Mục lục
Trầm Chu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tám giờ sáng ngày hôm sau, cả một buổi tối bị chèn ép ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, Cố Trầm Chu cảm thấy đầu mình đau âm ỉ, đứng dậy rời khỏi giường.

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua cửa sổ bằng gỗ rọi vào trong phòng, trải một lớp vàng kim rực rỡ trên mặt sàn. Cố Trầm Chu đi vài bước xuống dưới lầu lại cảm thấy trên người có chút ngứa ngáy, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện ra mấy vết thương rỉ máu do tối qua cào ra khi tắm đã đóng vày màu nâu, vừa nhìn thấy mấy vết này… Sắc mặt Cố Trầm Chu sa sầm xuống xua bóng người chợt xuất hiện trong đầu đi.

Anh đi vào phòng bếp, thật sự không có tâm tình làm bữa sáng nên tùy tiện kiếm chút gì đó ăn, mở di động ra không thấy có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào, lại đăng nhập vào QQ, ngoài ý muốn phát hiện ra Vệ Tường Cẩm có ở trên mạng.

“Cậu có đó không?”

Anh gửi một tin nhắn cho đối phương.

“Đang ở ngoài.”

Vệ Tường Cẩm trả lời rất nhanh, hình như bên cạnh không có việc gì làm.

Cố Trầm Chu không biết nên tiếp tục nói cái gì, Vệ Tường Cẩm ngược lại gửi tiếp tin nhắn:

“Cậu lên sớm thế à?”

“Mở di động ra xem có chuyện gì không…”

Cố Trầm Chu vừa mới bấm lên mấy lời này thì tin nhắn của Vệ Tường Cẩm cũng đến đây.

“Mình nghe nói ngày hôm qua cậu điều động mấy người kia, xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Trầm Chu đang uống sữa liền cảm thấy dạ dày cuộn lên, anh dùng sức ấn bàn phím di động.

“Không có gì, chỉ là phòng ngừa chuyện không may…”

“Là Hạ Hải Lâu đúng không? Cậu từng nói địa điểm đó cho mình.”

Tốc độ bấm của Vệ Tường Cẩm rõ ràng là nhanh hơn Cố Trầm Chu.

“Sao không có việc gì lại dây dưa với tên Hạ Hải Lâu kia, ngày hôm qua không phải là hắn chơi trò theo đuổi người khác, làm nhạc kịch múa dưới nước gì đó ở dưới sông Hải Hà sao?”

“Mẹ nó!”

Tay Cố Trầm Chu run lên, nhịn không được bấm hai chữ này xuống rồi gửi sang.

Bên kia ngừng lại vài giây, sau đó một dấu chấm hỏi nhỏ lặng lẽ xuất hiện.

“Đúng là mình nên nghe lời cậu.”

Cố Trầm Chu bấm lên từng chữ một.

“Hạ Hải Lâu này đúng là tên thần kinh! Hắn thắng!”

Khung trò chuyện dừng lại một lúc, tiếp đó di động của Cố Trầm Chu bắt đầu rung, Vệ Tường Cẩm đã bấm số gọi đến đây.Cố Trầm Chu nhìn di động của mình một lúc lâu rồi mới kiềm chế không ấn nút tắt điện thoại.

“A lô?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của Vệ Tường Cẩm truyền đến từ đầu kia điện thoại, lúc nói chuyện còn ngáp một cái giống như không được ngủ đủ.

“Tối hôm qua cậu ra ngoài làm nhiệm vụ à?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Ừ, thức cả một đêm.”

Vệ Tường Cẩm buồn ngủ đáp.

“Đang ngồi trong xe về đội.”

“Cậu tranh thủ ngủ trên xe một lúc đi.”

Cố Trầm Chu đề nghị.

“Đừng nói sang chuyện khác chứ.”

Cùng mặc một cái quần từ bé đến lớn, Vệ Tường Cẩm hiểu rõ người anh em của mình vô cùng.

