"Muội không tin?" Thấy cô không nói gì, Mộ Dung Hàn chống người lên, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói, "Chuyện ta hứa với muội, nhất định sẽ làm đến cùng."
"Đương nhiên ta tin tưởng huynh." Khúc Yên nhẹ nhàng nói, nói xong lại yên tĩnh.
Cô không biết làm sao để mở miệng, bảo hắn lập thệ vĩnh viễn không tàn sát kinh thành.
Một khi hắn lập thệ, cô sẽ lập tức biến mất ở trước mắt hắn.
Thật giống như thân phận tiên tử của cô, quay về cõi trời.
"Thì ra cái muội muốn không phải lời hứa hẹn này." Tâm tư Mộ Dung Hàn cực kỳ nhanh nhạy, ánh mắt tĩnh mịch lướt qua khuôn mặt nhỏ im lặng của cô, "Yên Nhi, muội muốn ta làm cái gì cũng được, nhưng lời thề này, ta sẽ không cho muội."
Khúc Yên bỗng dưng tròn mắt, kinh ngạc nói: "Huynh...... Làm thế nào mà huynh......"
Sao hắn biết tất cả mọi chuyện?
Bắt được ý nghĩ của cô chuẩn xác như vậy.
"Đồ ngốc." Mộ Dung Hàn đưa tay xoa mái tóc dài của cô, "Muội thể hiện rõ ràng như vậy, làm sao ta có thể không biết? Nhưng mà ta rất vui."
Khúc Yên nghi ngờ nói: "Sao huynh lại vui vẻ?"
"Muội ở trước mặt ta không cần ngụy trang, ta mới có thể nhìn thấu muội. Ta rất mừng vì muội tín nhiệm ta, có thể chính muội cũng không ý thức được, nhưng ta cảm nhận được." Hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo má cô, "Muội thật đáng yêu."
"Có thật không?" Khúc Yên cảm thấy càng thêm mê hoặc.
Cô ở trước mặt hắn có như thế sao?
Một mắt liền có thể nhìn thấu?
"Muội là chỉ câu nào? Đáng yêu sao? Đương nhiên là thật." Mộ Dung Hàn hơi cong môi, cười liếc nhìn cô, "Ta chưa bao giờ thấy cô nương nào đáng yêu hơn muội."
"Miệng lưỡi trơn tru......" Khúc Yên giận hắn, "Trước đây huynh không như thế này."
Bảy năm trước hắn không có nhiều lời dễ nghe như vậy.
Khi đó hắn nói toàn là --"Ngươi cút đi", "Ta chắc chắn không thể nào có ý gì với ngươi", "ngươi không dừng tay lại, ta sẽ giết ngươi", "ta không quan tâm chuyện tình cảm, sẽ không thích bất kì kẻ nào".
Mà bây giờ, hắn giống như tự học được, dỗ ngon dỗ ngọt luôn mồm.
"Trước kia còn nhỏ, không hiểu chuyện." Mộ Dung Hàn cười khẽ, cúi đầu hôn hôn môi cô, "bây giờ đã hiểu."
"Ta bây giờ cũng còn nhỏ." Khúc Yên đẩy hắn ra, xoay người lăn vào trong góc giường, "Ta buồn ngủ."
"Dù cho muội vẫn dừng lại ở tuổi mười sáu thì cũng không còn nhỏ nữa rồi." Mộ Dung Hàn duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực, "Có thể lập gia đình."
Khúc Yên lẩm bẩm một tiếng: "Không gả."
Cô dán mặt vào trước ngực hắn, yên tĩnh nhắm mắt lại.
cô không cần lại nói gì.
Hắn cái gì cũng biết.
Cho dù cô mở miệng yêu cầu vĩnh viễn không đồ thành lời thề, hắn cũng sẽ không chịu nói.
"Chờ thời điểm muội muốn gả, nói cho ta biết. Ta vẫn luôn chờ." Mộ Dung Hàn vòng tay ôm lại, cô nho nhỏ bị hắn khóa trong ngực, giống như có thể mãi mãi thuộc về hắn.
"Được." Khúc Yên nhỏ giọng trả lời một câu.
Cánh tay Mộ Dung Hàn càng chặt một chút, trầm giọng nói: "Muội đã đáp ứng thì không thể đổi ý."
Mặc dù không đáp ứng gả cho hắn, nhưng không khác với việc đáp ứng lưu lại bên hắn.
Hắn rất nhạy bén bắt được điểm này.
"Ừ, không đổi ý." Khúc Yên đưa tay vòng lấy eo hắn, gần hắn hơn một chút, ngẩng đầu hôn cằm hắn, "Nếu như về sau huynh thật sự không nạp phi, không mở rộng hậu cung, ta sẽ cân nhắc gả cho huynh."
Mộ Dung Hàn cúi đầu tìm được môi cô, hôn sâu.
Không có gì yên tâm hơn câu này.
Tiên tử hắn để trên đầu quả tim cuối cùng cũng đồng ý lưu lại nhân gian.
"Yên Nhi......" Hắn hôn một lát, đột nhiên rút ra, hơi thở nóng bỏng, miễn cưỡng áp chế dục niệm xuống, khàn khàn nói, "Đợi đến khi thành thân, ta ăn muội."
Mặt Khúc Yên nóng lên, có chút thẹn thùng lại có chút vui sướng.
Ở thời đại này, trước khi thành thân mà phát sinh quan hệ là hành vi phóng túng.
Hắn nguyện ý nhẫn nại, nguyện ý chờ, là tôn trọng cùng trân quý cô.
Cô cũng biết được.