Hoàng hậu biết nhi tử cải trang làm thị vệ trong cung đến phủ Thừa Ân công thì ngơ người một lúc.
"Điện hạ trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian tới xem lễ, chứng tỏ có ý với Lục cô nương. Bây giờ Lục cô nương đã cập kê, cũng nên làm mai rồi, nương nương có tính toán gì không?" Thải Vân khẽ hỏi.
Hoàng hậu lắc đầu: "Ta hiểu ý của ngươi, chỉ là Thụy nhi, đứa bé này... Tâm tư kín kẽ thâm sâu, ngay cả bổn cung cũng không nhìn ra nó có ý đó với Oánh nhi."
Hơn nữa, bệ hạ sẽ không cho phép một nhà sinh ra hai đời hoàng hậu liên tục, Mạnh thị đã có một vị hoàng hậu là nàng, thế thì con cháu đời tiếp không thể làm chủ trung cung được nữa.
Nàng dịu dàng lau khóe miệng cho con nhỏ, nhìn con nhỏ cười ngọt ngào với mình mà cũng không nhịn được mỉm cười.
Không sinh được nữ nhi dù có hơi tiếc nuối nhưng đã hạ sinh được Tam hoàng tử vì bệ hạ, nàng vẫn cảm thấy đây là ơn huệ to lớn nhất trời xanh ban cho mình.
Thải Vân như đã hiểu ra.
Nhắc tới Trình Miểu, sau khi nghe Triệu Thụy nói một hồi, tuy lập tức quên sạch, nhưng chỉ cần Lăng Ngọc hỏi ý nàng về công tử của ba nhà kia là nàng lại ngập ngừng, còn nói: "Con thấy ai cũng không ổn."
Lăng Ngọc kinh ngạc: "Sao lại nói thế, chẳng lẽ con gặp họ rồi? Hay là nghe được gì từ đâu?"
Ngoài hai nguyên nhân này ra thì Lăng Ngọc thật sự không nghĩ ra còn có cái gì khiến con nhóc này đổi ý.
Trình Miểu ẫm ờ: "Cũng không có gì, chỉ cảm thấy bọn họ không hợp thôi."
Thấy nữ nhi không muốn nói rõ ngọn ngành, Lăng Ngọc bất đắc dĩ nhưng cũng không truy hỏi. Dù sao người cầu hôn nhiều như vậy, ba nhà này không được thì chọn người khác, rồi sẽ chọn được người vừa ý thôi.
Song, dù sao vẫn thấy tiếc, Lăng Ngọc tốn không ít tâm tư mới chọn được ba vị này đấy!
Suy nghĩ một hồi vẫn không cam tâm mà hỏi: "Không cần nghĩ lại thật à? Ngô Tam công tử kia dịu dàng, thiện lương..."
"Đúng, người biết thương hương tiếc ngọc như vậy tất nhiên dịu dàng thiện lương rồi." Trình Miểu lầm bầm trong lòng.
Lăng Ngọc không biết suy nghĩ của nữ nhi, lại hỏi tiếp: "Hứa Đại công tử hiếu học cầu tiến, là người trưởng thành hiểu lễ nghĩa, cử chỉ lời nói đoan chính, xứng đôi vừa lứa. Đổng Đại công tử thì nói là làm, phẩm hạnh cao đẹp, quả thật là một chính nhân quân tử."
"Một người cả ngày cắm mặt vào nghiên cứu cơ quan ám khí, coi mọi thứ xung quanh như không khí, một người đã có hứa hẹn với biểu muội, sao mình dám xen vào chứ?" Trình Miểu lại oán thầm trong lòng.
Lăng Ngọc vừa nhìn sắc mặt vừa nói, tất nhiên nhận ra nữ nhi không thích ba người này, đành thôi vậy.
"Thưa phu nhân, biểu thiếu gia đến ạ!" Đúng lúc này có thị nữ vào bẩm, Lăng Ngọc nghe vậy tươi cười: "Hóa ra là Lăng cử nhân của chúng ta đến."
Vừa dứt lời, Lăng Chước một thân áo bào thư sinh đi sau lưng thị nữ tiến vào, chắp tay hành lễ: "Cô mẫu, biểu muội."
"Lăng cử nhân, có thể đón được huynh tới kinh thành đúng là không dễ dàng!" Tuy là từ nhỏ đã bị vị biểu ca này càm ràm, nhưng xa cách lâu ngày gặp lại, Trình Miểu vẫn rất vui.
Mấy tháng trước, rốt cuộc Lăng Trước cũng thi đỗ, trở thành cử nhân trẻ tuổi nhất huyện Thanh Hà, cũng làm Lăng tú tài mừng như điên, đến mức ông còn đào bình rượu quý chôn nhiều năm lên, sung sướng uống mấy chén.
Hôm qua, Lăng Chước đi cùng Lăng tú tài và phu thê Chu thị lên kinh, đây cũng là lần thứ hai phu thê Lăng tú tài đến kinh thành từ sau lần đưa tiễn Lăng Bích hồi hương đó. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả nhà sẽ định cư tại kinh thành, đoàn tụ với nhà Lăng Đại Xuân.
Được biểu muội gọi như vậy, Lăng Chước lộ ra đôi phần ngượng ngùng mà ít khi thấy được, Lăng Ngọc nhìn mà cười không ngớt.
Trình Miểu không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại rất sợ biểu ca tìm được lỗi sai của nàng rồi càm ràm không dứt, bây giờ hiếm lắm mới thấy được bộ dạng này của huynh ấy thì lập tức sung sướng vô cùng.
Lăng Chước bị nàng cười đùa mà khuôn mặt tuấn tú càng đỏ bừng, tay chân luống cuống, cuối cùng đưa mắt cầu cứu Lan Lăng đang ở bên cạnh.
Dù sao Lăng Ngọc cũng rất thương cháu trai, tức giận véo tay nữ nhi: "Thôi không cợt nhả nữa, xem con cười biểu ca của con thành thế nào kìa."
Bấy giờ Trình Miểu mới thôi.
Lăng Ngọc cũng không để ý tới nàng nữa, bảo Lăng Chước ngồi xuống, hỏi thăm tình hình sức khỏe của phu thê Lăng tú tài.
Lăng Chước trả lời rõ ràng từng chuyện, kể các chuyện Chu thị đổ bệnh trên đường vào kinh, nghỉ hơn nửa tháng trên đường, may mà không để lại di chường gì, lại có Dương Tố Vấn chăm sóc, sức khỏe đã tốt lên nhiều.
Lăng Ngọc nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Cha mẹ đã lớn tuổi, thân là nữ nhi sao mình có thể không lo cho được.
"Năm ngoái Thuyên Tử ca đỗ tú tài, đây là đồ Đường bá mẫu và Đại cô mẫu nhờ cháu gửi cho người..." Lăng Chước chỉ vào mấy gói đồ hắn mang tới.
Thuyên Tử ca mà hắn nói là nhi tử của Đường Tấn Nguyên và Minh Cúc. Bây giờ, mẹ con Minh Cúc đang sống tại huyện Thanh Hà, giúp vợ chồng Lăng Đại Xuân và Lăng Ngọc quản lý Lưu Phương Đường ở huyện Thanh Hà, hai mẹ con trải qua đoạn thời gian mấy năm khó khăn, con cái đã vào thư viện học tập, tuy chậm một chút nhưng thằng bé chịu khó, học hành chăm chỉ nên kết quả cũng không tệ.
Minh Cúc không muốn áp đặt cho nhi tử, càng không nghĩ éo nhi tử tham gia khoa cử làm quan, chỉ hy vọng sau này nhi tử có nhiều hơn một con đường để lựa chọn.
Lăng Chước được gửi gắm chuyển đồ từ huyện Thanh Hà tới cho Lăng Ngọc, ngoài ra không có việc khác nên ngồi tạm chốc lát rồi cáo từ.
Trình Miểu chủ động tiễn biểu ca ra ngoài cửa, Lăng Ngọc nhìn theo hai biểu huynh muội một cao một thấp mà như có điều suy ngẫm.
Hai đứa quen nhau từ nhỏ, những năm qua chơi với nhau cũng thân, chỉ là Chước Nhi không quan tâm tới chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền, hơn nữa nam tử chậm hiểu hiểu, không biết có tình ý kia đối với nữ nhi không.
Còn cả nữ nhi, cũng không biết nghĩ gì về Chước Nhi? Có vượt qua tình huynh muội không? Nếu đều có tình thì mối hôn sự này không thể tốt hơn.
Lăng Ngọc càng nghĩ càng hài lòng, có lẽ không còn người nào phù hợp hơn cháu trai.
Chỉ là ngay khắc sau đã thấy Trình Miểu hùng hục xông trở lại, trên mặt mang theo nỗi uất ức đã lâu rồi không thấy được.
"Sao thế này? Mới nãy còn bình thường mà." Lăng Ngọc lo lắng hỏi.
"Còn ai ngoài biểu ca, người ta chỉ đùa một tí, huynh ấy lại lôi 'Thánh nhân dạy người quân tử rằng' ra dạy dỗ con một trận, con nghĩ không chỉ riêng học vấn mà tài ăn nói cũng giỏi lên nhiều, người ta mới nói một câu, huynh ấy đã xổ được một đống lớn!" Trình Miểu bực bội vò khăn tay.
Lăng Ngọc không nhịn được cười phá lên: "Con bất mãn thế mà chỉ dám than thở vài câu bực tức trước mặt người khác, sao không nói thẳng với biểu ca của con ấy?"
"Con đâu có ngốc, nói những lời này trước mặt huynh ấy, chẳng phải càng bị huynh ấy càm ràm tới chết à?" Trình Miểu trợn trừng mắt, không tin được mà rằng.
Chỉ lỡ lời sai một câu đã có thể bị huynh ấy nói mãi như thế, nếu còn nói những lời này, không biết còn bị nói thành cái dạng gì!
Lăng Ngọc không nhịn được bật cười: "Biểu ca của con thấu hiểu đạo lý, nó cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Tính ra mẹ còn phải cảm ơn nó ấy chứ! Tại có nhiều chuyện mẹ không biết nên mới không chú ý đến nhiều thói hư tật xấu của con."
Trình Miểu bĩu môi, sau đó làu bàu một câu, Lăng Ngọc không nghe rõ, cũng không thèm để ý.
Đến khi Dương Tố Vấn đích thân tới cửa nhắc tới hôn sự giữa hai nhà, Lăng Ngọc không khỏi giật mình, cũng lập tức bật cười.
"Tuy mọi người là họ hàng nhưng nếu ngày trước, dù tẩu có suy nghĩ này thì cũng không dám nhắc tới. Chỉ là bây giờ nhóc cổ hủ Chước Nhi đã lớn, lại có chút tiền đồ, chơi với Miểu Miểu từ bé, tẩu nghĩ hay là mặt dày mày dạn nhắc tới mối hôn sự này, nếu có thể thành cũng coi như làm tròn một tâm nguyện của tẩu."
"Không dối gạt tẩu, muội cũng có ý này, chỉ là không biết hai đứa nó nghĩ thế nào." Lăng Ngọc kéo tay Dương Tố Vấn, cười nói.
Dương Tố Vấn vốn có đôi phần thấp thỏm, nghe xong lời này thì lập tức mừng rỡ, chỉ là nghĩ đến những lúc nhi tử và Trình Miểu ở chung là đều có thể khiến người ta tức nghẹn, nụ cười vui vẻ trở nên cứng đờ, cuối cùng là xối xả một trận: "Tẩu về sẽ dạy dỗ lại tiểu tử kia, không cho nó nói mấy câu 'Thánh nhân dạy người quân tử nói' với Miểu Miểu nữa!"
Có câu "Dạy con ngoài đường, bảo vợ bên gối", thế nào đi chăng nữa thì phải cưới được người ta về rồi mới nói được. Sau này có thế nào cũng chỉ là chuyện trong phòng đôi phu thê trẻ.
Lăng Ngọc cười nói: "Thật ra muội lại thế như vậy ổn, không nhờ thằng bé, e rằng con nhóc Miểu Miểu này càng có nhiều thói hư tật xấu. Tẩu cũng biết đây, nhà có mỗi nó là nữ nhi, cha nó và bà nó thương hết mực, Lỗi ca nhi cũng chiều nó mọi chuyện, hai đệ đệ thì dính lấy nó từ bé, nó nói cái gì thì phải là cái đó, muội lại không thể bảo ban mọi lúc mọi nơi, thành ra cũng có chỗ sơ sót."
"May mà có Chước Nhi, phẩm hạnh đoan chính, nghiêm chỉnh lễ độ, rất có nguyên tắc, còn có thể thay muội dạy bảo uốn nắn lại cái tính của nó."
Dương Tố Vấn lại thở dài: "Cũng bởi vậy mà lo Miểu Miểu sợ thằng bé, không đồng ý gả. Tẩu thấy mối hôn sự này khó quá."
"Cứ thong thả, trước để hai đứa nó ở chung." Lăng Ngọc cũng không vội, dù sao trưởng tử vẫn chưa thành thân, tất nhiên muội muội không thể vượt mặt huynh trưởng rồi.
Hai người có chung suy nghĩ, đợi Trình Thiệu Đường hạ nha về, Lăng Ngọc bèn kể với hắn.
Trình Thiệu Đường nghe xong mặt đanh lại, chợt cảm thấy đầu đau đau, nhóc cổ hủ giống hệt nhạc phụ... Nếu thành con rể của mình thì nhạc phụ đại nhân là mình đây làm sao ra oai được nữa.
"Sao, chàng không đồng ý à?" Lăng Ngọc thấy thái độ khác thường của hắn thì đẩy tay hắn, bất mãn nói.
"Hai năm nữa rồi nói, nữ nhi còn nhỏ, ta còn muốn giữ con bé thêm mấy năm, cứ từ từ." Trình Thiệu Đường ậm ờ.
Lăng Ngọc nghe vậy thì giận: "Năm đó nhắc tới hôn sự của nhi tử chàng cũng nói như thế, giờ chàng nhìn đi, trì hoãn tới từng tuổi này, Tuyên Vương điện hạ người ta đã có hai nhi tử rồi đó, nhưng nhi tử của chúng ta thì sao? Còn chẳng biết con dâu của chúng ta đang ở đâu!"
Vừa nhắc tới hôn sự của trưởng tử, Lăng Ngọc lại giận không để đâu cho hết.
"Biết rồi, biết rồi, biết tức con dâu ở đâu rồi, ta đang định nới với nàng đây, trưởng nữ của Đàm tế tửu Quốc Tử Giám, dạy dỗ từ bé, dịu dàng đoan trang, có thể làm dâu trưởng. Ta đã hỏi qua ý của Đàm tế tửu, y cũng ưng mối hôn sự này."
Quả nhiên Lăng Ngọc bị hắn đánh lạc hướng, cẩn thận hỏi chuyện của cô nương Đàm gia kia, nhưng Trình Thiệu Đường thân là nam nhân, đâu thể biết nhiều về cô nương nhà người ta như vậy, chỉ nói mấy điều chung chung càng khiến Lăng Ngọc bất mãn hơn.
Nhưng nàng cũng biết tính hắn, đã nói được vậy chắc chắn cô nương này rất được, cho nên chưa gì đã ưng mối hôn sự này ba phần.
"Phu nhân Trấn quốc công đang đặt hết tâm tư vào chuyện hôn sự của thế tử và tiểu thư Đàm gia, nhất thời không quan tâm tới Trình Đại cô nương." Trong thư phòng của Đông Cung, Triệu Thụy nghe thuộc hạ tâm phúc bẩm báo, hài lòng gật gật đầu.
"Nhưng mà Thái tử đã có ý với Trình Đại cô nương, tại sao không báo lên Hoàng hậu nương nương, trước giờ nương nương rất quý Trình Đại cô nương, lại thêm dòng dõi phủ Trấn uốc công, Trình Đại cô nương đủ xứng với vị trí Thái tử phi này." Thuộc hạ kia ngập ngừng một lát, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Triệu Thụy thoáng biến sắc, xoa xoa thái dương.
Thuộc hạ kia thấy chàng không nói lời nào, biết mình vượt quá phận sự, vội vàng khom người thỉnh tội. Triệu Thụy không quan tâm phất phất tay cho hắn lui ra ngoài.
Tại sao không báo lên mẫu hậu? Triệu Thụy trầm ngâm.
Nha đầu kia từ nhỏ đã quen nhìn phụ mẫu của nàng ân ái mặn nồng, sao có thể đồng ý gả cho nam tử hoàng thất định sẵn tam thê tứ thiếp, mà bây giờ mình chưa đủ thực lực để thẳng lưng nói với phụ hoàng.
Mình, sau này không cần hậu cung để cân bằng triều đình!