“Hạ Hải Lâu làm gì cậu mà khiến cậu phát giận lớn như thế?”

Cố Trầm Chu không nói lời nào.

Vệ Tường Cẩm nhàm chán đoán mò:

“Tối hôm qua Hạ Hải Lâu bày trận lớn phô trương như thế là để theo đuổi ai vậy? Buổi tối cậu lại đi cùng hắn về nhà hắn…”

Anh ta ngẫm nghĩ.

“Không phải là hắn theo đuổi người mà cậu nhìn trúng chứ?”

Quả nhiên là không ai có thể thấu hiểu được thế giới của một tên bị bệnh thần kinh!

Cố Trầm Chu phát hiện bản thân mình lại cảm thấy vui mừng, anh nói:

“Cũng không có gì…”

Anh vô cùng nhanh chóng suy tư một chút, phát hiện ra tạm thời cũng không có lý do gì để trả lời qua quýt với Vệ Tường Cẩm, hai nắm tay siết chặt lại nên đành nói dựa theo lời của Vệ Tường Cẩm.

“Hắn biết mình để ý một người, kết quả là làm lớn như thế để kéo người vào tay.”

“Sau đó cậu liền tính toán cẩn thận một lần với Hạ Hải Lâu, còn mang theo người chuẩn bị kéo bè kéo lũ đánh nhau?”

Vệ Tường Cẩm cảm thấy khó có thể tin được, anh ta trêu chọc.

“Ai da, giận dữ vượt quan vì người đẹp đấy à Cố đại thiếu gia.”

Cố Trầm Chu thật sự không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên thay đổi đề tài:

“Cũng chỉ là chơi đùa chút thôi, không nói chuyện này nữa, bên cậu thế nào rồi?”

“Còn thế nào được? Đương nhiên là rất tốt.”

Vệ Tường Cẩm đáp.

“Nhưng là thỉnh thoảng –“

Anh ta cười ha ha.

“Cậu có biết đêm qua mình chấp hành nhiệm vụ gì không? Toàn bộ trung đội phải đi hộ tống một vị thiếu gia vào kinh thành, cậu nói xem bình thường chúng ta bày ra dáng vẻ tự kiêu tự đại thì sao chứ? Mẹ nó! Người ta chơi trò bắt nam hiếp nữ còn phải có một đội quân vác súng tự động đứng đằng sau khoe mẽ đấy.”

“Việc này sao lại đến lượt cậu đi?”

Cố Trầm Chu ngược lại không quá thích thú với loại phô trương này, từ nhỏ đến lớn đã nhìn thành thói quen, anh hỏi câu này là vì cảm thấy khó hiểu việc như vậy cũng đến lượt Vệ Tường Cẩm đi.

“Là tự mình muốn đi.”

Vệ Tường Cẩm quay về đề tài chính – đây cũng là mục đích ban đầu anh ta gọi điện thoại cho Cố Trầm chu – lần này giọng nói đè thấp hơn chút, trong giọng nói cũng không còn cảm giác là ngủ chưa đủ giấc nữa.

“Cậu ở trong kinh thành nhớ chú ý một chút, là họ Uông, bác của gãđược chuyển công tác vào kinh thành, nghe nói có ý muốn cho gã tiến vào thành ủy đấy.”

Cố Trầm Chu:

“Mình biết.”

Anh cũng không nói gì sai, anh thật sự biết – từ trong cơn ác mộng vào hai năm trước.

Uông Bác Nguyên, Ủy viên thị ủy của thành phố Xuân Khánh, thường ủy, bí thư, ủy viên trung ương, khi tình thế hướng về phía Thái tử mới nhậm chức, lần đầu tiên nhà họ Cốđứng sai phía.

Giật mình một cái giống như đã cách cả một thế hệ.

Cúp điện thoại chấm dứt cuộc trò chuyện với Vệ Tường Cẩm, Cố Trầm Chu có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên chút cảm giác thản nhiên.

Kết quả mà giấc mơ kia báo cho anh khiến anh quá kinh hoảng quả mức, nhưng quá trình lại cực kỳ mơ hồ.Anh vẫn chưa điều tra được gì cả, nhưng một lần lựa chọn quan trọng trong giấc mơ đã lặng lẽ đến đây.

Lúc này, nhà họ Cố lựa chọn Thái tử mới, nhưng cuối cùng kẻ bước lên đỉnh cao lại là vị Thái tử Úc Thủy Phong có uy tín từ lâu.

Trong mơ, vì sao nhà họ Cố lại lựa chọn Uông Bác Nguyên kia? Là vì vụ tai nạn xe cộ hại chết Vệ Tường Cẩm và hãm hại anh, hay là vì bản thân nhà họ Cố coi trọng Uông Bác Nguyên, hoặc là đảng phái của Thái tử hiện tại không muốn nhận nhà họ Cố?

Mà ngoại trừ một lần này, còn có lần đứng sai phía thứ hai…

Cố Trầm Chu ngẫm nghĩ một chút rồi chợt ngẩn ra.

Từ sau khi nằm mơ anh vẫn tưởng rằng nhà họ Cố đứng sai phía hai lần liên tiếp rồi cuối cùng mới suy bại. Nhưng sau khi trở lại tiếp xúc thực sự thì, anh phát hiện ra suy nghĩ của mình vẫn cực kỳ đơn giản. Lần đứng sai đội đầu tiên là không sai, nhưng đến lần thứ hai, đảng của Thái tử đã đăng quang, vị trí thường ủy của nhà họ Cố lại bị những người cầm quyền cũ nhắc đến, là đảng phái của phe cầm quyền cũ và đảng của Thái tử mới đã thất bại.

Như vậy liệu có thể lần đứng sai đội thứ hai này, không phải nhà họ Cố đứng sai, mà là ngại bị biến thành mắt trận nên ‘bị’ đứng sai…

Chín thường ủy, một phần biểu quyết trong chín phần, nếu người quyền cao chức trọng không phải là người của mình thì ai có thể yên tâm? Nếu như mình đứng ở vị trí đó, Cố Trầm Chu đặt tay lên ngực tự hỏi, mình có thể yên tâm không?

— Đương nhiên là không thể.

Nếu là mình, chỉ cần có thể thì mình cũng sẽ tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ thế lực trước đó rồi đặt người của mình vào. Không có gì là đúng sai, đây là chính trị.

Cho nên lựa chọn chỉ có một lần, lần này cũng không thể chọn sai.

Không thì dù không có lý do này rồi cũng sẽ có một lý do khác, không có một ngày này thì vẫn còn có một ngày khác.

Cuối cùng vẫn có thể lôi mình ra khỏi vị trí.

“Uông Bác Nguyên.”

Trong tiểu viện dưới chân núi Thiên Hương, Cố Trầm Chu ngồi trước bàn ăn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại, vẻ mặt chăm chú giống như muốn gắn thật chặt hai cái tên này vào trong lòng.

“Úc Thủy Phong.”

“Uông Bác Nguyên, Úc Thủy Phong; Uông Bác Nguyên, Úc Thủy Phong…”

Động tác của Uông Bác Nguyên sau khi vào kinh thành phách lối hơi so với tưởng tượng của Cố Trầm Chu rất nhiều. Nhưng việc này cũng không quá khó hiểu, là Thái tử mới được tình thế hiện tại nhắm đến, dưới tình hình Thái tử cũ đã ổn định mười năm có thừa, ông ta cũng phải làm ra chút việc gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình.

Mà đám đời thứ ba như Cố Trầm Chu ở trong giới này, sự chứng minh như vậy do cháu của Uông Bác Nguyên, Uông Vinh Trạch hiện tại hai mươi sáu tuổi, hoàn thành.

Khách sạn được lựa chọn vẫn là Quốc Sắc Thiên Hương mà người trong giới thường xuyên đi đến như trước.

Khi Cố Trầm Chu đi vào Quốc Sắc Thiên Hương liền được cô gái tiếp đón đến một gian lầu nhỏ có phong cách sang trọng nhất.

Trên con đường mòn thấp thoáng bóng cây, anh ẩn mình trong bóng tối hơi nhíu mày: Tòa lầu có kiểu mẫu cao cấp nhất trong Quốc Sắc Thiên Hương, thường ngày luôn được sử dụng để các vị quan chức cấp Bộ mở tiệc chiêu đãi, hiện tại lại mở để cho một kẻ đời thứ ba… có thể thấy được Uông Bác Nguyên đã tung trước một ít ‘tin đồn’ cho Úc Thủy Phong, còn truyền đi cực kỳ mạnh mẽ.

Lúc đi vào trong tòa lầu tên là ‘Dạ Thính Phong Hà’ thì thấy mấy vị thiếu gia được mời đến đã ngồi gần kín hết trong sảnh, Cố Trầm Chu đưa mắt nhìn lướt qua liền tìm được một gương mặt mới duy nhất trong đám đã quen thuộc.

Đây là một thanh niên cao gầy khoảng chừng hơn hai mươi tuổi mặc trang phục thời Đường, trên cổ đeo một miếng ngọc Quan Âm màu lục cực kỳ khoa trương đang nghiêng đầu nói chuyện với người khác, từ vị trí này của Cố Trầm Chu vừa vặn có thể nhìn thấy vệt đen dưới mắt đối phương – Cố Trầm Chu nhớ lại tư liệu mà mình điều tra được – hơn phân nửa đây là kết quả do chơi đùa phụ nữ quá nhiều.

“Cố thiếu gia đến kìa.”

“Cố thiếu gia đến rồi.”

Cố Trầm Chu vừa đi vào tòa lầu thì tiếng chào đón lần lượt vang lên, còn có vài người nhổm dậy khỏi ghế ngồi đứng lên nghênh đón Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu mỉm cười gật gật đầu rồi bước nhanh về hướng Uông Vinh Trạch, đồng thời cũng thẳng thắn rõ ràng nhìn về phía đối phương, vừa lúc bắt được một mạt không vui chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt đối phương.

Sức chịu đựng quá nhỏ, Cố Trầm Chu thầm nghĩ. Anh cũng biết vị đời thứ ba này, Uông Bác Nguyên không có con trai chỉ có một con gái, đứa cháu duy nhất này nghe nói rất được cưng chiều, khi Uông Bác Nguyên làm bí thư thị ủy Xuân Khánh thì càng là Thái tử đệ nhất, có đôi khi danh tiếng còn có thể nổi bật hơn cả con gái của chính Uông Bác Nguyên.

“Uông thiếu gia.”

Cố Trầm Chu mỉm cười bắt tay Uông Vinh Trạch.

“Cố thiếu gia.”

Uông Vinh Trạch chỉ hời hợt nắm tay một cái với Cố Trầm Chu rồi thu ngay tay lại.

“Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.”

“Lời này hẳn là do tôi nói mới đúng.”

Cố Trầm Chu mỉm cười.

“Uông thiếu gia vẫn là người đi trước chúng tôi mà.”

Anh là nói việc Uông Vinh Trạch đã tiến vào thể chế trước.

Uông Vinh Trạch khoát tay chặn lại.

“Đều là do trong nhà yêu cầu, không vào không được nên cũng qua lại một chút thôi. Cố thiếu gia ngồi đi, mau ngồi, người đến đông đủ thì chúng ta cũng có thể khai tiệc rồi.”

Lời này là ám chỉ sự kiêu ngạo của Cố Trầm Chu, người ở đây đều đã thành tinh, có ai nghe không ra chứ?

Cố Trầm Chu cười khẽ:

“Nói cũng phải, mang đồ ăn lên đi.”

Trực tiếp đổi khách thành chủ, chiếu được một quân bên đối phương.

Sắc mặt Uông Vinh Trạch lập tức tối sầm, ngồi lại trên ghế không nói gì thêm.

Cố Trầm Chu cũng ngồi xuống, lấy khăn ăn trên bàn dứt khoát lau lau tay rồi ném lại vào cái đĩa.

Nhà họ Cố đến tận giờ vẫn là trung lập, không hướng về Thái tử cũ cũng không ngả theo Thái tử mới, trong mơ thì Uông Bác Nguyên thất bại, nhưng thứ gọi là chính trị này, chưa đến cuối cùng thì ai dám nói là kết cục chắc chắn sẽ như vậy? Nếu lần này Uông Bác Nguyên cũng thất bại thì đến lúc ấy Uông Vinh Trạch cũng chỉ là một đám bùn nhão trên đất, không đáng phải bận tâm; mà nếu Uông Bác Nguyên không thất bại, đến lúc ấy Uông Vinh Trạch là vị đại Thái tử chạm tay vào có thể bị bỏng, anh cũng không cần phải làm gã mất lòng… Hiện tại anh không cần phải biểu hiện ra mình đến gần ai hay không đến gần ai, chỉ cần chờ cha anh đưa ra quyết định trên trường chính trị — bây giờ cũng nên là lúc rồi.

Lúc này, kết quả sẽ là như thế nào đây?

Khi Cố Trầm Chu dùng cơm với Uông Vinh Trạch ở Quốc Sắc Thiên Hương thì ở trong Chính Đức Viên, Cố lão và Cố Trân Quân cũng đang ngồi nói chuyện trong phòng sách.

Chuyện bọn họ vừa nói đến là về việc của Thái tử cũ. Cố Tân Quân tóm tắt đơn giản ý của vị kia rồi chờ phản ứng của Cố lão.

Cố lão đang cắt tỉa một chậu cây dong từ tốn hỏi:

“Ý của con là gì?”

Cố Tân Quân trầm ngâm một lúc thật lâu:

“Có vị kia ủng hộ, Uông Bác Nguyên vẫn có một phần khả năng để tranh.”

Đây là nói ông nghiêng về phía Uông Bác Nguyên.

“Con định đồng ý?”

Cố lão hỏi.

Cố Tân Quân lắc đầu, vuốt ve chén trà nói:

“Con và Uông Bác Nguyên từng là cộng sự, con đánh giá khá cao cá tính và quan điểm của ông ta, nhưng tình thế hiện tại này…”

Ông cầm chén trà lên nhấp một ngụm, suy nghĩ trong đầu vẫn đảo quanh chính vị trí thường ủy, cuối cùng vẫn nói.

“Con sẽ lùi lại một chút.”

Cố lão gật đầu:

“Cũng tốt.”

Ông cầm kéo tỉa tót từng đoạn cành lá nhỏ trên cây dong trước mặt.

“Con lùi về địa phương vài năm, sau đó quay lại trong chín thường ủy vẫn có thể xông lên được. Mười mấy năm qua Úc Thủy Phong này…”

Không biết vì sao ông không nói thêm gì.

“Uông Bác Nguyên đứng có vững hay không vẫn là do hai bên nói, dựa đến bên của hắn là không cần thiết. Nếu con muốn tiến thêm thì chỉ cần cha còn sống, lý lịch của con cũng đủ, tự bản thân nhà họ Cố vẫn có lực tranh đoạt.”

“Không được xen vào chuyện Thái tử cũ mới!”

Giọng nói của Cố lão dần trở nên nghiêm khắc, rắc một tiếng, ông dứt khoát cắt rụng một cành khô.

“Nhà họ Cố còn chưa đến mức phải đánh cược tương lai!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK