Liên Mộng Tầm nhíu mày, mở hộp ra. Hộp vừa mở ra, rắn nước trong hồ đồng thời lập tức hướng phía Liên Mộng Tầm nhìn lại, trong con ngươi nồng đậm ý mong mỏi.
Sắc mặt Liên Mộng Tầm trở nên dị thường, Liên Mộng Tầm vứt đan dược xuống cho rắn nước, rắn nước lập tức bơi tới, một hơi nuốt xuống đan dược, sau khi rắn nước nuốt đan dược thì trở nên dịu ngoan hơn rất nhiều.
Tân Như Ca nhìn một màn này, sắc mặt không khỏi thay đổi, thở dài nói: “Thế mà thật sự có hiệu quả.”
Tống Tâm Duyệt liếc mắt nhìn Tân Như Ca một cái, đan dược Lam Nhược Phong luyện chế ra tuy rằng cũng có hiệu quả, nhưng so với đan dược Mộ Thần luyện chế ra thì liền thua chị kém em.
“Tân sư tỷ, đan dược này đến tột cùng là từ chỗ nào tới?” Liên Mộng Tầm nói.
Tân Như Ca xấu hổ cười, trả lời: “Kỳ thật, tiểu sư đệ ta nói đan dược này là do y luyện chế ra, nhưng mà y căn bản không biết luyện đan, nhất định là y đang nói dối.”