Lăng Ngọc căn bản không có cơ hội ngắm nhìn sự phồn hoa của kinh thành, bởi nàng nhanh chóng bị xếp đến một tiểu viện tương đối yên tĩnh trong phủ Thái tử.
Vú già dẫn đường không ngừng cố gắng tìm hiểu lai lịch của nàng, dù sao đây cũng là người mà Chử thống lĩnh đích thân dẫn về phủ, lại còn là một phụ nhân mang theo một đứa trẻ, nhìn thế nào cũng thấy bất thường.
Lăng Ngọc nào hay những người xung quanh đã gán ghép nàng với Chử Lương, song có một điều mà đến giờ nàng vẫn không sao hiểu nổi, rốt cuộc gia đình nàng là sự tồn tại thế nào trong phủ đệ nguy nga tráng lệ này?! Cho nên, khi đối diện với sự dò xét của vú già kia, nàng chỉ đành vờ như không biết.
Nào hay kể từ đó, sự qua loa của nàng càng khiến vú già càng thêm khẳng định mối quán hệ không tầm thường giữa nàng và Chử Lương.
Trước đó bà chỉ nghe nói Chử Lương vẫn chưa thành thân, thì ra là để người ta ở bên ngoài, nay ngay cả con trai cũng đã lớn bằng từng này, đúng là giấu kín như bưng mà! Vú già âm thầm tặc lưỡi.
Cùng lúc đó, tin đồn về việc Chử Lương đã có vợ sinh con nhanh chóng lan truyền giữa những người hầu trong phạm vi nhỏ.
Cũng bởi có quan hệ này với Chử Lương mà dẫu có vô số người cảm thấy tò mò với lai lịch của Lăng Ngọc, nhưng cũng không có ai dám tới hỏi cho ra nhẽ. Vì suy cho cùng, chẳng ai dám cả gan trêu chọc người của Chử Lương, vị đại thống lĩnh có khuôn mặt đen như sát thần.
Lăng Ngọc chưa bao giờ dám nghĩ rằng kiếp này mình sẽ có cơ hội tiến vào phủ Thái tử, hơn nữa, nhìn cách sắp xếp này thì có vẻ như còn cho nàng ở đây một thời gian, nghĩ vậy khiến lòng nàng ngổn ngang trăm mối.
Nếu về muộn vài ngày nhưng vẫn được về thì không sao, những chuyện trải qua trong suốt thời gian này đã đủ để trở thành đề tài tám chuyện của nàng trong nhiều năm, đợi khi tóc nàng trắng xóa, vẫn có thể kiêu ngạo mà nói với người khác rằng: kiếp này nàng đã đến kinh thành, từng ở phủ thái tử, từng gặp hoàng đế, còn.....để hoàng đến làm 'nô bộc' cho mình.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là vị thái tử kia có thể thuận lợi đăng cơ xưng đế.
Từ khi đến kinh thành, Trình Thiệu Đường và tiểu Mục đã bị Chử Lương gọi đi, cũng không biết là bận việc gì mà đã mấy ngày không thấy mặt mũi. Lúc đầu Lăng Ngọc còn thấp tha thấp thỏm, nhưng dần dần cũng nghĩ thông.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dù sao cũng đã đi đến ngày hôm nay, chuyện sau này đến đâu hay đến đó!
Nghĩ thông suốt điều này, nàng bèn yên tâm mà ở lại, thỉnh thoảng còn dẫn nhi tử đi dạo xung quanh tiểu viện, coi như để thằng nhỏ trải nghiệm khí thế bất phàm của trạch viện hoàng gia.
Hôm nay, sau khi dùng xong bữa trưa, nàng rửa sạch bát đũa rồi tự tay mang đến phía sau nhà bếp, hạ nhân giúp việc bếp núc cũng đã quen với sự tự túc của nàng, thấy nàng mặt mày dịu dàng, lúc nào cũng nở nụ cười trông rất dễ gần thì dần dà cũng chịu nói đôi câu với nàng.
Chẳng mấy chốc, Lăng Ngọc đã trở nên thân quen với bọn họ, đồng thời cũng đã biết đến sự hiểu nhầm kia, nàng dở khóc dở cười mà giải thích lại nhiều lần rằng nàng không có quan hệ dây mơ rễ má gì với Chử Lương, chỉ là hiện giờ tướng công nàng đang đi theo Chử đại thống lĩnh làm việc, nên mẹ con các nàng bị bố trí tạm ở đây.
