“Không nên đối với em quá tốt?” Dung Trì nhíu mày, đây là yêu cầu kỳ quái gì?
“Đúng vậy.” Khúc Yên khẳng định gật đầu, “Để cho em đối tốt với anh một chút, anh cũng không cần quá sủng em. Anh lập nghiệp vội vàng cũng đừng lãng phí thời gian để ý đến em, ngày mai em đi mua thức ăn nấu cơm cho anh, anh dành chút thời gian trở về ăn cơm tối là được.”
“Em nói linh tinh gì vậy?” Dung Trì nhéo nhéo chóp mũi cô, trêu chọc cô, “Nào có bạn trai nào mặc kệ bạn gái?”
“Nhưng mà...... Anh nghe em đi.” Khúc Yên ôm chặt hắn, ở trong ngực hắn mềm giọng nũng nịu, “Anh để cho em mua thức ăn nấu cơm chăm sóc anh, để cho em đối tốt với anh. Em muốn như thế.”
Dung Trì nhẹ nhàng thở dài, hôn tóc cô một cái: “Được, đồ ngốc.”
Nhưng hắn sao có thể nhịn không đối tốt với cô đây?
Cô đáng yêu như vậy.
“Vậy em đi ngủ a.” Khúc Yên liếc qua cửa phòng Dung Vân Tu, có chút ngượng ngùng, “Anh nhanh vào phòng em trai anh nghỉ ngơi, đừng để hắn hiểu lầm chúng ta làm cái gì không nên làm.”
“A Tu trưởng thành sớm biết chuyện, em không cần lo lắng.” Dung Trì thấy khuôn mặt nhỏ của cô hơi phiếm hồng, nhịn không được nhéo nhéo, cúi đầu hôn một cái, “Em xác định không để anh và em ở cùng một phòng? Đây là phòng của anh mà.”
“Xác định! Em vô cùng chắc chắn!” Khúc Yên vội vàng đẩy hắn ra, “Anh thành thật một chút, em ngủ sẽ khóa trái cửa phòng!”
“Quên nói cho em là khóa cửa hỏng, em khóa trái không được.” Dung Trì lý cực khí thế thẳng thắn nói.
“......” Khúc Yên xấu hổ, “Anh sẽ không phải nửa đêm lén lút chuồn vào?”
“Thật ra anh rất muốn. Nếu như em không muốn anh làm như vậy thì bồi thường một ít trước đi.” Ngón tay thon dài của hắn chạm nhẹ trên môi, ý tứ rất rõ ràng.
“Anh quá xấu rồi!” Khúc Yên tức giận nhưng đáy mắt lại không giấu được ngọt ngào.
Cô lại lén nhìn cửa phòng Dung Vân Tu, đi cà nhắc nhanh chóng hôn lên môi Dung Trì một cái.
“Phần thưởng này không hợp cách.” Dung Trì giữ chặt cô lại không để cô né ra, “Anh làm mẫu một lần, lần sau em sẽ biết nên làm như thế nào.”
Hắn cúi đầu hôn xuống.
Khúc Yên khẩn trương, chỉ sợ làm ra động tĩnh gì ầm ĩ đến Dung Vân Tu, vô ý thức ngừng thở.
Dung Trì hôn mãnh liệt như mưa cuồng, cho tới bây giờ cũng là kịch liệt mà nhiệt huyết, chiếu rọi tình cảm mãnh liệt sâu thẳm trong nội tâm hắn.
Khúc Yên lui không được, cũng không muốn lui.
Dung Trì hôn cô, dần dần phát hiện cô giống như không thở được, khuôn mặt nhỏ xinh xắn đỏ bừng lên.
“Đồ ngốc, em không biết thở sao?” Hắn cười nhẹ, buông cô ra để cô ngửa đầu thở một hơi, không đợi cô mở miệng nói chuyện, lần nữa che kín cướp đoạt hô hấp của cô.
“Anh ngừng một chút...... Ưm......” Khúc Yên mặt mũi ửng hồng, có điểm giống mơ hồ sau khi say rượu.
Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, kỹ thuật hôn của Dung Trì sao lại lợi hại như vậy? Hả? Hắn từ nơi nào học?
Không được, chờ một lúc cô muốn kiểm tra máy tính hắn, xem có phải có rất nhiều hình ảnh không thích hợp trẻ em hay không.
......
Hôn xong, Khúc Yên mềm nhũn rúc vào trong ngực hắn, ánh mắt đung đưa liễm diễm mê mang.
“Đi ngủ đi, ngoan.” Dung Trì nói có chút khàn.
Hắn sợ lại hôn nữa, hắn sẽ không nhịn được.
“Được......” Khúc Yên ngoan ngoãn lại lộ ra mấy phần nhõng nhẽo làm cho người ta khó nhịn.
Dung Trì dùng sức nắm quyền, ức chế ngọn lửa phía dưới đang muốn dâng trào.
“Ngủ ngon, bảo bối.” Hắn khắc chế xoa đầu cô, đưa cô vào phòng mới quay đầu rời đi.
Khúc Yên nằm dài trên giường, luôn cảm giác mình giống như có một chuyện gì chưa làm.
Cô vừa rồi muốn kiểm tra cái gì của hắn?
Thế mà bị hắn hôn đến quên mất!
- -----------------------------
Nhan: Hôm nay Nhan vui nên đăng một ít nè, mai tiếp tục nha, mọi người ngủ ngon nè. Yêu các tình iu nhìuuuu 🫰🫶