“Tiêu Chí Khiêm, sao anh lại tới đây?” Tuyết Chi vội hỏi: “Đúng rồi, anh có nhìn thấy chị Điềm không? Khi nãy chị ấy mới rời đi.”
Tiêu Chí Khiêm lắc đầu, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô chăm chú, khiến Tuyết Chi có chút không được tự nhiên. Cô vừa muốn lên tiếng, anh đã tiến lên mấy bước, chợt má cô, hôn lên môi cô.
Anh hôn rất đột ngột, lòng bàn tay lạnh lẽo nâng mặt cô, khí lạnh trong nháy mắt xuyên thấu qua làn da.
Tuyết Chi bị hành động của anh dọa sợ, trợn to mắt, nhưng chỉ một hai giây sau cô đã lấy lại tinh thần, lập tức đẩy anh ta: “Tiêu Chí Khiêm! Anh…”
Khuôn mặt Tuyết Chi đỏ ửng, hung hăng trừng anh, ba của cô còn đang ở phía sau đó, sao anh lại làm càn như thế chứ? Nếu không phải vì cô quá hiểu tính cách của Tiêu Chí Khiêm, nói không chừng lúc này đã sớm tức giận đến không để ý tới anh rồi.
Cho dù muốn thân thiết cũng phải phân biệt thời gian chứ!
Cũng may Trương Hồng Khánh đưa lưng về phía bọn họ, không có nhìn thấy đôi trẻ đang làm gì, điều này làm cho Tuyết Chi thở phào, không đến mức quá xấu hổ.
Ánh mắt kỳ lạ của Tiêu Chí Khiêm vẫn luôn đặt trên người cô, nhìn chằm chằm ngũ quan lúc nào cũng xinh đẹp tinh xảo của cô, còn có đôi môi hơi sưng đỏ vừa mới bị mình hôn. Mắt phượng hờn dỗi của cô mang theo sự quyến rũ tràn đầy hấp dẫn, không có lúc nào không thu hút ánh mắt anh.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt híp lại rồi mở ra, như có sương mù lượn lờ, sau đó, lại chậm rãi nâng tay lên, sờ sờ môi mình.
Nơi đó, còn sót lại độ ấm và hương vị của cô khi nãy.
Đây là nụ hôn của cô sao?
Rất ngọt, ngọt đến khiến người ta lưu luyến quên về.
Chị Điềm dẫn bác sĩ lập tức chạy về phòng bệnh, Đại Long và Tiểu Long vẫn chưa về, chị nghi ngờ liếc nhìn xung quanh, có một loại lo lắng đang không ngừng lan rộng trong lòng. Khi chị ta đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng chỉ còn Trương Hồng Khánh mà không thấy Tuyết Chi, bước chân trở nên cứng đờ…
Một chiếc xe Sedan màu xám đậm không hút mắt lái đến chỗ thu phí vào đường cao tốc.
“Xin chào.” Nhân viên ở cửa sổ máy móc chào hỏi.
Cửa sổ xe hạ xuống, một bàn tay trắng nõn thon dài đưa tiền đến cửa sổ.
Phía sau là tiếng còi xe cảnh sát, từ xa đến gần.
Nhân viên nhìn lướt qua phía sau, nhíu mày: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Thu tiền xong, xe từ từ chạy đi, xe cảnh sát lại đúng lúc lái tới.
Mơ hồ nghe thấy giọng nói nôn nóng vang lên: “Kiểm tra tất cả các xe ra khỏi thành phố…”
Xe Sedan màu xám càng chạy càng xa.
Người trong xe từ từ kéo mặt nạ da người trên mặt xuống, ném qua một bên.
Con ngươi tà mị xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô gái ở ghế sau xe, khóe môi xinh đẹp hơi cong lên, lái xe nhanh hơn.
…
Lại là ác mộng.
Lần này, cũng vô cùng rõ ràng.
Cô ngã xuống đất, trơ mắt nhìn Tiêu Chí Khiêm bị xe đâm bay lên… giống như thiên sứ bị gãy cánh, bay lên giữa không trung rồi rơi xuống. Khóe miệng anh vẫn chứa ý cười, nhưng còn có bình tĩnh, thoải mái, giải thoát.
Giống như, cơ thể bị đâm bay lên này hoàn toàn không phải là của anh, tùy tiện làm thế nào, anh cũng không sao cả.
Anh cứ như thế đẩy cô ra, có lẽ ngay cả chính anh cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng, kết quả của việc này có nghĩa là gì.
Ầm.
Lại là âm thanh khiến cô run rẩy, khiến cô cả đời sẽ không quên kia, nó vang lên ngay bên tai, rõ ràng giống như nụ cười của anh vậy.
Hình ảnh dừng lại, không thể lùi lại, không thể đi tiếp, vĩnh viễn đều dừng lại ở khoảnh khắc anh bị đâm bay lên, trở thành ác mộng giày vò cô, cho dù thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Tuyết Chi đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống từ trên trán.
Cùng một giấc mơ, cùng một hình ảnh, không ngừng lặp đi lặp lại. Tuyết Chi đau khổ dùng tay che mặt, chỉ hận không thể đưa tay vào trong đầu mình, lấy hết toàn bộ chúng nó ra!
Cô sắp bị cơn ác mộng này ép đến điên rồi!
Bên ngoài cửa sổ sát đất là sóng biển cuồn cuộn rít gào mạnh mẽ va chạm vào đá ngầm, bắn lên bọt sóng cao chừng mười mấy mét, gió biển gào thét, thỉnh thoảng còn đập lên cửa sổ rộng mở.
Thân thể Tuyết Chi cứng đờ, từ từ buông hai tay ra, mắt phượng không thể tin được trợn to.
Căn nhà xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, tất cả đều xa lạ.
Trong căn phòng gần trăm mét vuông chỉ có giường ngủ, ngay cả bàn cũng không có, trên vách tường ở đối diện treo một cái tivi chiếu, còn lại chính là vách tường màu trắng, sàn nhà màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng.
Đây là đâu?!
Khi nghe thấy tiếng biển bên ngoài, Tuyết Chi giật mình vén chăn ra xuống giường, đứng trước cửa sổ nhìn biển rộng bên ngoài, trong đầu cô xuất hiện mấy hình ảnh nhỏ nhặt.
Ba nhập viện, cô đi thăm, sau đó… Tiêu Chí Khiêm đến, rồi chuyện sau đó nữa cô hoàn toàn không nhớ gì. Hoàn toàn không nhớ sao cô lại đến đây.
Hơn nữa, bây giờ đã là đầu mùa đông, tháng mười hai rồi, nhưng bầu không khí ấm áp phả đến nhắc nhở cô, đây không phải là khí hậu của thành phố A!
Tuyết Chi thật sự mơ hồ rồi, là Tiêu Chí Khiêm dẫn cô đến đây ư? Vì sao?
Tuyết Chi nghi ngờ xoay người đi xuyên qua căn phòng trống rỗng, đẩy cửa ra, cô nhìn thấy hành lang thật dài, toàn bộ đều là màu trắng, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối vậy. Hạt giống lo lắng đang nảy mầm nơi đáy lòng, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể cô, cô cứ thế đi chân trần chạy ra ngoài, liên tục chạy dọc theo hành lang, đối diện chính là cửa tròn lớn màu đen, không hề có bất cứ hoa văn gì, chỉ có một màu đen thuần túy.
Hô hấp của Tuyết Chi bắt đầu trở nên gấp gáp, cô híp mắt phượng, đẩy mạnh cánh cửa kia ra…
Gió biển điên cuồng nháy mắt thổi qua mái tóc dài của cô, cô ngơ ngác đi ra ngoài, dưới chân là hạt cát mềm mại còn sót lại nhiệt độ nóng bỏng của ban ngày. Tuyết Chi đứng trên bờ cát mênh mông, mờ mịt nhìn khắp xung quanh.
Biển khơi, rừng cây, bờ cát, còn có cô.
Cô lại chần chừ xoay người, lúc này mới thấy rõ nơi mình từng ở, là một hành lang hình tròn dài như đường hầm, liên tục kéo dài vào sâu trong rừng cây. Nhưng không thể nhìn rõ nó thông đến đâu, mà cánh cửa lớn màu đen kia chính là chỗ vào.
Khó hiểu là bờ biển có một kiến trúc lạ như vậy, nhưng không nhìn thấy ai khác!
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh, không nghĩ ra được vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này!
Đúng rồi, Tiêu Chí Khiêm!
Anh ở đâu?
Cô càng lo lắng hơn, xoay người đi về phía trước dọc theo bờ cát, vừa đi vừa gọi: “Tiêu Chí Khiêm? Tiêu Chí Khiêm! Anh ở đâu thế?”
Tiếng biển điên cuồng át đi tiếng cô, cô chỉ có thể đi về phía trước theo con đường hình tròn kia để tìm kiếm, tiện thể xem thử rốt cuộc nó thông đến đâu!
Từng đợt hơi nóng ẩm ướt phả vào mặt, sắc trời một mảnh xám xịt, không nhận rõ thời gian, loại cảm giác này giống như cả đất trời chỉ còn lại một mình cô, ngoài hiu quạnh thì chỉ còn lại hiu quạnh.
Cô hoảng sợ, rõ ràng khí hậu nóng bức, nhưng cô vô thức cảm thấy cả người lạnh như băng, như đang ở trong hầm băng vậy.
Đây là trò đùa dai sao?
Tiêu Chí Khiêm ở đâu? Sao lại để cô một mình ở nơi thế này?
Tuyết Chi đã đi một đoạn đường rất xa, bờ cát và con đường cũng dần cách xa, hoàn toàn không nhìn thấy nó nữa. Đúng lúc này, cô ngẩng đầu, bỗng chốc nhìn thấy có một người đứng trên đá ngầm!
Người đó mặc áo khoác ngoài màu đen, vạt áo bị gió thổi đến tán loạn, cổ áo dựng thẳng, che đi khuôn mặt của anh. Anh đứng hóng gió biển trên đá ngầm rất cao phía xa xa.
Nhìn thấy bóng lưng của anh, Tuyết Chi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy tới, lớn tiếng hô: “Tiêu Chí Khiêm! Tiêu Chí Khiêm!” Chắc chắn anh là Tiêu Chí Khiêm, bóng lưng thế này xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần, cô sẽ không nhận lầm đâu!
Nhưng dường như người nọ không nghe thấy tiếng kêu của cô, vẫn đứng trên tảng đá như trước, tóc ngắn bị gió thổi rối tung.
Tuyết Chi cố hết sức bò lên phiến đá ngầm kia, cô đi chân trần, thi thoảng bị tảng đá sắc bén quẹt một đường, cũng bất chấp đau đớn mà chạy thẳng về phía người kia.
“Tiêu Chí Khiêm!” Cô chạy tới, ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Người trong lòng hơi cứng đờ, cả người đều căng chặt, nhưng lại chậm rãi thả lỏng, cứ mặc cho cô ôm như thế.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, tất cả lo lắng lúc trước đều được vỗ về. Gò má cô dán lên lưng anh, nghe tiếng tim đập của anh, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, lại ôm chặt anh hơn, giống như sợ đây chỉ là ảo giác của cô, một giây sau anh sẽ biến mất vậy.
Cảm giác được sự lo lắng cô giấu kín trong lòng, người đàn ông từ từ cúi đầu, nhìn cánh tay mảnh khảnh đang ôm lấy mình, đôi mắt yêu dị lóe lên chút dịu dàng quyến rũ.
Gió biển càng ngày càng lớn, thổi đến cô hơi khó chịu, dáng người gầy gò như sẽ bị thổi bay bất cứ lúc nào, chỉ có thể ôm chặt lất anh.
“Tiêu Chí Khiêm.” Trong giọng nói oán giận còn mang theo chút sợ hãi: “Khi nãy anh đi đâu thế? Sao lại để em ở trong phòng một mình chứ? Hơn nữa đây là đâu? Không phải chúng ta nên ở bệnh viện sao?
Tuyết Chi hỏi một lúc lâu vẫn không thấy người trước mặt trả lời, cô nghi ngờ cau màu: “Tiêu Chí Khiêm? Anh có nghe thấy em đang nói gì không?”
Cô ngẩng đầu đầu, buông tay ra, muốn đi đến trước mặt anh…
Khi Tuyết Chi đi đến trước mặt anh, đột nhiên hoảng sợ, lùi về phía sau một bước lớn: “Anh…”
Trước mắt là một khuôn mặt xa lạ, bình thường đến khiến người khác nhìn một lần sẽ lập tức quên đi, chỉ có đôi mắt sáng rực lấp lánh kia đang hút chặt lấy ánh mắt cô.
Anh ta không phải Tiêu Chí Khiêm!
Nhưng vì sao ngoài khuôn mặt này, cho dù là dáng người hay chiều cao đều cảm thấy rất giống Tiêu Chí Khiêm? Giống đến mức chỉ dựa vào bóng lưng sẽ khiến cô nhận lầm, tưởng rằng đây chính là Tiêu Chí Khiêm!
Người đàn ông hơi híp mắt nhìn cô, đáy mắt có ngọn lửa đang rực cháy, nguy hiểm mà quyến rũ. Khóe môi cong lên cười như không cười, rất tao nhã. Cho dù vẻ ngoài của anh ta thật sự quá bình thường, nhưng vẫn không thể che giấu cảm giác quyến rũ mang theo tùy tiện của mình.
“Anh là ai?” Tuyết Chi lùi về sau, cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta.
Anh ta cười, tiếng cười trầm thấp triền miên, dịu dàng như nước, nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên: “Em không biết tôi là ai ư?”
“Đây là đâu?” Tuyết Chi nhíu chặt mày, lại lặng lẽ lùi về sau một bước, bất cứ lúc nào cũng có thể xoay người chạy trốn. Từ khi ở bên Tiêu Chí Khiêm, cô đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, tính cảnh giác cũng liên tục nâng cao. Cô hiểu bối cảnh của Hồng Môn, càng hiểu trách nhiệm của Hải Thiên Đường, làm người phụ nữ của Đường chủ, cô không thể tự nhiên xuất hiện ở đây được!