Ông cụ Cố ngoại trừ thích trồng hoa nuôi cá ra thì lúc không có việc gì cũng có thói quen thả câu, hôm nay lúc Cố Trầm Chu quay về thì vừa lúc đuổi kịp được ông nội của mình đến bên hồ thả câu. Anh cầm chóp mũ rơm cùng bàn ghế đi về phía hồ, khi đến được nơi thì đúng lúc nhìn thấy ông cụ Cố vung cần câu, một con cá chép từ trong hồ nhảy ra mang theo một chuỗi hạt nước, lúc rơi xuống mặt cỏ còn không ngừng quẫy quẫy đuôi.
“Ông nội.”
Cố Trầm Chu đi lên phía trước đặt bàn ghế nhỏ bên cạnh ông cụ Cố, đồng thời đội mũ rơm lên, nháy mắt đã không khác gì một người câu cá bình thường ở bờ sông. Anh khom người giúp ông cụ Cố gỡ lưỡi câu trên con cá ra, thả con cá nhìn có vẻ rất ngon lành kia vào trong giỏ cá đã được rót đầy nước.
Ông cụ Cố có chút bất ngờ khi thấy Cố Trầm Chu đến đây:
“Sao hôm nay không ăn cơm bên nhà ông thông gia?”
Bắt đầu từ nhỏ, mỗi lần Cố Trầm Chu đến nhà họ Thẩm thì ngoài việc thật sự có chuyện ra đều ít nhất sẽ ở lại đó ăn cơm trưa.
“Giữa chừng Hạ Hải Lâu đến tìm cháu.”
Cố Trầm Chu nói.
“Thằng nhóc nhà họ Hạ à.”
Chuyện của Hạ Hải Lâu thỉnh thoảng cũng sẽ truyền vào trong tai ông cụ Cố, Cố lão ừm một tiếng rồi rồi không nói gì nữa.
“Lại đây câu cá với ông một lát.”
Cố Trầm Chu cười chỉ chỉ vào cái mũ rơm của mình:
“Đã sớm chuẩn bị tốt rồi ông nội.”
Cố lão mỉm cười, lại chuyển lực chú ý lên cần câu vừa thả xuống.Lúc Cố Trầm Chu bắt đầu câu thì không nói chuyện phiếm với ông cụ Cố, nói về chuyện của bản thân mình, cũng nói về những chuyện khác, còn nói đến kì tuyển cử mới không còn xa nữa.
“Ông nội, người lần này điều động nội bộ có phải nhà họ Hạ không?”
Cố lão không nói gì, chỉ nhìn động tĩnh trên mặt nước, một lúc lâu sau mới nói:
“Đây là con tự đoán.”
“Nhà họ Cố chúng ta thì sao?”
Cố Trầm Chu nhẹ giọng hỏi.
Vấn đề là về nhà của mình, nói sẽ dễ hơn nhiều, Cố lão đáp:
“Vị trí của cha con ngồi nếu không có sai lầm gì lớn thì sẽ không thay đổi, có lẽ sẽ được điều chuyển một chút.”
“Không phải là tiến thêm một bước ạ?”
Cố Trầm Chu hỏi. Cố lão không tỏ vẻ gì với câu hỏi có chút lớn mật này, chỉ lắc đầu:
“Không phải chuyện đơn giản như thế. Cha con làm việc công trong bộ Tổ chức đang rất ổn thỏa, chuyện này rất tốt nhưng cũng không tích lũy được quá nhiều quan hệ. Hơn nữa vị trí này ngồi mười mấy năm ổn định là tốt, một khi thay đổi liền có nghĩa là thế cục sẽ rối loạn.”
Cố Trầm Chu ậm ừ nhưng không nói tiếp.
Cố lão lại bất chợt hỏi:
“Gần đây con vẫn chú ý đến Liễu Giang à?”
“Ông nội…”
Cố Trầm Chu vừa nói được hai chữ đã bị Cố lão chặn ngang.
“Đừng giả vờ ngớ ngẩn.”
Cố lão nói:
“Nói rõ ràng cho ông nghe chuyện này là sao, vì sao con lại muốn thằng nhóc Quân Đạt kia vào kinh thành?”
Nhà họ Trịnh là bộ hạ cũ của nhà họ Cố, Cố lão thời còn trẻ cũng từng gặp qua Trịnh Quân Đạt một hai lần, lúc đó Trịnh Quân Đạt vừa mới tiến vào con đường làm quan, Cố lão cũng ra tay nâng đỡ một hồi. Nhưng sau này hai nhà Cố Trịnh kết thông gia, Trịnh Quân Đạt ra ngoài nhậm chức, mấy năm sau ngược lại không gặp mặt nữa.
Cố Trầm Chu nâng tay nắm nhẹ vành mũ rơm:
“Có kẻ ở phía sau âm thầm ủng hộ việc Trương Đằng và bí thư Trịnh đối đầu với nhau, trong thời điểm mẫn cảm như thế này thì e rằng dù không phải là chuẩn bị đối phó nhà họ Cố thì chính là đang đối phó với nhà họ Cố.”
Cố lão chấp nhận cách nói này:
“Kêu nó vào kinh thành thì sao?”
“Ông nội, không phải con để ông ta về kinh thành, là tự ông ta muốn vào kinh thành.”
Ngữ điệu của Cố Trầm Chu hờ hững:
“Bí thư Trịnh bị một Thị trưởng sắp về hưu đánh bại, ngoại trừ về kinh thành để tìm quan hệ còn có thể chạy được đi đâu? Người ủng hộ Trương Đằng nếu đã muốn đối phó với nhà họ Cố thì sẽ tập trung toàn bộ nguyên nhân lên người bí thư Trịnh, ngoại trừ việc khiến bí thư Trịnh dựa vào thân phận của mình đảo loạn tổ chức phía sau Bộ trưởng thì còn việc gì nữa? – Chẳng lẽ bởi vì chỉ bí thư Trịnh của Liễu giang mới có thể đấu quyền cao chức trọng hay sao?”
Cố lão cầm cần câu im lặng một hồi mới thở dài một tiếng:
“Tiểu Chu, gia đình như chúng ta không thể ầm ĩ để xảy ra chuyện trong nhà đâu.”
“Ông nội, con thề với ông con không hề động đến một ngón tay của bí thư Trịnh.”
Cố Trầm Chu nói:
“Ông ta đã để con động vào mình…”
Anh ngẩng đầu, theo mép của mũ rơm nhìn về phía quả cầu lửa sáng rực phía chân trời đang tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.
“Một nửa là do người ủng hộ Trương Đằng hướng dẫn, còn một nửa…”
Anh nheo mắt lại cười lạnh.
“Đại khái chính là vì tự bản thân có tật giật mình thôi.”
Lại là một hồi im lặng đầy áp lực.
“Vào đi.”
Cố lão đột nhiên nói:
“Con vào quá muộn, năm nay Tân Quân đã năm mươi, còn kéo dài nữa thì nhà họ Cố sẽ đứt đoạn mất.”
Cố Trầm Chu im lặng một lát rồi mới thấp giọng nói:
“Chờ một chút, ông nội. Đợi đến sau nhiệm kỳ mới, con muốn nhìn vụ tuyển cử của nhiệm kỳ mới này cẩn thận một chút…”
Buổi tối hôm nay, sau khi Trịnh Nguyệt Lâm tan tầm liền tự lái xe đi về phía trường trung học trong kinh thành, đi đón Cố Chính Gia tan học.Đi theo bạn cùng học từ trong trường ra, Cố Chính Gia nhìn thấy xe của Trịnh Nguyệt Lâm thì cực kỳ kinh ngạc:
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Đưa con đến nhà ông ngoại ăn cơm.”
Trịnh Nguyệt Lâm nói ngắn gọn, gật đầu với cậu bé đứng bên cạnh Cố Chính Gia, sau khi Cố Chính Gia nói tạm biệt với bạn mình liền mở cửa chỗ ghế phó lái ra để Cố Chính Gia lên xe.
“Sao lại đột nhiên đến nhà ông ngoại ăn cơm vậy ạ?”
Cố Chính Gia thấy lạ hỏi, Trịnh Nguyệt Lâm làm việc luôn rất có kế hoạch, bình thường nếu có thay đổi kế hoạch giữa chừng thì mẹ đều sẽ thông báo cho cậu trước để cậu chuẩn bị sẵn sàng.
“Vậy mà không báo trước cho con một tiếng.”
“Bác con về rồi.”
Trịnh Nguyệt Lâm trả lời, ấn nút bật radio trên xe nghe đài tin tức. Lúc này Cố Chính Gia mới phát hiện tâm trạng của mẹ mình không được tốt lắm, cậu cẩn thận liếc mắt nhìn Trịnh Nguyệt Lâm đang lái xe một cái rồi thành thành thật thật ngậm miệng nghe radio.
Lúc xe đến nhà họ Trịnh thì đúng lúc là thời gian ăn cơm.Trịnh Quân Đạt bất ngờ quay về rõ ràng là khiến ông bà Trịnh cực kỳ vui vẻ, thức ăn bày đầy ra một bàn, còn mở một chai Mao Đài, rượu đều được rót vào trong ly.
Đi vào trong nhà, Trịnh Nguyệt Lâm cuối cùng cũng lộ ra chút tươi cười trên gương mặt, mang theo Cố Chính Gia ân cần hỏi thăm cha mẹ rồi cùng nhau ngồi vào bàn ăn, bữa cơm này vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.Sau bữa cơm, Cố Chính Gia và Trịnh Quân Đạt cùng ngồi trong phòng khách xem tin tức, Trịnh Nguyệt Lâm thì giúp mẹ mình thu dọn bàn ăn, sau khi thu dọn hết bát đũa đến phía sau phòng bếp, bà Trịnh đẩy đẩy Trịnh Nguyệt Lâm:
“Không vội, con đến thư phòng của cha con đi, cha có vài chuyện muốn nói với con.”
Trịnh Nguyệt Lâm vẻ mặt lạnh nhạt lắc lắc đầu, nhận lấy găng tay trong tay mẹ mình:
“Để con làm đi, có chuyện gì gấp mà không chờ được có mười phút chứ?”
“Con bé này nói cái gì vậy hả!”
Bà Trịnh thấp giọng trách cứ.
“Bọn họ một người là cha con, một người là anh con, muốn nói chuyện thì con phải nghe một chút, đừng có nghe vào một tai rồi cho trôi ra một tai khác được không?”
“Nếu con không nghe thì đã không đưa Chính Gia về đây rồi!”
Trịnh Nguyệt Lâm đáp, dừng lại một chút bà nói:
“Mỗi lần con đưa Chính Gia đến gặp anh thì anh làm cái gì? Trong lời nói luôn vòng vòng vo vo muốn Chính Gia lấy lòng cha nó rồi đối nghịch với anh trai nó! Anh ấy muốn làm gì? Cho dù không thích Trầm Chu thì sao anh ta có thể lôi kéo Chính Gia như vậy? Khi đó Chính Gia mới mấy tuổi? Mới bốn năm tuổi có được không? – Cho dù anh ta được như ý, Trầm Chu thật sự không quay lại cũng không tiến vào giới chính trị thì nhà họ Cố còn nhiều con cháu họ Cố chờ được đề bạt như thế, tài nguyên có thể nghiêng về phía anh ta được bao nhiêu phần?”
“Nhỏ giọng chút!”
Bà Trịnh trách cứ vỗ nhẹ Trịnh Nguyệt Lâm một cái.
“Anh trai con là có tâm bệnh, năm đó nếu không phải con cả nhà họ Cố quậy phá lần đó thì anh trai con đã đã thuận lợi thăng tiến rồi, sao hiện giờ vẫn chỉ ở vị trí một bí thư cấp thành phố?”
“Đó là quyết định của Tân Quân!”
Trịnh Nguyệt Lâm cười lạnh::
“Anh ta đã làm quan nhiều năm như vậy còn nghĩ rằng đây là trò chơi gia đình sao? Lúc ấy Trầm Chu mới mấy tuổi? Ở nhà quậy phá một chút thì Tân Quân sẽ thay đổi quyết định? – Lúc ấy không giúp anh ta là vì anh ta vốn không có kinh nghiệm và năng lực ấy! Không sai, với khả năng của nhà họ Cố, nếu muốn tranh vị trí kia thì nhất định sẽ tranh được, nếu lúc ấy tranh được thì hiện giờ anh con quả thực không chỉ ở vị trí một bí thư cấp thành phố. Nhưng dựa vào cái gì? Anh ta là anh vợ của Bộ trưởng Tổ chức chứ không phải là anh ruột của Bộ trưởng Tổ chức! Mà người vợ này còn là vợ hai!”
Ở trước mặt mẹ mình, cơn tức giận của Trịnh Nguyệt Lâm gần như đã được thực thể hóa. Ông Trịnh có lẽ là thương con trai hơn, mà bà Trịnh lại hướng về con gái. Trong lòng bà cũng không có cái lý con gái gả đi rồi còn phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ — hơn nữa làm một bí thư cấp thành phố, nói ra thì quả thực cũng đâu có tệ lắm đúng không? Bà thở dài một tiếng:
“Mẹ đã nói rồi, năm đó đáng lẽ con không nên gả vào nhà họ Cố. Tuy rằng vị trí của nhà họ Cố không tệ nhưng con là vợ hai, đằng trước còn có một đứa con trai lớn như vậy… Những ngày như vậy trôi qua là cảm giác gì chứ, cho dù con có là bạn tốt thì cũng không thể đền lại bằng cả một đời của mình đâu.”
Mười mấy năm qua, mỗi lần nghe đến cái tên này thì Trịnh Nguyệt Lâm đều cảm thấy không nói nên lời. Lần này bà cũng không còn tâm tình rửa bát với mẹ mình nữa, bà day trán hồi lâu rồi mới mở miệng, bỏ qua đề tài này:
“… Thôi, con đi lên chỗ cha đây, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói.”
Thấy con gái mình như vậy, bà Trịnh cũng chẳng còn cách nào, nói cũng không thể nói gì nhiều, chỉ có thể nói:
“Đi đi, chỗ này để mẹ là được rồi.”
Trịnh Nguyệt Lâm xoay người đi lên thư phòng, lúc đi từ phòng bếp qua phòng khách, bà nhìn lướt về phía sô pha thì thấy Trịnh Quân Đạt đang nói gì đó với Cố Chính Gia, sắc mặt Cố Chính Gia có chút đau khổ thỉnh thoảng gật đầu với đối phương… Trịnh Nguyệt Lâm không nhìn tiếp nữa, gõ cửa rồi bước vào thư phòng.
“Cha, cha tìm con có chuyện gì?”
Một tiếng sau, Trịnh Nguyệt Lâm đi ra khỏi thư phòng, đưa Cố Chính Gia đang ngồi trên sô pha bấm xem đủ loại chương trình cùng rời đi. Sau khi bọn họ đi rồi, Trịnh Quân Đạt đi vào thư phòng, vài phút sau lúc quay ra thì vẻ mặt đã mang theo lạnh lùng có chút rõ ràng.
“Mẹ…”
Ngồi trên xe về nhà, Cố Chính Gia mở miệng.
“Lần này bác quay về hình như càng…”
“Căm ghét anh trai con?”
Trịnh Nguyệt Lâm vừa lái xe vừa lạnh lùng hỏi.
Cố Chính Gia mơ hồ đáp lại:
“Hình như bác rất giận dữ, sao đột nhiên đang ở ngoài bác lại quay về vậy ạ?”
“Công tác không được thuận lơi.”
Trịnh Nguyệt Lâm đáp:
“Ông ấy cảm giác là anh trai con ra tay.”
Cố Chính Gia lắp bắp kinh hãi:
“Không thể nào?”
“Mẹ cũng hy vọng là không.”
Trịnh Nguyệt Lâm cuối cùng cũng thổ lộ một chút suy nghĩ trong lòng với con trai mình – bà cảm giác Cố Trầm Chu sẽ không làm như vậy, nhưng bà thì hiểu được Cố Trầm Chu bao nhiêu? Chuyện này… Rốt cuộc là tự Trịnh Quân Đạt không đấu lại người khác hay là quả thực có người đứng ở đằng sau ra tay?
“Để về rồi mẹ nói chuyện với cha con.”
Trịnh Nguyệt Lâm nắm chặt tay lái thấp giọng nói, Cố Chính Gia đã trưởng thành, lúc bà đưa ra quyết định cũng không cần cố ý tránh mặt nó nữa.
“Xem rốt cuộc là bác con có chuyện gì, sau đó lại nói tiếp.”
“Vâng.”
Cố Chính Gia đáp.
Ban đêm lúc quay về Thiên Thụy Viên, Trịnh Nguyệt Lâm liền nói chuyện này với Cố Tân Quân, Cố Tân Quân cũng gật đầu ý bảo mình đã biết. Nhưng mọi chuyện đến mức này cũng chưa thể coi là xong, hai ngày sau, Trịnh Nguyệt Lâm mặc đồng phục của quan tòa đang muốn lên tòa án thì nhận được điện thoại của Cố Tân Quân. Qua tín hiệu truyền đến thật dài, giọng nói của Cố Tân Quân có chút trầm thấp lạnh lùng:
“Nguyệt Lâm, anh trai này của em cũng không ít động tác đâu, xem ra cũng không cần dùng đến chức Bộ trưởng Tổ chức nho nhỏ này của tôi.”
Trịnh Nguyệt Lâm nao nao:
“Cái gì?”
Cố Tân Quân nói tiếp:
“Người sau lưng Trương Đằng không phải Trầm Chu, tôi còn chưa đến mức ngay cả con trai tôi có làm hay không cũng không phát hiện ra. Trầm Chu đúng là có vươn tay sang bên Liễu Giang nhưng không phải là với anh em, anh ta khẳng định là Trầm Chu như vậy chẳng lẽ là vẫn còn nhớ việc năm đó? – Năm đó không để anh ta thăng chức là họ Cố tôi đây tự mình đưa ra quyết định! Họ Cố tôi cho dù không có bản lĩnh đến mức nào cũng chưa đến mức bị con tôi nắm bắt cả việc mình làm.”
Khóe môi Trịnh Nguyệt Lâm giật nhẹ, trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc bà phải mau mở phiên tòa. Bà khoát tay nói vào trong điện thoại:
“Em biết rồi, tối về nói tiếp, em phải mở phiên tòa bây giờ.”
Người ở đầu bên kia điện thoại thản nhiên lên tiếng rồi cúp máy. Trịnh Nguyệt Lâm đứng im tại chỗ hít sâu mấy hơi, đè nèn hết cảm xúc hỗn loạn xuống rồi nghiêm mặt bước về phía tòa án. Trong thời gian hai ngày, từ Cố Trầm Chu đến Cố Chính Gia rồi bây giờ là Cố Tân Quân, Trịnh Nguyệt Lâm căm tức phát hiện tất cả những người họ Cố bên cạnh mình gần như đều đã bị Trịnh Quân Đạt đắc tội. Nhưng căm tức thì căm tức, anh trai mình dù sao vẫn là anh trai mình, có cùng huyết thống lại thêm tình cảm lớn lên bên nhau, Trịnh Nguyệt Lâm không thể nào không làm gì được. Mà một khi đã muốn làm cái gì thì vị nữ thẩm phán của tòa án tối cao này luôn vô cùng mạnh mẽ dứt khoát. Bà rút ra một chút thời gian đi đến khu mộ, đi đến trước bia mộ của Thẩm Nhu tâm sự trong một khoảng thời gian thật dài, rồi mới hạ quyết tâm lái xe đến tòa nhà họ Thẩm.
Đã tròn mười sáu năm. Mười sáu năm trước bà là một vị tiểu thư khác ở nơi này, mà mười sáu năm sau, hầu nữ mở cửa ra cúi đầu với bà:
“Xin chào, phu nhân là…?”
“Tôi họ Trịnh.”
Đột nhiên quay lại nơi này, Trịnh Nguyệt Lâm có một chút hoảng hốt rất ngắn ngủi.
“Tôi đến gặp cụ Thẩm, xin hãy nói với ngài ấy là Trịnh Nguyệt Lâm đến xin lỗi.”
“Xin chờ cho.”
Hầu nữ lễ độ nói rồi quay lại thông báo cho người bên trong thông qua điện thoại. một lát sau, James tự mình đi ra nghênh đón:
“Cố phu nhân, tiên sinh chờ phu nhân ở trên tầng.”
Trịnh Nguyệt Lâm mỉm cười rồi, bước chân đầu tiên đi vào có chút phù phiếm, nhưng từ những bước sau, tiếng động vang lên khi giày cao gót gõ lên mặt đất lại khôi phục sự thanh thúy ngắn gọn như trước.
Ông cụ Thẩm vẫn ngồi trong thư phòng rộng mở mà sáng rực của ông như trước. Khi Trịnh Nguyệt Lâm được James đưa vào thư phòng thì vẻ mặt lại hiện lên chút hoài niệm và buồn bã.
“Mời ngồi, Cố phu nhân.”
James đứng bên cạnh nói.
Trịnh Nguyệt Lâm ngồi xuống theo lời mời:
“Thẩm…”
Tiếng ‘bác’ quay cuồng trong cổ họng bà một hồi.
“… Lão gia…”
Thẩm lão mỉm cười thản nhiên:
“Xem ra ta đã quá già rồi, con cũng không gọi ta nổi một tiếng bác nữa.”
Tinh thần căng thẳng của Trịnh Nguyệt Lâm thả lỏng hơn một chút, nhưng tươi cười của bà vẫn có chút miễn cưỡng:
“Bác, bác đùa cháu rồi…”
Bà nói như vậy, lại nhìn thấy nếp nhăn tầng tầng lớp lớp trên mặt ông, trong lòng đau xót, giọng nói cũng thấp đi.
“Tiểu Nhu đi nhiều năm như thế, cháu cũng già đi, Trầm Chu và nhà họ Trịnh đều lớn mạnh hơn nữa rồi.”
Một hồi im lặng thật dài thật dài.
“Đúng vậy, Tiểu Nhu đã đi nhiều năm như thế…”
Thẩm lão nói.
“Lúc ta tiễn con gái ruột của mình đi, ta cũng mất luôn cả một đứa con gái nuôi.”
“Bác.”
Giọng nói của Trịnh Nguyệt Lâm có chút nghẹn ngào.
“Cháu thật sự không biết phải đối diện với bác như thế nào, Tiểu Nhu là người bạn tốt nhất của cháu, nhưng lúc cô ấy cần cháu nhất thì cháu vẫn đang ở nước ngoài. Sau này thật vất vả mới quay về được lại để Tiểu Nhu biết được chuyện lúc còn thời học sinh, khiến cô ấy tưởng rằng cháu không kết hôn nhiều năm như vậy là vì còn nhớ thương Tân Quân… Cháu không dám đến đây nữa, mỗi lần nhớ về nơi này ở trong mơ cháu đều có cảm giác Tiểu Nhu cô ấy vẫn còn ở bên cạnh cháu… Cô ấy kéo tay cháu gọi chị ơi, lại trách cứ cháu ra nước ngoài, cô ấy nói cháu không quay về, nói cháu không hề nói cho cô ấy biết gì cả…”
Bà nói đến đây thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mắt đỏ bừng đưa tay lên che kín miệng.
Không một ai lên tiếng.
Ông cụ tuổi đã xế chiếu tựa lưng vào ghế ngồi, nếp nhăn trên mặt giống kênh rạch giăng khắp nơi, mỗi một lời nói đều tản ra hơi thở suy yếu:
“Cháu không sai. Tiểu Nhu vẫn lừa ta nhưng ta biết, nó đã sớm không trụ nổi, là vì Trầm Chu vào lão già này mà nó vẫn kiên cường chống đỡ.”
Trịnh Nguyệt Lâm cúi đầu hồi lâu, khi ngẩng đầu lên một lẫn nữa thì ngoại trừ đôi mắt bà có hơi đỏ lên ra thì bà đã tỉnh táo lại:
“Bác, anh trai cháu gần đây có chút hiểu lầm với Trầm Chu, muốn bọn họ ngồi xuống e rằng là không thể, nhưng gần đây lại sắp đến nhiệm kỳ mới… Cho nên cháu nghĩ cháu đến đây một chuyến sẽ tốt hơn một chút.”
Đây là lời bà muốn nói khi đến nơi này, nhưng đến nơi này rồi, ngoại trừ chuyện này ra thì mà còn muốn làm một việc khác nữa:
“Bác, ngoại trừ chuyện này thì cháu muốn đến thăm phòng Tiểu Nhu một chút, cháu có hơi nhớ cô ấy.”
“Đi đi.”
Thẩm lão khoát tay.
“Phòng Tiểu Nhu ngoại trừ cho người hầu đúng giờ đến quét dọn ra thì chỉ có Trầm Chu thỉnh thoảng ghé qua ngồi một chút, vẫn không ai động vào.”
Trịnh Nguyệt Lâm thấp giọng đáp lời, đi theo James ra khỏi phòng ngủ tiến về phía phòng ngủ của Thẩm Nhu ở cùng tầng.
Con gái duy nhất cũng là nhỏ nhất, lúc sinh ra thì là sinh khó, tuổi còn nhỏ đã luôn đi vào bệnh viện. Năm đó Thẩm lão nuông chiều người con gái này gần như đến mức ngậm trong miệng sợ tan, ôm trong tay sợ hỏng. Phòng của cô là tự tay mình bố trí, quần áo của cô là tự mình chọn lựa, từng chữ vỡ lòng của cô là mình cầm tay chỉ bảo, quãng thời gian cô lớn lên đều giống như một cái đuôi nhỏ giẫm lên những bước chân lớn của ông…
“Tiểu Nhu…”
Môi ông cụ run run.
“Con gái…”
Phòng ngủ của Tiểu Nhu rất giống phòng của công chúa nhỏ: trắng thuần và hồng nhạt, đồ trang sức trên bàn trang điểm cùng đồ trang điểm khác được xếp đặt tùy ý, một con Snoopy cực lớn ngồi nghiêng lệch trên ghế phu nhân, trên cổ còn được quàng một chiếc khăn thật dài màu trắng, một góc khăn quàng bị chân nó đạp lên, giống như nó đang muốn đi xuống nhưng lại bị khăn quàng trên người làm vấp ngã…
Trịnh Nguyệt Lâm hít một hơi thật sâu. Bà mang theo một chút nhớ nhung cùng rất nhiều khổ sở đi đến trước bàn trang điểm. Lúc hai người kết bạn thì cả hai cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi học, còn cùng nhau lăn qua lộn lại trên một chiếc giường… Sau đó bà ngồi trước bàn học thuộc bài, cô ấy an vị trước bàn trang điểm đùa nghịch một vài vật nhỏ, hoặc là vui vẻ ngồi trang điểm cho mấy con thú nhồi bông và búp bê, hoặc là ngồi ở đây tùy tiện viết nhật ký trong mấy ngày. Khi đó bà còn tặng cho cô ấy một quyển vở lớn rất dày… Quyển vở đó đang lẳng lặng nằm trong ngăn kéo của bàn trang điểm.Hoài niệm trong mắt Trịnh Nguyệt Lâm càng lúc càng sâu, bà đưa tay xoa xoa bìa vở thếp vàng cùng những trang giấy đã ố vàng bên trong, lại đưa tay gẩy gẩy đồng hồ đã hao hết pin cùng mấy cái kẹp tóc bên trong ngăn kéo.
Mấy năm đó thật sự rất đẹp, tất cả đồ đạc của hai người đều là một kiểu hai bộ. Tiểu Nhu sẽ hi hi ha ha cùng bà đi ăn đồ ăn bên lề đường, mặc quần áo giá rẻ và đeo cặp plastic. Bà cũng cố gắng tích cóp tiền mua những quyển vở xinh đẹp cho cô ấy hoặc là thỉnh thoảng đưa cô ấy đi ăn mấy món ngon đắt tiền. Nhưng cuối cùng vì sao lại đến bước đường này chứ?
Trịnh Nguyện Lâm nhớ đến những lời cuối cùng Thẩm Nhu nói, trong lòng lại bắt đầu rét run.
Thẩm Nhu nói rất xin lỗi Nguyệt Lâm, em không biết lúc chị học đại học đã thích Cố Tân Quân, nếu biết thì dù thế nào em cũng sẽ không gả cho anh ấy.
Tiểu Nhu nói Nguyệt Lâm chị gả cho anh ấy đi, em hy vọng chị có thể hạnh phúc.
Tiểu Nhu nói Nguyệt Lâm chị hãy chăm sóc Tiểu Chu giúp em, em tin tưởng chị, em thật sự không được rồi.
Tiểu Nhu nói Nguyệt Lâm, nhiều năm qua như vậy em vẫn nhớ chị, nhưng chị mãi vẫn không quay về thăm em…
Tiểu Nhu nói rất nhiều, nhưng cho đến bây giờ Trịnh Nguyệt Lâm vẫn không hiểu được, vì sao sau nhiều năm như vậy, Thẩm Nhu lại đột nhiên phát hiện ra chuyện này.
Mối tình đầu thời đại học sau khi bà ra nước ngoài một năm thì đã dần phai nhạt, khi đó bà đang học thạc sĩ ở nước ngoài, đã sớm ném Cố Tân Quân vào trong một góc lãng quên đầy bụi bặm nào đó, sở dĩ vội vàng trở về cũng hoàn toàn không phải vì Cố Tân Quân, chỉ là vì tin tức không tốt về Thẩm Nhu cuối cùng cũng truyền ra nước ngoài, truyền vào trong lỗ tai bà… Nhưng mà bà không hề nghĩ rằng, hành động trở về của mình lại khiến Tiểu Nhu ốm càng thêm nặng…
Trịnh Nguyệt Lâm ngồi ngây ngốc hơn nửa ngày mới mở quyển vở bà tặng cho Thẩm Nhu ra xem. Trang giấy ố vàng đã lâu không được lật ra, giữa các khe hở rơi xuống một chút tro bụi. Bà chậm rãi lật trang vở, nhìn bút tích quen thuộc giữa những hàng chữ, vì chủ nhân quyển vở cười mà cười, vì cô ấy khóc mà khóc, đã đi theo mỗi lần cô ấy nhíu mày khó chịu, nghiến răng nghiến lợi hay hân hoan vui vẻ… Cho đến khi bà lật đến trang có chữ viết cuối cùng của quyển vở đã rất nhiều tuổi này. Đây là trang giấy có đầy vết nhăn nhúm giống như bị vô số giọt nước tẩy rửa từ đầu đến cuối một lần, chữ viết màu lam nhạt phía trên cũng có rất nhiều vết xóa sửa mơ hồ.Ngón tay Trịnh Nguyệt Lâm vuốt ve góc của tờ giấy, khi ánh mắt bà dừng lại giữa trang vở thì vẻ mặt nháy mắt cứng lại trong một giây.
Mình không biết nên làm gì bây giờ, anh Trịnh nói cho mình biết thời đại học Nguyệt Lâm đã thích Tân Quân, chị ấy ra nước ngoài là vì không thể nào chấp nhận chuyện mình và Tân Quân ở cũng một chỗ, chị ấy ra nước ngoài nhiều năm như thế vẫn chưa từng có một người bạn trai nào, mình không biết, khi đó mình còn đang truyền dịch ở trong bệnh viện…
Bút tích dần dần trở nên hỗn loạn.
Anh Trịnh nói cho mình biết thời đại học Nguyệt Lâm đã thích Tân Quân, chị ấy ra nước ngoài là vì không thể nào chấp nhận chuyện mình và Tân ở cũng một chỗ.
Anh Trịnh nói cho mình biết thời đại học Nguyệt Lâm đã thích Tân Quân.
Anh Trịnh nói cho mình biết…
Anh Trịnh…