Cảnh đón dâu lớn thế này khiến bách tính đế đô đứng xem đều phải chấn động, họ lũ lượt kéo nhau tới, nhoài người ra để ngóng trông.
Chỉ là trong khi cả thành lớn đều đang vui vẻ, thì lại có tiếng khóc không hợp cảnh truyền tới, lắng tai mà nghe, còn là tiếng khóc của nam tử.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mọi người nhìn nhau, không khỏi đi tìm tiếng khóc, chỉ thấy người gào lên là một nam tử cưỡi ngựa đi cạnh kiệu hoa, hắn mặc cẩm bào, lưng hùm eo gấu cao to vô cùng, nhưng cả đường cứ nức nở, nước mắt nước mũi liên tục, cứ như thể việc thành thân này khiến hắn đau khổ lắm vậy.
Một thương gia từ ngoài thành vào không khỏi hiếu kì, khó tránh kéo người đứng cạnh hỏi: "Xin hỏi lão nương, người gào khóc này, có quan hệ gì với tân nương?"
"À, vị này, là ca ca của tân nương!"
Thương nhân vùng khác nghe vậy, lập tức thất lạ, ông ta thấp giọng nói: "Ta đoán, nhất định là gia đình giàu có này cưỡng ép, cướp đi muội muội nhà người ta, bởi vậy thân làm huynh trưởng hổ thẹn oan khuất, mới thấy khổ sở, không khỏi rơi lệ phải không?"
Bách tính đế đô cười ha hả, "Nói sai rồi! Người khóc chính là Trấn Bắc tướng quân uy danh tứ hải, em gái y là tài nữ Thanh Ninh quận chúa vang danh thiên hạ, còn ai có thể cường hào nhà y!"
"Ối, hóa ra vị đó chính là Trấn Bắc tướng quân!" Thương nhân này hiển nhiên cũng nghe qua Trấn Bắc tướng quân đưa man di Đan Yến hàng phục Đại Lương, không khỏi sùng bái mà nhìn một cái, chỉ là biển người lấp mắt không thấy rõ hình dáng. Ánh mắt thương nhân lóe lên, lại phỏng đoán nói, "Phải chăng hôn sự này không xứng, tướng quân thay muội muội bất bình?"
"Ngươi lại sai rồi! Tân lang này chính là cháu trai cả của đại gia tộc họ Mẫn uy danh đời đời, ngay cả vương công còn phải nhượng họ ba phần, bọn họ chính là môn đăng hộ đối thiên địa tác hợp, sao không hợp ý người?"
Thương nhân này lại nghi hoặc, "Lão nương, nếu như bà nói, không phải phường cướp, lại còn là người như ý, vì sao vị đại nhân kia lại thương tâm như vậy, không đoái hoài thể diện nam nhân mà khóc lớn trên phố?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bách tính đế đô này cười nói: "Ngươi không biết rồi, Trấn Bắc tướng quân này dù thanh danh hiển hách, nhưng còn có biệt danh, gọi là tướng quân thích khóc, y mà gặp chuyện gì, bất chấp mọi thứ, cứ khóc đã rồi nói tiếp, còn nữa, y lại là người yêu muội muội nổi danh Đại Lương, phàm dính đến muội muội như hoa như ngọc nhà y, y chính là một con sói dữ, bảo vệ vô cùng." Người này thấp giọng nói, "Năm ấy Hoàng gia phạm tội, vị tướng quân này không nhận được tước vị, Hoàng gia thành nhà thường dân, nhưng Trấn Bắc tướng quân này ý chí hơn người, còn nhỏ đã đi sung quân ra trận, kết quả một đường thuận lợi giết giặc, khiến bọn man quốc tơi bời hoa lá, khiến đại vương đó vong quốc, quay về được luận công ban thưởng, vị tướng quân đó cũng không tranh, trước tiên chỉ xin bệ hạ tứ phong cho muội muội một phong hào. Nghe nói vị tướng quân kia, lúc đó vì muốn lấy lại thể diện cho muội muội mà liều mạng!"
"Haizz, thật là huynh trưởng hiếm có! Chỉ là ta không hiểu, huynh trưởng thấy muội tìm được người như ý, sao phải khóc nỉ non?"
"Ôi, ngươi lại không hiểu, tướng quân không nỡ cho muội muội đi lấy chồng!"
Thương nhân kia trợn mắt há mồm.
Đội đón dâu còn đang đi, tiếng khóc cùng tiếng nước mũi sì soạt của tướng quân uy mãnh càng ngày càng lớn, tiếng kèn hỉ cũng không áp được, tân lang đang chắp tay cảm ơn, chỉ là nụ cười trên mặt có chút vặn vẹo.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn xuống ngựa đánh vị anh rể kia bất tỉnh. Y khóc lóc ầm ĩ, không hiểu ra còn tưởng hắn ép cưới nữa, hắn sao có thể chịu cái danh này?
Nhưng hắn lại không thể, đắc tội vị này, hắn sợ cả đời không thể cưới được mỹ nhân trong kiệu hoa.
Nhẫn, nhịn xuống, qua con phố này, thêm con phố ngắn nữa là tới. Tân lang hít sâu.
Chỉ là hắn nhẫn được, nhưng người khác thì không rồi.
"Dừng kiệu." Một âm thanh thanh thúy truyền ra từ kiệu hoa.
Tân lang quay đầu nghe thấy, dù biết không hợp quy củ, nhưng vẫn không mong đắc tội ái thê, đưa tay bảo người dừng kiệu.
Trấn Bắc tướng quân Hoàng Tử Kiệt đang dùng sức mà khóc, chưa phát giác người dắt ngựa đã dừng.
"Ca ca." Tiếng kèn trống đều dừng, bách tính đứng xem cũng im re, vì vậy tiếng của tân nương càng rõ.
Hoàng Tử Kiệt kích động, nhất thời nhảy xuống ngựa, "Muội muội, sao vậy, chuyện gì thế?"
Trong kiệu im lặng, thong thả duỗi ra một cánh tay ngọc. Hoàng Tử Kiệt hiểu ý, gọi kiệu phu nghiêng kiệu, lau bừa cái mặt, lau bàn tay lên người, tự mình đỡ muội muội.
Hoàng Đại Ny khi đó, là Thanh Ninh quận chúa bây giờ nhẹ nhàng đi ra từ kiệu hoa, nàng mặc hỉ phục, cách tấm màng che đầu nói một câu khiến mọi người kinh hãi, "Ca ca, nếu huynh không nguyện ý, ta sẽ không lấy chồng nữa."
"Chuyện này không được!" Nghe tân lang cuống lên, lập tức xuống kiệu.
"Muội muội ta đang nói với ta!" Hoàng Tử Kiệt trừng mắt với em rể, quay đầu sụt sịt, tâm không cam lòng mà nhỏ giọng nói với muội muội, "Ca ca dù không muốn muội gả đi, nhưng tiểu tử này cũng miễn cưỡng xứng với muội, so với mấy kẻ tôm tép kia hơn một chút, muội đồng ý, thì ta sẽ cho gả!"
Tân lang lúc này mới thả lỏng một hơi.
"Nếu vậy, ca ca nên vui vì ta mới phải, đừng khóc nữa." Tân nương cầm lấy tay huynh trưởng, như nhẹ giọng dỗ dành.
Viền mắt Hoàng Tử Kiệt lại ướt, "Muội muội, là ca ca không nhịn được, ca ca thế này khiến muội mất mặt đúng không, vậy ca ca sẽ..."
Tân nương tử hất khăn che lên, mắt cũng đã ướt lệ, "Ca ca đâu làm mất mặt ta, ta chỉ sợ ca ca khóc, ta cũng không nỡ, không nhịn được mà khóc nhòe trang điểm..."
Hoàng Tử Kiệt "oa" một tiếng, cánh tay lớn đưa ra, ôm muội muội vào lòng, "Muội muội ngoan, ta thật không nỡ ___"
Tân lang nhìn hai người huynh muội tình thân, gân xanh trên trán nổi lên. Xem ra sau khi hắn vượt cửa của ái thê, chính phài phải nỗ lực vượt qua vị trí của anh rể trong lòng nàng, mười năm hai mươi năm cũng được!
Có người ở quán trà lâu mà xem trọn màn này.
Minh Đức đế cải trang vội che mặt, "Tiểu tử này ngoài đường mà cũng có thể khóc như vậy, thật sự là mất hết mặt mũi."
Hoàng hậu Trạm Liên sóng vai ngồi cùng hắn thu hồi ánh mắt che miệng mà cười, "Muội muội thân yêu lập gia, tất nhiên không nỡ rồi."
Trạm Huyên khinh thường hừ khẽ.
Trạm Liên nhìn phu quân một lát, bỗng hỏi: "A Huyên ca ca, nếu kiếp trước muội bị gả cho ai khác, huynh có khóc như Tử Kiệt không?"
Trạm Huyên nói: "Nước mắt là chuyện đàn bà, tên nhóc kia chắc đầu thai nhầm."
Trạm Liên bật cười, lắc đầu, ánh mắt yên lặng chăm chú nhìn hắn, "Huynh lừa muội, muội biết huynh không khóc trước mặt mọi người, chỉ lén khóc thôi." Nàng đã thấy trong mơ. Nhìn thấy hắn khi ấy, một mình ở trong Phù Cừ cung, chôn mặt trên gối nàng mà khóc.
Khóc còn thương tâm hơn Hoàng Tử Kiệt.
Trạm Huyên híp mắt, mở miệng định cãi, nhưng không biết vì sao, mãi chẳng nói gì.
Trạm Liên hơi suy nghĩ, tựa mình vào trong lòng phu quân, "A Huyên ca ca, muội đời này không rời huynh."
Trạm Huyên ôm chặt bảo bối trong lòng, "Liên Hoa nhi ngoan."
Mãi lâu, phía dưới mới lên kiệu tiếp, lần thứ hai lại ùn ùn kéo về phía Mẫn phủ. Trạm Huyên cúi đầu nói: "Ồn ào đã xem rồi, nên về cung thôi."
Trạm Liên ôn thuận gật đầu, để Trạm Huyên dìu dậy, dĩ nhiên vì bụng lớn rồi.
Đây là lần đầu nàng có thai. Mặc dù đã gả cho hắn năm năm.
Trong năm năm, nàng thật sự muốn sinh cho hắn một nam một nữ, nhưng Trạm Huyên rất cứng rắn, mặc dù đã dẹp hậu cung, hắn cũng cẩn thận từng chút không cho nàng mang thai. Cùng lúc đó, thái tử luôn không được thánh tâm thì vô cùng được sủng ái, đến nỗi Hiền phi sợ hãi mà chạy tới cầu xin trước mặt Trạm Liên, như thể tin hắn sẽ ra tay với con mình. Ai ngờ Trạm Huyên không cho nàng sinh con, bởi vậy dù không muốn, chỉ có thể để thái tử kế nghiệp.
Trạm Liên làm đủ mọi cách, không khiến hắn đổi ý.
Triều thần biết rõ tân hậu này được sủng ái vô cùng, nhưng vẫn không sợ chết mà nói nàng "ganh tị" "không con", Trạm Huyên không nhiều lời, kéo ra ngoài đánh, dọa gà giết khỉ. Hoàng Tử Kiệt không chỉ bảo vệ muội muội, còn bảo vệ đại tỷ, nghe nói hoàng hậu tỷ tỷ nuôi dưỡng ba huynh muội hắn trưởng thành bị khởi tấu, liền rút đao đi nói chuyện. Chuyện này truyền đi, khiến không ai dám gây sự với nàng.
Bên tai nàng đã yên tĩnh, nhưng không muốn hắn ngoan cố thế, nàng đấu trí với hắn năm năm, mới như ý nguyện mang long thai. Bây giờ đã sắp sinh rồi.
Trạm Huyên thấy nàng bụng lớn mà nhíu mày, "Rõ ràng bụng đã lớn, còn đòi phải đi xem náo nhiệt." Hắn bây giờ lo lắng, không phút nào thôi.
Trạm Liên cười hì hì nói: "Muội ở trong cung đến chán, đi ra ngoài lấy chút hỉ khí cũng tốt. Nói không chừng hoàng nhi thích náo nhiệt nhìn màn vừa rồi, về cung sẽ ra đời. Nếu vậy, con của A Hương cũng không lớn hơn con chúng ta, nàng ấy đắc ý thế nào?"
Trạm Huyên nghe nàng nói ngốc nghếch vậy, lắc đầu cười, một tay đỡ hông, một tay cầm tay nhỏ, cẩn thận vô cùng đưa nàng rời trà lâu.
Ai ngờ Trạm Liên nói chuẩn phóc.
Đêm đó, nàng đau bụng vô cùng, còn vỡ nước ối. Hôm sau mặt trời lên, Trạm Liên sinh ra một hoàng tử một công chúa.
Minh Đức đế canh một đêm mà sắp sụp đổ, nghe được tiếng trẻ con khóc loạn lên còn chưa kịp vui, lại còn nghe bên trong báo rằng ái thê là mang thai đôi, hắn mỉm cười gật đầu, sau đó thì té xỉu luôn rồi.