Mục lục
Đãi Thiên Hoa Khai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ngoài cho rằng vốn hoàng thượng vì Lư Phù mà mở lại Hạm Đạm cung, lúc này hai người trong cuộc lại thật vui vẻ, đối nguyệt ngâm thơ, uống rượu mua vui. Nào ai biết trên đường Trạm Huyên tiến vào Hạm Đạm cung, gương mặt nghiêm nghị, ông tay áo vén lên, làm bộ như muốn đánh, Trạm Liên cũng một bước nhảy ra, hai tay ôm mông.
 
"Muội lại đây cho trẫm."
 
"Ca ca muốn đánh muội, muội không qua."
 
Ở đây chỉ có Thuận An công công nhìn tình cảnh này mà đầu đầy mồ hôi lạnh, may mà không cho kẻ khác vào.
 
"Muội bản lĩnh rồi, học được dương thịnh âm suy đúng không?"
 
"Bọn họ đưa Lư Phù vào cung, không phải muốn nàng ta có được sủng ái, còn có điểm gì ngoài việc huynh giao Hạm Đạm cung cho nàng ta khiến kẻ khác tin phục? Muội chẳng qua là biết thời biết thế, đâu có sai?"
 
Nha đầu xấu này còn nói lý : "Thuận An! Trẫm không phải nói chỉ cho điện hạ cải trang một lần đi gặp Thái Phi, vì sao mặt nạ vẫn trong tay điện hạ?"
 
"Á?" Thuận An nghe vậy giật nảy cả mình, điện hạ không nói với ông chuyện này, ông vốn tưởng bệ hạ đồng ý rồi!
 
Trạm Liên thấy âm mưu bại lộ, vô lại làm cái mặt quỷ.
 
Trạm Huyên thấy dáng vẻ không ra mặt mũi gì của nàng, tức giận cười không thôi, nhanh chân tiến lên đuổi bắt cùng Trạm Liên vài bước, giơ tay muốn đánh cái mông nàng, Trạm Liên nhắm mắt vội nói : "Trên người muội máu đọng còn chưa hết, ca ca đừng đánh vào vết thương của muội!"
 
Trạm Huyên nghe vậy, dù là giả bộ cũng không hạ tay xuống được.
Trạ Liên thấy thế, vờ vịt cầm tay ca ca : "Ca ca đừng giận, muội biết sai rồi."
 
Trạm Huyên đối với bé con này còn có biện pháp nào nữa? Hắn bất lực hít một hơi : "Liên Hoa nhi, trẫm biết muội có ý tốt, muốn giúp trẫm sớm tìm ra kẻ giật dây, nhưng trẫm cho dù mất đi ngôi vị hoàng đế, cũng không muốn muội gặp nguy hiểm, muội hiểu không?"
 
Trạm Liên thay đổi sắc mặt, lắc tay ca ca : "Yên tâm đi, tam ca, muội nhất định sẽ không sao."
 
Trạm Huyên than nhẹ một tiếng, xoa cái mũi nhỏ của nàng : "Muội đấy..."

 
Chuyện này cứ vậy mà qua, hai người vốn định ở Hạm Đạm cung thưởng nguyệt, có điều cung điện phủ bụi hai ba năm, khắp nơi đều là cảnh tượng suy tàn tiêu điều, lấy đâu ra hứng thú thưởng trăng nữa? Hai người đi một vòng, bàn rằng sáng mai kêu người thu doạn Hạm Đạm cung sạch sẽ, lại chờ ngày tốt vào ở.
 
Trạm Huyên thầm nghĩ bây giờ mở của Hạm Đạm cung cũng tốt, chờ việc của Lư Phù sáng tỏ, đến khi đó Liên Hoa nhi có thể danh chính ngôn thuận vào ở rồi.
 
Rời khỏi Hạm Đạm cung, Trạm Huyên đưa Trạm Liên tới Phúc Dương cung, Trạm Liên bỏ hóa trang xuống, cùng ca ca nói chuyện Khang Lạc xuất cung vào ở phủ công chúa : "Mội mình muội giả trang hai người, nhất định có lúc sơ suất, Khang Lạc không ở trong cung, càng dễ nghĩ cách hơn. Huống hồ..." Nàng không ở trong cung, hoàng hậu sẽ không có chủ ý kì quái như vậy chăng?
 
