“Vuột mấy mấy trăm lượng?” Trình Thiệu Đường càng thêm khó hiểu.
Nhưng Lăng Ngọc không thể nói rõ với hắn được.
Nàng đâu thể nói với hắn rằng, trong ba cô nương đi theo mẹ mìn vừa nãy, có một vị chính là Hoàng hậu nương nương tương lai, chúng ta chỉ cần làm thân và bố thí cho nàng chút ân huệ, sau này dù không thể lên như diều gặp gió thì chí ít vẫn được biếu mấy trăm lượng.
Những mấy trăm lượng đấy, từng ấy đã đủ cho một gia đình bình thường ăn sung mặc sướng cả đời rồi!
Nàng đã từng gặp rất nhiều người trong hai kiếp của mình. Để mà nói thì ‘Liễu cô nương’ năm đó nàng gặp ở phủ Tề vương là người tốt nhất trong số người nàng từng gặp, thoạt nhìn nàng còn tưởng mình đã nhìn thấy phi tử thần tiên, hằng nga trên cung trăng, nhưng mãi về sau nàng mới hay biết vị ‘Liễu cô nương’ này là một nữ nhi nhà nông, phát hiện này khiến nàng không sao tin nổi.
Nghe nói, Hoàng hậu nương nương bị gia đình bán đi khi mới mười ba tuổi, tiểu cô nương gầy gò ốm yếu ban nãy nhìn thế nào cũng chỉ giống một đứa bé mười một mười hai tuổi. Tuy nhiên, cũng không có gì đang ngạc nhiên khi con nhà nghèo ăn không đủ no mặc không đủ ấm trông có vẻ nhỏ hơn tuổi thật của chúng.
Chẳng qua là, một người mang lại cho người khác ấn tượng sâu sắc như thế, mà khi đối diện ở kiếp này nàng lại nhìn thật lâu mà không nhận ra, kết quả là lãng phí cơ hội gặp người phú quý.
Nói cho cùng, nên nói do nàng không có ‘mệnh phú quý’, hay nên nói một viên trân châu như ‘Liễu cô nương’ giờ đã bị người ta bọc quá kín?
Nàng càng nghĩ càng phiền muộn, nhưng khi đối diện với lời gặng hỏi của Trình Thiệu Đường, nàng chỉ có thể trả lời ậm ờ một câu ‘Không có gì’, song lại sợ hắn sẽ hỏi tiếp nên vội nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi nhanh thôi!”
Nói xong, nàng cất bước về phía thị trấn trước.
Trình Thiệu Đường lòng đầy hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn không truy hỏi đến cùng, thấy nàng không muốn nói nhiều thì hắn cũng không cố ép.
Lăng Ngọc đi được một đoạn thì lén lút liếc người đàn ông bên cạnh một cái, nàng bỗng nhiên nhớ ra, ở kiếp trước nam nhân này chẳng phải mất mạng vì bảo vệ tiểu cô nương này sao?
Nàng còn nhớ đó là một ngày mưa phùn lất phất, người nọ nói với nàng rằng hắn vừa nhận một nhiệm vụ, phải xa nhà một khoảng thời gian, cụ thể đi bao lâu mới có thể quay về thì tạm thời không thể nói rõ được, nếu nhi tử có hỏi thì nàng cứ nói rằng khi phụ thân về sẽ đưa nó đi cưỡi ngựa.
Lúc đó thằng nhóc Thạch Đầu đã năm tuổi rồi, nó thích nhất là được phụ thân đưa đi cưỡi ngựa, nhưng Trình Thiệu Đường thật sự quá bận rộn, nên không thể dành nhiều thời gian cho nó.
Làm phu thê với hắn nhiều năm, số lần hắn ra ngoài làm việc đếm không xuể cho nên Lăng Ngọc cũng không còn để ý nữa, nàng chỉ giúp hắn thu dọn hành lý như mọi lần, dặn dò hắn đi đường cẩn thận, rồi tự mình đưa hắn ra cửa, sau đó khép kín cổng lớn và an tâm phụng dưỡng bà mẫu, nuôi dạy nhi tử, lặng lẽ đợi hắn trở về.
Đáng tiếc rằng, lần đó, thứ nàng đợi được sau ba tháng chỉ là hũ tro cốt của hắn.
Nàng chưa từng hỏi đến công việc bên ngoài của hắn, còn hắn cũng chưa từng chủ động nhắc tới, thế nên nàng cũng không rõ rốt cuộc hắn đã làm gì mà phải đánh đổi bằng chính mạng sống của mình. Mãi về sau, một đồng liêu thân thiết lúc sinh tiền của hắn đã lén nói với nàng, hắn đã mất mạng trong quá trình phụng mệnh bảo vệ Liễu trắc phi.
Trên đường đi phu thê hai người lần nữa rơi vào trầm mặc, Lăng Ngọc lại không nhịn được mà lén nhìn về phía hắn, nhìn sườn mặt góc cạnh đầy kiên nghị của trượng phu nàng chợt cảm thấy nam nhân này là một người có tâm hồn vô cùng tinh tế.
Nàng tin lúc nãy hắn đã chuyên tâm sửa xe, không hề cố tình chú ý tới các cô nương kia, nhiều nhất cũng chỉ liếc nhìn ba người họ lúc đi qua hỏi có cần giúp đỡ hay không, hoặc nhìn lướt qua khi cả ba lên xe rời đi, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã phán đoán được nhiều tin tức như vậy sao?
Bỗng nàng nảy ra một ý nghĩ, lúc đầu nam nhân này tiến tới chủ động giúp đỡ, có phải vì hắn đã nghi ngờ đôi phu thê này lừa bán các tiểu cô nương kia, muốn làm rõ suy nghĩ nên mới đi tới hỏi thăm không?
Dù sao hiện giờ thói đời đương lúc rối ren, có rất nhiều ác tặc mẹ mìn lừa bán phụ nữ và trẻ em để kiếm những đồng tiền đen tối.
Ban nãy nàng hỏi như vậy, thật ra cũng chỉ vì nhất thời mất bình tĩnh mà thôi. Nàng muốn hỏi nam nhân này, xem hắn nghĩ gì về việc Hoàng hậu nương nương tương lai, hiện giờ là một tiểu nha đầu đợi bán trên tay mẹ mìn, dẫu sao đời trước nam nhân này cũng từng chết vì cô nương kia. Dù nàng là thê tử của hắn, cũng biết rõ là không nên nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Phu thê hai người nhanh chóng thị trấn.
Huyện Thanh Hà là một thị trấn nhỏ, không sánh được với trị trấn lớn giàu có và đông đúc, nhưng so với những huyện nghèo khó thường truyền ra tin người chết đói thì vẫn tốt hơn nhiều. Lăng Ngọc cảm thấy nguyên nhân chủ yếu khiến huyện Thanh Hà tương đối ‘yên tĩnh’ có lẽ là vì ở đây có một Huyện thái gia khá lo nghĩ cho dân.
Một năm sau, khi Huyện thái gia đổi người thì huyện Thanh Hà sẽ có một bộ dạng khác.
Nàng lắc đầu.
May mà đời trước nàng đã đi qua nhiều nơi, tuy hiểu biết không tính là nhiều nhưng nàng ít nhiều vẫn biết được, không chỉ có những huyện nhỏ loạn lạc, mà những huyện lớn hơn thậm chí là châu, phủ hay tỉnh đều không có nơi nào yên bình cả.
Càng lên cao càng loạn, tầng tầng lớp lớp, từ trên xuống dưới, sớm muộn cũng bị trộn thành một nồi cháo. Nếu không thì đời trước nàng cần gì phải chạy nạn tứ phương.
Diêm vương đánh nhau tiểu quỷ chết, hoàng tử tranh đoạt dân chúng lầm than. Nếu có thêm một hoàng đế không chăm lo chính sự nữa, thì thiên hạ này có thể không loạn sao? Bách tính có thể sống tốt sao?
“Chúng ta đi tiệm sách mua đủ đồ cần dùng cho lễ thôi nôi trước, nàng thấy sao?” Trình Thiệu Đường thấy nàng không mệt lắm, bèn đưa túi nước cho nàng, ý bảo nàng uống cho đỡ khá, sau đó mới hỏi ý của nàng.
Lăng Ngọc uống liên tục vài hớp, sau đó mới đưa túi nước cho hắn, lau khóe miệng: “Cũng được.”
Tuy nói ‘Mọi thứ đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao quý.’, nhưng đối với một người đã nhìn quen những thói xấu rồi ‘tay trói gà không chặt’ của đám người đọc sách, nàng càng hi vọng mai sau nhi tử của nàng có thể cùng cha nó luyện võ, trở thành một nam tử khỏe mạnh, giỏi giang, biết vun vén và trở thành trụ cột của gia đình, chớ có giống a công của thằng bé.
(*) A công: ông nội.
Hai người đi tới tiệm sách phố đông, Trình Thiệu Đường lựa quyển ‘Tam tự kinh’ cùng một cây bút lông, Lăng Ngọc thấy hắn xem tới xem lui mà vẫn chưa đi tính tiền, như thế đang tìm gì đó, nàng lấy làm khó hiểu, hỏi: “Chàng đang làm gì thế?”
“Thiếp mời.”
“Thiếp mời?” Lăng Ngọc ngẩn ra, nhìn chàng cầm thiếp mời, một quyển ‘Tam tự kinh’ và một cây bút lông đi tính tiền, rồi lại nhìn hắn mượn bút của ông chủ tiệm sách để viết thiếp mời.
Đôi môi nàng hơi mấp máy, khuôn mặt đầy vẻ bất lực.
Nàng không cần nhìn cũng biết cái thiếp mời này viết cho người nào, ngoại trừ cha ruột của nàng thì còn ai vào đây nữa.
Nhà nghèo nào có nhiều nghi thức xã giao như thế, chẳng qua chỉ là một lễ thôi nôi, gặp mặt nhau rồi mời bằng miệng hai câu là được, nếu ở xa cũng chỉ cần nhờ người ta nói hộ một tiếng.
Cũng chỉ có phụ thân là tú tài hủ lậu của nàng là ngoại lệ!
Sau khi hai người ra khỏi tiệm sách, nàng không khỏi thấp giọng phàn nàn: “Viết thiếp mời làm gì cho phí tiền ra, chỉ cần nhờ ai thuận đường nói với ông ấy một câu là được, cần gì phải mất công như vậy!
“Không được! Cha là người đọc sách, mà người đọc sách thì rất coi trọng chuyện này, tội gì vì chút tiền này mà làm ông ấy không vui chứ!” Trình Thiệu Đường lắc đầu, không tán thành câu nói của nàng.
Lăng Ngọc khẽ hừ: “Chàng viết chữ của mình lên thiếp, kiểu gì cũng bị ông ấy càu nhàu cho coi!”
Nghĩ đến vốn ‘từ nghèo nàn’ của mình, vẻ mặt của Trình Thiệu Đường hiếm khi trở nên thẹn thùng.
Cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo hắn ít đọc sách, mà nhạc phục lại là để ý chuyện có phải tự tay hắn viết hay không. Chữ có xấu thế nào thì ông ấy cũng chỉ có thể nhịn mà thôi.
Mặc dù trong lòng bực bội, nhưng rốt cuộc hắn cũng làm thế vì phụ thân của mình nên Lăng Ngọc cũng không thể nói gì. Chỉ cần nhớ đến sự khắc nghiệt của phụ thân đối với Trình Thiệu Đường là trong lòng nàng lại càng thêm áy náy.
Hai người đi được vài bước thì thấy phía trước có một cửa tiệm tạp hóa, nàng định vào trong mua khóa sắt cùng với chỉ thêu.
“Ta sang cửa hàng đối diện mua chút đồ, nếu nàng mua xong trước thì cứ đứng tạm trong tiệm chờ ta.” Nàng đang chọn chỉ thêu thì nghe thấy Trình Thiệu Đường nói lời này nên chỉ thuận mồm đáp một tiếng, song không hề hỏi hắn đi mua gì.
Sau khi chọn xong đồ, nàng vẫn cứ cò kè để chủ tiệm đồng ý bớt một đồng, cùng lúc đó Trình Thiệu Đường cũng trở lại.
“Chàng mua gì thế?” Thấy trong tay hắn cầm mấy gói giấy dầu, nàng tò mò hỏi.
“Bánh đường trắng, bánh đậu xanh, đường hoa quế, còn có một bao trà.” Trình Thiệu Đường hỏi gì đáp nấy.
“Gì cơ?” Lăng Ngọc trợn trừng mắt, nét mắt có chút khó coi: “Chàng mua những thứ này làm gì? Cái, cái này phải tốn bao nhiên ngân lượng chứ!”
Đường, đường, đường còn cả lá trà nữa, đâu có cái nào rẻ chứ?!
“Bánh đường trắng mua cho nương và tiểu Thạch Đầu, nhạc mẫu thích bánh đậu xanh, lá trà ta mua cho nhạc phụ, đường hoa quế thì để cho nàng, tổng cộng hết khoảng một lượng hai mươi đồng.” Trình Thiệu Đường trả lời.
“Một lượng hai mươi đồng?” Sắc mặt của Lăng Ngọc cuối cùng cũng thay đổi.
“Chàng tốn một lượng hai mươi đồng để mua những thứ không thể dùng này sao? Chàng có biết từng ấy tiền đủ cho cả nhà chúng ta dùng trong bao lâu không? Sao chàng, chàng còn có nhiều tiền như thế.”
Thấy vẻ mặt bực bội của nàng, Trình Thiệu Đường lập tức trở nên bối rối, đường đường là một nam nhi thân cao tám thước, nhưng lúc này khuôn mặt lại có vẻ nơm nớp của trẻ con khi làm sai bị người lớn phát hiện: “Đấy là tiền rượu mà huynh đệ trong tiêu cục trả cho ta….”
“Tiền rượu? Chàng còn….” Lăng Ngọc cảm thấy trong lòng mình đang bùng lên một ngọn lửa, nếu không phải đang ở trên phố thì sợ rằng nàng đã nổi cơn tanh bành ngay tại chỗ rồi.
“Chàng là tên phá của!”
Không ngờ hắn vẫn còn tiền cho người ta mượn đi ăn nhậu!
Cuối cùng nàng không nhịn nữa, đột nhiên nắm lấy cổ tay của hắn, gằn từng chữ qua kẽ răng: “Giao hết chỗ tiền còn lại của chàng ra đây!!”