Hai người ngồi trong quán trà dưới tầng một công ty Vy Hiên, Tuyết Chi vào thẳng vấn đề: “Có muốn tin hot để viết bài không?”
“Tin gì cơ?”
“Liên quan đến nhà họ Tiêu.”
Vy Hiên ngẩn ra: “Nhà họ Tiêu nào?”
Tuyết Chi nhấn mạnh từng chữ: “Nhà họ Tiêu ở Tây Sơn.”
Vy Hiên hơi biến sắc, đôi mắt vốn không có cảm xúc bỗng nhiên trở nên hưng phấn.
Nhắc đến nhà họ Tiêu ở Tây Sơn, đừng nói là thành phố A, đến cả tỉnh L không ai không biết.
40 năm trước, nhà họ Tiêu chỉ mở một quán ăn nhỏ ở Tây Sơn, đến nay đã phát triển một chuỗi nhà hàng lớn trên toàn quốc.
Vì nổi lên ở Tây Sơn thành phố A, nên người trong ngành gọi họ là nhà họ Tiêu Tây Sơn. ngôn tình hoàn
Công ty ẩm thực liên kết với Tiêu thị là công ty gia đình, chủ tịch hội đồng quản trị hiện tại là Tiêu Chính Thịnh, đó là nhân vật mà chỉ cần một cái vung tay cũng đủ khiến cả thành phố A rúng động.
Có thể moi được tin tức của nhà họ Tiêu, Vy Hiên cầu mà không được đây! Cô nhìn thẳng vào Tuyết Chi: “Tin gì?”
Tuyết Chi thong thả dựa người vào lưng ghế, nhướn mày: “Tớ còn nhớ, có người nhân lúc tớ say, vứt tớ cho kẻ không liên quan rồi chạy.”
Vy Hiên cũng dứt khoát: “Nói đi, muốn tớ đền thế nào?”
Đợi mãi câu này của cô ấy, Tuyết Chi nghiêng người về phía trước: “Lúc đi phỏng vấn nhà họ Tiêu, cậu phải đưa tớ theo cùng!”
Thấy Vy Hiên nhăn mày, gương mặt hồ nghi, cô lập tức nói: “Yên tâm đi, tớ không làm gì đâu, chắc chắn sẽ không ngáng đường cậu.”
Vy Hiên khoanh tay trước ngực: “Cửa nhà họ Tiêu không dễ bước vào đâu, càng huống hồ tớ chỉ là con chim non mới vào tòa soạn, nếu đắc tội bọn họ, có thể sẽ mất việc đó.”
“Những việc này cậu không cần lo, giao cho tớ là được.”
Tuyết Chi chắc chắn nói.
Thấy cô thề non hẹn biển như vậy, Vy Hiên trầm tư giây lát: “Để nghe xem là tin tức thế nào, có đáng để mạo hiểm không?”
Tuyết Chi nhíu chặt mày: “Hai tháng sau, Tiêu Chính Thịnh sẽ thu mua công ty thực phẩm Kim Ngọc.”
“Sao có thể là nhà họ Tiêu mua được? Vy Hiên nghi ngờ nói: “Không phải nên là tập đoàn La Tống sao? Tớ có được tin tức, La Tống đang điều động rất nhiều vốn, hai công ty đã bàn chuyện hợp đồng rồi.”
Tuyết Chi cười: “La Tống chẳng qua chỉ là do Kim Ngọc kéo tới để tung hỏa mù mà thôi, họ làm vậy để kích những người mua vẫn đang do dự.
Tiêu Chính Thịnh sao có thể không nhìn ra? Đồng chí Tiểu Bình vĩ đại của chúng ta từng nói: Thâm tàng bất lộ, không ra mặt, không cạnh tranh.
Hai tháng sau, vở kịch tự biên tự diễn này của Kim Ngọc sẽ hạ màn, Tiêu Chính Thịnh sẽ không từ bỏ cơ hội này đâu.”
Ánh mắt Vy Hiên nhìn Tuyết Chi vẻ bất ngờ: “Sao cậu biết?”
Tuyết Chi tất nhiên sẽ không nói cho cô ấy biết, rằng cô sống lại hai năm, chỉ nói đại lý do: “Tớ có thể vào được nhà họ Tiêu, tất nhiên có quan hệ để biết những chuyện này rồi.”
Vy Hiên cũng không phải người thích truy hỏi đến cùng, nếu đã có tin khủng, cô ấy chỉ muốn làm cho tốt mà thôi.
Tạm biệt Vy Hiên, Tuyết Chi ở về nhà họ Trương.
Bà Trương hôm nay vận may không tệ, lại thắng một ván nữa, ngâm nga bước vào nhà.
Tuyết Chi ngồi trong phòng khách nâng mắt nhìn mẹ kế: “Mẹ, có chuyện gì mà mẹ vui thế?”
Tuyết Chi rất ít khi nói chuyện với bà, Nguyễn Thanh Mai hơi ngẩn ra chút, rồi mặt mày tươi rói nói: “Hôm nay bên hội phụ nữ giải quyết thành công một vụ tranh chấp gia đình nữa, trong lòng mẹ rất vui.”
Tuyết Chi hàm ý sâu xa mà ồ một tiếng, lại chuyển ánh nhìn về màn hình máy tính.
Chẳng qua bao lâu, mẹ kế sẽ nợ một khoản tiền lớn, ba sẽ vì sĩ diện mà cắn răng lấy số tiền tích góp được đem đi trả nợ, còn vì vậy mà để đối phương bắt được thóp.
Đã vậy, lúc ba cần bà ta nhất, bà ta lại lòng lang dạ sói mà lấy nốt số tiền còn lại, đến con trai cũng không thèm quan tâm, cao chạy xa bay cùng tình nhân của mình… Sống lại một lần, cô tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra một lần nữa! Ngày hôm sau, sau khi Nguyễn Thanh Mai vui vẻ rời đi, Tuyết Chi gọi điện cho giám đốc công an tỉnh: “Chào chú Vương, cháu là Tuyết Chi…”
Trương Hồng Khánh vừa họp xong, thư ký đã vội vã chạy vào phòng làm việc ông, cúi đầu nói vài câu, ông nghe xong, bỗng đứng ngay dậy: “Nói với ông Vương, tôi lập tức qua ngay.”
“Biết rồi ạ.”
Buổi tối, Tuyết Chi ngồi ở phòng khách, ung dung điều chỉnh máy tính.
Thím Đỗ đang chuẩn bị bữa tối, Đỗ Hân Dĩnh ngồi một mình trong phòng.
Không lâu sau, Trương Hồng Khánh trở về, đi sau là Nguyễn Thanh Mai vẻ mặt áy náy.
Trương Hồng Khánh sắc mặt khó coi: “Tuyết Chi, con về phòng trước đi.”
“Vâng.”
Tuyết Chi đứng dậy, Nguyễn Thanh Mai đi sau nghiến răng nghiến lợi lườm cô.
Tuyết Chi cười khẩy, trở về phòng, vừa đóng cửa lại thì nghe được tiếng dạy bảo của Trương Hồng Khánh: “Bà làm tôi mất hết mặt mũi rồi!”
“Hoài Khanh, ông nghe tôi giải thích, chơi bài cùng tôi đều là chị em với tôi, chúng tôi không chơi lớn vậy đâu…”
“Thu được mấy trăm triệu ngay tại hiện trường, bà còn dám nói không lớn à?!”
“Tôi…”
Tuyết Chi ngồi trước màn hình máy tính, đeo tai nghe, mở máy lên, tuỳ tiện mở một trang mạng bất kỳ, khoé môi cong lên.
Cãi nhau một lúc lâu, Trương Hồng Khánh đạp cửa ra ngoài, Nguyễn Thanh Mai tức giận xông vào phòng Tuyết Chi, đứng ở cửa, xả giận nói: “Mẹ đắc tội con chỗ nào, mà con lại bảo giám đốc công an, giám đốc Vương đi bắt người?! Nhìn mẹ không thuận mắt, thì cứ nói thẳng, sao phải làm vạy? Mẹ mất mặt, thì ba con được nể mặt à?”
Tuyết Chi bỏ tai nghe ra, xoay ghế, nâng mắt phượng: “Nguyễn Thanh Mai, bà nghe tôi nói đây.”
“Con! Con gọi mẹ là gì?!”
Cô gọi thẳng tên khiến toàn thân Nguyễn Thanh Mai run rẩy.