"Huống hồ cái gì?" Trạm Huyên thấy nàng muốn nói lại dừng, hỏi tới.
 
"Không có gì." Trạm Liên hoang mang lắc đầu.
 
Con ngươi đen của Trạm Huyên híp lại.
 
Lúc này Thuận An đưa một thiếu nữ mặc cung trang dung mạo bình thường đi vào, Trạm Huyên cho nàng ta đứng dậy, đánh giá cả người nàng ta một lượt, gật đầu. Thuận An lại dẫn xuống.
 
"Làm gì thế?"
 
"Nữ tử này am hiểu thuật dịch dung, mặc dù không giống bằng muội, nhưng có thể giấu được con mắt người bình thường, sáng mai lại nói Lư Phù mắc phong hàn, suốt ngày nằm trên giường, cách màn tư, người bên ngoài sẽ không phát hiện điểm khác biệt, muội chỉ cần ở trước nơi đông người, vờ hóa trang khi trong tầm mắt của trẫm."
 
Trạm Liên ngẫm nghĩ, gật đầu. Nàng chỉnh trang, dưới sự chỉ dẫn của Trạm Huyên, từ ám đạo quay về cung điện mình tạm ở.
 
Có điều nàng chậm rãi quay về điện, tam ca đã tới trước.
 
"Ca ca còn tới làm gì?"
 
"Muội thay đổi xiêm y là không tới yến hội, trẫm tới trông nom."
 

Trạm Liên bật cười, nói : "Muội không đến kịp yến hội, sợ đi muộn là có tội, không thể làm gì khác hơn là cáo bệnh."
 
"Trẫm xá tội của muội."
 
"Vậy đa tạ bệ hạ." Trạm Liên thi lễ, "Bệ hạ, lúc nãy muội lén uống hai chén rượu, bây giờ có chút ngây ngất, huynh nhìn cũng nhìn rồi, chi bằng về Càn Khôn cung nghỉ ngơi đi."
"Trẫm nhìn muội ngủ rồi đi."
 
"Không được!" Trạm Liên kiên quyết dị thường, đẩy ca ca đuổi ra ngoài, "Ca ca hôm nay cũng mệt mỏi, mau về nghỉ đi."
 
Trạm Huyên nghĩ lại, cũng không thể mặt dày mày dạn, hắn chỉ đành cả mặt không nỡ rời đi.
 
Chờ đưa Trạm Huyên ra tận cửa, Trạm Liên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đều tại hoàng hậu, hại nàng cảm thấy ca ca nhìn mình ngủ cũng kì lạ.
 
Trạm Liên quay đầu lại gọi mang nước nóng, đã thấy Hỉ Phương Nhụy Nhi vẻ mặt quái lạ đứng trước mặt, nàng biết hai người mấy ngày nay có nhiều thắc mắc, nhân tiện nói : "Ta có lời muốn nói, có điều sớm mai hãy nói, ta mệt rồi, nhanh đi chuẩn bị nước nóng cho ta tắm rửa."
 
Thấy chủ tử không để các nàng thành kẻ đứng ngoài, đó chính là xem các nàng như tâm phúc, nhị tỳ nhất thời cao hứng lại, vội vã chuẩn bị đi tới.
 
Trạm Liên tắm rửa xong, trên mặt trên người đều thoa cao hoa hồng thơm ngát, đổi áo lót tiết khố tơ lụa thoải mái rồi nằm lên giường bán nguyệt.
 
Hỉ Phương đóng cửa sổ, chỉ để lộ chút cho gió lùa, nàng thổi tắt lửa trên chân đèn bốn phía, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở góc. còn hỏi Trạm Liên có muốn tắt hết đèn không.
 
Trạm Liên nói không cần.
 
Hỉ Phương thả màn che xuống cho nàng, vòng qua bức bình phong đi ra cửa.
 
Trạm Liên vừa rồi thấy mệt mỏi, bây giờ tinh thần lại rộn ràng, mãi không ngủ được, trong đầu không ngừng suy nghĩ đủ chuyện, nghĩ đến yến hội tối nay, nghĩ tới những vì sao trên trời, bất tri bất giác lại nghĩ tới một rương thư tịch ở ngay dưới giường của mình.

 
Đây đại khái là lúc đại hôn của hoàng hậu được sắp vào hòm thôi...Thì ra còn có kiểu như vậy...
 
Không biết là say rồi hay làm sao, trái tim nhỏ của nàng đập rất nhanh, cẩn thận nhìn ra ngoài, lại rón rén từng chút kéo ra rương gỗ lê, lặng lẽ ngồi xổm xuống dùng chìa khóa mở ra, lấy sách ở bên trong ném hết lên giường, xếp chồng chỉnh tề rồi mới lấy chăn bọc lại, sau đó đóng rương ngay ngắn đặt dưới đáy giường.
 
Như đang làm chuyện gì xấu xa vậy, tim Trạm Liên đập thình thịch, nàng lại nhìn phía cửa lớn, trước tấm bình phong tĩnh mịch, nàng liền rón ra rón rén cầm ngọn đèn nhỏ, lại rón ra rón rén chạy về giường. Cả người và đèn đều chui vào trong chăn.
 
Nghĩ lại thì cơ thể này sắp tròn đôi mươi, nếu là sớm gả chồng, những sách này đều đã xem rồi, nàng bây giờ mới xem, cũng không kì lạ.
Trạm Liên tự an ủi bản thân như vậy.
 
Bông hoa còn ngậm nụ đã chớm nở bị cuốn hút, quỳ trong chăn mở một quyển trong đó ra.
 
Ôi, trời ạ, bọn họ đang làm gì vậy...đó là thứ gì vậy...xấu quá...vì sao lại trần truồng cả người...thật ngượng ngùng.
 
Gương mặt nhỏ của nàng vừa đỏ vừa nóng, dưới thân ẩm ướt nong nóng, vừa nhắc đi nhắc lại trong lòng, lại vừa dựa theo ngọn đèn mà lật trang sách.
 
"Muội đang làm gì vậy?" Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên trong gian phòng yên tĩnh, đồng thời một bàn tay xốc lên chăn mỏng trên người Trạm Liên.
 
Trạm Liên trợn trừng hai mắt, sợ đến mức không thốt ra câu, nàng bổ nhào lên trước một cái, ý đồ dùng cơ thể che khuất trang sách.
 
Thân thể mềm mại eo nhỏ mông nở cực kỳ trêu người, gương mặt đẹp xấu hổ như nhiễm ái dục, đôi mắt của Trạm Huyên ôm ý đồ đến "thâu hương" lại u ám cực độ.
 
"Ca ca tới đây làm gì, mau đi ra!"
 
Trạm Liên thẹn quá hóa giận, gương mặt đỏ lên nhe răng trợn mắt hô nhẹ, hai tay còn không quên gom góp thư tịch bị rơi ra.
 
Trạm Huyên cũng không đáp, hắn nhấc Trạm Liên lên như nhấc con gà, trên giường xuân cung đồ tán loạn lập tức hiện ra, thứ "bất phàm" mà Trạm Liên đang nhìn lập tức lọt vào mắt Trạm Huyên.
 
Trạm Huyên hít vào một ngụm hơi lạnh.
 
Trạm Liên ngượng đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào, đẩy tay hắn bảo đi.

 
Ai ngờ Trạm Huyên kinh sợ chốc lát, không những không đi, trái lại còn cuốn gối lên giường, ôm cả người nàng giữa hai chân, một tay siết lại thân thể làm loạn của nàng, cực kỳ trầm thấp khàn đặc nói : "Liên Hoa nhi, muội lại xem xuân cung đồ, thật là đứa trẻ hư." Trong lời nói của hắn mang theo tia nguy hiểm không tên.
 
Trạm Liên chỉ thấy hôm nay có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không sạch tội. Hai tay nàng che mặt, bối rối than, thở dài.
"Trẫm hỏi muội, muội có biết thứ này gọi là gì?" Trạm Huyên chỉ vào họa sách nói bên cái tai nhỏ của nàng, giọng trầm thấp mang theo nhiệt khí lay động thân thể vốn đã động tình của Trạm Liên.
 
"Muội sai rồi, ca ca..." Trạm Liên sợ càng nói càng sai nên không dám đáp, nũng nịu xin tha.
 
Trạm Huyên cũng không buông tha, lại lật một tờ, âm thanh sột soạt mang đến cảm giác quái lạ không thể diễn tả thành lời.
 
"Muội nhìn, cái này gọi là ngựa đung đưa móng, phương pháp này khiến nam tử phát điên...Liên Hoa nhi thích nhìn không?"
 
"Ca ca!” Trạm Liên không còn mặt mỗi, vừa xấu hổ lại thấy kì lạ chôn mặt vào lồng ngực y.
 
Yết hầu Trạm Huyên lên xuống, thở trầm thấp. Hai người kì lạ trầm mặc, Trạm Liên đã quẫn bách tới mức tay chân không biết đặc sao, chỉ còn làm con rùa đen rụt đầu, cúi đầu không dám nhìn người. Thân thể Trạm Huyên càng hừng hực, nâng cằm Trạm Liên lên, con ngươi đen đã tối tăm càng không có chút tia sáng. Trạm Liên tối sầm mắt lại, đối diện với ánh mắt sâu không lường được của ca ca, cảm thấy nguy hiểm không tên, trong lòng đang bảo nàng quay đầu đi, Trạm Huyên kéo mặt nàng sát lại, mở miệng liền mạnh mẽ vây kín môi mềm mại này lại!
 
Một chuyện, đã muốn rất lâu, vừa mới thực hiện, cái hôn này như thiên lôi đánh lửa, hai thân thể chấn động, càng không thể ngăn cản rồi.
 
Thời cơ chưa chín muồi, Trạm Huyên vốn muốn từng bước chậm rãi xâm chiếm nàng, nhưng mà sắc thái trước mắt lần này, hắn vẫn nhịn được, thì hắn chính là thái giám!
 
Trạm Huyên thở một tiếng trầm đục, một tay đỡ sau gáy của nàng, một tay nắm lấy cằm của nàng, thận trọng đem cơ thể yêu kiều ôm trong ngực để bản thân đùa giỡn, hắn thở hổn hển hết lần này đến lần khác ngậm lấy bờ môi mang hương thơm ngon miệng này, cái lưỡi to thấm ướt hai cánh môi đỏ, rồi vô cùng bá đạo chui vào trong miệng nàng, khẽ đùa bỡn lướt qua cái lưỡi, nghĩ rằng lúc này có thể thỏa sức đùa giỡn rồi, chỉ bạc rớt xuống từ khóe miệng hai người, hắn thậm chí không cam tâm để sót một tia ngọt ngào nào của bảo bối, đôi môi tách ra, liếm sạch hương dịch chảy tới cằm của nàng, lại ngửa đầu chiếm lấy môi của nàng.
 
Trạm Liên vốn bị thứ chưa từng trải nghiệm qua làm vui sướng kích thích mê mẩn tâm trí, lại thêm kỹ thuật hôn của Trạm Huyên cao siêu, nàng chỉ có thể thành nước chảy bèo trôi, nhắm chặt hai mắt cảm nhận sóng triều sung sướng này, muốn càng nhiều hơn cũng không biết mình muốn cái gì, nàng mở con mắt ướt át, nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Trạm Huyên, bỗng hoàn hồn.
 
Việc thân mật này là giữa phu thê, không phải việc huynh muội có thể làm! Vốn dĩ đây chính là cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân!
 
Giống như gáo nước lạnh từ trên trời giáng xuống, Trạm Liên bắt đầu giãy dụa, "Tam ca, mau thả muội ra!" Nàng thật khó khăn mới có thể nói thành lời trong màn hôn dày đặc của hắn, bàn tay nhỏ đập vào lồng ngực hắn.
 
Trạm Huyên đã bị sương phù phủ mắt lâu ngày, nào chịu thả nàng đi? Hắn tóm lấy hai tay của nàng, thuận thế đẩy ngã nàng trên giường. Phía sai lưng đè lên đống sách lộn xộn, Trạm Liên hô đau một tiếng.
"Lừa trẫm để xem những thứ này, có phải là muốn trẫm phạt muội, hả?" Trạm Huyên trầm đặc nói xong, cúi đầu đưa bờ môi nóng rực áp xuống lần nữa.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK