Mục lục
Trọng Sinh, Quay Về Bù Đắp Cho Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên Cẩn Hành rũ tầm mắt xuống, thời gian lúc này như ngừng lại vậy, ngay cả trái tim đang đập của cô, cũng như ngưng đọng lại.

Cái mà anh muốn nói, cuối cùng lại không nói.

Anh quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn cô: “Chuyện không có đơn giản như cô nghĩ đâu, vợ chưa cưới của tôi cũng không phải nói làm là có thể làm, không muốn làm thì không làm nữa.”

Thấy Vy Hiên cuống cuồng muốn nói gì đó, anh giơ tay lên, ý bảo cô yên lặng, sau đó tiếp tục cất giọng rành mạch rõ ràng: “Ba chữ ‘Liên Cẩn Hành’ đối với cô mà nói có lẽ cũng chỉ là một cái tên, nhưng nó liên quan đến nhà họ Liên, là hình tượng đã được xây dựng ở Hoàn Vũ này.”

Dần dần, Vy Hiên trở nên vắng lặng lại, mi tâm nhíu chặt.

“Cách nghĩ của cô, tôi rất hiểu, nhưng mà xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý đâu, bởi vì tôi không thể lấy danh dự và uy tín của mình ra để đùa được.”

Liên Cẩn Hành nói chuyện rất bình thản, không pha tạp chút cảm xúc cá nhân nào vào cả, giống như là đang bàn một vụ làm ăn vậy. Thân là một người làm ăn, anh sẽ không để cho đối phương có được thời gian để suy nghĩ đâu mà sẽ trực tiếp ép giá đến cùng: “Ba tháng, ba tháng với thân phận vợ chưa cưới để đền bù cho tôi. Sau ba tháng, tôi sẽ tiết lộ với bên ngoài, chúng ta vì tính cách không hợp mà đã giải trừ hôn ước rồi, sẽ không còn tạo thành rắc rối nào cho cô nữa.”

Vy Hiên nghe rất nghiêm túc, rồi đột nhiên hỏi: “Còn anh thì sao?”

Anh không hiểu, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô giải thích nói: “Ba tháng sau, anh sẽ còn bị rắc rối không?”

Nhìn đôi mắt thuần khiết của cô, anh nhàn nhạt thu lại tầm mắt: “Đó cũng là chuyện của tôi rồi.”

Vy Hiên cúi thấp đầu, mi tâm vẫn nhíu lại, không có chút nào thả lỏng ra.

“Rất khó xử sao?” Liên Cẩn Hành híp mắt lại, ánh mắt lúc nhìn cô có thêm vài phần sắc bén.

“Không phải!”

Thấy Vy Hiên lập tức phủ nhận, cảm xúc trong mắt anh mới có chút dịu lại

Vy Hiên mím môi và chậm rãi nói: “Là tại tôi làm việc thiếu suy nghĩ, liên luỵ anh gánh tiếng xấu thay tôi, vậy mà chỉ yêu cầu có ba tháng thôi, tôi có tư cách gì mà khó xử chứ? Chỉ là, tôi vẫn lo lắng cho anh…”

Anh nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu cũng chưa rời khỏi.

“Tôi nói rồi, đó là chuyện của tôi.” Anh lên tiếng rồi, giống như là muốn phủi sạch mối quan hệ của hai người trước vậy, thanh âm của anh, nghe có chút rất xa cách.

Bên ngoài cửa, trợ lý Tần gõ cửa tiến vào, nhắc nhở anh: “Tổng giám đốc, bộ trưởng Chu đã đợi rất lâu rồi.”

“Ừm.” Liên Cẩn Hành liếc nhìn về hướng của Vy Hiên một cái, rồi căn dặn: “Tiễn cô ấy về giùm tôi.”



Thấy anh đứng dậy, Vy Hiên có chút sững sờ.

Anh vứt vị khách quan trọng đó ở văn phòng chỉ vì ra ngoài gặp cô sao? Nhưng cái ý niệm này cũng chỉ là thoáng qua thôi, cô không dám nghĩ, sợ chỉ là mình tự đa tình mà thôi.

Lúc anh sắp đi đến cửa, Vy Hiên mới đột nhiên nhớ đến chuyện giám đốc căn dặn, cô vội vàng lấy tấm thư mời từ trong túi ra rồi hai tay đưa qua. Mối quan hệ của hai người lúc này vô cùng ngượng nghịu, xưng như thế nào cũng thấy không được thích hợp, chỉ có thể miễn cưỡng kêu một tiếng: “Tổng…tổng giám đốc Liên.”

Anh ngừng lại, lúc nghe thấy cách xưng hô này, đôi mày của anh đột nhiên nhướng lên.

Anh quay đầu lại: “Có chuyện gì?”

“Đây là một buổi giao lưu chủ đề do toà soạn tạp chí chúng tôi tổ chức, nếu anh có rảnh…thì tới đó xem thử.”

Anh quét mắt nhìn một cái, sau đó thì trực tiếp giao lại cho trợ lý Tần: “Nếu như rảnh rồi nói.”

Rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Trợ lý Tần nghi hoặc nhìn Vy Hiên, hai người này sao mà kỳ lạ vậy nhỉ, đặc biệt là tổng giám đốc, kể từ sáng nay đến công ty, cứ giống như là một tảng băng sơn được gán mác ‘xin đừng làm phiền’ vậy.

Nhìn anh rời đi xong, Vy Hiên như bong bóng bị xẹp khí ngồi xụi lơ ở trên ghế. Lần đầu tiên cô cảm thấy, người đàn ông này thật là đáng sợ.

Đột nhiên, cửa lại mở ra.

Cô sững sờ nhìn người đẩy cửa đang đứng đó.

“Ba tháng này, tôi không hy vọng cô có dây dưa gì với người đàn ông khác.” Anh nói: “Cô hiểu ý tôi chứ?”

Đối với chuyện tối hôm qua, anh không nhắc đến một chữ, chỉ dùng câu này để làm kết thúc.

Vy Hiên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không có tránh né càng không có trốn tránh: “Thời gian này tôi sẽ làm tròn trách nhiệm.”

Trách nhiệm?

Khoé môi anh như nhếch lên mà cũng như không nhếch, cũng không biết là đang chế giễu ai nữa.

Rời khỏi công ty của Liên Cẩn Hành, tâm trạng của Vy Hiên không còn nặng nề như trước nữa, coi như là cũng có cách để tạ tội rồi, nên lúc này thả lỏng không ít.

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là Tuyết Chi gọi đến.

“Vy Hiên.” Thanh âm của Tuyết Chi ỉu xìu, không có tinh thần như lúc bình thường.

Vy Hiên ngồi xuống chiếc ghế nghỉ ở bên cạnh, lập tức lên tiếng hỏi: “Cậu sao vậy? Không khoẻ hả?”

“Vy Hiên, mấy chuyện mà…anh họ tớ làm với cậu, tớ rất xin lỗi…xin lỗi…” Cô bắt đầu nghẹn ngào, rồi dần dần ôm lấy điện thoại khóc như một đứa trẻ vậy: “Nếu như tớ không rủ cậu đến nhà bác gái tớ thì sẽ đâu có chuyện như vậy…xin lỗi, là do tớ…”

Tuyết Chi khóc rất thương tâm, cô thích Vy Hiên như vậy, nhưng anh họ của cô lại làm ra chuyện như thế!

Cả một đêm cô đều không ngủ được, cô muốn gọi cho Vy Hiên nhưng lại không dám, cứ như vậy mà dằn vặt cho đến bây giờ, cô cũng không nhịn được nữa.

“Tuyết Chi.” Vy Hiên dịu dàng nói: “Hứa với tớ, để cho nó qua đi, đừng có nhắc đến nữa.”

“Tớ biết, tớ cũng muốn, nhưng mà…tớ vẫn cảm tháy áy náy.”

Vy Hiên thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Nếu như cậu áy náy thì tớ sẽ buồn đó, cậu càng áy náy thì tớ càng buồn hơn, như vậy thì làm sao mới tốt đây?”

Tuyết Chi tiếp tục khóc, rồi lại cười lên thành tiếng: “Sởn hết da gà rồi! Cậu thích tớ như vậy à?”



Vy Hiên ‘ừm’ một tiếng: “Tớ thích Tuyết Chi nhất mà.”

Tuyết Chi nghe xong lại khóc lên: “Đáng ghét, muốn người ta khóc cạn nước mắt của quãng đời còn lại cậu mới vui sao?”

“Khóc cạn cũng tốt thôi, vậy thì chứng minh sau này không cần phải rơi nước mắt nữa, chỉ còn lại chuyện vui thôi.”

“Con nhỏ này…bình thường sao không thấy cậu biết nói chuyện như vậy chứ!”

Tuyết Chi bình tĩnh lại một chút: “Hồi nãy mẹ tớ gọi cho tớ, nói là Trương Thanh Đình chuẩn bị đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn với Dương Mạn Tinh rồi, muốn tớ theo qua đó khuyên giải. Hừ, tớ không thèm đi đâu!” Cô bực bội nói: “Sau này, tớ không quan tâm bất kỳ chuyện nào của người đàn ông đó nữa đâu!”

Bởi vì thất vọng và phẫn nộ, mà Tuyết Chi không còn gọi anh ta là anh nữa mà trực tiếp gọi thẳng tên họ.

Vì không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Trương Thanh Đình, Vy Hiên trầm mặc.

Tuyết Chi nhận ra điều đó nên lập tức không nói nữa, sau khi hẹn tối nay qua chỗ cô ăn tối xong thì liền cúp máy.

Ngồi trên ghế nghỉ, Vy Hiên luôn cảm thấy trong lòng bức bối khó chịu, nhưng mà cô có quá nhiều chuyện phiền muộn rồi, nên bây giờ cũng không rõ là đang phiền muộn về chuyện gì nữa.

Có người vội vàng từ bậc thềm đi xuống: “Cô đứng ở đó khoan vào trong đã, tôi lập tức qua đó ngay.” Lúc đi ngang qua người cô, anh đứng lại.

“Sao cô còn chưa đi?”

Nhìn thấy nơi mi tâm anh lộ ra một vẻ lo lắng, Vy Hiên không nghĩ gì mà buột miệng nói ra: “Kết hôn với một người không yêu mình, đó là bất hạnh của chị Mạn Tinh, sao anh lại không chịu tha cho chị ấy?”

Đôi mắt của Liên Cẩn Hành híp chặt lại, một cơn giận dữ đang trào dâng dưới đáy mắt anh, đột nhiên phá vỡ rào cản của sự lạnh nhạt: “Cô ấy kiêu ngạo hơn bất kỳ ai, cho nên cô ấy không cho phép mình thất bại! Trừ phi là trả giá bằng tính mạng!”

Mỗi một chữ mà anh thốt ra đều khiến Vy Hiên chấn kinh.

Liên Cẩn Hành nhanh chóng chấn chỉnh lại cảm xúc của mình, anh nói ‘mau về sớm đi’ rồi quay người rời khỏi.

Không cần dùng đến tài xế, anh tự mình lái xe, vừa mới nổ máy lên thì cửa ghế phụ đã bị kéo ra, Liên Cẩn Hành kinh ngạc nhíu mày, Vy Hiên thắt dây an toàn xong rồi nói: “Đi thôi.”

Anh nhìn cô một cái, không nói gì rồi nhanh chóng vút xe bay đi.

Trên đường đi, hai người đều không lên tiếng, thần sắc thu liễm vào trong đáy lòng mình, ai cũng có tâm sự của riêng ai.

Đến cục dân chính, Liên Cẩn Hành cởi dây an toàn ra rồi vội vã xuống xe, đi được mấy bước thì hình như là không cảm nhận được có bước chân đi theo, nên anh lại chậm bước chân lại.

Vy Hiên đi tới, đi ngang cùng với anh: “Biết ở tầng mấy không?”

Anh thuận miệng đáp: “Chắc là ở cùng chỗ với đăng ký kết hôn.”

“Vậy đăng ký kết hôn ở tầng mấy?”

Anh quay đầu nhìn qua, ánh mắt đầy cổ quái: “Tôi cũng đâu có kết hôn bao giờ.”

Sắc mặt Vy Hiên khẽ đỏ lên, cô biết mình vừa hỏi một câu rất ngu ngốc.

Sau khi bước vào, căn cứ theo bảng chỉ đường, hai người tìm đến bộ phận đăng ký ly hôn, nó ở ngay sát bên cạnh chỗ đăng ký kết hôn.

Các cặp vợ chồng chờ đợi ly hôn ở ngoài cửa đều mang sắc mặt vô cảm, cho dù đó là nỗi đau hay bi thương, thì cũng đã bị mài mòn bởi cuộc sống hôn nhân không được như ý nguyện rồi, lúc này chỉ còn lại sự tê dại và thoả hiệp thôi.

Bọn họ giống như là những tấm gương soi sự thật, đang chế giễu những cặp đôi mới đang vui vẻ ở bên cạnh kia, trong lòng thầm đoán, giấc mộng đẹp tiêu tan có lẽ chỉ là chuyện của ngày mai thôi.



Liên Cẩn Hành nhanh chóng tìm kiếm trong đám người, nhưng không thấy bóng ảnh hai người họ đâu cả, lúc anh quay người thì tầm mắt đột nhiên khựng lại.

Vy Hiên đứng ở đầu cầu thang, mặt đối mặt với Trương Thanh Đình đang đi lên.

“Vy Hiên?” Nhìn thấy cô ở đây, Trương Thanh Đình rất là kinh ngạc.

Vy Hiên đưa mắt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, đôi giày sạch sẽ, quần áo thẳng tắp, tầm mắt hướng lên trên, trên khuôn mặt anh tuấn nho nhã đó không hề nhìn thấy chút vết tích nào của sự thương cảm cả.

Cảm nhận được đằng sau mình có người đang đi tới, một mùi bạc hà nhàn nhạt dần dần trở nên rất rõ ràng.

Vy Hiên đột nhiên nói: “Tôi muốn nói chuyện đơn thuần với anh ta một chút.”

Không đợi Liên Cẩn Hành lên tiếng thì cô đã chủ động đi xuống: “Đi tới khu nghỉ ngơi ở đại sảnh đi.”

Đôi mắt hồ đồ của Trương Thanh Đình từ đầu đến cuối đều đuổi theo cô, bình thường có trầm ổn có khôn ngoan đến mấy thì khi ở trước mặt cô, anh đều giống như một thiếu niên bồng bột có thể phạm sai lầm bất cứ lúc nào.

Anh đi theo cô xuống lầu.

Trong khu nghỉ ngơi không có nhiều người, Vy Hiên chọn hàng ghế cuối cùng. Sau khi cô ngồi xuống, anh ta mới do dự tiến lên trước, anh nhìn chỗ ở bên cạnh cô, cho dù có khát vọng bao nhiêu anh vẫn chọn một chỗ ngồi cách cô một ghế.

Tầm mắt Vy Hiên luôn hướng về phía trước, anh ta vừa ngồi xuống thì cô liền lên tiếng: “Cái mà anh nợ tôi, anh định bù đắp thế nào?”

Cơ thể cao lớn của Trương Thanh Đình chợt khựng lại, nhưng ngay lập tức, anh ta như kịp thời nắm bắt được cái gì vậy, anh quay người qua, trong đôi mắt chỉ toàn là những cảm xúc mãnh liệt.

“Tôi sẽ dùng tình yêu của mình để bù đắp cho em cả đời! Vy Hiên, chỉ cần em đồng ý tha thứ cho tôi, chấp nhận tôi…tôi xin thề, tôi sẽ làm cho em hạnh phúc!”

“Tôi có thể tha thứ cho anh.” Vy Hiên nghiêng mặt qua, ánh mắt mà cô nhìn anh quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến anh ta bất giác muốn chùn bước lại.

“Thật sao?” Anh ta vui mừng, rồi lại dè dặt thăm dò.

Cô gật đầu: “Nhưng tôi có điều kiện.”

“Được! Em nói đi!”

“Tiếp tục sống với chị Mạn Tinh.”

Trương Thanh Đình vừa mới nhen nhóm được chút hy vọng rồi lại rơi vào vô vọng: “Đây chính là…điều kiện của em?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK