Trạm Huyên thức trắng cả đêm, hôm sau vẫn là Thuận An gọi mấy lần ở bên ngoài, Trạm Huyên mới bất đắc dĩ buông tha nàng vốn đã co quắp lại như tượng đất. Mặc đồ chỉnh tề cho nàng xong, hắn ôm nàng từ địa đạo tới ở tạm hậu viện.
Hỉ Phương Nhụy Nhi sớm đã rời giường đứng chờ ở ngoài phòng, nghe trong buồng có động tĩnh vội vã bước vào trong, thấy bóng dáng cao lớn của hoàng đế đang nhẹ nhàng đặt một thân hồng đào lên giường.
Hai nàng vội vã uốn gối quỳ xuống, Trạm Huyên cũng không quay đầu lại, "Đứng lên đi, mang nước nóng đến cho chủ tử các người tắm rửa , rồi đừng làm phiền để muội ấy nghỉ."
"Vâng..."
Nhị tỳ lui ra ngoài, Trạm Huyên cởi áo khoác ra cho nàng, đắp kín chăn bông mà nàng đang nắm lấy. Thể lực Trạm Liên sớm không đỡ được, để kệ Trạm Huyên vần vò thế nào cũng không tỉnh, bờ môi nhỏ đang sưng đỏ này còn hơi cong lên.
Trạm Huyên nhìn nàng, nhẹ nhàng lướt qua tóc trán thấm mồ hôi của nàng, khóe môi giương cao. Lát sau, hắn lại kìm lòng không đặng cúi đầu ngậm mút môi nàng.
"Ca ca thối...đừng làm nữa..."
Trạm Liên nằm mơ mà lẩm bẩm, khiến Trạm Huyên khẽ cười thành tiếng.
"Được, được, bây giờ không làm nữa." Hắn cưng chiều trả lời nàng còn đang ngủ say.
Nhị tỳ cùng bưng một thùng nước nóng lớn đi vào, nghe đế vương ôn nhu nhỏ
nhẹ nói lời này, trong lòng khẽ rung lên, suýt chút nữa đổ thùng nước.
Trạm Huyên giương mắt nhìn họ đi vào, sợ đợi thêm thì không đi nổi, liền nói với hai người vài lời, lúc này mới rời đi.
Hỉ Phương Nhụy Nhi phân công, một người vắt khăn một người cở áo, Hỉ Phương bỗng nhiên ngừng lại, Nhụy Nhi đang vắt khăn không khỏi quay đầu thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hỉ Phương che miệng, đỏ mặt chếch cằm bảo nàng ta nhìn chủ nhân đang say ngủ.
Nhụy Nhi thuận mắt nhìn sang, cũng khó tránh giật mình hít ngụm khí lạnh.
Trên cổ vốn trắng nõn của chủ tử sao lại đầy những xanh rồi đỏ, đây là bị bệ hạ véo sao? Nhụy Nhi tiến lên nhẹ nhàng kéo cổ áo Trạm Liên ra nhìn, gương mặt đều cứng lại.
Thân thể đẹp như bảo ngọc của chủ tử nàng, tại sao lại bị chà đạp thành thế này? Nhìn thấy hai mắt sưng đỏ và miệng của chủ tử, bệ hạ chẳng lẽ không phải sủng hạnh chủ tử, mà là đánh nàng ấy chứ?
Nhị tỳ sao có thể tưởng tượng ra sự điên cuồng tối qua, nghĩ mãi không thông, chỉ biết cẩn thận từng chút bôi thuốc cho chủ tử.
Trạm Liên ngủ đến trời đất mịt mùng, bất luận người khác làm gì, nàng vẫn nhắm mắt bất tỉnh.
Nhưng một canh giờ sau, Hỉ Phương không thể không gọi to chủ tử, bởi vì hôm trước chủ tử đã nói, hôm nay "Khang Lạc" về phủ công chúa, "Lư Phù" xuất hiện để thỉnh an các mệnh phụ tiến cung. Giữa trưa các mệnh phụ sẽ vào cung, chủ tử cũng nên dậy chuẩn bị chút.
Có điều Trạm Liên đêm qua thực sự bị đùa giỡn quá tàn độc, Hỉ Phương đẩy nàng, nàng còn tưởng tam ca, xoay người sẽ bị hôn mê nghiêm trọng, trong miệng còn la khóc không làm không làm nữa.
Không đi đâu?* Hỉ Phương và Nhụy Nhi nhìn nhau, Hỉ Phương nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, chúng ta có phải nên về phủ công chúa rồi không?"
*cụm từ Trạm Liên nói mang ý nghĩa khác nhau tùy theo ngữ cảnh.
Trạm Liên mắt điếc tai ngơ, không nhúc nhích.
Nhị tỳ bất lực, nhìn chủ tử cả người xanh tím, nảy sinh vài phần đồng tình khó nói, liền không dám gọi nữa.
Thoáng cái đến trưa, Lương Quý Phi sai người tới, nói là Khang Lạc công chúa nếu chưa về phủ, thì đi ra tham dự cung yến, thêm chút náo nhiệt. Hỉ Phương bất đắc dĩ hô chủ tử lần nữa, Trạm Liên thiếu chút nữa thì nổi nóng, Hỉ Phương vội nói: "Điện hạ, Lương Quý Phi phái người tới mời, chúng nô tỳ không biết làm sao cho phải!"
Trạm Liên miễn cưỡng mở mí mắt vẫn nặng chịch, "Giờ nào rồi?" Tiếng nói nghẹn như chiêng vỡ.
"Sắp tới trưa rồi." Hỉ Phương vội đáp.
Trưa rồi...Lương Quý Phi tới mời...Trạm Liên biết mình nên dậy, nhưng cả người nàng như bị đá chèn, di chuyển một cái là hao hết khí lực. Nàng vừa nhắm mắt, là có thể tiến vào mộng đẹp, đồng thời còn như mộng như không mà nhớ tới đêm điên cuồng hoàng đường kia.
Thì ra còn có loại lễ phu thê kia khoái lạc đủ kiểu...khó trách trên sách tranh có nhiều hình dáng như vậy...Mặt Trạm Liên sắp bị thiêu cháy rồi.
"Điện hạ đã tỉnh chưa?" Âm thanh thì thầm này, đến từ Thuận An công công.
Hỉ Phương bước nhanh qua, "Chuyện này...Nô tỳ đang gọi chủ tử đây."
"Không cần, không cần gọi!" Thuận An liên mồm nói, "Khẩu dụ bệ hạ, điện hạ chưa tỉnh, ai cũng không được quấy rầy điện hạ, cứ nói với bên ngoài là hôm qua điện hạ bị cảm lạnh."
Thuận An cũng tính ra Liên Hoa nhi điện hạ hôm nay dậy không nổi, nàng từ nhỏ kim chi ngọc diệp, đâu chịu nổi loại dằn vặt đó? Hôm qua ông tỉnh dậy hai, ba lượt lần nào cũng nghe thấy tiếng khóc không dứt bên trong. Bệ hạ là thương xót điện hạ nhất, nhưng e là hai lần vừa qua, khiến hắn mất mặt, nên tính tụ trong lòng cả đợt gió lớn, khiến điện hạ quên sạch hai lần trước.
Có điều chuyện này...thực ra cũng có chút tàn nhẫn rồi, buổi sáng nếu không phải ông thương xót điện hạ mà cố gọi, sợ là lúc này bệ hạ còn đang ở trên giường kìa.
"Nhưng Lương Quý Phi sai người tới..."
"Ta vừa rồi nói với ngươi thế nào, bỏ ngoài tai hết hả?" Thuận An trừng Hỉ Phương một cái, chỉ nói nàng chẳng có chút tầm nhìn gì cả. Người ở cả hậu cung này gom lại, có thể hơn được một cái đầu ngón út của Liên Hoa công chúa chắc?
Hỉ Phương bị mắc một hồi, liên tục gật đầu.
Trạm Liên mơ màng nghe thấy, hiện tại cũng chịu không nổi, lông mi như cây quạt nhỏ chớp hai cái, lại ngủ say.
Khi tỉnh lại lần nữa, trên bàn đã đặt chân nến, Trạm Liên mê man nhìn ảnh lửa tí tách, cũng không biết là ngày hay đêm.
"Tỉnh rồi?" Tiếng nói quen thuộc cực điểm mang theo tiếng cười truyền đến, chính là đầu sỏ hại nàng ngủ cả ngày nay.
Danh Sách Chương: