Giọng nói lạnh lùng sau lưng khiến cô hoàn hồn lại. Quay đầu nhìn không ngờ lại là Tập Chính Hãn.
Ánh mắt Tập Chính Hãn nhìn cô mãi mãi vẫn là sự khinh miệt mơ hồ cả một tia oán hận thịnh nộ nhưng ông ta che giấu rất tốt, liếc mắt nhìn cái giỏ trong tay cô, đuôi lông mày giương lên: “Ân ái quá nhỉ, tự mình mang cơm trưa tình yêu đến cơ đấy? Ha ha… Dùng chiêu này để trói buộc đàn ông đúng là tốt lắm, tôi nghĩ không bao lâu nữa sẽ phải gọi cô một tiếng phu nhân rồi nhỉ?”
Trông thấy ông ta cảm giác giống như lại bị quay trở lại Địa Ngục, toàn bộ tâm trạng tốt đẹp của cô biến mất hết, Vy Hiên không muốn ở chỗ này nói gì nhiều với ông ta nên chỉ gật đầu thăm hỏi, sau đó nói: “Rất xin lỗi, tôi đang rất vội.”
Cô vừa đi qua, Tập Chính Hãn ở sau lưng cười khẽ hai tiếng: “Chuyện hạng mục hợp tác cùng Hoàn Vũ quả thực là tôi phải cám ơn cô.”
Vy Hiên dừng lại, quay đầu: “Có ý gì?”
“Hoàn Vũ có ý định hợp tác cùng Danh Sáng, Lăng Vũ làm người phụ trách sẽ là người có lợi lớn nhất, đương nhiên trong lòng tôi cũng biết rõ nếu như không có cô thì nó cũng không thể được thuận lợi như vậy.” Cho dù là cảm ơn nhưng Tập Chính Hãn nói ra giống như là đang bố thí.
Ông ta không thèm cảm ơn người phụ nữ này, dường như cô có làm chuyện gì cho dù là đánh đổi cả tính mạng hay linh hồn thì cũng đều là dĩ nhiên.
Gông xiêng đạo đức vẫn luôn trở thành công cụ phán quyết ở trong tay ông ta, mọi việc đều thuận lợi.
Ông ta hận cô! Hận cô tận xương tủy!
Vy Hiên thất thần, cho nên nói Liên Cẩn Hành cũng không có làm khó A Vũ…
Giọng nói lạnh lùng của Tập Chính Hãn vang ở bên tai: “Liên Cẩn Hành cũng coi trọng cô có lẽ là dựa vào cảm giác mới mẻ này, vì Lăng Vũ cô phải nên cố gắng tranh thủ mới đúng.”
Vy Hiên nghiêng đầu, khóe mắt liếc qua thân ảnh kiêu ngạo của ông ta, đáy lòng hơi thở dài.
Cô biết mình sai nên muốn nghĩ hết tất cả các biện pháp để đền bù cho dù không phải cô tự tay tạo thành, mà ông ta là hung thủ chân chính sao lại có thể yên tâm thoải mái được như vậy? Cô không tức giận mà chỉ thấy càng đau lòng cho A Vũ hơn.
Đoạn đường này, tâm sự vô số.
Tập Chính Hãn tới gặp Liên Cẩn Hành, ông ta là một Tổng giám đốc nổi tiếng trong nước về lĩnh vực bất động sản, còn cả thân phận thương nhân Hồng Kông đến nội địa đầu tư, ông ta hưởng thụ hết các loại khen ngợi và ủng hộ nhưng kết quả đến chỗ này lại bị Liên Cẩn Hành đóng cửa không tiếp.
“Tổng giám đốc Tập, rất xin lỗi, Tổng giám đốc của chúng tôi và Tổng công ty Cao Tằng đang có có cuộc họp qua video rất quan trọng nên tạm thời không có thời gian gặp ngài, thật sự vô cùng xin lỗi.”Tiểu Tần khách sáo nói.
Tập Chính Hãn ngồi ở trong phòng khách, sắc mặt có chút khó coi: “Ha ha, Tổng giám đốc Liên bận rộn quá nhỉ? Gọi điện thoại hẹn thì nói không rảnh, chúng tôi tới đây rồi mà còn bận quá không có thời gian gặp?”
Nghe ra sự không vui trong lời nói của ông ta, Tiểu Tần không kiêu ngạo, không tự ti giải thích nói: “Tổng giám đốc Tập tuyệt đối đừng hiểu lầm như vậy, gần đây bởi vì chuyện khai thác hạng mục hợp tác bảo vệ môi trường mà Tổng giám đốc Liên thực sự bận tối mày tối mặt. Dù sao… Cũng có mấy công ty đưa ra phương án cũng không tệ, chúng tôi vẫn đang phải nghiên cứu thương thảo nên đương nhiên là bận rộn hơn chút.”
Tập Chính Hãn nhếch môi, liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi chính là đặc biệt vì việc này nên mới tới đây muốn bàn bạc cùng Tổng giám đốc Liên thêm một chút, nếu có thể, tôi sẽ đích thân tiếp nhận hạng mục này, làm như vậy trong tương lai cũng sẽ dễ dàng quản lý hơn và càng có hiểu quả hơn, qua đó cũng nói lên thành ý của tôi là lớn nhất.”
“Tổng giám đốc Tập xem trọng như thế thì tôi sẽ chuyển cáo lại cho Tổng giám đốc, chỉ là chúng tôi vẫn muốn cùng người phụ trách hạng mục này bàn bạc thì sẽ tốt hơn, dù sao cũng quen thuộc hơn.”
Tập Chính Hãn bị từ chối thẳng như thế nên rất mất mặt, lập tức đứng lên: “Đã như vậy thì tôi cũng không quấy rầy nữa.”
“Tổng giám đốc Tập ngài đi thong thả.”
Tiễn Tập Chính Hãn rời đi rồi Tiểu Tần mới đi vào văn phòng của Liên Cẩn Hành: “Tổng giám đốc Liên, ông ta đi rồi.”
“Ừm.” Liên Cẩn Hành đầu cũng không ngẩng lên, đối với chuyện gì đó hoặc người nào đó không liên quan anh đều tỏ ra không quá quan tâm.
Tiểu Tần có chút không hiểu nói: “Tập Lăng Vũ đang làm rất tốt sao ông ta lại muốn nhận lấy tự mình làm nhỉ?”
Liên Cẩn Hành không nói chuyện nhưng bên môi lại toát ra vết tích nhàn nhạt của nụ cười đùa cợt.
Bây giờ Tập Chính Hãn mới bắt đầu lo lắng sao?
Có vẻ như, đã hơi muộn.
Trở lại công ty, Tập Chính Hãn nhẫn nhịn đầy một bụng tức giận, về đến văn phòng xả ra một tràng.
Đúng lúc Tập Lăng Vũ có việc đi vào: “Bản thiết kế đã sửa xong rồi, cần ký tên.” Ở trước mặt ba mình thái độ của anh ta lại vô cùng xa lạ và lạnh nhạt, không thể nghi ngờ đây đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, Tập Chính Hãn nhìn thấy anh ta như vậy lại càng thêm tức giận nhưng vẫn cố gắng nhịn lửa giận xuống, cầm bản thiết kế lên đảo qua một lượt sau đó mới cầm bút kí tên lên đó.
Tập Lăng Vũ không nói gì nhận lấy rời đi, Tập Chính Hãn lại nói: “Lúc đi ngang qua Hoàn Vũ nhìn thấy Phạm Vy Hiên.”
Tập Lăng Vũ dừng bước chân lại giống như mong muốn trong lòng ông ta, thấy vậy ông ta lại giống như vô tình nói tiếp: “Cô ta tới đưa cơm trưa cho Liên Cẩn Hành, ha ha… Không nhìn ra cô ta lại là một người phụ nữ rất có tâm cơ đấy, biết các phương diện điều kiện của mình không được như ý muốn thì quan tâm từ những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của người đàn ông khác…”
Không đợi ông ta nói xong, Tập Lăng Vũ đã quay đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo cứng rắn thẳng tắp nhìn về phía ba mình: “Ông tới Hoàn Vũ rồi à? Có chuyện gì vậy?”
Tập Chính Hãn nhíu mày, rất bất mãn đối với câu hỏi chất vấn của anh ta: “Ba đi đâu còn phải báo cáo với con sao? Từ lúc nào mà ngay cả chuyện của ba còn cũng muốn muốn hỏi tới vậy!”
Tập Lăng Vũ nhếch một bên khóe môi lên từ từ phát ra tiếng cười trầm thấp, đáy mắt hiện lên tà khí, lạnh đến mức thấu xương: “Muốn cướp đi hạng mục này từ trong tay của tôi sao?”
Anh ta khinh thường quanh co mà nói thẳng vào vấn đề khiến Tập Chính Hãn lập tức thẹn quá hoá giận.
Ông ta vỗ bàn ‘bộp’ một tiếng, đứng lên, tức giận chỉ vào mặt anh ta: “Con có biết con đang nói chuyện cùng ai không? Ba mà thèm đi cướp hạng mục kia của con à? Nói đùa, cả cái công ty này đều là của ba! Con đừng quên nếu như không có ba thì con cũng chẳng phải là cái gì đâu ra oai diễu võ nhé! Sao còn có thể đứng ở chỗ này mà giương? Con cũng chỉ tiếp tục làm một người rác rưởi mà thôi!”
Tập Lăng Vũ lại cười, từ phản ứng của ông ta sớm đã nhìn ra một chút: “Sao vậy, không gặp được Liên Cẩn Hành có đúng không? Ha ha, xem ra mặt mũi của Tổng giám đốc Tập cũng chả có gì đặc biệt.”
Mặt Tập Chính Hãn đỏ bừng lên: “Làm càn! Con cút ra ngoài cho ba!”
Tập Lăng Vũ sớm đã không muốn nhìn thấy ông ta, chậm rãi đi về phía cửa, không nhanh không chậm nói: “Không sai, tất cả những thứ ông vừa mới nói đều không sai… Chỉ buồn cười là, bây giờ ông lại phải đi cầu cạnh cái thứ rác rưởi này đấy!”
Quay người, kéo cửa ra ra ngoài, sập cửa lại thật mạnh.
Tập Chính Hãn tức giận đến mức quẳng đồ vật trong phòng làm việc, lúc Trình Tương đi vào giật nảy mình: “Chính Hãn, ông sao vậy?”
“Mất dạy! Còn không phải cái tên nghịch tử kia sao!” Tập Chính Hãn tức giận mắng: “Bây giờ có một chút thành tích rồi, cánh cứng rắn rồi thế mà lại dám không coi tôi vào đâu!”
Trình Tương nghe xong, trong lòng hiểu rõ, cười tủm tỉm đi qua: “Ôi, giận như vậy làm gì? Con của ông như thế nào cũng không phải là ngày đầu tiên ông gặp nó, thôi đừng tức giận nữa, đến đây, uống canh tôi nấu mang đến cho ông đi.”
Ông ta bực bội khoát tay: “Không uống!”
“Ông không thể bạc đãi cơ thể của chính mình được!” Trình Tương không quan tâm lời ông ta nói lấy thêm một chén nữa đưa tới: “Chẳng may bị nó làm cho tức giận ngã bệnh rồi thì công ty không phải sẽ là của người khác không phải sao? Đến lúc đó, người ta sẽ rất cảm kích ông đấy!”
“Nó sao?” Tập Chính Hãn cười lạnh: “Công ty là giang sơn mà ông đây lập nên, nó nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Vậy thì ngoan ngoãn uống đi.”
Tập Chính Hãn nhìn bà ta sau đó buồn bực nhận lấy, Trình Tương cười: “Vậy mới đúng chứ!”
Sau đó lại đỡ ông ta ngồi xuống, ở sau lưng giúp ông ta xoa nhẹ huyệt Thái Dương: “Chỉ có điều, Chính Hãn, ông cũng đừng trách tôi lắm miệng nhé! Đứa con trai này của ông cũng không phải là ngu ngốc, nó và cái cô Phạm Vy Hiên kia thân thiết như vậy trước đó tôi còn tưởng rằng là tình cảm đấy, bây giờ xem ra người ta sớm đã có tính toán của mình! Không phải sao, Liên Cẩn Hành chính là một ví dụ rất tốt? Nói không chừng, anh ta đã sớm ở trong bóng tối hứa hẹn thứ gì, Phạm Vy Hiên cũng chỉ là trợ giúp mà thôi! Đến lúc đó, người ta dùng tiền của công ty kiếm lời thanh danh uy vọng cho mình, người thiệt thòi chỉ có ông thôi!”
Sắc mặt Tập Chính Hãn càng thêm khó coi: “Nó dám!”
“Ôi, có cái gì mà không dám? Bây giờ còn chưa ký được hợp đồng mà còn dám không coi ông vào đâu rồi, vậy nếu thật sự ký được hợp đồng thì còn đến mức nào nữa?”
Tập Chính Hãn bực bội đẩy tay của bà ta ra: “Được rồi được rồi! Đừng ấn nữa! Càng ấn lại càng đau!”. đam mỹ hài
Trình Tương uyển chuyển nói: “Ông tức giận với tôi để làm gì chứ? Cũng không phải tôi khiến ông tức giận mà đau đầu… Người ta ngày nào không phải nghĩ cách bồi bổ cơ thể cho ông, có hôm đầu đau nóng não căng thẳng muốn chết… Đứa con trai kia của ông thì tốt rồi, ước gì tức chết ông thật sớm để kế thừa gia sản…”
Tập Chính Hãn trừng bà ta: “Được rồi! Dừng lại được chưa đây?”
“Chỉ biết hung dữ với tôi!” Trình Tương tức giận cầm túi lên, muốn đi ra ngoài: “Ông đấy! Sớm muộn gì cũng sẽ bị con của ông ăn đến mức cặn bã cũng không còn!” Lúc đi tới cửa bà ta lại quay đầu, lạnh lùng nói: “Ông cũng đừng quên, chuyện mẹ của nó năm đó nó vẫn luôn oán hận ông đây! Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ lời nó đã nói, nó nói chúng ta là ma quỷ sau này đều sẽ xuống Địa ngục.”
Không nhìn sắc mặt trắng bệch của Tập Chính Hãn nữa, Trình Tương ưu nhã xoay người, kéo cửa ra, cười nhẹ, giống như đang thì thào tự nói: “Thật sự không dám tin kia lại là lời của một đứa trẻ mới năm tuổi nói ra…”
Đi ra khỏi cửa, Trình Tương quay đầu lại khinh thường quét mắt một vòng nhìn cánh cửa kia sau đó mới quay đầu bước đi.
Vừa đi, bà ta vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Anh hai, em đã nói theo lời anh dạy rồi... Chỉ là, ông trời có mắt, hôm nay đứa con hoang kia…”
Bà ta vui vẻ nói, dần dần từng bước đi mất.
Trình Tương đi rồi, văn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Tập Chính Hãn không còn tức giận nữa, cả người cũng bình tĩnh trở lại, ông ta đốt điếu thuốc chậm rãi ngồi xuống ghế.
Chuyện Trình Tương nói ông ta cũng nhớ được, sự kiện kia giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, Tập Lăng Vũ tuổi còn nhỏ mang theo hận ý nhìn ông ta rồi nói ra câu nói kia.
Còn nhớ khi đó, ông ta là một người đàn ông trưởng thành vậy mà lại chạy trối chết.
Kể cả sau này, ông ta cũng không dám nhìn vào ánh mắt của đứa bé kia, quá lạnh, Thái Thanh, cũng quá tàn nhẫn.
Cho nên, ông ta đầy đọa nó, không quan tầm tới nó, cho dù biết rõ Trình Tương ngược đãi nó nhưng cũng chưa bao giờ hỏi đến… Nhoáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, sao ông ta lại có thể quên mất, cho dù đã lớn lên trưởng thành nhưng nó vẫn là đứa bé trai năm tuổi năm đó.
Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, ông ta nhận.
“Tổng giám đốc, Tổng thanh tra lại đi ra ngoài rồi, nhìn qua hình như còn rất tức giận.”
“Đi theo nó đi.”
Tập Chính Hãn cúp điện thoại, đôi mắt híp lại, chắc chắn cho rằng Tập Lăng Vũ nhất định là đi tìm Phạm Vy Hiên!
Tiểu tử kia chính là người không biết nhẫn nhịn như vậy!
Dập tắt điếu thuốc ở trong gạt tàn, Tập Chính Hãn ở trong lòng đưa ra một quyết định.