Thuận An nói: "Ai dô ai dô, quý thái phi nương nương, người làm sao vậy, bệ hạ và Khang Nhạc công chúa là huynh muội kết nghĩa, sao có thể là huynh muội ruột? Khang Nhạc công chúa là họ Toàn, là muội muội ruột của hoàng hậu nương nương. Nô tài thấy người chắc chắn là đi đường mệt nhọc, hồ đồ rồi! Lão nô vẫn nên đỡ người hồi cung nghỉ ngơi một chút, chờ người tỉnh táo rồi quay lại diện thánh."
Thuận An liếc mắt nhìn vẻ mặt u ám của chủ tử, gọi người lên, không nói gì đỡ Thái phi ra ngoài.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trạm Liên muốn đi theo: "Muội đi nói rõ với mẫu phi."
Trạm Huyên kéo nàng: "Hiện giờ thái phi đang tức giận, muội đi chỉ có bị mắng thêm, chuyện này giao cho trẫm xử lý."
"Chuyện này huynh cũng không có cách nào xử lí đâu." Trạm Liên quay đầu nhìn hắn, đôi mày thanh tú nhíu chặt.
Trạm Huyên nói: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, muội hãy tin lời trẫm, chớ nghe lời thái phi nói vừa rồi."
Trạm Liên nghe Trạm Huyên nói xong, muốn đợi mẫu phi bớt giận, đồng thời trong lòng cũng có chút sợ hãi, không dám tùy tiện đi gặp mẫu phi. Chỉ là đợi ở trong điện cũng thấp thỏm bất an, vòng quanh cột cái hết vòng này tới vòng khác, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí, quyết ý bước ra khỏi điện đi đối mặt với Thục Tĩnh thái phi, cuối cùng lại nghe được Ninh An cung truyền đến tin tức cực xấu, nói là Thái phi nương nương vừa mới treo cổ tự vẫn!
Trạm Liên nghe xong trước mắt tối sầm, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa ngã
khuỵu xuống đất, may mà có Trạm Huyên nhanh tay đỡ lấy.
Ngay cả áo choàng nàng cũng không kịp khoác, vội vội vàng vàng chạy tới Ninh An cung. Bước vào Ninh An cũng đã thấy cung phó vẫn đứng ngay ngắn, thấy nàng tới hoàn toàn không có gì khác thường, chỉ khi qua chính điện mới thấy vẻ lo lắng trên mặt thị nữ thân cận.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hóa ra Hồng cô cô phát hiện ra điều khác thường nên đã cứu thái phi, bà vô cùng kinh hãi nhưng cũng biết nặng nhẹ, sợ rằng việc này lộ ra phong thanh sẽ khiến hậu cung nổi lên sóng to gió lớn, vì vậy một mặt sai người lặng lẽ đi mời thái y, một mặt bí mật bẩm báo thiên tử. Bởi vậy người ngoài cũng không biết việc thái phi tự sát, chỉ nói là bệnh cũ tái phát.
Lúc đó hơi thở thái phi suy yếu, nhưng Trạm Liên lại bị chặn ngoài cửa. Trong lòng Trạm Liên nóng như lửa đốt, mặc dù đã nghe được hai chữ "không sao" từ Hồng cô cô, nhưng vẫn không yên muốn gặp mặt một lần, nàng cúi đầu quỳ ngoài cửa khăng khăng xin gặp, thái phi nằm trên giường nhắm mắt rơi lệ. Hồng cô cô không rõ nguyên do, khuyên bảo thế nào cũng không chịu nghe.
Trạm Huyên theo sau chạy tới, liếc mắt đã nhìn thấy tâm can bảo bối của hắn quỳ ở đó, hắn bước nhanh về phía trước, đau lòng ôm lấy nàng. Trạm Liên sợ lại kích động mẫu phi, hai tay đẩy hắn ra, khẽ lắc đầu.
Thục Tĩnh thái phi suy cho cùng cũng không dám tránh hoàng đế không gặp, Trạm Liên theo bước Trạm Huyên nhanh bước vào trong điện, ngẩng đầu đã thấy thòng lọng trắng treo trên xà nhà còn chưa kịp tháo xuống mà giật mình. Nô tỳ vén rèm, mẫu phi tái nhợt như tuyết mệt mỏi tựa lên giường, vết xanh tím trên cổ càng kinh hồn động phách.
Nàng tiến lên quỳ gối trước đầu giường, không ngừng dập đầu tạ tội vì mình bất hiếu.
Thái phi trầm mặt không nói, lệ rơi đầy mặt.
Trạm Huyên mạnh mẽ ôm lấy vầng trán đã dập đầu đến đỏ bừng của Trạm Liên, nghe thái y bẩm báo bệnh trạng của thái phi. Nghe thái y nói thái phi thân thể hư nhược, không thể lại chịu kích động, chân mày hắn nhăn lại.
Ngày hôm đó bất luận Trạm Liên thỉnh tội thế nào, nhưng không thể xin được một câu nói của thái phi, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng chưa từng đặt trên người nàng, dường như thái phi đối với nữ nhi nàng hoàn toàn lạnh lùng thấu tâm.
Trạm Liên kiên nhẫn, ngày ngày tới Ninh An cung xin gặp, thái phi vẫn từ
chối không gặp. Trạm Liên lại không dám xuất hiện cùng Trạm Huyên, nhất thời không có cách nào, chỉ có thể ngây ngốc canh giữ bên ngoài.
Chớp mắt đã là ngày mồng tám tháng chạp, Trạm Huyên dỗ dành Trạm Liên gần đây ăn uống uể oải uống bát cháo mồng tám tháng chạp, Trạm Liên chỉ uống hai ngụm rồi đẩy bát ra không uống nữa, nói là uống nóng miệng đau. Trạm Huyên nắm lấy cằm nhỏ của nàng nhìn kỹ mới biết trong miệng nàng nổi lên mấy bọng nước to, tất cả là do nóng ruột gây ra.
Trạm Liên do dự một chút: " A Huyên, mẫu phi trước giờ mềm lòng, bây giờ lại kiên quyết như thế, muội sợ mẫu phi lại làm chuyện điên rồi, chi bằng..."
"Thái phi sẽ thắt cổ, trẫm sẽ không thắt cổ sao?" Trạm Huyên yết ớt ngắt lời nàng.
Trạm Liên nghe vậy sửng sốt.
Trạm Huyên tiếp tục chậm rãi nói: "Trẫm nhẫn nhịn gần nửa đời người, lúc này mới khổ tận cam lai, để muội cam tâm tình nguyện làm hoàng hậu của trẫm, bây giờ muội lại bỏ trẫm nữa, ngày mai trẫm cũng đi thắt cổ."
Biết rõ là không nên, nhưng Trạm Liên nghe xong giọng điệu Trạm Huyên giống như cô vợ nhỏ ăn vạ, không khỏi phì cười một tiếng, đôi mày nhiều ngày cau lại cuối cùng cũng dãn ra.
"Ca ca ngốc, huynh nói ngốc nghếch cái gì đó."
"Trẫm đâu có nói ngốc, lời trẫm nói đều xuất phát từ nội tâm. Nếu muội nghe theo thái phi, trẫm cũng đi tìm dải lụa trắng tới." Trạm Huyên tựa đầu vào gáy nàng, cọ cọ lẩm bẩm.
Khóe môi Trạm Liên cong lên, nàng ôm ca ca đang làm nũng, chỉ cảm thấy trời có sập xuống cũng không thể buông ra.
Trạm Huyên vẫn lo lắng, hắn ngẩng đầu lên: "Liên Hoa Nhi, thái phi tự có suy nghĩ của bà mới không báo chân tướng cho muội biết. Ta và muội vốn không phải là huynh muội, muội chớ lo lắng."
"Rốt cuộc là muội do mẫu phi và ai sinh ra?"
"Dù trẫm biết cũng không muốn nói cho muội biết. Muội chỉ nhớ kỹ ta và muội trước kia không cùng quan hệ huyết thống, bây giờ cũng không phải, vậy là đủ rồi."
Trạm Liên thoáng trầm mặc, nàng giơ tay khẽ vuốt gương mặt của Trạm Huyên, vẻ âm u nơi đáy mắt chợt hiện. Nàng si ngốc chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, mới nói: "Dù cho mẫu phi nói là sự thật, muội cũng không quan tâm."
Khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc, Trạm Huyên cầm tay nàng, tựa lên trán nàng khàn khàn nói: "Cho dù trẫm và muội là..."
"Cho dù vậy, trong lòng muội cũng muốn huynh."
Trạm Huyên nhẹ nhàng cười, hắn nghiêng đầu hôn bàn tay nàng, một cái, lại một cái, lại một cái.
Trạm Liên cười khanh khách, nũng nịu nói "nhột".
Hai người ân ái một lúc lâu, Trạm Liên nói: "Huynh không cần lo lắng muội thay đổi tâm ý, muội chỉ sợ mẫu phi tạm thời không gỡ được khúc mắc, bây giờ ngay cả nói cũng không muốn nói với muội. Đây vốn dĩ chính là lỗi của muội, muội phải tìm cách để mẫu phi rộng lòng, đồng ý hôn sự của hai ta."
"Thái phi vốn là một người vô cùng cố chấp, nào có dễ dàng thuyết phục được?" Bà lại là thân mẫu của Liên Hoa Nhi, hắn có thủ đoạn cũng không thể thực hiện.
"Có câu nước chảy đá mòn, có lẽ mẫu phi vẫn còn tức giận chuyện muội gạt bà sống lại quay về. Nhưng dù sao muội cũng là nữ nhi của bà, muội đi xin lỗi nhiều lần, đương nhiên mẫu phi sẽ mềm lòng."
"Trẫm đi nói cùng muội." Trạm Huyên lại nhắc lại lời này.
"Huynh tuyệt đối không thể đi, huynh đi chỉ đổ thêm dầu vào lửa, sợ là mẫu phi không muốn nói gì với huynh, trái lại càng thêm giận muội."
"Trẫm sẽ nói rõ với thái phi."
Trạm Liên lắc đầu: "Tóm lại muội muốn lấy được sự tha thứ từ mẫu phi, muội sao có thể lại trốn sau lưng huynh?"
Trạm Liên lại khuyên nhủ Trạm Huyên vài câu nữa, rồi sai người chuẩn bị một chén cháo mồng tám tháng chạp mang tới Vĩnh An cung.
Trạm Huyên đợi Trạm Liên đi khỏi, lại gọi Thuận An vào, hắn uống hết chén cháo vừa rồi của Trạm Liên, ngẩng lên hỏi: " Chỗ thái phi có manh mối gì không?"
Trạm Huyên tra xét Thục Tĩnh thái phi sau lưng Trạm Liên. Cũng không phải là hắn muốn nắm được điểm yếu để uy hiếp thái phi, mà là hắn cảm giác có điều kỳ quái.
Thục Tĩnh thái phi rõ ràng đã nhận ra nữ nhi từ lâu, vì sao vẫn ẩn nhẫn không nói ra?