Hắn đau đến mức cuộn mình lại, tiếp đó liền cảm thấy cổ họng mình đau đớn, thân thể vọt lên, trước mắt hoa lên một lúc lâu rồi mới phát hiện ra mình bị Cố Trầm Chu bóp cổ nhấc thẳng lên rồi lại ném mạnh xuống giường, hiện tại hai người vẫn là quấn lấy trên dưới, động tác cũng không khác quá nhiều, nhưng vị trí quan trọng nhất thì đã tráo đổi một chút.
Hạ Hải Lâu cố sức hít sâu mấy hơi, ***g ngực rõ ràng là phập phồng một hồi rồi mới đi bận tâm đến sắc mặt của Trầm Chu.
Chậc chậc, ngay cả mắt cũng đỏ lên…
Bàn tay đặt trên cổ giống hệt như một chiếc vòng sắt quấn chặt lấy cổ, trong lòng Hạ Hải Lâu cũng không phải là không có căm tức, nhưng nhìn nhìn một chút, hơn nữa khi thấy khóe môi Cố Trầm Chu còn dấu vết ẩm ướt thì lửa giận bốc lên đã hoàn toàn bị thổi bay, toàn bộ biến thành lửa dục vọng.
Hắn bất giác liếm liếm môi, trong góc độ giới hạn của ánh mắt chỉ có thể lưu luyến trên mặt Cố Trầm Chu – nhưng điều này rõ ràng là không hề gây trở ngại cho ánh mắt và sự tưởng tượng cùng chờ mong của mình, càng lúc càng trở nên trắng trợn rõ ràng.
Cố Trầm Chu là loại người nào?
Nếu dưới tình huống này mà anh còn không nhìn hiểu ánh mắt của Hạ Hải Lâu thì đủ loại ánh sáng đặt trên người anh cũng sẽ bị lột bỏ hết, noi theo bậc hiền triết đã khuất mà chắp tay nhường người, cũng miễn cho ngày sau bị người cướp mất, vẻ mặt khó coi.
Cũng chính là vì nhìn thấy quá rõ ràng, anh mới thực sự cảm thấy bản thân mình có chút choáng váng.
Dưới tình huống như vậy – Cố Trầm Chu nhìn cái cổ của Hạ Hải Lâu đang bị mình bóp trong tay, đầu gối đang chặn lên bụng Hạ Hải Lâu, đương nhiên còn có bộ phận nào đó ở thân dưới vẫn lộ rõ như trước – rốt cuộc vì sao đối phương vẫn còn dục vọng? Vì sao còn có thể giáp mặt mà tràn đầy *** ý với anh?
Cho dù ăn thuốc kích thích cực mạnh thì cũng không đạt được hiệu quả huyền bí đến mức này đi?
Sự yên lặng trên giường kéo dài khoảng chừng hơn một phút, không một ai biết – cho dù là chính bản thân Cố Trầm Chu – trong một phút này trong đầu Cố Trầm Chu rốt cuộc là suy nghĩ đến bao nhiêu thứ. Cố Trầm Chu biết rằng trong một phút này mình gần như là muốn vươn thẳng mấy ngón tay ra vặn gãy thứ bên dưới thân thể của người nằm dưới…
Nhưng mà buổi tối hôm nay, buổi tụ hội của mọi người, một thuyền toàn con cháu đời thứ ba, cameras… Nơi nào cũng để lại dấu vết căn phòng điều giáo SM của hắn!
Nếu nói Hạ Hải Lâu bố trí sơ sài như vậy là vì thời khắc này, Cố Trầm Chu sẽ bị bóp cổ giống như Hạ Hải Lâu, bởi vì thiếu dưỡng khí mà hít thở liên tục. Hắn thành công, hắn thành công, con mẹ nó hắn lại thành công!
“… Hạ Hải Lâu.”
Ba chữ này Cố Trầm Chu gần như là rít qua kẽ răng.
“Cậu cảm thấy tôi thật sự không làm nổi cậu?”
“Ặc –“
Cổ họng bị bóp chặt, âm tiết đầu tiên của Hạ Hải Lâu hoàn toàn là âm nghẹn, hắn dùng ánh mắt ra hiệu bảo Cố Trầm Chu nới lỏng tay ra một chút. Ánh mắt Cố Trầm Chu nặng nề gắn chặt lấy Hạ Hải Lâu một hồi lâu, hơi buông lỏng năm ngón tay ra.
Không khí mới mẻ lập tức tràn mạnh vào trong cổ họng, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng khiến Hạ Hải Lâu bắt đầu ho khan dữ dội, thân thể hắn run rẩy không ngừng, cho dù lưng hắn dựa sát vào chiếc giường lớn đỏ thẫm thì cũng xuất hiện chút rung động.
… Dựa vào quy cách kích cỡ thì chiếc giường lớn này thực sự là khó hiểu.
… Hoặc đây rõ ràng là do chính chủ nhân yêu cầu?
Cố Trầm Chu trực tiếp nghĩ đến một đống đạo cụ người lớn đầy trong phòng, sự khinh thường chợt lóe lên trong lòng rồi biến mất – cũng chính là ngay sau đó, Hạ Hải Lâu bất chợt nâng tay húc vào tay Cố Trầm Chu ở phía trên, đồng thời cong gối đạp xuống dưới, nghiêng sang bên cạnh tránh khỏi sự trói buộc của Cố Trầm Chu! Nhưng đến lúc này, hắn cũng không kéo khoảng cách ra mà cánh tay giống như tia chớp bắt lấy khớp xương bả vai của Cố Trầm Chu, đồng thời khi nghiêng đến còn thở dốc bên tai đối phương:
“Bảo bối, mặc kệ anh có muốn làm tôi hay không, nhưng tôi muốn chơi anh đến mức ngay cả thứ kia cũng đau –“
Cố Trầm Chu vẫn không hề nhúc nhích.
Sự kinh ngạc lướt qua đáy lòng Hạ Hải Lâu, nhưng lúc này hắn đã túm chặt lấy bả vai Cố Trầm Chu, lúc đang muốn dùng sức lại phát hiện thân thể của đối phương thậm chí còn không động đậy, ngay cả bả vai cũng không biết vì sao chỉ hơi động đậy một chút, nhưng vừa đụng lên đã khiến nửa cánh tay của hắn tê dại.
Thân mình Hạ Hải Lâu không tự chủ được nghiêng đi một cái, Cố Trầm Chu lại ra tay bóp chặt cổ Hạ Hải Lâu rồi ấn chặt người hắn xuống giường.
“Hạ Hải Lâu, cậu đúng là một kẻ thú vị…”
Cố Trầm Chu từ tốn nói.
“Cậu thích chơi ai thì chơi kẻ đó, thích khiến người khác phải vào bệnh viện hay là bị kẻ nào khiến cho phải vào bệnh viện cũng không liên quan đến tôi. Nhưng cậu muốn chơi tôi…”
Anh chợt mỉm cười với Hạ Hải Lâu – hơi thở của Hạ Hải Lâu lập tức dồn dập hơn vài phần, vẻ tươi cười đầy cảm xúc trên mặt Cố Trầm Chu không phải ai cũng có thể nhìn thấy – nói:
“Bằng cậu cũng xứng?”
Hạ Hải Lâu không nói này, lần này Cố Trầm Chu đã dùng toàn bộ sức lực, ngay cả hít thở với hắn lúc này cũng là cực kỳ khó khăn, huống chi là phát ra tiếng.
“Có lẽ là vì tính tình tôi thật sự quá tốt.”
Hiện tại Cố Trầm Chu căn bản là không muốn nghe Hạ Hải Lâu nói chuyện, chậm rãi tự nói một mình, trong mắt lóe lên tia sáng tìm kiếm khắp trong phòng.
“Cậu muốn dùng thứ gì trên người tôi? Dây thừng? Roi? Nến?”
Anh lần lượt điểm qua từng thứ một.
“Trứng rung? dương v*t? Hay là nội y tình thú?”
Mỗi một từ được nói ra, ánh mắt Hạ Hải Lâu liền sáng hơn một chút.
Mỗi một từ được nói ra, tâm trạng của Cố Trầm Chu lại ác liệt hơn một phần.
Nếu không phải đang liên tục nhắc đi nhắc lại với chính bản thân mình rằng hiện tại đang là khoảng thời gian mẫn cảm của nhiệm kỳ mới, thân phận của Hạ Hải Lâu lại không thấp, rất nhiều người biết bọn họ cùng rời đi… vân vân, Cố Trầm Chu e rằng ngay từ lần đầu tiên anh đã nhịn không được bẻ gãy cổ đối phương.
Hiện tại không được, hiện tại không được…
Cố Trầm Chu tiến hành thôi miên liên tục bản thân để khắc chế bàn tay luôn bất tri bất giác tăng thêm lực siết của mình.
Không thể giết đối phương, không thể giết đối phương, không thể giết đối phương…
Anh cố gắng thở hắt ra một hơi, bàn tay thả lỏng một chút. Tiếp đó, Hạ Hải Lâu bị anh bóp cổ thì mắt đã đỏ lên, ánh mắt cũng có chút tan rã.
Cổ họng anh nghèn nghẹn đổi xưng hô lại thành cách ban đầu:
“Hạ thiếu gia, tôi hy vọng cậu thích mấy món đạo cụ mà tự cậu chọn lựa này.”
Anh dừng lại một chút.
“Tôi đoán cậu nhất định là chưa từng nếm thử mùi vị của chúng.”
Người vì thiếu dưỡng khí mà ý thức dường như trở nên mơ hồ trong một khoảng thời gian rất dài lại giống như chỉ trong một cái chớp mắt.
Đợi đến khi Hạ Hải Lâu nhân lúc lực siết trên cổ thả lỏng mà theo bản năng tham lam hít khí liên tục một lúc thì hắn mới phát hiện ra hai đầu gối của mình đang quỳ ở trên giường, hai tay bị trói lên cao cao… Tư thế này thật đúng là rất quen thuộc. Hạ Hải Lâu vừa suy nghĩ vừa nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Cố Trầm Chu, lại phát hiện đối phương sớm đã nhổm dậy rời khỏi giường lớn, trong tay còn cầm mấy cái roi kích cỡ khác nhau lên xem xét.
Hạ Hải Lâu chợt cảm thấy môi có chút khô ráp, hắn nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm liếm khóe môi:
“Cố…”
Một bóng đen đột nhiên xẹt qua khóe mắt hắn.
Khóe mắt Hạ Hải Lâu giật nhẹ, chưa kịp phản ứng liền thấy eo mình bị đánh mạnh lên, nơi bị đánh đầu tiên là chết lặng, nhưng mấy giây sau lập tức nóng rát đau đớn giống như bị lửa đốt.
Hắn đau đến mức hít sâu một hơn, phần eo theo phản xạ muốn cong lên nhưng cổ tay lại bị trói chặt trên đầu không thể nhúc nhích.
“F*ck…”
Hắn căng thẳng bật ra một chữ, bóng nhát roi thứ hai lại xẹt qua trước mắt. Lần này không biết là Cố Trầm Chu cố ý làm chậm lại hay là do tầm mắt của hắn đã có thể đuổi kịp theo tốc độ của đối phương – tóm lại hắn có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc roi đánh lên người hắn vẽ nên một đường cong kinh người giữa không trung, tiếp đó thân roi rồi mũi roi giống như một con rắn nhanh chóng trườn qua ***g ngực hắn…
‘Chát!’
Tiếng roi da đập vào da thịt vang lên rõ ràng trong căn phòng vắng lặng trống trải.
Hạ Hải Lâu cảm thấy trước mắt tối sầm.
Hắn nặng nề thở dốc, trong miệng xuất hiện vị tanh mặn, là đã cắn rách môi hay là cắn rách lưỡi? Hạ Hải Lâu không biết, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình hiện tại từ trên xuống dưới, từ đỉnh đầu đến ngón chân, không có một chỗ nào là không đau.
Con mẹ nó thật sự là thất sách. Hạ Hải Lâu thầm nghĩ, phải biết là Cố Trầm Chu đã từng luyện rồi… Cách đánh này thật sự có thể đánh chết người… Mình nhất định phải dùng thuốc rồi chơi người cho xong đã! Nhất định không thể chơi trò kích thích giống như thế này… Thật sự là quá kích thích…
Mắt thấy một nhát roi nữa lại vung đến đây, lỗ mũi ngửi được mùi hương có tác dụng thúc tình đầu tiên, Hạ Hải Lâu rất thức thời không tránh không né, nghiêm mặt nói với Cố Trầm Chu:
“Lấy cái… màu bạc ấy!”
Hắn lưu loát nói hết một câu, dục vọng hỗn loạn trong đau đớn là một loại cảm giác khác.
“Cái đó đánh xuống… sẽ tạo thành một vết máu có vảy… Vừa đau – lại rất đẹp!…”
Đương nhiên cá nhân hắn thầm hiểu được Cố Trầm Chu đặc biệt hợp với cái roi màu bạc kia…
Cố Trầm Chu đang đánh người đến mức trong lòng vừa chán ghét vừa hốt hoảng, nhưng nghe thấy lời này anh liền lập tức vứt chiếc roi trong tay xuống đất.Anh cố gắng nhẫn nại mới cắn chặt được khớp hàm để không bật ra một tiếng ‘F*ck’ đã vọt lên đến tận cổ họng.
“Hạ Hải Lâu –“
Cố Trầm Chu giống như đang cắn xương cốt mà bật ra cái tên của đối phương, thật sự không thể nói nên lời trong lòng mình rốt cuộc là có cảm giác gì: Trói đã trói, đánh cũng đánh rồi, kết quả là đối phương còn cảm thấy là đang chơi trò tình thú! Chơi trò tình thú, chơi trò tình thú…
“F*ck!”
Anh vẫn là không nhịn được phá vỡ định lực của mình, đá mạnh một cái lên chiếc giường lớn trước mặt.
Cho dù chiếc giường này đúng là được đặc chế thì một đá này của Cố Trầm Chu cũng khiến toàn bộ chiếc giường rung lên như gợn sóng, ngay cả Hạ Hải Lâu bị trói quỳ gối trên giường cũng run lên theo, còn phát ra tiếng rên rỉ tràn đầy dục vọng giống như bị trêu chọc…
Mặt Cố Trầm Chu cứng lại.
Anh cũng không cầm lấy roi hay bất cứ đạo cụ nào khác, trực tiếp đạp lên giường tháo đầu dây thừng bị buộc lên đỉnh giường xuống nhưng không hề cởi nút thắt trói chặt hai tay đối phương ra, sau đó anh kéo thẳng người xuống giường, táng một đấm thật mạnh lên gương mặt đẹp trai quyến rũ kia!
Hạ Hải Lâu bị đánh thẳng mặt liền ngã chúi xuống tấm thảm trên mặt đất, vẻ mặt cũng có chút mờ mịt.
Cố Trầm Chu lại đạp một cái lên bụng đối phương, tùy tiện cầm lấy thứ gì đó dưới đất lên ấn thật mạnh xuống vị trí bị roi đánh xuống trên người đối phương!
Máu tươi nháy mắt tuôn ra thấm vào áo sơmi khiến Hạ Hải Lâu gần như kêu lên một tiếng thảm thiết.
Lúc này Cố Trầm Chu mới nhìn rõ thứ mình cầm trong tay: Là một phân thân giả kiểu lớn, anh chán ghét ném thứ đã dính máu ấy sang một bên, tiếp tục nắm tay lại đánh một đấm lại một đấm xuống, còn tập trung vào mặt của đối phương, chỉ chốc lát sau đã đánh mặt mũi đối phương bầm dập, giống hệt như trên mặt được nhuộm đủ loại màu sắc vậy.
Hai tay bị trói ra sau lưng, từng đấm đánh lên da thịt có lẽ không khiêu chiến thần kinh con người như dụng cụ SM, nhưng toàn bộ như vậy thậm chí còn ẩn ẩn mang theo một chút áp lực cùng sát ý của một trận đánh nhau thực sự khiến Hạ Hải Lâu cũng không nhịn được mà bắt đầu tránh né theo bản năng, đợi đến khi Cố Trầm Chu ngừng tay mới mơ hồ không rõ mà nói:
“Anh thật sự là còn có khẩu vị nặng hơn tưởng tượng của tôi…”
Không được giết người, không được giết người, không được giết người, không được giết người…
Cố Trầm Chu vừa cảm thấy bình tĩnh lại được một chút lập tức tiếp tục thầm thôi miên bản thân, anh giận dữ dùng tay ấn xuống chỗ vừa bị đánh ra máu trên ngực đối phương – nhưng lập tức biết rằng mình vừa làm một việc ngu ngốc – Hạ Hải Lâu cất lên tiếng rên rỉ theo động tác của anh, ngoại trừ đau đớn ra thì còn đan xen cả khoái hoạt, phía dưới vừa mới rũ xuống lại đứng thẳng lần nữa.
Từ lúc vào đây phát hiện là Hạ Hải Lâu nhào lên cho đến giờ đã đánh đối phương thành đầu heo, tâm tình Cố Trầm Chu đã từ khiếp sợ đến phẫn nộ rồi vô lực, trong thời gian ngắn ngủi không đến hai mươi phút, anh lại có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt.
Không cần so đo với biến thái, không cần so đo với tên điên, không cần so đo với biến thái, không cần so đo với tên điên…
Cố Trầm Chu thầm thuyết phục mình trong lòng, đồng thời cũng chậm rãi đứng dậy, chán ghét đá văng mấy thứ đạo cụ trên thảm sang bên cạnh, bước ra ngoài.
Hạ Hải Lâu lúc đầu vẫn cực kỳ bình tĩnh chờ động tác tiếp theo của Cố Trầm Chu, hắn thậm chí còn sắp xếp những bước tiếp theo trong lòng: Trói và roi đều chơi xong rồi, tiếp theo là nến? Trứng rung? dương v*t? Nến cũng rất dễ nhìn, thật sự thì không có mấy chỗ thú vị, tiếp đó, tuy rằng kích thích chỉ là kích thích, nhưng dường như đã bỏ qua quá nhiều bước nhạc dạo… Nhưng Cố Trầm Chu đi tới đi lui, đi qua đàn dương cầm – đúng rồi, đợi lát nữa có thể đề nghị anh ta làm trên đàn dương cầm, Hạ Hải Lâu thầm nghĩ – lại đi qua quầy bar, không bao lâu nữa sẽ đi đến cửa – từ từ, anh ta muốn đi?
Hạ Hải Lâu cuối cùng cũng nhận thức được việc này, hắn kinh ngạc cực độ, quay đầu nhìn căn phòng ngập tràn đạo cụ rồi đến chỗ quầy bar còn đang tản ra hương thơm, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố Trầm Chu giống như không muốn làm gì cả:
“Anh muốn đi?”
Không cần mất bao nhiêu sức lực Cố Trầm Chu cũng có thể nghe ra hàm nghĩa ẩn sâu trong giọng nói của đối phương, nói không ngoa thì đòn tấn công tinh thần này thật sự quá mức lợi hại, Cố Trầm Chu đã đi đến cửa nháy mắt cảm thấy trước mắt tối đen… Chút hỗn loạn ngắn ngủi qua đi, anh phát hiện ra mình đã quay lại đi đến bên Hạ Hải Lâu, còn trực tiếp vươn tay ra kéo đối phương đến chỗ chiếc gương cực lớn trong phòng.
Người bị đánh thành đầu heo thực sự không có bất cứ sự quyến rũ nào đáng nói.
Cố Trầm Chu ngồi xổm xuống, trực tiếp nâng cằm Hạ Hải Lâu lên để hắn đối diện thẳng với gương, cười lạnh:
“Cậu cũng không nhìn xem bộ dáng của bản thân mình như thế nào, cậu là thứ gì chứ? Chỉ bằng cậu cũng xứng cho tôi chơi?”
Thực ra những lời mắng chửi thô tục trong lần phơi bày này cũng không phải là nhược điểm của Cố Trầm Chu, việc đó nếu là lúc bình thường thì có thể không ảnh hưởng, dù sao tác phong của Cố Trầm Chu vẫn luôn rõ ràng lưu loát; nhưng đến lúc không thể làm dứt khoát được, đối tượng lại là Hạ Hải Lâu điên khùng có thuộc tính khốn nạn như giờ phút này thì thật đúng là… nhược điểm trí mạng.
Hạ Hải Lâu liếc mắt nhìn gương một cái, tỏ vẻ lực tấn công của đối phương vẫn chưa thể đánh vỡ được cái ***g phòng ngự của hắn:
“Nếu anh không thích trực tiếp như vậy, chúng ta có thể chơi vài thứ thú vị hơn một chút.”
… Tôi không hề muốn chơi trò gì thú vị hơn! Cố Trầm Chu tức giận đến mức bóp cằm Hạ Hải Lâu xanh tím lại, anh nhìn Hạ Hải Lâu, nghiến răng bật ra từng chữ từng chữ một:
“Cậu so với một con chó thì có chỗ nào tốt hơn? Tôi thà đi chơi một con chó cũng sẽ không chơi kẻ như cậu –“
Anh nhất thời chưa nghĩ ra hình tượng nào để so sánh với Hạ Hải Lâu, nhưng khi lời nói lên đến miệng rồi thì anh chợt cảm thấy người ở bên dưới run rẩy một hồi, tiếp đó anh ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt, còn có tiếng thở dốc của đối phương…
Cố Trầm Chu nhìn Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu cũng nhìn Cố Trầm Chu.
Vài giây sau, cuối cùng Cố Trầm Chu cũng ý thức được là có chuyện gì xảy ra: Ở ngay trước mặt anh, ngay sau khi vừa nói ra một câu kia, Hạ Hải Lâu bắn… Cố Trầm Chu kinh ngạc nhìn Hạ Hải Lâu đến mức quên cả buông tay ra.
Hạ Hải Lâu cũng nhìn Cố Trầm Chu, hắn đang đợi Cố Trầm Chu phản ứng lại. Nhưng vài giây sau, hắn đột nhiên bật cười: Người ngồi xổm trước mặt đang nhìn hắn, vẻ mặt đã tê liệt cả rồi!
Thời gian từ tốn thong thả trôi đi, trong tiếng kim giây ‘tích tích’, một ngày cũ bị lật qua, một ngày mới buông xuống.
Bên dưới căn phòng của Hạ Hải Lâu, trong một chiếc xe quân đội có ba người đàn ông rõ ràng đã từng trải qua huấn luyện của quân đội đang ngồi chờ.
“Cố thiếu gia có gửi tin tức đến không?”
Người ngồi ở ghế lái lên tiếng.
“Vẫn chưa.”
Người ngồi ở ghế phó lái trả lời đơn giản.
“Còn kém bao lâu?”
Lái xe hỏi.
“Kém ba phút.”
Kém ba phút nữa là đến nửa tiếng, đúng nửa tiếng còn không nhận được mệnh lệnh mới thì sẽ vọt thẳng vào.
“Chuẩn bị.”
Lái xe vừa mới nói hai chữ, cánh tay và sống lưng căng thẳng chợt thả lỏng.
“Được rồi, hủy bỏ nhiệm vụ, Cố thiếu gia kìa.”
Không có ai trả lời anh ta, nhưng trong thùng xe chợt vang lên vài tiếng va chạm cứng rắn của sắt thép, bản thân người lái xe cũng lặng lẽ cất chiếc côn sắt bên hông đi.
Ánh đèn đường màu da cam chiếu sáng ngã tư đường vắng lắng, hiện tại đã là mười hai giờ đêm, trên con đường bên ngoài tiểu khu này đã không còn người qua lại, chỉ còn lại một mình Cố Trầm Chu lặng lẽ đi từ trong tiểu khu ra ngoài tiểu khu, một cái bóng thật dài tản ra dưới chân.
Đi đến phía trước chiếc xe quân đội kia, Cố Trầm Chu mở miệng trước:
“Không sao rồi, hơn nửa đêm còn làm phiền mấy anh ra đây, thật là không phải, sau này tôi sẽ làm chủ một lần kéo Vệ thiếu gia ra đây, mọi người cùng đi ăn một bữa cơm nhạt.”
Lời này thực ra chỉ là khách sáo, ngày sau rảnh rỗi đã là treo lên một nửa, lại nói đến muốn kéo Vệ Tường Cẩm đi cùng – hiện tại Vệ Tường Cẩm đang ở trong quân đội, đến lúc nào mới có thời gian rảnh?
Đương nhiên không nói đến việc hiện tại mấy người này còn chưa kịp làm cái gì, cho dù đã kịp làm cái gì thì với thân phận của Cố Trầm Chu, dù thực có được bữa cơm này thì bọn họ nhất định cũng không nuốt trôi.
Nhưng mà nghe được những lời này của Cố Trầm Chu, toàn bộ người trong xe không hề có chút không hài lòng nào, vì sao? Bởi vì một câu nói thẳng thắn này của Cố Trầm Chu đã biểu lộ sự khẳng định với công việc của bọn họ, nhớ kĩ việc của bọn họ, có một câu nói rất hay, binh lính không muốn làm tướng quân thì không phải binh lính tốt, thực ra thìmấy vị đời thứ ba như Cố Trầm Chu đi đến đâu cũng được người cung phụng, người đi cung phụng còn không phải là hi vọng có thể dựa vào đời thứ ba và mấy vị lãnh đạo quen mặt để đặt mối quan hệ hay sao, không được việc gì cũng đừng đắc tội, như vậy nếu sau này có được cơ hội gì thì mới dễ được quan tâm lựa chọn.
“Cố thiếu gia khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi nên làm, Vệ thiếu gia cũng vẫn luôn nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận đi theo Cố thiếu gia, lần này trước khi rời khỏi quân đội còn cố ý dặn dò một lần.”
Trả lời Cố Trầm Chu là người ngồi trên ghế lái, anh ta rất có mắt nhìn, vừa nghe Cố Trầm Chu mở miệng đã nhắc đến Vệ Tường Cẩm liền hiểu được mình nên nói tiếp như thế nào: Với thực lực của nhà họ Cố, cho dù không ở trong quân đội nhưng là một Bộ trưởng Tổ chức chuyên quản lý việc thăng tiến, muốn đề bạt một vài phần tử ở tầng chót chẳng lẽ còn có vấn đề gì sao? Nhưng đối phương lại nhắc đến Vệ Tường Cẩm, đây rõ ràng là đang nhắc nhở bọn họ đứng đứng nhầm phía, lại kết hợp với lời dặn dò của Vệ Tường Cẩm trước khi bọn họ rời đi – đây thật đúng là một đôi anh em tốt.
Người lái xe thầm nghĩ trong lòng, ấn tượng tốt với Cố Trầm Chu ở trong lòng lại tăng lên một bậc không nhỏ – người xuất thân từ trong quân đội trời sinh đã có cảm giác thân thiết với loại tình anh em này. Anh ta thấy Cố Trầm Chu có vẻ như không lái xe đến đây nên ân cần hỏi:
“Cố thiếu gia, chúng tôi đưa ngài về được không? Hiện giờ hơn nửa đêm rồi cũng không tiện bắt xe.”
Cố Trầm Chu nhẹ gật đầu, vị quân nhân ngồi ở ghế phó lái liền nhanh nhẹn nhường vị trí của mình cho Cố Trầm Chu.
Chiếc xe con quân đội chạy ra ngoài, khả năng của người lái xe không tệ, đi thẳng một đường, chiếc xe gần như không hề thay đổi tốc độ chạy thẳng đến tiểu viện của Cố Trầm Chu ở chân núi Thiên Hương.
Cố Trầm Chu xuống xe, khoát tay với người trong xe rồi không nói gì cả, đi vào.
“Người này cũng thật đứng đắn.”
Đợi Cố Trầm Chu đi rồi, một người ngồi trong góc xe mới nhỏ giọng thì thầm.
Người lái xe hơi ngước mắt lên liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, nhận ra người nói chuyện là người mới từ trong quân đội ra, anh ta thành thạo khởi động xe cười nói:
“Cậu thiếu kiến thức quá, chút việc ấy cũng kêu là đứng đắn?”
Một người khác ngồi ở thùng xe phía sau lên tiếng:
“Thực ra Cố thiếu ra rất đứng đắn, nhưng đi theo cậu ta chẳng có việc gì cả, vị thiếu gia này vẫn luôn rất khiêm tốn. Nhưng mà cậu ta không có việc gì thì chúng ta cũng không có việc để làm, ai…”
“Cậu đúng là nói bừa.”
Người lái xe nói.
“Không có việc gì không phải là tốt nhất sao? Cậu muốn đi theo mấy người kia…”
Anh ta nói ra vài cái tên.
“Vừa phải tiếp nhận tình nhân lại vừa phải ngấm ngầm đi đánh tên đàn ông tình địch của đối phương, cậu biết rồi mới thấy hộc máu.”
Người trong xe vừa trò chuyện vừa lái xe rời đi.
Mà Cố Trầm Chu quay về tiểu viện ở núi Thiên Hương rồi lúc này thật sự không còn nghiêm chỉnh nổi nữa. Anh vừa vào nhà đã vọt vào trong phòng tắm, lột sạch toàn bộ quần áo trên người xuống rồi dùng bông tắm cố gắng tẩy rửa thân thể, sữa tắm đổ ra một lần lại một lần, tắm rửa cọ xát đến mức làn da cũng đỏ hồng lên, nếu không phải là còn giữ được chút lý trí, Cố Trầm Chu thiếu chút nữa đã đi lấy bàn chải giặt quần áo đến…
Tóm lại là cuối cùng khi anh khoác áo choàng tắm vào thì trên người đã có rất nhiều đốm máu thật nhỏ đi ra khỏi phòng tắm, nhét chính mình vào trong phòng sách tối om, đầu chôn vào giữa lòng bàn tay.
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
Rất không khoa học… Có phải là mình đã mơ thấy ác mộng… rõ ràng là không có gì… Vì sao mình lại cảm thấy bản thân mình giống như…
Cố Trầm Chu cố sức xua tan ý nghĩ trong đầu, nhưng ý niệm này tựa như bị loại ánh sáng nào đó tô đậm lên, hiện ra đặc biệt rõ ràng trong đầu anh:
Giống như bị cưỡng *** vậy…