Nàng nói cực kỳ chân thành, ai cũng thấy có lý nên cũng tin.
Vì đã biết nàng không phải gia quyến của đại thống lĩnh nên mọi người đều đối đãi với nàng rất tùy ý.
"Thái y trong cung tới hết tốp này tới tốp khác, sau khi hoàng thượng biết thái tử bị ám sát thì nổi trận lôi đình, hạ chỉ điều tra rõ ràng. Trong kinh hiện giờ ai cũng hoang mang lo lắng, hôm nay phủ này bị xét nhà, ngày mai phủ kia bị đi đày. Giờ khắc này vẫn là quan lão gia chỉ tay năm ngón, nhưng sau một khắc đã trở thành phạm nhân. Kinh thành này ấy à, loạn hết cả lên rồi!" Bà lão đang ngắt rau lắc đầu nói.
Lăng Ngọc vừa trông ra bé đang hăng say chọc tổ kiến dưới gốc cây, tay vừa đổ nước sạch rửa rau, nghe vậy nhíu mày hỏi: "Loạn như vậy thật sao?"
"Cháu lần đầu tới nên không biết đấy, trông kinh thành phồn hoa thế này thôi nhưng hễ loạn lên cái thì chẳng khác nào chốn thâm sơn cùng cốc."
Lăng Ngọc nghĩ một lát thì cũng cảm thấy thế.
Thái tử phải chịu tổn thất lớn như thế, chẳng lý nào không báo thù, e rằng kinh thành còn phải loạn một trận nữa.
Song, nàng chỉ không biết là vị nào trong số các hoàng tử suýt nữa lấy được tính mạng của thái tử. Là Lỗ vương? Tề vương? Hay là Hàn vương hoặc những hoàng tử khác?
Kiếp trước, sau khi thái tử chết thì Hàn vương xảy ra chuyện, hình như lúc đó hoàng thượng cũng lâm bệnh nặng, ngay sau đó thì Tề vương được sắc phong làm thái tử, Lỗ vương không cam lòng nên khởi binh tạo phản, mãi đến khi Tề vương bình định phản loạn thì hoàng thượng mới băng hà, cuối cùng Tề vương đăng cơ, thiên hạ thái bình.
Nàng là một người dân bình thường, tất cả những gì nàng biết đều là những chuyện mà mọi người đều biết, còn chuyện thật giả, hoặc là có dính dáng đến âm mưu quỷ kế nào hay không thì nàng thật sự không biết.
Nửa tháng sau, Trình Thiệu Đường quay về cùng với một thân toàn mùi máu tanh, bé Đá ghét bỏ, bịt mũi không chịu để chàng lại gần, chàng chỉ cười bất lực, cầm lấy quần áo sạch mà Lăng Ngọc đưa cho rồi đi tắm gội.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và chở về phòng, chàng nhìn thấy nương tử đang ôm con trai vào lòng, khẽ dạy dạy con đọc 'Tam tự kinh'.
"Chàng tắm xong rồi à! Đã đói chưa? Hay là thiếp đến nhà bếp làm cho chàng chút đồ ăn nhé?" Lăng Ngọc đặt con xuống rồi ra đón chàng.
Thời gian này nàng đã trở nên thân thiết với các trù nương trong phủ, mọi người thấy nàng cần mẫn tháo vát, khéo ăn khéo nói khiến người ta mặt mày hăm hở, cộng thêm bé Đá hoạt bát đáng yêu, hai mẹ con nàng ở đây đúng là như cá gặp nước.
"Không cần đâu, ta đã ăn cũng đám Chử đại ca rồi." Trình Thiệu Đường đỡ lấy con trai đang nhào vào lòng mình, lắc đầu nói.
Lăng Ngọc nghe vậy thì dừng bước, ngồi xuống bên cạnh chàng: "Những ngày qua chàng đã đi đâu vậy? Bé Đá ngày nào cũng hỏi."
"Điện hạ có việc giao cho ta làm." Trình Thiệu Đường đáp qua loa, nhưng nhưng đôi mắt lại có phần ảm đạm.
Hơn một tháng ngắn ngủi này đã có vô số quan viên bị bỏ tù, xét nhà lưu đày, những lão quan ngày thường chỉ tay năm ngón tự cao tự đại đã mất đi vẻ ngạo mạn chỉ trong một đêm.
Nhưng chàng thậm chí còn không biết rằng những người kia có tội thật hay không, họ có thật sự tham gia vào chuyện mưu sát thái tử hay không.
Lúc còn làm bộ đầu ở huyện Thanh Hà, cho dù là Huyện thái gia Quách Kì, hay là những bộ khoái bên dưới thì khi bắt hung thủ đều phải có chứng cứ, nhưng bây giờ đến kinh thành, hắn lại chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh, về việc người phải có bắt có đáng bị trừng phạt hay bị hàm oan, thì đó cũng không phải việc hắn cần cân nhắc.
Sự chênh lệch quá lớn khiến hắn nhất thời khó mà chấp nhận nổi.
Có những lúc, hắn thậm chí còn hoài nghi rằng, có phải thái tử đang lợi dụng chuyện bị ám sát này để mượn cơ hội loại bỏ và chén ép đối thủ của mình hay không. Còn về những người kia có tham gia ám sát hay không, nó hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ngài ấy.
Vua không thấy bên cạnh thiếu chức quan nào, là vì bên kia đã nhanh chóng bổ sung người tới sao? Tốc độ nhanh như vậy, có thể thấy hết thảy đều đã được chuẩn bị xong từ trước, chỉ đợi vị trí bị bỏ trống mà thôi.
Tranh chấp trong triều đình quả thực biến hóa khôn lường, hôm nay nhìn trông phong quang, nhưng không chừng ngày mai đã hai bàn tay trắng.
"Đúng rồi, ta đã nhờ người thuê một tòa nhà ở hẻm Tây, tuy không lớn nhưng cũng đủ chứa cả gia đình chúng ta, mấy ngày nữa ta sẽ bảo Chử đại ca cho chúng ta chuyển ra ngoài, nàng thấy sao?" Trình Thiệu Đường hỏi.
"Như vậy cũng tốt, dẫu sao nơi này cũng không phải chỗ để ở lâu." Lăng Ngọc chẳng có lí do gì không đồng ý, phủ thái tử dù có khí thế, có giàu sang phú quý đến đâu thì cũng không phải là nơi nàng có thể ở lại, chi bằng sớm chuyển ra để sống thoải mái hơn.
"Vết thương trên người chàng thế nào rồi? Mau để thiếp nhìn xem." Nhớ đến vết thương khi trước của chàng, Lăng Ngọc không sao yên tâm nổi.
"Đã sắp khỏi rồi, trước đó điện hạ đã lệnh cho thái y chữa trị cho ta, mấy hôm nay ta vẫn luôn dùng thuốc của thái y kê, thỉnh thoảng còn được điện hạ ban cho linh dược trong cung, nên vết thương đã gần như bình phục rồi."
Lăng Ngọc vẫn không yên tâm mà cởi quần áo của chàng ra kiểm tra, quả nhiên trông thấy nhiều miệng vết thương đã kết vẩy.
"Vậy tốt quá, điện hạ cũng thật có lòng với chàng."
Vừa dặn thái y chữa bệnh, vừa ban cho linh dược, với thân phận và tính tình của hắn, làm được đến mức này coi như cũng hiếm thấy rồi.
Trình Thiệu Đường mỉm cười, không tiếp lời nàng.
Mặc dù hiện giờ thánh thượng trầm mê tu đạo luyện đan, không màng chính sự, nhưng ông vẫn đối xử tốt với trưởng tử và cũng là thái tử của mình. Khi nhìn thấy thái tử trở về với vết thương khắp người, lại nghe Chử Lương kể về sự hung hiểm trong mấy lần bị ám sát trên đường, ông không sao kìm được lửa giận.
Đã thế, Triệu Uân thừa cơ thêm dầu vào lửa càng khiến ông nổi trận lôi đình, ông tin chắc vào danh sách thật giả lẫn lộn về những kẻ xúi dục ở phía sau mà Chử Lương dâng lên, sau đó lập tức hạ chỉ xử lí nghiêm khắc, khi tin quan viên liên tiếp bị xét nhà lưu đày truyền ra, quần thần nơm nớp lo sợ, triều đình trở nên hỗn loạn.
Triệu Uân tập trung vào việc chèn ép thế lực của Lỗ vương Triệu Phủ, tùy tiện xếp người của mình thay thế người của Lỗ vương, khi Lỗ vương biết chuyện thì năm trong số mười quân cờ của hắn ở vài vị trí quan trọng trong triều đã bị loại bỏ, hắn tức đến nỗi mặt sắc xanh mét.
"Thứ ăn hại! Cả đám đều là lũ ăn hại! Nếu ngày đó giết được hắn trên đường về kinh thì hôm nay bản vương đâu đến nỗi bị rơi vào thế bị động này!"
"Bên cạnh thái tử có kẻ võ nghệ cao cường...." Ám vệ quỳ trên đất còn chưa nói hết câu đã bị hắn đá mạnh một phát.
"Rác rưởi! Đã như vậy, bản vương nuôi các ngươi có tác dụng gì! Nhiều người như thế mà còn không đánh nổi một người!" Triệu Phủ chỉ muốn chém chết hắn ngay tại chỗ, nhưng gần đây nhân lực bị tổn thất nặng nề, nên chỉ đành nén giận nói.
"Kẻ kia là ai? Vì sao lại đi cùng Triệu Uân?" Một lúc lâu sau, hắn mới nguôi giận và hỏi.
"Thuộc hạ đã cho người đi thăm dò kĩ về người nay, hắn họ Trình tên Thiệu Đường, là bộ đầu của huyện Thanh Hà, hình như giữa đường bị thái tử uy hiếp nên mới buộc phải đi theo bọn họ."
"Huyện Thanh Hà? Chẳng lẽ là huyện Thanh Hà mà Quách Kì nhậm chứ?" Triệu Phủ cau mày hỏi tiếp.
"Đúng ạ!"
Triệu Phủ cười gằn: "Huynh đệ nhà ngoại của trắc phi bản vương quả thực đã thay Triệu Uân bồi dưỡng một trợ thủ giỏi!"
Người nọ cúi đầu không dám nói gì thêm.
Tuy hành động lần này không thể dồn Lỗ vương vào chỗ chết, nhưng Triệu Uân vẫn khá hài lòng khi có thể làm thế lực của đối phương bị thiệt hại nặng nề. Còn về những kẻ phản bội thì đều đã bị hắn kết án tử hình, ngũ mã phanh thây, vứt thi thể ngoài đồng cho chó hoang ăn!
Bấy giờ, thái tử phi đang hầu hạ hắn thay xiêm áo.
Nhìn thái tử phi dịu dàng đoan trang trước mắt, hắn bỗng nhiên nhớ đến phụ nhân trong mắt không có bề trên kia, dặn dò: "Ngày mai phái ma ma dạy phép tắc tới chỗ của Chử Lương."
Thái tử phi lấy làm khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, dịu dàng thưa: "Vâng, ngày mai thiếp thân sẽ sắp xếp."
"Ừ." Bấy giờ Triệu Uân mới cảm thấy hài lòng.
Phụ nhân kia quả thực vô lễ, đợi nàng ta bị ma ma hành mất một lớp da thì mới biết hôm đó mình đã xấc xược và quá phận đến nhường nào!
Hắn sải bước đến thư phòng, khi cẩn thận đọc xong thư mật do thuộc hạ dâng lên thì đã là một canh giờ sau.
"Điện hạ, Tạ trắc phi và đại công tử cầu kiến." Hắn vừa nhấp xong vài ngụm trà thì có một tiểu thái giám tiến vào bẩm báo.
"Cho họ vào!" Triệu Uân cũng thấy nhớ trưởng tử lâu ngày không gặp của mình, tuy chỉ là con thứ, nhưng cũng là đứa con trai duy nhất của hắn hiện giờ, cho nên quan tâm hơn.
Chẳng mấy chốc, một nữ tử mặc cung trang lộng lẫy dắt theo một đứa trẻ hai, ba tuổi thướt tha bước vào, uyển chuyển làm lễ hỏi thăm.
Triệu Uân cho họ đứng lên, rồi nhìn về phía trưởng tử đang sợ hại nép mình phía sau Tạ trắc phi, thấy vậy hắn không khỏi nhíu mày.
"Con qua đây!" Hắn sầm mặt không vui.
"Phụ thân gọi con kia, mau đi!" Ai dè thằng bé chẳng những không đi qua, ngược lại còn rụt lại sau lưng Tạ trắc phi, Tạ trắc phi cuống đến nỗi kéo thằng bé ra, đẩy về phía Tạ Uân.
"Không muốn, không muốn đâu! Huhu...." Thằng bé sợ đến nỗi òa khóc, vừa khóc vừa đòi ma ma, nhất định không chịu lại gần Triệu Uân.
Sắc mặt Triệu Uân ngày càng u ám, Tạ trắc phi vốn định dựa vào con trai để có được vài ngày ân sủng thì bấy giờ vừa cuống vừa tức.
"Con khóc cái gì chứ! Đây là phụ thân của con, chẳng phải hôm trước con đòi gặp phụ thân sao?"
"Đủ rồi, ra ngoài!" Triệu Uân mất kiên nhẫn, đuổi thẳng.
Mặt Tạ trắc phi cứng đờ, song cũng không dám chọc giận hắn, chỉ đành ấm ức dẫn con rời đi.
Triệu Uân day thái dương, vô cùng buồn phiền vì bị chính con mình đối xử như vậy.
"Ngươi, đi vời Trình Lỗi vào phủ!" Hắn chợt ra lệnh cho tiểu thái giám bên cạnh.
Tiểu thái giám ngẩn ngơ, muốn hỏi hắn xem ai là Trình Lỗi nhưng lại sợ chọc giận hắn, chỉ đành thưa vâng rồi lui xuống, định ra ngoài tìm sư phụ hỏi thăm.
"Là vị thống lĩnh họ Trình mới tới phủ chúng ta, hắn có một cậu con trai tên là Trình Lỗi." Thái giám thân tín của Triệu Uân lắc đầu, nhắc nhở đồ đệ.
Khi biết nhi tử được thái tử cho vời, sắc mặt của Lăng Ngọc trở nên nặng nề, nàng nhìn bé Đá đang háo hức chờ ăn điểm tâm, sau một thoáng do sự, nàng hỏi: "Công công có biết vì sao điện hạ cho vời thằng bé nhà ta không?"
Tiểu thái giám cũng không ngờ Trình Lỗi chỉ là một thằng nhóc ba tuổi, hắn sững sờ nửa ngày, lại nghe Lăng Ngọc hỏi vậy, vốn đã mất kiên nhẫn nhưng vì kiêng dè Trình Thiệu Đường nên không dám vô lễ: "Sao ta có thể hiểu được suy nghĩ của điện hạ chứ? Trình phu nhân chớ rề rà nữa, mau chóng chỉnh trang cho tiểu công tử rồi theo ta đi gặp điện hạ!"
Lăng Ngọc không còn cách nào khác đành thay bộ xiêm y mới làm cách đây không lâu cho bé Đá, dặn dò con đến phủ thái tử phải nghe lời, không được nghịch ngợm, cuối cùng còn lén nhét cho thái giám kia một thỏi bạc và nói: "Con ta còn nhỏ, lại là đứa trẻ lớn lên nơi thôn dã, sợ rằng sẽ xúc phạm quý nhân, xin công công hãy nhắc nhở nó nhiều hơn."
Bấy giờ sắc mặt tiểu thái giám mới dễ chịu hơn, hắn cười nói: "Trình phu nhân khách sáo rồi!"
Nói xong, hắn bế bé Đá rời đi.
Lăng Ngọc đuổi ra tận cổng, nhìn con trai bị nhét vào kiệu khiêng đi, nàng đóng cửa lại, lo lắng trở về phòng.
Thái tử muốn gặp một đứa bé ba tuổi như bé Đá để làm gì? Lẽ nào lại muốn dùng thằng bé ép buộc phu thê nàng? Nhưng bây giờ tướng công nàng đã là thuộc hạ chân chính của hắn, có việc gì mà không thể trực tiếp phân phó chứ?
Nàng đứng ngồi không yên, sốt ruột đợi Trình Thiệu Đường trở về để hỏi cho rõ ràng.
Triệu Uân cho người chuẩn bị một bàn đầy ắp các loại điểm tâm đẹp đẽ và hấp dẫn, còn bản thân thì ngồi trước bàn lật xem hồ sơ, trông bộ dạng không hề có ý định dùng thiện của hắn khiến cho những người hầu hạ chẳng hiểu gì cả.
Khoảng một khắc sau, có thái giám tiến vào bẩm báo: "Bẩm điện hạ, Trình Lỗi đã đến."
"Cho thằng bé vào!" Triệu Uân đặt hồ sơ xuống, đưa mắt nhìn ra cửa thì trông thấy bóng dáng nhỏ bé của bé Đá.
"Còn không mau làm lễ vấn an điện hạ?" Thái giám dẫn bé Đá vào thấy cậu nhóc chỉ mở to đôi mắt đen láy ra nhìn đông ngó tây, trông bộ dạng hết sức hiếu kỳ, nhưng lại không có ý định làm lễ vấn an nên hắn gấp đến độ vội vàng đẩy bé một cái.
Thằng bé bị hắn đẩy một cái thì ngồi phịch ra đất, há hốc miệng nhìn hắn chằm chằm.
"To gan! Ngươi làm gì thế hả?!" Triệu Uân lớn tiếng quát.
Thái giám kia sợ đến nỗi quỳ sụp xuống đất: "Điện, điện hạ thứ tội...."
"Cút ra ngoài!"
Thái giám kia nào dám ở lại, lộn nhanh như bay ra ngoài.
Bé Đá vẫn ngồi ì trên đất, cắn đầu ngón tay chớp chớp đôi mắt.
Triệu Uân trừng thằng bé một lát, lạnh giọng nói: "Mẹ nhóc thế mà vẫn chưa dạy nhóc những phép tắc cơ bản như làm lễ vấn an à? Đúng là một phụ nhân không đáng tin! Nhóc qua đây!"
Bé Đá nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, sau đó tự giác bò dậy: "Thúc thúc!"
"Ai là thúc của ngươi? Ngươi không sợ tổn thọ à?" Triệu Uân lại trừng mắt nhìn bé.
Cậu nhóc bĩu môi đầy bất mãn trước đôi mắt trừng lớn của hắn.
Triệu Uân bỗng cảm thấy tâm trạng tốt hơn trước, hắn dựa lưng vào ghế, chỉ về phía cái bàn đầy ắp điểm tâm đang tản ra hương thơm hấp dẫn rồi hỏi: "Muốn ăn không?"
Bé Đá nhìn theo hướng hắn chỉ, đôi mắt lập tức phát sáng, gật đầu cái rụp, lanh lảnh đáp: "Muốn ạ!!!"
"Thế thì nhóc đứng giữa phòng, nói to bốn tiếng 'Ta là đồ ngốc', toàn bộ số điểm tâm này sẽ là của nhóc!" Triệu Uân khẽ cười.
"Cháu không phải đồ ngốc!" Thằng nhóc không vui, cất cao giọng phản bác.
"Đến làm lễ còn không biết, không phải đồ ngốc thì là gì?" Triệu Uân cười nhạo.
"Nói đi, nói xong số điểm tâm này sẽ là của ngươi, nếu không chịu nói thì đứng yên ở đấy, đứng đến khi nào chịu nói thì thôi!"
"Cháu không phải đồ ngốc!" Bé Đá càng nói to hơn.
Triệu Uân không thèm để ý tới thằng bé, lại lật hồ sơ trên bàn ra xem.
Bé Đá ấm ức bĩu môi, thấy hắn không quan tâm mình, lại thấy đây là một nơi xa lạ, nhưng cha mẹ đều không ở đây, khóc cũng chẳng có ích gì.
Thoạt nhìn thì có vẻ Triệu Uân đang chăm chú xem hồ sơ trên tay, nhưng thật ra lại đang dồn toàn bộ lực chú ý lên người cậu nhóc, thấy bé mếu máo muốn khóc, nhưng không biết vì sao lại không khóc. Một lát sau, cậu bé vụng về chèo xống thềm đá định rời đi, nào ngờ đi được vài bước thì lại bị thị vệ bên ngoài xách trở vào, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp nhăn nhúm lại.
Hắn tưởng rằng lần này sẽ khóc, không ngờ thằng nhóc chỉ sụt sịt, tủi thân lau mắt, song vẫn không có ý định khóc.
Hắn lấy làm khó hiểu.
Suốt chặng đường lánh nạn này hắn đã nhiều lần trông thấy tên nhóc này khóc lóc ăn vạ, đến cả hắn cũng từng nếm qua chiêu này của nó.
Bé Đá đứng đó một lúc, lúc hai chân bắt đầu run lên thì dứt khoát ngồi bệt xuống đất, mở to đôi mắt đen tròn lúng liếng trừng hắn, khi hắn phát hiện ra thì vội đảo mắt sang chỗ khác, lớn tiếng nói: "Cháu không phải đồ ngốc!"
Triệu Uân bỗng muốn cười, lại vội dằn xuống, giả vờ không nghe thấy lời bé nói mà tiếp tục vùi đầu vào hồ sơ.
