Cố Trầm Chu tiễn người ra đến tận cổng chính của tòa nhà trụ sở. Có một buổi trưa như thế này rồi, anh đột nhiên rất chờ mong xem tiếp theo Hạ Hải Lâu sẽ làm được những việc gì, đương nhiên không thể chỉ là mấy việc nhỏ nhặt vặt vãnh như thế này, nhưng đối phương có thể lựa chọn làm thêm việc gì khác nữa? Giống như hơn một năm trước vậy, hắn sẽ tạo ra sự cố rồi lao đến làm anh hùng cứu mỹ nhân? Hay là sẽ giống như khi bọn họ còn đối đầu, đưa ra những lời dối trá thực thực giả giả để phô diễn tâm cơ?
Nhưng vượt ngoài dự đoán của Cố Trầm Chu là, từ giờ cho mãi đến khi sự kiên nhẫn của anh đã hoàn toàn khô kiệt, Hạ Hải Lâu ngoại trừ làm mấy chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh này thì không hề làm ra bất cứ việc nào khác, thậm chí ngay cả lần trước Hạ Hải Lâu đã tiết lộ ra mối quan hệ của hai người thì cũng không sắp đặt thêm chuyện nào mới. Nhưng thực ra anh có nhận được hai cú điện thoại ấp a ấp úng của Vệ Tường Cẩm và Cố Chính Gia, tiếp đó cũng chú ý một chút đến tình hình ở phía bên này.
Trong khoảng thời gian mấy ngày gần đây, thời gian Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu ở nhà làm thức ăn càng lúc càng nhiều. Hạ Hải Lâu dường nhiên đột nhiên có hứng thú không phải tầm thường với việc bếp núc, hắn cũng bắt đầu thay đổi phương pháp làm ra đủ loại món ăn đa dạng. Mỗi ngày lúc về nhà thì Hạ Hải Lâu đã chuẩn bị xong cơm nước, Cố Trầm Chu chỉ phụ trách việc thu dọn bàn ăn và rửa bát đũa, ngược lại, nếu Cố Trầm Chu nấu ăn thì Hạ Hải Lâu sẽ dọn dẹp. Khi hai người đều không muốn làm đồ ăn sẽ trực tiếp gọi đồ ăn ở bên ngoài về hoặc ra ngoài ăn, nhưng việc này cũng không quá thường xuyên, đã biến từ ba năm ngày một tuần của lúc trước thành một hai lần một tuần như hiện giờ.
Có đôi lúc Cố Trầm Chu chợt muốn ra ngoài ăn món gì đó thì đều gọi điện thoại về nhà nói trước với Hạ Hải Lâu, sau khi nói xong, đa phần đều sẽ xuất hiện đoạn đối thoại dưới đây:
“Chúng ta đến lầu Phúc Mãn ăn Cua xé chiên, Đầu sư tử[1] và Tôm hấp rượu[2]nhé…”
“Cua xé chiên, Đầu sư tử và Tôm hấp rượu á? Tôi cũng biết làm!”
“Cậu không cảm thấy làm mấy thứ này rất phiền phức à?”
“Làm vì anh mà.”
Vì thế một bữa ăn tối vui vẻ diễn ra.
Ngày Quốc tế Lao Động vào tháng Năm là ngày lễ, người phụ trách của tập đoàn Jason đã dừng chân lại huyện Thanh Hương được nửa tháng, các điều khoản trong hợp đồng đầu tư đều được liệt ra rõ ràng, thế nhưng không có bất cứ điều khoản quan trọng nào đạt thành được thỏa thuận. Theo như Cố Trầm Chu biết, đại biểu ở huyện Thanh Hương đã nhiều lần liên lạc với tổng bộ ở nước ngoài, dùng những từ ngữ cực kì mạnh mẽ để mô tả lại tình hình đàm phán không được ở nơi này.
Hai ngày trước Jason cũng gọi điện thoại đến liên lạc với anh, trong điện thoại còn nói với anh rằng ‘Nếu như quả thực không có cách nào thúc đẩy được hợp đồng này thì cứ nói thẳng với mình, nể tình bạn cùng học mình sẽ không trách cậu đâu’.
Cố Trầm Chu không nói gì khác ngoài việc nhờ Jason thuyết phục cha anh ta để đoàn khảo sát ở lại đây thêm ba ngày nữa đến cuối tháng Tư, nếu như hết tháng Tư còn không có kết quả gì thì đoàn khảo sát có thể nhân ngày lễ nghỉ ngơi đi du ngoạn xung quanh, cũng sẽ không làm chậm trễ những chuyện khác.
“Được rồi Cố, nể là chỗ bạn học mình sẽ cho cậu thêm thời gian là ba ngày.”
Trong điện thoại, Jason dùng tiếng Anh nói chuyện với Cố Trầm Chu:
“Bất kể thế nào đi nữa, nếu như sau ba ngày không có kết quả gì thì người của tập đoàn Jason bọn mình sẽ phải đi, điều kiện cậu đưa ra rất có lợi, bản vẽ dự án cũng làm rất khá, rất phù hợp với quan niệm phát triển của bọn mình. Nếu không phải nhờ có bản vẽ dự án của cậu, bên mình chưa chắc đã có thể lãng phí nhiều thời gian ở nơi này như thế, mình hi vọng cậu có thể hiểu được điều này.”
Cố Trầm Chu nói:
“Mình cảm thấy rất có lỗi, Jason. Không cần quá lâu đâu, thời gian ba ngày là đủ rồi.”
“Vậy thì ngủ ngon nhé, bạn của tôi.”
Nói xong câu đó, kết nối điện thoại quốc tế bị ngắt. Cố Trầm Chu kéo chiếc điện thoại di động bên tai xuống, đồng thời cũng vặn lớn âm lượng của TV lên.
Hạ Hải Lâu đi từ trong phòng bếp ra bước đến bên cạnh Cố Trầm Chu, xoay người với lấy một quả quýt trên mặt bàn bên cạnh ném cho Cố Trầm Chu:
“Ăn quýt đi.”
Nói đoạn lại ngồi xuống bên cạnh anh.
“Cả buổi tối chỉ toàn xem TV, anh không ra ngoài một lúc hả?”
“Đi đâu một lúc được?”
Cố Trầm Chu hỏi, tay bóc vỏ quýt cho Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu cười nhạo:
“Tuy rằng nơi nhỏ bé như thế này không có gì hay ho nhưng anh cũng bám nhà quá đó, từ sau khi ở cùng anh thì tôi chẳng thấy anh ra ngoài bao giờ nếu như không có việc gì… Trước đây đúng là không nhìn ra đấy.”
“Sau này phải tham gia tiệc xã giao thì sẽ có cơ hội thôi, chẳng lẽ còn vội vã một, hai năm này chắc?”
Cố Trầm Chu bóc vỏ quýt xong thì tách quả quýt làm hai nửa, một nửa cho mình ăn, nửa còn lại đưa cho Hạ Hải Lâu.
“Của cậu này.”
Hạ Hải Lâu không đưa tay ra đón mà cắn ngay một múi quýt đang nằm trên ngón tay của Cố Trầm Chu, đầu lưỡi ló ra còn bất cẩn liếm ngón tay Cố Trầm Chu một cái.
Cố Trầm Chu nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu đáp lại Cố Trầm Chu bằng một nụ cười mỉm đầy thâm ý.
Cố Trầm Chu quay hẳn qua. Khoảng cách vốn đang tồn tại giữa hai người dường như bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện giữa không trung lặng lẽ xóa sạch đi. Môi dán lên môi, vị quýt chua chua ngọt ngọt là hương vị đầu tiên mà đầu lưỡi của Cố Trầm Chu cảm nhận được.
Anh ấn phần eo của Hạ Hải Lâu xuống rồi nhẹ nhàng kéo một cái, hai người một trước một sau cùng lăn lên chiếc sô pha rộng rãi, tư thế này giúp cho Cố Trầm Chu có thể vươn đầu lưỡi của mình vào càng sâu bên trong hơn. Anh cẩn thận đưa đầu lưỡi đảo qua khoang miệng đối phương, từ chiếc răng nanh chắc khỏe trơn bóng đến hàm trên mẫn cảm, từ vách thịt mềm mại trong khoang miệng đến đầu lưỡi linh hoạt đang nhảy nhót.
