Trang Du gật gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, nói: “Nói xong rồi.”
Diệp Thạch nhìn bóng dáng Lam Nhược Phong cùng Trang Du, gắt gao cắn chặt răng.
Trang Du vừa ly khai, lúc trước Diệp Thạch ở trước mặt Trang Du ngụy trang kiên cường lập tức sụp đổ, sắc mặt trở nên vô cùng u ám.
“A Du, em cùng người nọ nói chuyện gì vậy?” Lam Nhược Phong hỏi.
Trang Du nhẹ hít một hơi, nói: “Em khuyên y lạc đường nên biết quay lại, không nên hãm sâu trong ảo cảnh không thuộc về y, thế nhưng, nhìn dáng vẻ của y tựa hồ không muốn để ý tới ý tốt của em.”
Lam Nhược Phong nhún vai, nói: “A Du, em chính là rất thiện lương, trên đời này rất nhiều người đều không biết phân biệt lẽ phải, em vì tốt cho y, y nói không chừng còn nghĩ rằng em muốn hại y.”
“Em không quan tâm y có ý nghĩ gì, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.” Trang Du thản nhiên nói.
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch thất hồn lạc phách về phòng bếp, nhịn không được hỏi: “Thạch Đầu, con làm sao vậy? Bị bệnh sao?”
Diệp Thạch sắc mặt quá kém, làm cho Trần Đạt nhịn không được lo lắng, Diệp Thạch luôn luôn kiên cường, nếu không phải xảy ra chuyện gì khó có thể tiếp thu, Diệp Thạch sẽ không đến mức như thế.
“Người hầu kia của Mộ Thần thiếu gia nói gì đó với con sao?” Trần Đạt cau mày hỏi.
Diệp Thạch lắc lắc đầu, sắc mặt mệt mỏi nói: “Không có, hắn không nói gì.” Không phải hắn, vậy là ai?
“Đây là cái gì?” Trần Đạt nhìn thực hạp trên tay Diệp Thạch hỏi.
“Là điểm tâm Mộ Thần đưa tới.” Diệp Thạch nói.
Trần Đạt sửng sốt một chút, nói: “Mộ Thần thiếu gia thật có tâm.”
Diệp Thạch cắn môi, có chút nản lòng nói: “Hắn có tâm? Nhưng mà, hắn vì cái gì có tâm như vậy?”
Trần Đạt khó hiểu nhìn Diệp Thạch, “Thạch Đầu, con đang suy nghĩ gì vậy? Mộ Thần thiếu gia đối tốt với con, không tốt sao?”
Diệp Thạch hít sâu một hơi, nói: “Tốt! Chỉ là quá tốt.”
… …
“Đồ vật đưa đến rồi sao?” Mộ Thần từ trong nhập định thanh tỉnh lại, hỏi Nhâm Tam.
Nhâm Tam gật đầu, nói: “Đã đưa đến.”
“Em ấy có nói cái gì không?” Mộ Thần nâng mắt hỏi.
Nhâm Tam gật đầu, chắp tay sau lưng, nói: “Diệp Thạch thiếu gia nói, kêu ngài không cần nóng vội, từ từ sẽ đến, đừng quá vất vả, dù sao… Dù sao… Ngài ngốc như vậy, kể cả mất ăn mất ngủ, cũng không nhất định có thể luyện ra được đan dược.”
Mộ Thần: “…” Thạch Đầu nhà hắn chính là không được tự nhiên như vậy, rõ ràng lo lắng cho hắn, lại không nói rõ.
… …
Vào đêm, Diệp Thạch ôm chăn, cắn góc chăn, sâu kín trong con ngươi có đạo lục quang.
Nửa đêm Trần Đạt tỉnh táo lại, bị bộ dáng Diệp Thạch làm hoảng sợ, Trần Đạt thầm nghĩ: Trạng thái của Diệp Thạch thật sự rất không được bình thường, Diệp Thạch luôn giữ đồ ăn, đối với đồ ăn thì ai đưa đến cũng không cự tuyệt, nhưng mà hắn hôm nay lại nói ăn không vô, còn đem điểm tâm dư lại đều chia ra.
Điểm tâm Mộ Thần thiếu gia đưa tới hương vị đặc biệt ngon, đại trù chuyên môn làm điểm tâm trong tửu lâu ăn đều khen không dứt miệng.
Trần Đạt nhớ rõ lúc trước Diệp Thạch còn nói qua, nói Mộ Thần làm điểm tâm phi thường ăn ngon, nhưng mà phân lượng ít một chút, ăn vài miếng đã hết.
“Thạch Đầu, rốt cuộc làm sao vậy?” Trần Đạt hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch ngẩng đầu, nhìn Trần Đạt, nói: “Trang Du nói, Mộ Thần tốt với con như vậy, chỉ là vì ông nội của hắn Mộ Kha cùng ông nội của con quan hệ tốt, hắn muốn lấy lòng Mộ Kha.”
Trần Đạt nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Thạch Đầu, lời nói của Trang Du có thể tin sao? Ta xem tên kia có nhiều hộ hoa sứ giả như vậy, nhưng mà đối với những thiếu gia nhà giàu đó, như trước ai đến cũng không cự tuyệt, ta thấy hắn là bởi vì Mộ Thần thiếu gia không để ý tới hắn, hắn lại đối Mộ Thần thiếu gia để bụng, con người không phải đều là như vậy sao? Trang Du trước kia chướng mắt Mộ Thần, hiện tại, Mộ Thần không để ý tới hắn, trong lòng hắn không cân bằng.”
Diệp Thạch ngẩng đầu, hoang mang nói: “Trần thúc, ý của thúc là, Trang Du hắn gạt con?”
“Tất nhiên, Mộ Thần thiếu gia là thân tôn tử của Mộ Kha, ông nội của con tuy rằng có quan hệ tốt với Mộ Kha, nhưng mà cũng chỉ là quan hệ tốt mà thôi, thiếu gia ngài đối với Mộ Kha mà nói, chỉ là một ngoại nhân, Mộ Thần nếu muốn lấy lòng Mộ Kha, căn bản không cần phí nhiều tâm sức như thế.” Trần Đạt nói rõ từng chữ.
Diệp Thạch cắn răng, nói: “Trần thúc, thúc nói đúng, Trang Du nhất định là đang gạt con.”
“Thiếu gia, ngài nếu như thích Mộ Thần thiếu gia, vậy thì không thể luôn chỉ để cho Mộ Thần thiếu gia một người đầu nhiệt*, ngài phải tỏ vẻ một chút mới được!” Trần Đạt nói.
*ý là chỉ có một người nhiệt tình
Diệp Thạch cắn môi, tròng mắt chuyển động suy nghĩ, không biết đang suy nghĩ gì.