Bẵng một lúc không nghe thấy tiếng động của cậu nhóc, hắn nhíu mày nhìn sang, nhất thời giận không để đâu cho hết.
Hắn thấy thằng oắt không biết đã bò lên trường kỷ từ lúc nào, đang co người ngủ đến ngon lành, cũng không biết mơ thấy thứ gì ngon mà thỉnh thoảng còn nhóp nhép cái miệng nhỏ nhắn để nhấm nháp dư vị.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn cu cậu một lúc, thấy bé vẫn ngủ ngon lành thì không nhịn được mà lấy ngón tay chọc vào khuôn mặt mũm mĩm của bé, vốn định chọc cho bé tỉnh, nhưng không ngờ bé Đá chợt quơ cánh tay, hất văng vào bàn tay gian ác của hắn ra, sau đó tiếp tục ngủ ngon lành, hồn nhiên không biết có người suýt nữa tức đến vẹo cả mũi.
"Thuộc hạ Trình Thiệu Đường xin gặp điện hạ!" Triệu Uân chỉ muốn xốc thằng nhóc đáng ghét này dậy đánh cho một trận, bỗng nghe thấy tiếng cha nó ở ngoài truyền tới, hắn lại cười khẩy.
"Vào đi!" Hắn ngồi về ghế, nhìn Trình Thiệu Đường sải bước tiến vào, lạnh lùng hỏi: "Sao nào? Trình hộ vệ sợ Cô làm hại con ngươi à?"
Trình Thiệu Đường đi vào, trông thấy nhi tử đang ngủ say sưa ở trưởng kỷ thì nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thấy câu nói đầy buồn bực của Triệu Uân, chàng lập tức kính cẩn nói: "Điện hạ nặng lời rồi, con nhỏ vô tri, tính tình nghịch ngợm không biết nặng nhẹ, thuộc hạ chỉ sợ con sẽ xúc phạm điện hạ."
Triệu Uân cười lạnh một tiếng: "Đưa nó đi đi! Cô nhìn mà tức!"
"Vâng!" Trình Thiệu Đường thưa vâng rồi bước đến ôm con vào lòng, lại làm lễ với hắn, sau đó mới lui ra.
"Người đâu, vứt hết chỗ điểm tâm này ra ngoài! Cô thấy mà ghét!" Đi được một đoạn, bỗng nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói của Triệu Uân, chàng khó hiểu chau mày, song chân không hề dừng bước, ôm con trai ra về nhà.
Thấy chàng mang con bình yên quay về, Lăng Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đón lấy con, nghe nói nhi tử chỉ ngủ trong thư phòng của Triệu Uân, nàng có chút nghi ngờ, song càng ngày càng không hiểu nổi vị thái tử vui giận thất thường kia.
"Tuy điện hạ là người có thủ đoạn, nhưng không đến nỗi làm hại một đứa nhỏ ba tuổi, ta thấy nàng lo lắng thái quá rồi." Trình Thiệu Đường nói.
"Còn chẳng phải là vì thiếp lo lắng quá nên bị loạn ư? Tự nhiên thái tử đương triều cho vời một thằng bé ba tuổi thì ai mà không lo cho được." Lăng Ngọc hơi ấm ức.
Thực ra Trình Thiệu Đường cũng không sao hiểu nối Triệu Uân tự dưng đòi gặp con trai mình để làm gì, nhưng sau những ngày này, chàng đã quen với việc dù không hiểu cũng không được tùy tiện hỏi. Dẫu sao, nơi chàng đang sống hiện giờ không phải là nơi để chàng hiểu rõ mọi chuyện.
Có những lúc, biết nhiều cũng không phải chuyện gì tốt.
Chỉ là, ngày hôm sau, khi Chử Lương dẫn ma ma dạy lễ nghi của phủ thái tử đến nhà, nói là thái tử phi điều tới để dạy Lăng Ngọc học phép tắc, hắn lập tức vỡ lẽ.
Lăng Ngọc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng là một người dân bình thường, học những thứ lễ nghi của thế gia vọng tộc này làm gì?
Nhưng người trên đã điều người tới, không đến lượt bọn họ từ chối.
Ngày hôm sau, khi toàn thân nàng đau nhức cứng đờ, cố gắng nhượng bộ ma ma dạy học thì cuối cùng nàng cũng hiểu ra "thâm ý hiểm ác" của bề trên.