Cố Trầm Chu vừa hút hết dưỡng khí của đối phương lại cũng vừa bị đối phương hút hết dưỡng khí, hơi thở của hai người thông qua khoang miệng lặng lẽ hòa vào nhau, tựa như hai đường thẳng vốn được số mệnh định là phải song song, lại bởi vì một chuyện ngoài ý muốn phát sinh vào một lúc nào đó mà xuất hiện sự thay đổi nghiêng lệch, cuối cùng còn bị nhẹ nhàng thắt thành một nút kết lại.
Khi nụ hôn thật dài chấm dứt, cả hai người đều hơi thở dốc. Hạ Hải Lâu nâng hai cánh tay của mình lên, một bàn tay vuốt ve bả vai của Cố Trầm Chu, tay còn lại thì di chuyển xuống phía dưới… Mãi cho đến khi Cố Trầm Chu bình ổn được hơi thở hôn lên bên trán hắn một cái, khẽ nói:
“Cậu đã nghĩ cẩn thận xem có thể khiến tôi rung động như thế nào chưa?”
Động tác trên hai tay của Hạ Hải Lâu lập tức dừng lại, hắn theo bản năng mắng một câu, sau khi dừng thêm hai giây mới nói thêm:
“Ông đây sớm muộn gì cũng sẽ bị anh biến thành kẻ liệt dương –“
Cố Trầm Chu chỉ cười cười không nói gì cả, tay phải chống xuống sô pha, tay trái nhấn xuống một cái, đè chuẩn xác lên chỗ đã ngóc đầu dậy của Hạ Hải Lâu.
Cổ họng Hạ Hải Lâu khẽ rung lên, tiếng rên rỉ vừa lòng tràn ra:
“F*ck…”
“F*ck you?”
Cố Trầm Chu hỏi.
Hạ Hải Lâu cười mắng một tiếng, dựng thẳng ngón tay giữa lên với Cố Trầm Chu:
“F*ck you.”
Cố Trầm Chu mỉm cười, nắm lấy ngón tay kia của Hạ Hải Lâu đặt vào trong miệng mình nhẹ nhàng cắn cắn, đồng thời cũng chậm rãi cởi bỏ quần áo cùng khuya cài quần của đối phương, bàn tay lướt nhẹ dọc theo đường vân trên da…
“Ha… Ưm…”
Hạ Hải Lâu không hề che giấu giọng của mình, hắn vội vàng vuốt ve thân thể đối phương từ bả vai đến lưng eo, từ lưng eo đến vị trí sâu hơn bên dưới – cùng lúc ấy, hắn cảm thấy phần eo của mình bị người kia nâng lên, quần bị kéo xuống, nơi bí mật ẩn giấu đằng sau bị một ngón tay lạnh lẽo chui vào…
Hắn không kìm được rùng mình một cái.
Cảm giác kì dị truyền đến từ đuôi cột sống khiến từng mảng từng mảng da gà ào ạt xuất hiện trên da thịt, trong nháy mắt ấy, hắn gần như cảm thấy rằng mình là một cái chai đáng thương, rõ ràng đã phải cất chứa dung lượng lớn nhất nhưng lại vẫn bị người ta liều mạng nhét thêm thứ khác vào, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ bùng nổ! Thêm một chút nữa là sẽ nổ tung mất! Hắn có thể nghe thấy thân thể của mình đang hò hét một câu như thế, nhưng cũng chính thân thể của hắn đang tham lam, gấp gáp nuốt lấy thứ đang tách mở thân thể hắn ra này…
Thứ xâm nhập vào phía sau đột nhiên lùi ra ngoài. Hạ Hải Lâu còn chưa kịp thở ra một hơi đã cảm thấy có một vật thể khác thô dài hơn đang trực tiếp chen vào, thân thể bị kéo mở đến tận cùng, thân hình hắn cũng bị ép bày ra một tư thế tuyệt đối không thoải mái: Nửa người trên hãy còn kề sát lớp da thuộc mềm mại của sô pha, nhưng nửa người dưới lại bị nâng lên cao cao, toàn bộ cơ thể từ phần eo trở xuống đều bị treo lơ lửng, hai chân bị tách ra mở hẳn sang hai bên chỉ để nghênh đón một người khác tiến vào…
Nửa tiếng nức nở tràn ra khỏi cổ họng khi chủ nhân của nó còn chưa ý thức được mà hé miệng ra, sau tiếng nức nở ấy chính là tiếng thở dốc ồ ồ của Hạ Hải Lâu.
Hắn không nhịn được mà khẽ giật giật thân thể, cơn tê dại giống như bị điện giật lập tức truyền đến từ vị trí mà hai người kết hợp. Hạ Hải Lâu cảm thấy tầm mắt mình có hơi hoa lên, hắn dùng lực ghìm bả vai Cố Trầm Chu lại, móng tay bấm sâu vào trong da thịt đối phương, thở phì phò nói:
“Chờ, chờ một chút…”
“Hử?”
Giọng nói mềm nhẹ vang lên bên tai hắn, cảm giác hơi ẩm ướt cũng truyền đến, đối phương đang liếm mút thứ gì vậy? Là lỗ tai, hai má hay là mắt của hắn?…
Hắn ngẩng đầu lên theo bản năng, người ở phía trên cũng chẳng lơ là yêu cầu của hắn, bở môi của hắn lập tức được chăm sóc, là cắn nuốt nhẹ nhàng, ngay cả hầu kết đang nhấp nhô cũng được mút vào rồi cắn khẽ.
“Đổi vị trí…”
Hạ Hải Lâu nghe thấy chính mình lẩm bẩm câu này. Sau phản ứng không quá thích ứng ban đầu, cơn hưng phấn cực độ bắt đầu lan tràn từ nơi tận cùng trong thân thể hắn truyền đến khắp tứ chi, hắn còn có thể cảm nhận được rất rõ ràng tứ chi mình đang run rẩy, cũng có thể ý thức được rất rõ thần kinh của mình đang rung lên, cảm giác hưng phấn như vậy khiến hắn gần như muốn hét lên thật to.
Không không, từ từ, từ từ đã, vẫn còn chưa đến lúc ấy…
Hắn thuyết phục bản thân mình như vậy, sau đó dưới sự giúp đỡ của Cố Trầm Chu, hắn vẫn giữ nguyên trạng thái kết hợp của hai người mà chậm rãi ngồi dậy khỏi sô pha, tiếp đó hắn ngồi lên trên người Cố Trầm Chu.
Quần áo trên người Hạ Hải Lâu vẫn chưa được cởi ra hết. Khuy cài trên áo sơ mi của hắn bị tháo ra nhưng vẫn khoác trên người như cũ, quần cũng chỉ bị kéo xuống đến đùi, cánh tay, hai chân, lưng cùng chỗ nào đó bị che khuất, nhưng những vị trí quan trọng nhất lại lộ ra không sót chút gì, ví dụ như ***g ngực rộng mở, ví như dục vọng đang ngóc đầu lên cao cao, lại ví như nơi đã nuốt thứ kia vào chỗ sâu nhất –
Trong nháy mắt điều chỉnh xong tư thế, nơi kết hợp lập tức đạt được chiều sâu chưa từng có trước nay, ngay cả chính Cố Trầm Chu đang nắm giữ hết thảy cũng có phần thất thần.
Mà đối với Hạ Hải Lâu, cảm giác thân thể bị một người hoàn toàn nắm giữ rất khó có thể phân biệt ra là sung sướng hơn một chút hay khó chịu hơn một chút, nhưng loại cảm giác pha trộn giữa sung sướng và thống khổ này tựa như toàn bộ các loại gia vị chua ngọt đắng cay bị đổ ra hòa trộn vào với nhau, đủ để khiến cho hắn cảm nhận được sự điên cuồng chưa từng có trước nay.
Không phải chỉ là trên xác thịt mà hơn thế là xuất phát từ trong tâm khảm – cũng không phải ai cũng có thể làm như vậy, có lẽ một đời này cũng chỉ người trước mặt đây là có thể —
Hạ Hải Lâu tựa lên trên thân thể Cố Trầm Chu nghỉ ngơi một lát mới bắt đầu chậm rãi di chuyển, từng chút một từ trên xuống dưới, cọ xát từng li từng tí, hắn co rút cơ thịt của chính mình từng chút một mà tiến hành phun ra nuốt vào cùng ngậm cắn…
Dục vọng ở đằng trước người lại lọt vào trong bàn tay người kia một lần nữa rồi được xoa nắn một cách chậm rãi, khoái cảm tựa như hội tụ lại từ đằng trước ra phía sau, từ bên ngoài vào trong cơ thể, chạy dọc từ cơ thịt đến thần kinh.
Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ nghèn nghẹt đứt quãng không thành câu của mình, hắn cũng cảm nhận được bàn tay của đối phương đang quấn quanh phần eo của hắn, giúp hắn nhấp nhô lên xuống, hắn thậm chí còn cảm nhận được tư duy của mình bị bóc tách ra muốn thoát khỏi thể xác để bay lên bầu trời cao vợi, dùng tư thế nhìn từ trên xuống để thưởng thức hình ảnh *** mỹ trước mắt này.
Hắn dường như nhìn thấy vẻ thất thần trên gương mặt mình, dường như cũng thấy được sự sung sướng cùng thỏa mãn trên gương mặt Cố Trầm Chu. Hắn thấy chính mình hoàn toàn triệt để mở rộng hết thân thể ra để hai người kết hợp thành một; hắn để ý thấy bản thân mình muốn cái gì, ví như ngón tay giật nhẹ một cái, đầu nhẹ nhàng lắc lư, Cố Trầm Chu cũng luôn có thể bắt lấy mạch đập của hắn đúng lúc và chuẩn xác như cho thuốc đúng bệnh, ví như anh dùng cách đan mười ngón vào nhau để cầm lấy tay hắn, lại ví như anh còn nâng tay lên vuốt ve phần cổ rồi chạm nhẹ lên bờ môi hắn –
Đợi đến lúc dục vọng kéo đến đỉnh cao trào nhất, Hạ Hải Lâu cúi đầu xuống, răng nanh liền cắm thật sâu vào phần cổ của thân thể người ở bên dưới.
Mùi máu tươi gần như lập tức tuôn trào ra dũng mãnh khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn chậm rãi nhả răng nanh của mình ra rồi thuận tiện liếm một cái – miệng đầy mùi máu, lần này hắn đúng là cắn thật mạnh…
“Cậu thực sự cầm tinh con chó hả?”
Giọng nói của Cố Trầm Chu truyền vào trongtai hắn, người đang nói chuyện cũng không tỏ ra tức giận, thậm chí còn có một phần là bất đắc dĩ, có lẽ là đã quen với tật xấu này của hắn.
Vừa rồi đã kêu rên quá nhiều, giờ Hạ Hải Lâu dùng giọng nói khàn khàn cười cười nói:
“Tôi cầm tinh con dê, be be be, be be be be Đáng yêu không?”
Hắn hỏi Cố Trầm Chu.
“Rất đáng yêu.”
Cố Trầm Chu cười đáp, vươn tay đến chuẩn bị ôm lấy người kia.
Hạ Hải Lâu ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua gương mặt đang gần trong gang tấc: Đây là một gương mặt rất bình thường lại chẳng có quá nhiều chỗ đáng để ca ngợi, thậm chí phần lớn thời gian còn rất lạnh nhạt…
Đáng tiếc là hắn lại thích.
Lúc Hạ Hải Lâu được người đỡ lấy phần eo thì đột nhiên đổ thân thể về phía trước, ghé sát đến bên hai má đối phương cắn mạnh một cái như muốn phát tiết!
“A! –“
“Em nhận thua.”
Hạ Hải Lâu nghe thấy giọng nói của chính mình, hắn ngồi trên người Cố Trầm Chu, dùng ngón tay chậm rãi miết qua dấu răng trên mặt đối phương, nụ cười mang theo chút vẻ phức tạp, chậm rãi nói:
“Em nhận thua, Cố Trầm Chu.”
*Chú:
[1] Đầu sư tử là tên một món ăn cổ truyền ở tỉnh Hoài Dương, Trung Quốc. Món ăn này gồm những viên thịt lợn tròn lớn được nấu cùng với rau cải. Cái tên của món ăn này bắt nguồn từ việc viên thịt tròn cùng lớp cải xung quanh được cho là giống với đầu và bờm của sư tử.
[2] Tôm hấp rượu là tên một món ăn đặc trưng của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Món ăn gồm tôm được hấp trong rượu và phục vụ khi còn nguyên vỏ, ăn cùng với sốt.